Phòng Thuật

Chương 10

- Bốp bốp bốp. . .

Đang lúc Quách Bân đang lúng túng, Từ Minh bước ra từ trong phòng làm việc, vỗ tay một cái, nói với mọi người:

- Tụi thanh niên trẻ rượu vào, phạm sai lầm là chuyện bình thường, đừng vì chuyện này mà ồn ào lên thế.

- Thôi đi, Từ ca. Lúc nãy chỉ có anh cười lớn nhất, giờ lại quay mặt đi nói người khác.

Lý Lâm liếc nhìn Từ Minh, bĩu môi, không chút nể mặt nói.

- Khụ khụ… giờ không phải là lúc cãi nhau, làm việc thôi!

Từ Minh lộ ra một nụ cười khổ, không tiện đáp lại, phất phất tay, nói lảng sang chuyện khác.

- Ngày hôm qua ai cũng uống không ít, tôi thấy cậu và mọi người vẫn còn chưa tỉnh rượu hẳn phải không? Vậy thôi, sáng nay chúng ta sẽ không họp sớm nữa.

Các công ty môi giới bất động sản đều phải họp mỗi sáng (gọi là Thần hội – họp sáng), điếm trưởng sẽ cùng mọi người chơi vài trò chơi nhỏ, xem như mở đầu một ngày mới, bên cạnh đó có thể xúc tiến năng lực hợp tác làm việc nhóm của mọi người.Bbuổi tối cũng phải họp để tổng kết một ngày làm việc, thảo luận các sự kiện trong ngày, phân tích các bản hợp đồng, đồng thời đưa ra kế hoạch cho ngày làm việc tiếp theo (gọi là Vãn hội – họp tối).

- Trương Vĩ, mội hồi nữa khi giao tiếp cửa hàng ở cao ốc số năm, tôi sẽ đi cùng với cậu Bây giờ cậu hãy liên lạc với khách hàng và người chủ xem bao giờ thì họ đến.

Từ Minh đuổi mọi người ra ngoài, chỉ giữ mỗi Trương Vĩ lại giao phó công việc.

- Em biết rồi Từ ca.

Trương Vĩ khẽ gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn ký được hợp đồng, việc giao tiếp vẫn còn lúng túng, ví như nước lạnh, nước nóng, bếp gas, đồ điện và những thứ khác, mặc dù đã nắm rõ lý thuyết, nhưng lại không có kinh nghiệm thực tế, vì vậy được Từ Minh hỗ trợ thì còn gì bằng.

- Reng reng reng…

Trương Vĩ chuẩn bị tìm trợ lý Văn Phương để lấy hồ sơ bàn giao nhà thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Hắn vội rút điện thoại ra xem thì thấy Trương Ngọc Hà gọi đến.

- Xin chào, chị Trương.

Trương Vĩ ấn nút trả lời, chủ động chào hỏi

- Trương Vĩ, cậu đi làm rồi sao?

Trương Ngọc Hà hỏi.

- Hiện tại em đang ở công ty, còn chị? Em chuẩn bị gọi điện cho chị, hỏi xem khi nào em có thể đến, không ngờ chị đã gọi trước rồi.

Trương Vĩ cười nói.

- Hiện tôi đang ở cửa hàng ở cao ốc số 5 đây , cậu có thể sang đây một chút được không?

Trương Ngọc Hà hỏi.

- Chị Trương, khách hàng của chúng ta còn chưa đến nữa. Nếu cần thì em sẽ gọi hối thúc cô ấy sang.

Trương Vĩ suy nghĩ một chút, nói.

- Không sao, Cậu qua đây trước đi! Dù sao cô ấy cũng biết chỗ này, một lát để cô ấy tự đến vậy.

Chị Trương thúc giục.

- Vâng, em đến ngay.

Trương Vĩ nói.

- Ừ.

Trương Ngọc Hà đáp, sau đó liền cúp điện thoại

- Từ ca, chị Trương đến rồi, chị ấy bảo em qua đó trước, đợi lát nữa khách hàng đến thì mời họ đến thẳng chỗ chị ấy.

Trương Vĩ nói.

- Được, vậy cậu qua trước đi! Phần Mộ Dung Huyên để tôi liên lạc, một lát tôi đưa cô ấy sang.

Từ Minh gật đầu nói.

- Vâng.

Trương Vĩ đáp rõ to, hắn gọi trợ lý Văn Phương đưa ba bộ hồ sơ cho thuê, rồi hắn nhờ Vương Kiến Phát giúp hắn đăng nhập vào Phòng Hữu Hệ Thống, sau đó liền rời khỏi Trung Thông môn điếm, thẳng tiến cao ốc số 5.

Cửa hàng của Trương Ngọc Hà cách Trung Thông môn điếm không bao xa, Trương Vĩ đi một lúc là đến, vừa bước vào liền thấy Trương Ngọc Hà ngồi một mình trên sa ***, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm cùng chiếc quần đen bóng ôm sát thân hình hoàn mỹ, trông vô cùng thu hút, như quả táo chín mọng, khiến cho người nhìn hận không thể cắn một phát.

- Chào chị Trương, đến sớm vậy!

Trương Vĩ thoáng bối rối, nhưng lập tức định thần lại nhìn Trương Ngọc Hà nói.

- Hơn chín giờ rồi, sớm gì chứ!

Trương Ngọc Hà ngẩng đầu lên, thấy Trương Vĩ đã đến, vẫy tay nói.

- Đừng đứng ở đó, mau lại đây ngồi đi.

- Dạ.

Trương Vĩ cười đáp, tiện tay đặt chiếc túi da lên bàn trà, rồi ngồi xuống ghế sa *** đối diện Trương tỷ.

- Trương Vĩ, tôi gọi cậu đến đây là muốn nói với cậu hai chuyện, một là tôi muốn nhờ cậu giúp một việc, hai là mang hồng bao đến cho cậu như đã hứa.

Từ trong túi Trương Ngọc Hà lấy ra một phong thư màu đỏ, cười đưa cho Trương Vĩ nói.

- Ơ kìa chị Trương, chị khách khí rồi. Chị có chuyện gì muốn em giúp, cứ nói một tiếng là được, không cần phải cho em hồng bao.

Trương Vĩ từ chối.

- Hừ, cậu chê hồng bao của tôi ít, không muốn giúp chị Trương này à?

Trương Ngọc Hà nghiêm mặt hỏi.

- Chị Trương, chị đừng hiểu lầm, em không có ý đó.

Trương Vĩ nhanh chóng giải thích.

- Cậu không muốn chị Trương ta đây hiểu lầm, thì mau nhận hồng bao đi.

Trương Ngọc Hà không để Trương Vỹ suy nghĩ vội nhét hồng bao vào tay hắn.

- Được rồi, hồng bao này em sẽ nhận, có việc gì chị cứ nói.

Thấy Trương Ngọc Hà kiên quyết như thế, Trương Vỹ cũng không muốn từ chối, nhét vội hồng bao vào túi áo.

- Thật là tốt quá, nếu cậu không nhận, thì thật ngại khi nhờ cậu giúp.

Trương tỷ thấy Trương Vĩ nhận hồng bao, cười nói.

- Trương Vĩ, cậu cũng biết, tôi bình thường không ở thủ đô, cửa hàng có vấn đề gì tôi cũng không biết, có những chuyện cần phải có người chủ giải quyết nhưng tôi ở xa quá, chạy đến cũng không dễ dàng gì, vì thế hy vọng cậu có thể giúp tôi trông nom cửa hàng, ra mặt giải quyết công việc giúp tôi, có được không?

Trương Ngọc Hà hỏi.

- Chị Trương yên tâm. Chuyện này cứ giao cho em.

Việc này đối với Trương Vĩ mà nói, cũng chỉ là việc cỏn con mà thôi, Trương Vĩ lại nhận tiền của người ta, không có lý do gì để chối từ.

- Được, vậy mong cậu thường xuyên quan tâm một chút, lúc nào rãnh rỗi thì đến cửa hàng xem xét, có chuyện gì thì cậu và cô ấy trực tiếp trao đổi với nhau, việc này làm phiền cậu rồi!

Trương Ngọc Hà nói.

- Cậu nhìn xem cô ấy cũng xinh đẹp đấy chứ, chị Trương ta nhờ cậu trông giúp cửa hàng, coi như là cho cậu cơ hội, cậu nên nắm bắt.

Trương Ngọc Hà thật là nhiệt tình, chuyện cửa hàng vẫn chưa nói hết, lại đi làm mai cho Trương Vỹ.

- Chị Trương, chị phí tâm rồi.

Trương Vĩ bật cười lắc đầu nói, Mộ Dung Huyên quả thật là rất đẹp, một người có thể thuê được một nơi tốt như cửa hàng này, hiển nhiên là xuất thân từ nhà quyền quý, lẽ nào sẽ coi trọng một tên tiểu tử nghèo như hắn sao.

- Trương Vĩ, bên trong cửa hàng có thể cho cô ấy tùy tiện trang trí, nhưng bố cục và tường chịu lực của cửa hàng không thể động đến, cũng nên nhắc nhở cô ấy một chút.

Trương tỷ cứ huyên thuyên bên tai Trương Vĩ, hắn tuy thấy có chút phiền, nhưng cũng không biểu hiện ra, cho đến khi Từ Minh dẫn Mộ Dung Huyên đến cửa hàng, hai người mới ngừng nói chuyện.

Sau khi Từ Minh dẫn Mộ Dung Huyên đi vào cửa hàng, hai bên nói chuyện một lúc mới chính thức đi vào phòng họp, bởi vì cửa hàng chứ không phải nhà phố hay căn hộ chung cư, nên không có quá nhiều đồ gia dụng, vì vậy việc bàn giao cũng không có gì phiền phức, xong việc cho thuê lại bàn về chi phí điện nước, dù việc này được làm trước hay sau gì, thì trong một tiếng tất cả các vấn đề đều được giải quyết ổn thõa.

- Chị Trương, điếm trưởng Từ, hai người vất vả rồi, giờ cũng đã trưa, chi bằng chúng ta cùng ăn một bữa cơm chứ?

Mộ Dung Huyên đối với việc thuê cửa hàng này đã rất hài lòng, giờ mọi việc cũng được xử lý xong, trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng, liền lên tiếng nói.

- Đi thôi, đúng lúc tôi cũng muốn ngồi với cô một chút, thuận tiện nói vài chuyện.

Trương Ngọc Hà đáp.

- Chị Trương, Mộ Dung tiểu thư, hai vị phải tự mình đi thôi! Tôi không đi được, buổi trưa trong công ty còn có cuộc họp, tôi phải đi ngay bây giờ

Từ Minh cười, cự tuyệt nói.

- Em chào chị Trương, Mộ Dung tiểu thư, hẹn gặp lại.

Trương Vĩ cười, lên tiếng chào hỏi, chuẩn bị rời đi theo Từ Minh, nhưng bị Trương Ngọc Hà giữ lại.

- Vậy cũng được, điếm trưởng Từ có chuyện bận mà! Còn Tiểu Trương ở lại đi, tôi còn có chút việc muốn bàn với cậu ấy được không?

Trương Ngọc Hà không muốn Trương Vỹ đi, ngoắc ngoắc tay nói.

- Vâng.

Nghe Trương Ngọc Hà nói vậy, Trương Vỹ ngây người chốc lát, vừa bước đi lại thu chân về. Từ Minh có việc không thể tham gia, Mộ Dung Huyên lại không mời hắn đi cùng, thật không nghĩ ra hắn phải ở lại vì việc gì nữa.

- Trương Vỹ, chị Trương có chuyện nói với cậu, cậu ở lại nha! Tôi về trước.

Mặc dù không biết Trương Ngọc Hà bảo Trương Vỹ ở lại có việc gì, nhưng Từ Minh cũng không tiện hỏi, chỉ nói với Trương Vỹ một tiếng rồi đi.

- Vâng.

Trương Vỹ đáp lại Từ Minh, sau đó dường như đã hiểu được, Trương Ngọc Hà bảo hắn ở lại, là muốn đem việc phó thác cửa hàng cho hắn nói với Mộ Dung Huyên, để sau này cửa hàng có xảy ra chuyện gì, Mộ Dung Huyên có thể trực tiếp tìm Trương Vỹ để giải quyết.

Vậy thì thật là tốt, may nhờ có Trương tiên sinh giới thiệu mới có thể thuê được cửa hàng của chị Trương, tôi có thể mời anh cùng ăn cơm được không?

Mộ Dung Huyên cười thật tươi, cô vốn không để ý đến Trương Vỹ, nhưng chị Trương lại muốn hắn đi cùng, vì vậy cũng không nên thất lễ.

Trương Vĩ thì ngược lại, không chỉ có hai đại mỹ nhân bầu bạn, lại còn có thể ăn một bữa miễn phí, chuyện tốt như vậy có đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Bình Luận (0)
Comment