- Vương Mẫn, nói đôi câu bực tức thì được rồi. Khách hàng đoán chừng cũng sắp tới nhanh thôi, cô ra nghênh đón một chút, tránh bị công ty môi giới khác đoạt đi.
Từ Minh phân công.
- Tôi không đi, loại khách hàng chỉ xem mà không mua này, ai nguyện ý cướp đi thì cứ cướp. Tôi không thèm dẫn đi đâu hết?
Vương Mẫn hừ ngọt một tiếng nói.
- Vương Mẫn, cô đây là thái độ gì chứ! Bất kể nói thế nào người ta cũng là khách hàng, nếu đến rồi phải tiếp đãi cho chu đáo chứ.
Thấy Vương Mẫn công khai tranh cãi với mình, sắc mặt của Từ Minh lạnh lùng, trách cứ:
- Môn điếm chúng ta cũng không chỉ có một mình cô là nhân viên môi giới. Nếu cô không muốn nhận tiếp đãi khách hàng, tôi có thể để cho người khác tiếp đãi.
- Tùy anh thôi, tiếp loại khách hàng này lãng phí thời gian, tôi không thèm quan tâm?
Vương Mẫn không thối lui chút nào.
- Được, là cô nói đó nha, đừng hối hận nhé!
Tánh khí của Từ Minh cũng nổi lên, chỉ vào Trương Vĩ đang ở tiền đài, nói:
- Trương Vĩ, hôm nay tới phiên cậu tiếp đãi khách hàng đúng không. Vị khách hàng này chuyển cho cậu tiếp, ký được hợp đồng thì coi như của cậu.
- Anh Từ, vị khách hàng này dù sao cũng là của Vương Mẫn, nếu như giao cho tôi không tốt lắm đâu!
Trương Vĩ không ngờ tới là cái đám lửa này lại đốt tới trên người mình, chần chờ nói.
- Không có gì là không được, là chính cô ấy không quý trọng khách hàng đó thôi.
Từ Minh đáp, không cho phép hoài nghi:
- Quyết định như vậy đi, nhanh chóng tìm nhà cho khách.
- Dựa vào cái gì giao khách hàng của tôi cho cậu ấy chứ?
Vương Mẫn mới vừa rồi phần lớn đều là nói lẫy, bây giờ thấy Từ Minh thật sự chuyển khách hàng cho Trương Vĩ, trong lòng có chút bất bình, lên tiếng.
- Vì sao ư? Cô đã hối hận rồi sao?
Khóe miệng của Từ Minh nhếch lên nụ cười. Anh ta không phải là buộc chuyển khách hàng của Vương Mẫn cho người khác, chẳng qua là muốn áp chế khí thế của cô nàng một chút mà thôi, khiến cho cô chủ động chịu thua, cúi đầu, tiếp đãi khách hàng cho thật tốt.
- Tôi không hối hận, muốn chuyển khách hàng của tôi cho Trương Vĩ cũng được, nhưng mà phải để cho tôi thay thế cậu ấy ra tiếp đãi ở tiền đài.
Vương Mẫn mạnh miệng đáp.
- “Chị Vương” à, chị dùng khách hàng mình không muốn dẫn, đổi lấy cơ hội một lần tiếp đãi khách hàng của Trương Vĩ, chị dự định ở đây xem như quá thông minh rồi.
Vương Kiến Phát nói đùa.
- Anh Từ, tôi xem ra hay là nên để cho Vương Mẫn tiếp tục dẫn khách đi! Dù sao cô ấy vẫn tương đối quen thuộc với vị khách hàng này. Huống chi ngày hôm nay vốn chính là do Trương Vĩ tiếp ra tiền đãi đón khách, nếu anh muốn thay đổi như vậy, không phải làm điều thừa rồi sao?
Lý Lâm cũng lên tiếng.
Bất kể là Từ Minh hay mọi người trong điếm, đều có chút hiểu biết đối với vị khách hàng của Vương Mẫn. Họ biết hi vọng để vị khách hàng này ký thành hợp đồng là rất nhỏ nhoi, để cho Trương Vĩ dùng cơ hội một lần tiếp đãi khách hàng đổi lấy vị khách hàng này, hiển nhiên là hắn bị thua thiệt rồi.
Từ Minh cũng biết Trương Vĩ chưa chắc nguyện ý chọn lựa loại phương thức trao đổi này. Nhưng anh ta làm trưởng của một chi nhánh, lời đã nói ra khỏi miệng, dĩ nhiên không thể tự mình bác bỏ bản thân mình, nên hỏi dò:
- Trương Vĩ, cậu thấy thế nào?
- Em nghe theo lời anh Từ.
Trương Vĩ cười đáp. Người khác có lẽ không giải quyết được vị khách hàng này, nhưng hắn có Độc Tâm Thuật, nên lại cảm thấy khá hứng thú với vị này.
- Được, anh Từ ở trong cửa hàng chúng ta là nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa Trương Vĩ cũng đồng ý đổi khách hàng, như vậy tôi chỉ có thể chuyển vị khách hàng này cho Trương Vĩ mà thôi.
Vương Mẫn cười đáp, có thể sử dụng một khách hàng không có hi vọng ký thành hợp đồng, đổi lấy một cơ hội tiếp đãi khách hàng mới, Vương Mẫn đương nhiên hết sức cao hứng.
- Trương Vĩ, cậu thật sự nguyện ý đổi khách hàng với Vương Mẫn sao?
Từ Minh nghĩ Trương Vĩ là ngại ở mặt mũi của mình mới đáp ứng, sợ trong lòng hắn có ý kiến, nên ân cần hỏi han.
- Khách hàng mua nhà của em tương đối ít, kinh nghiệm tiếp đãi khách mua nhà không nhiều lắm, vừa khéo sẽ dùng cơ hội lần này rèn luyện một chút, có được hợp đồng hay không không sao cả.
Trương Vĩ trả lời.
- Được, làm cho tốt, anh Từ coi trọng cậu, có gì không hiểu cứ trực tiếp tới hỏi tôi.
Từ Minh vô cùng tán thưởng nói.
- Cám ơn nhiều, anh Từ!
Trương Vĩ cười nói.
- Tình hình của chị Hoàng tôi cũng biết một chút. Người này muốn mua một căn nhà lớn ba phòng ngủ. Người nào có nguồn cung nhà tốt đều hãy nói cho Trương Vĩ nghe đi, để cho cậu ấy một hồi dẫn chị Hoàng đi xem.
Từ Minh phân công:
- Kiến Phát, cậu đi theo Trương Vĩ, cùng dẫn khách xem nhà, giúp cậu ấy đi tới công ty môi giới khác lấy một vài cái chìa khóa nhà đi.
- Biết rồi anh Từ!
Vương Kiến Phát lên tiếng.
Công ty môi giới dẫn khách hàng đi xem nhà, tuyệt đối không thể đơn độc là có thể hoàn thành, mà còn cần những đồng nghiệp khác phối hợp. Ví như có vài chìa khóa nhà được ký gửi ở công ty môi giới khác, nhưng không thể để cho khách hàng của mình biết được chuyện này, nếu không nhất định sẽ lưu lại ấn tượng không hay cho khách hàng là công ty của mình không bằng công ty của người khác. Thế cho nên thường thường cần phải có đồng nghiệp đi tới công ty môi giới khác mượn chìa khóa để mở cửa nhà chờ sẵn rồi dẫn khách vào xem (Chú thích: Thường khi khách ký gửi bán hoặc cho thuê nhà với công ty môi giới, do họ có nhiều nhà hoặc muốn tránh phiền phức - dẫn khách xem nhà mất rất nhiều thời gian - thường giao luôn chìa khóa cho các công ty này để họ tự dẫn khách đi xem).
Sau khi Từ Minh phân phó một tiếng, Lý Lâm, Vương Kiến Phát đều giao cho Trương Vĩ tìm một số nguồn cung nhà. Bản thân Trương Vĩ cũng có một căn nhà thích hợp. Đồng thời lần nữa gọi điện thoại cho chủ của ba ngôi nhà khác, xác minh lại những thông tin của các ngôi nhà, phát hiện trong đó có hai ngôi nhà có thể dẫn khách đi xem. Một căn nhà là nguồn cung từ chỗ của Lý Lâm, một căn nhà khác là do chính bản thân Trương Vĩ tìm được.
- Trương Vĩ, tôi chuyển khách hàng của mình cho anh, xem ra giờ đến phiên tôi tiếp đãi khách hàng rồi. Có phải anh nên đổi chỗ hay không?
Vương Mẫn không thể chờ đợi, đi tới vị trí tiếp đãi tiền đài, gõ gõ bàn một cái thúc giục.
- Được, tôi biết rồi.
Trương Vĩ đáp ứng, đứng dậy, thu thập một chút đồ trên bàn, dọn trống nhường vị trí cho Vương Mẫn.
- Trương Vĩ, anh là cái tên nịnh hót, muốn nịnh bợ anh Từ, hiện giờ nịnh đến mức vuốt tới mông luôn rồi!
Vương Mẫn nhẹ giọng châm chọc.
- Vương Mẫn, cô đây là ý gì chứ?
Đối với sự châm chọc của Vương Mẫn, Trương Vĩ cũng không để trong lòng, không xem chuyện này là quan trọng.
- Ý gì ư?
Vương Mẫn bĩu môi khinh thường, đáp:
- Ý của tôi là, ngay cả tôi cũng không ký được hợp đồng này, anh cho rằng mình có thể ký sao, buồn cười!
- Vậy cái hợp đồng của chị Hoàng này nếu tôi thật sự có thể xúc tiến thành thì sao?
Trương Vĩ cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ phồng lên trên bộ ngực đầy đặn của Vương Mẫn, xuyên thấu qua cái khe sâu, có thể thấy được một chút làn da trắng trẻo đầy kinh diễm, cười hỏi lại.
- Nếu anh có thể chốt được cái hợp đồng này, Vương Mẫn tôi sẽ đổi lại đặt theo họ của anh!
Vương Mẫn nói như chém đinh chặt sắt.
- Hay là thôi đi! Tôi cũng không có con gái lớn như cô đâu.
Trương Vĩ cười nói, trong lòng hắn vốn muốn nói, tôi nếu mà chốt được cái hợp đồng này, hãy để cho tôi sờ ngực của cô một cái, nhưng mà lại dám nghĩ chứ không dám nói ra.
Trương Vĩ nhường vị trí cho Vương Mẫn, chuẩn bị các bộ bao giày (chú thích: dùng bao giày lại để đi vào xem nhà, thường là vải bọc, để tránh làm bẩn nhà xem) cùng thư xác nhận đã xem nhà. Hắn nhờ Vương Kiến Phát thế mình đi đến công ty khác mượn chìa khóa, đồng thời nhờ anh ta mở cửa nhà trước, ở đó chờ hắn dẫn khách qua.
Sau một lát, Hoàng Phân dẫn theo một người đàn ông hơn 30 tuổi đi về phía Trung Thông môn điếm. Người đàn ông này cao lớn anh tuấn, tướng mạo đường đường, không thua bao nhiêu so với minh tinh điện ảnh, tuyệt đối có thể xưng là một mỹ nam tử phong độ ung dung.
Trương Vĩ cũng đã từng thấy qua người đàn ông này, biết được anh ta chính là Lý Quảng chồng của Hoàng Phân, chạy vội vàng ra ngoài đón tiếp:
- Chị Hoàng, anh Lý, em còn định ra ngoài đón mọi người đây.
- Anh là đồng nghiệp của Vương Mẫn ư? Không phải là cô ấy tiếp chúng tôi sao?
Hoàng Phân nhìn Trương Vĩ, nghi ngờ hỏi.
- Khoảng thời gian này Vương Mẫn không được khỏe, cũng không có tinh lực tiếp đãi khách hàng, thường thường đều là ở lại trông môn điếm, cho nên điếm trưởng bảo tôi phụ trách tiếp đãi hai vị.
Trương Vĩ nói.
- Người nào tiếp đãi cũng được, nhanh chóng đi xem nhà đi! Xem xong nhà tôi còn có việc nữa.
Lý Quảng nhíu mày, có chút không nhịn được nói.
- Anh nếu ngại phiền toái, đưa tiền cho em, em tự mua nhà là được rồi, không cần anh đi theo.
Hoàng Phân bất mãn nói.
- Anh không có ý ngại phiền toái, nói chỉ là muốn đi xem nhà nhanh một chút thôi.
Lý Quảng dùng sức kêp cái bao da dưới cánh tay, phân bua.
- Hì hì, vốn muốn mời hai vị đi vào trong điếm ngồi, nếu anh Lý gấp xem nhà như vậy, chúng ta hay là trực tiếp đi xem luôn được chứ hả?
Trương Vĩ đề nghị.
----------oOo----------