Phòng Thuật

Chương 12

- Huyên Huyên, sao em lại ở chỗ này?

Thanh âm của một người nam vang lên, trong giọng nói mang theo vẻ vui mừng cùng hưng phấn. Chỉ thấy một người thanh niên hơn 20 tuổi chạy tới trước mặt Mộ Dung Huyên, hỏi.

- Anh vừa rồi còn cho là mình nhìn lầm nữa chứ? Không ngờ đúng thật là em.

- Lâm Hồng Văn, anh đừng xưng hô với tôi như vậy, hãy gọi tôi là Mộ Dung Huyên thì tốt hơn.

Mộ Dung Huyên vừa muốn chào hỏi đối phương, nhưng nghe cách xưng hô của người thanh niên đó đối với mình, trên mặt lộ ra một chút khó chịu, có chút bất an nói.

- Thật xin lỗi, anh quá kích động rồi, nên cứ thuận miệng gọi ra như vậy.

Lâm Hồng Văn áy náy nhoẻn miệng cười, hỏi:

- Có phải bộ dạng này của anh làm em cảm thấy áp lực hay không?

- Anh biết thì tốt, hai chúng ta làm bạn bè là được rồi.

Mộ Dung Huyên trả lời.

- Huyên Huyên, anh thật sự vô cùng...

Lâm Hồng Văn thở dài một hơi, có chút không cam lòng nói.

- Được rồi, anh mà nói như thế nữa, tôi đành phải rời đi trước vậy.

Sắc mặt của Mộ Dung Huyên trầm xuống, cắt đứt lời của đối phương.

Mộ Dung Huyên nhìn thấy Lâm Hồng Văn, chỉ cảm nhận được một sự nhức đầu, nhất là loại nhiệt tình cùng thân thiết đó càng làm cho nàng bất an, hận không thể trực tiếp quay đầu rời đi ngay lập tức.

Thật ra, các phương diện và điều kiện của Lâm Hồng Văn cũng không đến nổi tệ. Vóc người cao lớn đẹp trai, lại tốt nghiệp cao học loại ưu tại đại học Yale, bây giờ là quản lý cao cấp cho một công ty đã niêm yết trên sàn giao dịch chứng khoán, xem như là người có đủ ba yếu tố Tích - Ưu - Cổ (Thành tích– Ưu điểm – Cổ phiếu), tiền đồ vô lượng.

Nhưng mà, cho dù Lâm Hồng Văn ưu tú như thế nào, cho dù Lâm Hồng Văn có theo đuổi như thế nào, vẫn bị Mộ Dung Huyên phán quyết tử hình. Nàng tuyệt đối không thể kết giao với hắn.

Nói đến nguyên nhân thì rất đơn giản, Lâm Hồng Văn là bạn trai cũ của nàng bạn thân với Mộ Dung Huyên. Còn nàng nàng sở dĩ có thể biết Lâm Hồng Văn, cũng là thông qua nàng bạn thân của mình giới thiệu, không ngờ không lâu sau hai người đã chia tay rồi. Còn Lâm Hồng Văn trái ngược lại bắt đầu theo đuổi Mộ Dung Huyên.

Mộ Dung Huyên từng nghe ngóng, Lâm Hồng Văn cũng không phải loại lãng tử phóng đãng phong lưu. Nhưng với thân phận bạn trai cũ của bạn thân mình, vẫn khiến cho nàng không có cách nào tiếp nhận đối phương. Nếu không nàng khẳng định sẽ bị chị em trong đám bạn thân xa lánh, thậm chí có khả năng còn bị người ta mắng thành 'kẻ thứ ba". Đây là điều mà Mộ Dung Huyên vô luận như thế nào cũng không thể chấp nhận.

Mộ Dung Huyên nghĩ Lâm Hồng Văn chẳng qua là nhất thời cao hứng, chỉ cần mình không thèm để ý đến anh ta, qua một khoảng thời gian tự nhiên sẽ không tiếp tục theo đuổi mình nữa. Không ngờ Lâm Hồng Văn càng theo đuổi nàng hơn, càng ngày càng nhiệt tình, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng phiền toái. Và sở dĩ nàng đến kinh thành này, cũng có nguyên nhân của chuyện này.

