Phòng Thuật

Chương 7

Nhìn thấy Trương Vĩ ký được hợp đồng, trong lòng Vương Mẫn và Quách Bân không khỏi có chút đố kỵ, nhưng được mời ăn một bữa thịnh soạn lại không phải tốn tiền, hai người đương nhiên không có ý định từ chối, nhất định lát nữa phải gọi thật nhiều rượu đắt tiền, ăn thật nhiều món ngon, mặc dù ăn bao nhiêu cũng không thể làm cho Trương Vĩ nghèo đi được, nhưng nhất định phải cho hắn trả tiền đến xót xa.

Trương Vĩ tuy rằng có thể sử dụng Độc Tâm Thuật, có thể nhìn thấu tâm tư trong lòng người khác, nhưng đối với hai người này lại không chút phát hiện, mà nếu có phát hiện hắn cũng sẽ không để tâm, bữa ăn này dù có ăn nhiều thế nào cũng chỉ khoảng một nghìn NDT, không là gì so với 30.000 NDT hắn nhận được sau khi ký xong hợp đồng, giống như chín con trâu mà chỉ mất đi một sợi lông, không có gì đáng kể.

Bởi vì tối nay Trương Vĩ mời mọi người dùng cơm, mà buổi tối cũng thường không có khách, hôm nay cũng không tổ chức họp tối, nên Từ Minh có ý cho mọi người về sớm, trực tiếp quét thẻ kiểm tra chuyên cần, đóng hết cửa môn điếm, sau đó mọi người đón xe cùng đi thẳng đến nhà hàng.

Nhà hàngNhà hàng Ngọc Lâm không coi là gì so với các nhà hàng lớn khác trong kinh thành, nhưng ở đây lại cực kì rẻ, món ăn lại ngon nên mọi người rất thích nơi này, trong Trung Thông môn điếm nếu có ai muốn mở tiệc đều đến chỗ này đặt bàn, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Quản lý của nhà hàng Ngọc Lâm với Điếm trưởng Từ Minh là chỗ quen biết đã lâu, vừa đến liền trực tiếp dẫn một nhóm sáu người đi vào phòng riêng. Phòng này có vẻ khá yên tĩnh, bên trong phòng đặt một cái bàn tròn dành cho tám người, trong phòng cũng đã mở điều hòa, so với bên ngoài thì ở đây không khí vô cùng mát mẻ.

Vì là khách quen nên quản lý tự mình tiếp đãi, mang thực đơn đến tận tay Từ Minh, hỏi:

- Điếm trưởng Từ, anh cùng mọi người muốn uống rượu gì, hôm nay trong tiệm có hai bình rượu hảo hạng Ngũ Lương Dịch có cần mang tới không?

- Được à, mang hai bình đến đi! Vừa lúc tôi cũng muốn thử xem Ngũ Lương Dịch mùi vị thế nào, có thơm hơn Mao Đài hay không?

Vừa nghe đến Ngũ Lương Dịch, Quách Bân nhướn mày nói.

- Được rồi, anh Triệu. Anh nãy giờ quảng cáo trước mặt tôi như vậy là đủ rồi, tôi muốn uống Ngũ Lương Dịch cũng không mua trong tiệm này, đừng biến tôi thành một người coi tiền như rác thế chứ.

Từ Minh phất tay áo nói. Ông ta làm quản lý của một văn phòng môi giới, thường dùng cơm ngoài với khách , dĩ nhiên biết rõ đường đi nước bước, mua hai bình Ngũ Lương Dịch ở quán cơm còn rẻ hơn một bình ở đây, căn bản không cần thiết phải tiêu xài phung phí như vậy.

- Thôi chết, tôi đang múa rìu qua mắt thợ, quên mất cậu cũng là người trong nghề.

Quản lý Triệu thấy Từ Minh cự tuyệt như vậy, cũng không có ý giận, nói.

- Như vậy đi, mọi người cứ gọi thức ăn trước, tôi ra ngoài mang ít rượu vào nhé! Được không?

Từ Minh thấy mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai có ý gọi thức ăn, liền cầm thực đơn lên, hỏi.

- Được lắm! Mang thêm cho tôi một ly nước chanh, tôi không uống rượu.

Lý Lâm vừa dùng nước trà tráng qua các chung sứ, vừa nói.

Nghe Lý Lâm nói vậy, mọi người cũng gật đầu hưởng ứng, mỗi người đều chọn một món mình thích, đến lượt Trương Vĩ hắn gọi liền một lúc ba món. Người khác ngại không dám gọi đồ ăn nhiều, nhưng hắn với tư cách là chủ không thể để cho thức ăn trên bàn quá nghèo nàn, nếu không khách mời lại nghĩ hắn keo kiệt.

Rượu và thức ăn cuối cùng cũng được mang lên, lấy tư cách là chủ nhân, Trương Vĩ cầm chén rượu đến mời Từ Điếm trưởng, tất nhiên Từ Minh cũng không cự tuyệt, dù là ai mời rượu cũng không từ chối, có thể nói là nể mặt hết tất cả mọi người.

Từ Minh làm nghề bất động sản bao nhiêu năm, sớm đã luyện dạ dày thành sắt đá, uống vài chai cũng không vấn đề gì, chỉ là ra WC vài lần thôi, không có tí gì là say xỉn, có thể được tôn làm tửu tinh, làm cho bọn thanh niên trẻ như Trương Vĩ phải tự thấy yếu kém.

- Bốp bốp bốp. . .

Ăn uống được một lúc, Vương Mẫn vỗ tay nói:

- Chúng ta cứ ăn uống như vậy thật vô vị, chi bằng cùng chơi trò đoán chữ, ai đáp đúng có thể không uống, đáp sai nhất định phải phạt, thế nào?

- Hay đấy! Vương Mẫn ý này cũng không tệ, tôi đồng ý.

Quách Bân liếc nhìn Trương Vĩ một cái, hưởng ứng nói.

Trương Vĩ nhìn chằm chằm vào Quách Bân, chợt đồng tử co lại, lóe lên chút tia sáng, thấy trong mắt Quách Bân hiện lên một loạt chữ màu vàng…

“Trương Vĩ, đừng có nghĩ là mình gặp may, có thể ký được một cái hợp đồng liền trở nên hơn người, tối nay tao và Vương Mẫn nhất định phải chuốc cho mày say mềm, làm cho mày mất mặt trước mọi người mới được.”

Nhờ Độc Tâm Thuật, Trương Vĩ dễ dàng biết được âm mưu của hai người, nhưng Trương Vĩ cũng không hề để tâm, dù sao hắn cũng có khả năng Độc Tâm Thuật, việc đoán chữ chắc chắn sẽ không bại dưới tay người khác, nên cũng không có gì phải sợ.

- Được, tôi cũng tham gia.

Từ Minh cũng cười đáp. Ông ta vốn là thích uống rượu, tửu lượng lại mạnh, uống không sợ say, thậm chí chỉ sợ uống không đủ.

- Trương Vĩ, anh hôm nay là nhân vật chính không thể không tham gia, huống chi Từ ca cũng tham gia, anh không nể mặt chúng tôi thì cũng phải nể mặt Từ ca chứ, đúng không?

Vương Mẫn cổ vũ.

- Được, tôi tham gia.

Trương Vĩ dứt khoát nói, nếu hai người kia muốn chuốc say hắn, hắn đương nhiên không ngại chơi trò gậy ông đập lưng ông cùng họ.

Lý Lâm với Vương Kiến Phát không tham gia, bởi hai người không thể uống rượu, nên mọi người cũng không muốn ép.

Thấy Trương Vĩ đồng ý, Quách Bân sắc mặt vui mừng, ra ngoài mang vào rất nhiều rượu đặt lên bàn, nói:

- Tối nay chúng ta không say không về, thử xem người nào gục trước.

- Được, người nào thua mà không uống, thì thật là đồ hèn.

Vương Mẫn lườm Trương Vĩ một cái, khiêu khích nói.

- Tôi đố trước, mọi người cùng đoán xem nào!

- Một con gà sau khi bị đánh không biết kêu, chỉ biết nổi giận thì là gà gì?

Vương Mẫn ánh mắt giảo hoạt, hỏi.

- Tôi biết, đó là gà tây nướng trong lễ Tạ ơn.

Quách Bân vừa nghe Vương Mẫn đố xong, con ngươi đảo một vòng, giành đáp.

- Không đúng.

Vương Mẫn lắc lắc đầu, nhìn về phía Trương Vĩ.

Trương Vĩ nghe câu đố này, ngay từ đầu cũng nghĩ là hỏa kê, nhưng Vương Mẫn đã nói Quách Bân đáp không đúng, mới biết đáp án này không phải, hắn đưa mắt nhìn Trương Mẫn, chuẩn bị sử dụng Độc Tâm Thuật nhìn xem đáp án, lại thấy Từ ca nhìn về phía mình trong tay giơ giơ cái bật lửa, lập tức hiểu ra, nói:

- Là cái bật lửa.

- Tôi cũng đoán là cái bật lửa.

Từ ca đốt một điếu thuốc, hít một hơi sâu, nói.

- Vâng, Từ ca nói đúng, chính là cái bật lửa.

Vương Mẫn nhẹ giọng trả lời một câu, trừng mắt nhìn Quách Bân, thầm nói:

- Tên tiểu tử Quách Bân này thật là chậm chạp, vừa rồi còn nói cho Trương Vĩ uống say, vậy mà giờ ai cũng đoán đúng chỉ mình hắn đoán sai, thật đúng là kẻ ngốc mà.

Thật ra, đáp án này cũng không phải là khó đoán, chỉ cần là người hút thuốc đều có thể đoán được, có điều Trương Vĩ với Quách Bân đều không hút thuốc, nên để người hút thuốc như Từ Minh dễ dàng đoán được.

- Được, tôi đáng bị phạt.

Quách Bân cầm chén rượu một hơi uống cạn, ăn một ít thức ăn, nói.

- Một đám nữ nhân ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, làm thành một câu thành ngữ.

- Tôi đoán là thất chủy bát thiệt.

Vương Mẫn nói.

- Tôi đoán là nghị luận ầm ĩ.

Từ Minh nói.

- Không đúng không đúng. . .

Quách Bân giơ ngón trỏ ra, quơ quơ trước mặt hai người, gương mặt lộ vẻ gian tà hỏi:

- Trương Vĩ, anh đoán được không?

- Ha ha, cái này thật khó đoán, để tôi suy nghĩ một chút.

Trương Vĩ nhíu mày, ra vẻ suy nghĩ, thật ra hắn đã sớm nhìn ra đáp án trong lòng Quách Bân, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

- Hề hề, tôi biết ngay anh không thể đoán được mà, hay là chúng ta đánh cược, nếu anh đoán được thì tôi uống ba chén, nếu anh không đoán được thì anh uống ba chén, thế nào?

Quách Bân vỗ ngực, tràn đầy vẻ tự tin . Hắn tin chỉ cần không cho ai xem qua đáp án, thì nhất định sẽ không ai có thể đoán được câu này.

- Mọi người cùng ra ngoài ăn uống là vui rồi, không nhất thiết phải uống nhiều như vậy.

Trương Vĩ bộ dạng giả vờ lo lắng, nói.

- Trương Vĩ nói như vậy là anh tự nhận mình sợ sao, chỉ là uống nhiều hơn hai chén thôi mà!

Quách Bân thấy Trương Vĩ cự tuyệt đề nghị của hắn, lại nghĩ Trương Vĩ không đoán được đáp án, liền khiêu khích.

- Đúng vậy! Trương Vĩ, nếu anh là đàn ông thì nên đánh cược đi.

Vương Mẫn ngồi một bên lên tiếng.

- Được, mọi người đã nói vậy, tôi phải cược thôi.

Trương Vĩ dường như chịu không nổi sự châm chọc của hai người, đáp.

Nghe Trương Vĩ đồng ý đánh cược, Lý Lâm, Vương Kiến Phát và Từ Minh nhìn Trương Vĩ có chút tò mò nhìn, thật ra là muốn nhìn xem hắn có thể đoán được hay không, nếu không đoán được ngay lập tức phải uống ba chén, nhưng quả thật uống liền một lúc ba chén như vậy thật không tốt chút nào.

- Một đám nữ nhân ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm?

Trương Vĩ cau mày ra vẻ suy nghĩ, trầm ngâm một lúc.

- Trương Vĩ, anh suy cho cùng cũng không thể đoán ra rồi! Không đoán ra thì trực tiếp uống rượu phạt đi!

Quách Bân cười gian hắc hắc một tiếng, khẳng định Trương Vĩ chắc chắn sẽ không đoán ra, sẽ phải chịu phạt.

- Tôi đoán là vô kê chi đàm.

Trương Vĩ nói.

- Phụt. . .

Từ Minh vừa uống một hớp trà, còn chưa kịp nuốt xuống, nghe Trương Vĩ nói đáp án lập tức mang hết nước trà từ trong miệng phun ra ngoài, văng lên người Quách Bân đang ngồi bên cạnh, không nhịn được phá lên cười.

- Ha ha… vô kê chi đàm, đáp án này rất hay, thật thâm thúy (Chú thích: đàn bà, không có đàn ông, có nghĩa là “vô... kê”, “đàm” là cuộc nói chuyện).

- Cái gì mà thâm thúy chứ! Lại còn vô kê chi đàm? Đàn ông các người chỉ có việc đó là giỏi.

Lý Lâm cũng lập tức phản ứng lại, sắc mặt đỏ lên, mắng.

- Ha ha, câu đố này thật là làm cho tâm tình trở nên sảng khoái, tôi phải về với vợ mình đây.

Vương Kiến Phát cười nói.

- Tên ngốc Quách Bân này, đã không trả đũa được thì thôi lại còn tự mình hại mình, uống ba chén vào xem có chết ngươi không.

Vương Mẫn trong lòng thầm mắng một tiếng.

Cô lúc nãy cùng hắn muốn chuốc say Trương Vĩ giờ nghĩ lại cũng có chút hối hận, đúng là không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo, không trả đũa được ngược lại còn bị Trương Vĩ cho uống một lúc bốn chén rượu, nói không chừng hắn chính là người gục đầu tiên.

Quách Bân nuốt nước bọt, gương mặt khổ sở, không nghĩ tới Trương Vĩ lại có thể dễ dàng đoán ra, hơn nữa Từ ca cũng nói đáp án này thật thâm thúy, cho dù hắn nói đây không phải đáp án, người khác cũng chẳng tin, ba chén này nhất định là dành cho hắn rồi.

- Khụ, rượu ngon.

Quách Bân tuy không cam tâm, nhưng vẫn uống hết ba chén rượu, ợ một cái, vỗ bàn nói:

- Lần sau, tôi nhất định thắng anh.

Vương Mẫn cũng uống một chén, trên mặt có chút đỏ ửng, thoạt nhìn càng thêm quyến rũ, thập phần mê hoặc, khiến Trương Vĩ không nhịn được nhìn chằm chằm.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment