Thích Dương sửng sốt một lúc mới nhanh chóng vác Hình Siêu dưới mặt đất lên đi ra khỏi sơn động. Kiều Quảng Lan bế Lâm Lâu nhẹ nhàng ẩn mình vào trong bóng tối, cơ thể hắn dựa sát vào vách tường. Hắn thấy vẻ mặt của Thích Dương không giống như muốn cứu người mà trái lại như đang chuẩn bị khóc tang.
Không muốn cứu thì đừng cứu, cần thiết phải vậy không?
Kiều Quảng Lan và Lâm Lâu đi theo bọn họ suốt cả chặng đường, nhìn Thích Dương vác Hình Siêu đến một quán trọ trong thành rồi mời đại phu trị liệu cho gã. Hắn cũng không trở về Lăng Kiến Cung bẩm báo kết quả công việc mà mỗi ngày đều đứng trước giường Hình Siêu chăm sóc gã tỉ mỉ chu đáo, mãi đến tận ngày thứ ba, Hình Siêu mới hoàn toàn tỉnh lại.
Kiều Quảng Lan đi tới nơi này với mục đích là làm rõ ân oán năm đó, nên cũng dẫn theo Lâm Lâu đi phía sau bọn họ và ở nơi này.
Tính ra cũng đến không khéo lắm, trong quán trọ có mấy thiếu nữ trẻ tuổi thuê, nghe nói là người Tây Vực tìm người thân. Cũng có lẽ là do người vùng biên cương khá phóng khoáng, sau khi Kiều Quảng Lan vào cửa, vừa khéo các nàng đang ở sảnh trước ăn cơm bèn quay đầu nhìn lại, hai mắt giống như đang tỏa sáng.
Kiều Quảng Lan dùng tay áo che miệng ho khan vài tiếng, dưới những ánh mắt sáng chói của những thiếu nữ dẫn Lâm Lâu đặt hai gian phòng. Chưởng quầy vô cùng gian xảo, vừa thu tiền xong đã lại chào hàng: "Vị công tử này đến thật đúng lúc, quán nhỏ gần đây mới làm một loại điểm tâm mới, tên là Tuyết Hoa Cao*. Nếu lệnh đệ ngài cũng là đứa trẻ vậy nhất định thích ăn..."
Kiều Quảng Lan đang lo buồn ngủ không ai đưa gối, lập tức nâng cao giọng lên một chút: "Đây là con trai ta."
Lâm Lâu liếc mắt nhìn hắn rồi buồn bực nhìn mấy cô gái như hổ rình mồi mà không lên tiếng.
Chưởng quầy giật cả mình, nhìn Kiều Quảng Lan, rồi lại nhìn Lâm Lâu, cười trừ nói: "Không nghĩ tới công tử kết hôn sớm như thế."
Kiều Quảng Lan nhận lấy thẻ phòng hắn đưa tới rồi mới chậm rãi nói: "Cũng không còn tính là sớm, chỉ là bảo dưỡng tốt thôi, thật ra ta cũng năm mươi rồi."
Chưởng quầy: "..."
Lâm Lâu: "..."
Vậy có nên đổi giọng gọi tiếng "Đại gia*" không nhỉ? Với cái khuôn mặt này hả, thật sự không thể gọi được.
*大爷:Từ này không phải là đại gia nghĩa kiểu nhà giàu mà thường dùng để chỉ các ông lớn, cụ lớn bậc trưởng bối theo cách gọi người TQ. (Theo Hanzi)
Kiều Quảng Lan không cho hắn thời gian xoắn xuýt vấn đề xưng hô mà nói thẳng: "Bưng một bàn bánh ngươi nói lên đi, đúng là khuyển tử cũng thích ăn đồ ngọt. Nếu để tiểu tử này đói bụng, chờ mẹ hắn đến, khó tránh khỏi lại dạy dỗ ta."
Lâm Lâu thật sự không nhịn nổi nữa mà trợn trừng mắt với mặt đất. Sự khinh bỉ còn chưa xả ra được hết đã bị Kiều Quảng Lan kéo lên lầu.
Lâm Lâu lạnh lùng nói: "Cảm giác được làm cha người cha người khác cũng không tệ nhỉ?"
Kiều Quảng Lan nói: "Chỉ một chữ thôi, sướng!"
Lâm Lâu: "..."
Kiều Quảng Lan hỏi với giọng điệu kỳ quái: "Làm gì mà ngươi cứ bày ra một bộ không cam tâm như thế? Chuyện này là do ngươi khởi đầu, nếu không phải ngươi gọi ta một tiếng cha trước, làm sao có thể mang đến linh cảm cho ta được?"
Lâm Lâu liếc mắt nhìn hắn không nói, Kiều Quảng Lan nháy mắt với y cười rực rõ, hai người đối diện với nhau, diễn biến tâm lý đều đang vận hành rất sinh động.
Lâm Lâu: Bởi vì ta không nghĩ đến ngươi là cái kiểu được voi đòi tiên như thế! Ngươi chờ đi
Kiều Quảng Lan, sẽ có lúc ngươi phải khóc!
Kiều Quảng Lan: Đừng tưởng rằng chỉ là thằng nhóc thì lão tử không biết nhà mi bụng dạ thâm sâu, muốn chơi ông ngược lại lại thành tự hại mình thấy chưa? Vừa lắm!
Vốn dĩ Lâm Lâu cũng không thể thật sự nổi giận với hắn, hơn nữa nhìn Kiều Quảng Lan vui vẻ như vậy, tuy rằng y bị hố nhưng trong lòng lại nhịn không được có chút vui vẻ. Chỉ là nhìn thấy Kiều Quảng Lan hình như nhìn thấy bộ dáng sầu não của mình thì cảm xúc sẽ tốt hơn một chút, y bèn cố ý cau mày không lên tiếng.
Quả thật là cảm xúc của Kiều Quảng Lan cũng không tệ, hắn vừa lên lầu vừa khẽ hát, vừa vặn bắt gặp Thích Dương bưng cơm ra khỏi phòng, có vẻ hắn ta đang mất tập trung nên nâng đ ĩa suýt nữa va phải Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan lanh tay lẹ mắt nâng hắn ta lên rồi đỡ lấy cái khay, khẽ mỉm cười nói: "Huynh đài cẩn thận."
Thích Dương lúc này mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Quảng Lan, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, lập tức áy náy nói: "Thật ngại quá, do vừa nãy ta đi có chút mất tập trung. May mà không đụng trúng công tử."
Kiều Quảng Lan nói: "Không sao."
Hắn nhìn lướt qua cái đ ĩa trên tay Thích Dương, phát hiện cơm nước trên đó dường như còn chưa bị chạm qua, hắn đảo mắt một cái, làm bộ như thuận miệng nói: "Sao vậy, quán trọ này làm cơm không ngon sao?"
Thích Dương nhìn đồ ăn trên tay, sửng sốt một chút, cười nói: "Không hề, không hề... Chỉ là có chút, có chút không hợp khẩu vị của đệ đệ ta..."
Lúc này sau cửa chỗ hắn vang lên một tiếng "lạch cách", Hình Siêu bó gương mặt như xác ướp lạnh lùng bước khập khiễng từ bên trong ra.
Thích Dương vội đỡ lấy gã, nói: "Vị công tử này, thương thế ngươi còn chưa lành, không thích hợp đi đây đi đó."
Hình Siêu đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói: "Không phải đệ đệ sao? Giờ đã thành công tử rồi?"
Thích Dương nghẹn lời, Hình Siêu nhìn Kiều Quảng Lan và Lâm Lâu đều không có hứng thú, liền nói với Thích Dương: "Tuy rằng các hạ có ân cứu mạng với ta, thế nhưng cũng không nên nhận thân thích một cách bừa bãi, nếu như ta được một kỹ nữ nuôi sống, ngươi cũng đừng tùy tiện nói với bên ngoài ta là đệ đệ ngươi, nếu không cũng thành chửi luôn mẹ ruột mình còn gì?"
Thích Dương nhìn qua là một người tốt tính, tuy rằng lời Hình Siêu nói ra thực sự rất cay nghiệt, trên mặt hắn xuất hiện một tầng giận dữ, lại không biết hắn nghĩ đến cái gì lại nhanh chóng đ è xuống sự tức giận.
Khóe miệng Hình Siêu ngậm lấy ý cười châm chọc, nhìn chằm chằm Thích Dương.
Thích Dương thở dài, lúc lần nữa mở miệng lại là bộ dáng ôn hòa như cũ: "Ta biết trong lòng ngươi không nuốt trôi cơn giận này, nhưng mà cần gì phải tính toán với một con sói như thế? Ngươi cũng nhìn thấy, lúc đó vì để cứu ngươi ta đã giết con sói đó rồi, ngươi không cần phải đi tìm chặt xác nó thành thịt băm, điều đó có nghĩa lý gì đâu. Chỉ vì thế mà cơm cũng không buồn ăn, có đáng không."
Hình Siêu nói một cách lạnh lùng: "Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng, báo thù có thể khiến cho con người ta sung sướng, đó vốn là chuyện còn quan trọng hơn ăn uống gấp trăm lần."
Thích Dương thở dài, Hình Siêu lại đột nhiên nhìn về phía Kiều Quảng Lan và Lâm Lâu: "Hai vị ở đây nhìn người khác nói chuyện thấy thú vị lắm sao?"
Lâm Lâu chớp mắt một cái, nói: "Đại ca ca, chẳng lẽ không phải do các ngươi đang cản đường bọn ta sao? Xin nhường đường chút đi."
Hình Siêu sững sờ, lúc này mới phản ứng được tình huống trước mắt là bốn người đều đang đứng trên thang lầu chật hẹp. Kiều Quảng Lan cùng Lâm Lâu thì muốn đi lên, mà Thích Dương vốn muốn xuống lại bị gã kéo lại, đúng là bọn họ hiện tại đang cản đường người ta.
Bị một đứa nhỏ nói cho câm nín như thế, gã có chút nhịn không được, lúc gã còn muốn nói chuyện, Thích Dương bên người đã lập tức đáp một tiếng: "Vâng."
Một chữ đơn giản hắn nói vừa thẳng thắn vừa kính cẩn, thậm chí ngay cả lưng của hắn cũng không tự chủ mà thẳng tắp, ba người đều không nhịn được hạ xuống một bước, cùng nhìn về phía hắn.
Kiều Quảng Lan và Lâm Lâu không tiện nói gì, ngược lại Hình Siêu nói thẳng: "Ngươi có bệnh sao?"
Kiều Quảng Lan thiếu chút nữa là bật cười, cắn môi, Thích Dương nhường đường cho bọn họ lên lầu, lúng túng nói: "Không có, không có, xin lỗi."
Thực ra trong lòng Thích Dương cũng chả hiểu ra sao, mãi đến tận khi Lâm Lâu và Kiều Quảng Lan đã đi lên lầu, hắn còn có chút khó hiểu, nhìn bóng lưng Lâm Lâu, không nhịn được khẽ nói thầm: "Kỳ quái, không hiểu sao đứa trẻ kia vừa nói chuyện ta lại có cảm giác kính sợ vô cớ chứ."
Kiều Quảng Lan vừa vào phòng với Lâm Lâu, liền nghe Lâm Lâu nói: "Hai người mới vừa gặp có một người cứu người còn lại vậy mà lại ở chung như thế, đúng là khiến người khác bất ngờ."
Kiều Quảng Lan bình thản rót một chén trà đưa cho y, cười nói: "Cho nên ấy mà, chưa chắc đã là lần đầu gặp, cũng chưa chắc đã là ân nhân cứu mạng, ngươi nhìn ánh mắt kia của Hình Siêu một cái mà xem... Hừ, trên đời này hận thù chưa chắc đã có thể phân định rõ ràng được."
Lâm Lâu đối phó với Kiều Quảng Lan cũng đã được một đoạn thời gian, đọ sức cực kỳ khổ cực, y biết hắn thông minh, huống hồ vừa nãy lúc ở cùng Thích Dương và Hình Siêu y thể hiện quá rõ ràng, nhất định Kiều Quảng Lan cũng đã nhận ra được gì đó rồi. Hắn không hỏi, nhưng khi nghe thấy Kiều Quảng Lan nói ra câu sau cùng, bỗng nhiên tâm lý có chút phiền muộn, hơi than thở: "Cũng phải, không phân rõ được."
Lâm Lâu gật gật đầu, Kiều Quảng Lan nói: "Qua nhiều năm vậy rồi, trước giờ ta chưa từng nghe qua Ma Tôn còn có thê tử, vậy mà ngươi lại lớn thế này... Cho nên mẹ ngươi đâu rồi?"
Với trực giác của hắn, nếu như đúng như được nói Ma Tôn đã có vợ, vậy thì rất có thể nàng còn chưa lìa trần, bởi vì khi Mã Mẫn Nghĩa kể lại thì lúc Lăng Kiến Cung gặp phải địch bên ngoài thì Ma Tôn Minh Chiếu đang một mình ngủ yên trong tẩm điện, điều này nói rõ có thể Tôn Hậu có khả năng lúc ấy không ở trong Lăng Kiến Cung, vì thế tránh được một kiếp.
Bây giờ tuy rằng đã gặp được cả Mã Mẫn Nghĩa lẫn Hình Siêu, thế nhưng Kiều Quảng Lan lại cảm thấy hai người bọn họ có lẽ chỉ có tác dụng là một hồi đổ thêm dầu vào lửa trong vụ cháy, nhưng cũng không phải là chủ mưu. Nếu như tìm được Tôn Hậu có khi có thể nhận được chút giải đáp cho việc vì sao Ma Tôn bị hại.
như vậy, ta xưa nay chưa từng nghe nói Ma tôn còn có thê, bất quá ngươi đều lớn như vậy... Cho nên, mẹ ngươi đâu?"
Lâm Lâu có chút sững sờ: "Mẹ, mẹ ta?"
Kiều Quảng Lan không biết phản ứng này của y là sao, buồn bực nói: "Đúng vậy, chính là thê tử của Minh Chiếu Ma Tôn, Tôn Hậu Ma Tộc... là ai?"
Lâm Lâu chậm chạp đáp: "Thê tử của Minh Chiếu Ma Tôn..."
Cái này phải làm sao mà bịa đây... Thật sự không muốn bịa, nói dối rất mệt người.
Y nhanh trí nói: "Ngươi quên mất sao, ta mất trí nhớ rồi."
Kiều Quảng Lan: "...Lý do hay đấy." Hắn suy nghĩ một chút mới nói, "Vậy cho dù không nhớ rõ ràng thì một chút ấn tượng ít ỏi thôi cũng đều không nhớ sao? Ví dụ như xuất thân, ngoại hình, hay Tôn Hậu có phải xuất thân từ Ma Tộc hay không?"
Lâm Lâu suy nghĩ một chút, vẻ mặt bỗng nhiên dịu dàng xuống, nói: "Không, ta nhớ hắn(*) là đệ tử tiên môn."
(*) Tác giả dùng từ 他 là hắn, anh ấy thường dùng để chỉ nam =))
Kiều Quảng Lan kinh ngạc nói: "Ồ?"
Chẳng qua nếu là như vậy thì đã có thể giải thích được vì sao bình thường Ma Tôn biết điều như thế mà Tôn Hậu cũng không ở cùng một chỗ với hắn ta. Mặc dù hai người này là vợ chồng, thế nhưng không đứng cùng một chiến tuyến. Nếu như Lâm Lâu không nhớ sai, vậy thì điều này cũng có thể rút nhỏ phạm vi rất nhiều.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Còn gì khác không?"
Lâm Lâu nhìn Kiều Quảng Lan, khẽ mỉm cười một cái: "Khác à, vậy thì ta chỉ nhớ tướng mạo hắn rất đẹp, có thể nói là thiên hạ tuyệt sắc vô song. Người cũng rất tốt, cực kỳ cực kỳ tốt."
Kiều Quảng Lan thầm nghĩ, đó là mẹ ngươi, tất nhiên ngươi sẽ nói như thế. Chẳng qua người tu tiên đúng thật là có rất ít người xấu... Thôi, cái đáp ba phải thế này thì hỏi cũng như không.
Hiện tại hắn đã có thể mơ hồ cảm giác được, Lâm Lâu cũng không phải quên hết tất cả, mà càng giống như là đang cố gắng lảng tránh việc nói với mình một vài thứ gì đó. Rốt cục trong lòng đứa nhỏ này đang suy tính cái gì đây?
Bởi vì người nọ là Lộ Hành, cho nên Kiều Quảng Lan chắc chắn, đối phương tuyệt đối sẽ không hại mình —— tất nhiên, một điểm này hắn hiện tại vẫn khẳng định như cũ. Chẳng qua bây giờ xem ra, thân phận và địa vị bọn họ khác nhau hoàn toàn, tên này trước giờ vẫn luôn là một người đa nghi, chưa biết chừng còn ấp ủ ý xấu gì.
Vừa nghĩ như thế, không những hắn không cảm thấy thất vọng, trong lòng Kiều Quảng Lan còn có chút hứng thú, hắn khá mong đợi một ngày kia Lâm Lâu bị bóc trần bí mật.
Hắn không truy hỏi nữa, giữa trưa ngày hôm sau cùng Lâm Lâu xuống sảnh chính ăn cơm thì gặp được Thích Dương và Hình Siêu. Cũng không biết có phải Thích Dương nhặt con sói chết về băm làm bánh nhân thịt hay không, thái độ của Hình Siêu so với lúc trước đã tốt hơn một chút. Hai người vừa ăn cơm, vừa thoải mái trò chuyện.
Nhìn thấy Kiều Quảng Lan và Lâm Lâu đi đến, Hình Siêu không nói gì mà Thích Dương lại đứng dậy khỏi bàn nói với hai người bọn họ: "Tới dùng cơm sao?
Kiều Quảng Lan "Ừ" một tiếng, bật cười nói: "Huynh đài thật sự quá khách khí, huynh cứ nhanh ngồi xuống đi, cứ như thế thì ta cũng ăn không ngon nổi."
Hình Siêu cau mày kéo Thích Dương một chút. Thích Dương vừa ngồi xuống liền lén lút nhìn Lâm Lâu, hắn vẫn không giải thích được vì sao cảm thấy ngồi trước mặt đứa nhỏ này không hề thoải mái, cứ như thể đã làm chuyện xấu cực kỳ bất kính gì đó.
Hắn bình tĩnh lại, thấy Hình Siêu không ăn cơm mà chỉ ăn mỗi bánh bông tuyết trước mặt thì liền múc cho hắn một chén canh, nói: "Khí trời lạnh thế này, hà tất cứ ăn thứ đồ khô cứng thế này, vết thương ngươi còn chưa lành, ăn nhiều thức ăn nóng một chút đi."
Hình Siêu nói: "Bánh ngọt quán này làm không tệ, giống tay nghề mẫu thân ta, chẳng qua nàng đã sớm chết rồi."
Thích Dương dừng lại một hồi, mới nói: "Nơi này là quán trọ, dù sao cũng không phải nơi chuyên làm đồ điểm tâm. Nếu như ta nhớ không nhầm thì ở ngoại thành có một cửa hàng điểm tâm, ở đấy cũng bán bánh bông tuyết còn ngon hơn nơi này một chút."
Hình Siêu nói: "Xa vậy thì ngươi nói với ta có ích gì? Thôi, thực ra ta ăn cái này chỉ vì nhớ mẹ ta một chút, chẳng qua sau này người nhà ta chết sạch cả, nhớ cái nào cũng nhớ không được, chỉ thế thôi."
Thích Dương dịu dàng nói: "Nhà ta cũng chỉ còn lại mỗi một mình ta, mà chúng ta sau này có thể xây dựng ngôi nhà mới."
Hình Siêu cười ha ha vài tiếng không muốn nhiều lời nữa.
Không nghĩ đến, Thích Dương cũng không phải là chỉ tiện tay rót một bát canh gà cho tâm hồn. Hắn thấy đối phương không tin, tiền rút từ trong lòng ra một tờ giấy đưa ra trước mặt Hình Siêu. Hình Siêu cầm lấy đọc một chút, biểu tình trên gương mặt rõ ràng cứng lại, tiếng cười lập tức im bặt.
Kiều Quảng Lan liếc mắt một cái, người tu tiên vốn dĩ tai thính mắt tinh, nhưng vị trị của hắn vừa khéo có chút ngược sáng, hắn không thấy được trên giấy viết cái gì, Lâm Lâu nhẹ nhàng gõ gõ bàn, ngón tay chấm nước trà rồi viết trên bàn hai chữ "Khế ước mua bán nhà".
Hình Siêu cầm trong tay tờ khế ước mua bán nhà rung rung: "Ý ngươi đây là gì?"
Thích Dương nói: "Trước đó ta nghe nói ngươi không có nhà để về, ở quán trọ mãi cũng không phải là cách, vừa khéo thấy một căn nhà có vị trí phù hợp nên mua về."
Vẻ mặt Hình Siêu có chút mơ hồ, sau một chốc, chậm chạp nói: "Ngươi ——"
Bên này hắn còn chưa nói ra lời, bên kia Kiều Quảng Lan bỗng cảm thấy trong không khí giống như có gợn sóng mơ hồ truyền đến một cảm giác giác quen biết khó mà giải thích được. Đó là ký ức thuộc về nguyên chủ, chỉ chớp mắt nó ập đến cuồn cuộn, hắn đứng dậy khỏi bàn bật thốt lên: "Không được!"
Cùng lúc đó, vách tường bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng răng rắc rồi nứt ra một cái lỗ lớn, có thứ gì đó nện ầm ầm lên quán trọ và đang đánh về hướng Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan muốn né tránh thì tất nhiên là dễ như ăn cháo, thế nhưng người bình thường ở phía sau hắn tất nhiên sẽ gặp xui xẻo. Tình thế khẩn cấp thế này không thể nghĩ nhiều nữa, Kiều Quảng Lan cũng không kịp rút kiếm, chỉ nhảy lên rồi giơ hai tay ra đánh vào thứ tiến vào. Dòng linh lực bạo khởi, ầm một tiếng đánh bay thứ vừa nãy xuyên qua lỗ hổng.
Hắn ứng biến thần tốc, chiêu thức tuyệt diệu, trong quán trọ nhiều người như thế vậy mà không có một ai bị thương. Thích Dương bật thốt lên khen một tiếng, quay đầu nhìn lại, muốn giúp đỡ người trẻ tuổi anh dũng này chăm sóc con trai hắn một chút, lại phát hiện không thấy bóng dáng đứa trẻ kia đâu.
Hắn đi đến trước cửa sổ, chỉ thấy thứ vừa nãy lao vào lại là một con Chúc Thú, thứ này là một con dị thú Thượng Cổ có hình thể khổng lồ, lực công kích mạnh mẽ, khi còn sống cực kỳ hung tàn, dùng ác quỷ làm thức ăn, khi tuổi thọ hét thì lại bạo thể cuồng liệt chết đi, khu vực ảnh hưởng cực rộng.
Chỉ là nó chỉ sống trong núi sâu, ngày thường không dễ dàng xuất hiện, không biết làm sao ngày hôm nay đánh bậy đánh bạ kiểu gì lại đến đây, còn nổi điên lên. Nếu như không thể khống chế được, chỉ e người trong quán trọ này sẽ chết sạch.
Kiều Quảng Lan lớn tiếng nói: "Ta không thể ngăn cản nó nổ tung, chỉ có hể kéo dài thời gian, nhanh làm cho tất cả mọi người rời đi nhanh."
Thích Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vã làm theo.
Một nơi khác, Kiều Quảng Lan đã bay giữa không trung rồi rút kiếm ra, chỉ một thoáng ánh sáng lóa mắt, những sợi tơ bạc giữa không trung dệt thành một chiếc võng, vây Chúc Thú ở giữa. Chúc Thú còn đang liều mạng giãy giụa không nghe theo, hai bên kháng cự kịch liệt.
Ngay thời khắc mấu chốt này, Kiều Quảng Lan cũng bận tâm nghĩ đến Lâm Lâu, thừa dịp lắc người một cái, ánh mắt lướt xuống bên dưới, thế mà phát hiện Lâm Lâu lại không trốn đi, ngược lại còn đứng ngây ngốc bên dưới nhìn mình với vẻ mặt lo lắng.
Kiều Quảng Lan sắp bị thằng nhóc ngu ngốc này làm cho tức đến mức bật cười, vừa khéo lúc này, Chúc Thú gào lên một tiếng, sóng âm hóa thành thực thể, đâm đ ến phía Kiều Quảng Lan. Hắn nghiêng người né tránh một chút, thu kiếm lại, quát lên: "Lâm Lâu, ngươi nhanh cút xa một chút cho ta, còn không nhúng tay vào được thì chạy loạn làm gì!"
Rõ ràng Chúc Thú vốn đã khó khống chế, Kiều Quảng Lan vừa phân tâm một chút mồ hôi lạnh đã rơi xuống khỏi thái dương, hắn không thể nhịn được nữa mà nói: "Không được —— sắp nổ rồi!"
Theo lời hắn, trời đất đột nhiên tối sầm lại, thân thể Chúc Thú nổ tung vang lên một tiếng nổ ầm ầm. Trong một chốc mặt đất rung chuyển, bầu trời ầm vang, cây cối xung quanh thi nhau ngã xuống, một khu vực bỗng chốc hóa thành mảnh đất khô cằn, xa hơn một chút những kiến trúc cũng chịu ảnh hưởng tương tự.
Kiều Quảng Lan dùng kiếm hóa thành chiếc võng lớn lập tức bị phá rách, hắn bị phản phệ linh lực, đúng lúc này một đường ánh sáng cắt ra trong bóng tối, một thanh trường đao hình cung cắm xuống trước mặt Kiều Quảng Lan ba thước, đồng thời chống lại sức nổ của Chúc Thú và linh lực phản phệ của Kiều Quảng Lan, đồng thời lưỡi đao đảo hướng lập tức ép thẳng về phía trước.
Thoáng chốc ngân hà như nứt toác, hỗn độn lại mở ra, ánh đao che ngợp bầu trời, ma khí chấn động đến tận 9 tầng mây, chỉ là một đao kia đã đủ để chấn động thiên hạ. truyện ngôn tình
Cùng lúc ấy kết giới kim quang giáng xuống từ trên trời bao phủ lấy quán trọ suýt nữa bị hủy diệt vào bên trong.
Chúc Thú lấy ác quỷ làm đồ ăn, sau khi bạo thể thì vô số oán khí và sát khí tích lũy bị thả ra ngoài bay quanh trên không trung, những hận ý kinh người như muốn hóa thành thực thể tràn ra như từng làn sóng thủy triều.
Kiều Quảng Lan không bận tâm thanh đao đến từ đâu, tụ khí xuất chưởng đánh lui sát khí, bỗng nhiên một bàn tay duỗi ra khống ché cổ tay hắn kéo hắn vào ngực người nọ.
Đột nhiên Kiều Quảng Lan không kịp chuẩn bị, bị cái người đột nhiên lao ra ôm thật chặt đồng thời rơi xuống đất, hai người thuận theo rung chấn vừa nãy lăn xuống sườn dốc hai vòng. Đối phương đè lên người hắn, nhấn đầu hắn vào lồ ng ngực người nọ, lẳng lặng chờ rung chấn qua đi.
Kiều Quảng Lan giật mình, vội vàng vùng vẫy một hồi. Trong tình thế cấp bách không kịp nói cảm ơn cũng không kịp giải thích gì, chỉ bật thốt lên: "Buông tay ra, ta muốn đi tìm Lâm Lâu ——"
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng của một thanh niên, giọng nói vừa mang theo chút bất đắc dĩ vừa mơ hồ, lại như có chút thấp thỏm lo âu "Là ta đây."
"...!!!"
Đầu óc Kiều Quảng Lan có một khoảng trống trắng nhợt, bỗng nhiên hắn đẩy y ra, trợn mắt lên nhìn lại. Người trước mặt dung mạo tuấn tú, khí chất ôn nhuận, nhìn qua mới vừa 20 tuổi, nhìn kỹ đúng thật là có vài phần bóng dáng như Lâm Lâu.
Kiều Quảng Lan: "..."
Em gái mi! Trước đó là tên khốn nhà mi giả bộ đúng không?! Một lần hai lần mà chơi ông, còn chưa chơi đủ đúng không!
Lâm Lâu nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cảm thấy mình có lẽ không sống được lâu nữa. Lúc này sát khí ngợp trời còn chưa tan hết, y cũng không nghĩ nhiều được vậy nữa. Y cởi áo khoác, bọc lấy Kiều Quảng Lan rồi ấn hắn vào lồ ng ngực: "Sát khí quá nhiều sẽ gây tổn thương cho ngươi, trước mắt đừng lộn xộn!"
Kiều Quảng Lan bị hắn đè chặt, căn bản không nhúc nhích được. Cũng may hắn biết đối với Ma Tộc mà nói thì sức chịu đựng sát khí so với người thường còn mạnh hơn, nên cũng không lo lắm chuyện y chắn cho mình bên trên có sao không. Lực chú ý của hắn bị hai âm thanh theo thứ tự là Thích Dương và Hình Siêu truyền đến.
Giọng điệu Hình Siêu rất kích động: "Cút sang một bên, ta không muốn ngươi bảo vệ, ngươi là cái thá gì chứ? Bớt ở đây giả mù sa mưa! Con mẹ nó ta không muốn nợ ân tình của ngươi!"
Dường như Thích Dương bị cái gì đó làm cho bị thương, giọng điệu so với vừa nãy còn có chút giả tạo hơn: "Không phải... Là ta nợ ngươi, đệ đệ, xin lỗi."
Kiều Quảng Lan nghe thấy tiếng "Đệ đệ" này cũng không cảm thấy kinh ngạc, trong lòng chỉ có một loại cảm giác, thì ra là thế.
Hình Siêu nói: "Hừ, ngươi cứu ta khỏi miệng sói đã nhận ra mộc bài trên người ta rồi đúng không? Những ngày qua che giấu không dám nói, là do cảm thấy quen biết với ta mất mặt lắm đúng không?"
Thích Dương nói: "Ta nghĩ ngươi không muốn... Lúc mẫu thân lâm chung từng căn dặn ta, nhất định phải tìm được ngươi, là ta không tốt, không có đúng lúc..."
Hết chương 95.
Đôi lời muốn nói: Hiện trường lật xe của Ma tôn đại nhân chuẩn bị đến rồi kkkkk:)))