Chẳng qua là Mộ Dung Huyên dù sao cũng không ngờ đến, bản thân mình mới vừa trốn khỏi kinh thành, lại lần nữa gặp Lâm Hồng Văn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, khẳng định khiến cho người ta cho là mình và Lâm Hồng Văn cùng nhau đi kinh thành. Thậm chí nói thành hai người đã bắt đầu bí mật ước hẹn, đến lúc đó cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

- Mộ Dung Huyên, anh biết được chuyện em rời khỏi Hồng Kông, nhưng không biết là em đã đi tới kinh thành. Hơn nữa giờ chúng ta còn chạm mặt nhau trong cùng một nhà hàng, coi như là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ rồi nhỉ?

Lâm Hồng Văn nháy mắt một cái, nói.

- Anh đang dùng cơm chung với một người bạn, hay là em đi tới đó đi, anh giới thiệu mọi người cho em biết một chút.

Thấy Mộ Dung Huyên bĩu môi không lên tiếng, Lâm Hồng Văn cũng không nản lòng, tiếp tục nói.

- Không cần, anh tới dùng cơm với bạn bè đi, chúng ta hay là ai người nấy ăn cơm của mình đi nha.

Mộ Dung Huyên cự tuyệt.

- Cũng tốt, dù sao cũng chỉ là một ít bạn bè trên công việc mà thôi, em không muốn gặp bọn họ cũng được.

Đôi mắt của Lâm Hồng Văn đảo một cái, lại đề nghị:

- Đúng rồi, anh đi ăn cơm chung với bạn bè của em nha! Không ngại anh đi gặp mặt một chút chứ?

- A... Anh đi như vậy có phải quá đường đột hay không?! Tôi sợ anh ấy sẽ không vui, hay là thôi đi.

Mộ Dung Huyên từ chối.

- Cũng phải, trực tiếp đi như vậy đích thật là có chút đường đột. Hay là em đi trước, chờ em nói một câu với anh ta, anh sẽ đi qua kính một ly rượu, biết mặt nhau một chút!

Lâm Hồng Văn lấy lui làm tiến, lại sợ Mộ Dung Huyên tiếp tục từ chối, nhanh chóng đi tránh ra, căn bản cũng không cho nàng nàng có cơ hội cự tuyệt, vừa đi vừa quay đầu lại nói:

- Cứ quyết định như vậy đi. Anh đi trước, một hồi gặp lại.

- Ôi... Thật là, rõ ràng là một ngày tốt, sao lại tự dưng gặp hắn thế chứ.

Mộ Dung Huyên thở dài một tiếng, có chút áo não nói.

Mộ Dung Huyên đứng ngay tại chỗ trầm tư một lát, cảm thấy chuyện không thể cứ để phát triển tiếp như vậy. Nếu không Lâm Hồng Văn sẽ giống như ở Hồng Kông, thường hay đến kề cận bản thân mình. Chuyện này thật đúng là sẽ bị chị em ở Hồng Kông biết được. Hơn nữa chuyện hai người đến kinh thành cũng không tính là bí mật gì, một khi bị người hiểu lầm, nàng muốn giải thích cũng không có ai tin.

Mộ Dung Huyên lại nghĩ tới Trương Vĩ đang ở trong nhã các, trong lúc bất chợt dâng lên một cái kế sách trong lòng. Tuy rằng cái ý nghĩ này có chút hoang đường, nhưng hai cái hại buộc phải lựa chọn thì đành chọn cái hại ít hơn vậy, chỉ cần có thể thoát khỏi sự dây dưa đeo bám của Lâm Hồng Văn, sử dụng một chút cũng không phải là không thể.

Sau một lúc lâu, Mộ Dung Huyên lại quay trở về trong phòng, phát hiện Trương Vĩ vẫn ngồi dùng cơm ở trên bàn. Thấy nàng vào hắn cũng chỉ gật đầu, lại cúi đầu tiếp tục dùng bữa, không mảy may có chút ý tứ bắt chuyện với nàng. Điều đó khiến cho Mộ Dung Huyên thầm nghĩ trong lòng:

- Tên này sau khi dọn thức ăn lên chỉ biết có ăn thôi, không có một chút ý tứ chủ động bắt chuyện với mình, cũng sẽ không có ý nghĩ xấu gì với mình. Đoán chừng chỉ cần đồng ý cho hắn chút lợi ích nhỏ, xem ra hắn sẽ không cự tuyệt mình.

- Trương tiên sinh, sau này nhà hàng khai trương, xin ngài chiếu cố nhiều hơn.

Mộ Dung Huyên nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nước trà, nói.

- Tiểu thư quá khách khí rồi, có chỗ nào cần đến tôi, cứ nói thẳng là được.

Nghe Mộ Dung Huyên nói chuyện với mình, Trương Vĩ buông đôi đũa trong tay xuống, đáp.

- Ngài đừng nói vậy, tôi đúng thật là có sự việc cần ngài giúp một chút. Sau khi nhà hàng khai trương, tôi chuẩn bị sinh sống ở gần đó, bây giờ còn chưa có chỗ ở nào thích hợp, muốn làm phiền ngài giúp tôi tìm một chỗ ở yên tĩnh một chút.

Mộ Dung Huyên nói.

- Cô yên tâm, tôi nhất định tìm một chỗ ở khiến cho cô hài lòng.

Trương Vĩ thấy Mộ Dung Huyên cần một nơi để ở, hắn đương nhiên đáp ứng với vẻ mặt đầy vẻ vui mừng. Việc hắn làm chính là loại công tác đó, dĩ nhiên không có khả năng khước từ.

- Vậy tôi phải cám ơn anh trước rồi.

Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Huyên đảo một cái, cắn cắn đôi môi đỏ mọng, có chút chần chừ e dè nói:

- Cái này... Tôi còn có một việc muốn làm phiền anh, cũng không biết có nên nói hay không?

- Có thể ra sức vì một mỹ nhân như cô là vinh hạnh của tôi. Cô có chuyện gì cứ nói thẳng đi!

Trương Vĩ thấy được vẻ mặt muốn nói lại thôi của Mộ Dung Huyên, hắn cười một tiếng, bảo.

Thái độ của Mộ Dung Huyên trở nên khách khí như vậy, còn chủ động đưa ra để nghị để Trương Vĩ giúp nàng mướn nhà, hắn cảm giác có chút lo sợ vì được sủng ái như vậy. Nhưng mà thấy Mộ Dung Huyên kế tiếp còn nói ra suy nghĩ của mình, hơn nữa thần thái tỏ ra mất tự nhiên, hắn mới chợt tỉnh ngộ. Chuyện nói tiếp sau mới là điều mà nàng muốn mình giúp đỡ đây, về phần chuyện trước đó bất quá là hứa hẹn lợi ích trước mà thôi.

- À, một hồi tôi có một người bạn muốn qua đây. Anh ta coi như là kẻ đeo đuổi tôi, tôi hi vọng anh có thể...

Hai gò má của Mộ Dung Huyên đỏ lên, lời đến khóe miệng, lại ngại ngùng khó nói ra khỏi miệng.

- Tôi hiểu rồi!

Mộ Dung Huyên ấp a ấp úng đã nửa ngày chưa nói xong, Trương Vĩ nghe xong nửa lời nói đó, nghĩ rằng cô gái này muốn cùng người đeo đuổi đó ở riêng với nhau, cho nên vội vàng đứng dậy nói.

- Trưởng điếm của chúng tôi đi vào trong khu họp rồi, trong điếm hiện tại nhân viên không đủ, tôi bây giờ phải chạy về tiệm, cáo từ trước.

- Đợi một chút, anh hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi không phải bảo anh rời khỏi đây.

Mộ Dung Huyên thấy Trương Vĩ hiểu lầm ý của mình, nhanh chóng ngăn lại.

Trương Vĩ đứng ngẩn cả người, bây giờ đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, càng không biết vì sao Mộ Dung Huyên một mực ung dung, bình tĩnh lại biểu hiện ra vẻ áy náy, bất an như thế. Hắn muốn thăm dò một chút ý nghĩ trrong đáy lòng của cô gái này.

Trương Vĩ đưa mắt nhìn vào Mộ Dung Huyên, đồng tử co rụt lại, trong mắt lóe lên một chút tinh quang, thấy trong con ngươi xinh đẹp của cô nàng lóe lên một hàng chữ màu vàng, phía trên viết:

“Tôi không hi vọng người đeo đuổi đó quấn lấy tôi. Tôi muốn anh giả vờ là đối tượng hẹn hò của tôi, làm cho người đeo đuổi đó biết khó mà lui!”

Trương Vĩ thấy ý nghĩ nơi đáy lòng của Mộ Dung Huyên, hắn cũng lập tức ngây ngẩn cả người, sờ cằm một cái, thầm nói:

“Thời buổi này thật đúng là chuyện ly kỳ gì cũng có. Vốn chỉ là một bữa cơm rau dưa bình thường, nhưng bây giờ muốn điều chỉnh thành cuộc hẹn coi mắt tương thân rồi.”

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment