Hàn Ảnh Hạo mắt lạnh nhìn về phía vừa bị lôi điện đánh xuống, thầm nghĩ, nếu không tan xương nát thịt thì cũng bị trọng thương, quay người, hắn định cất bước rời đi.
"a...Đi nhanh như vậy?"
Hàn Ảnh Hạo giật mình xoay người, hướng giọng nói vừa cất lên, kinh ngạc.
Làm sao có thể?
Tư Không Tình ngồi trên một cành cây to lớn, đung đưa chân, ánh mắt lóe lên vài tia hứng thú, nhếch môi, cười lạnh "Xong rồi? Vậy tới lượt ta chứ nhỉ?"
Nàng cất giọng hát, các ngón tay động trên dây đàn, ánh mắt nhìn Hàn Ảnh Hạo tràn đầy chờ mong, có thể tu luyện đến Chu Thần ở độ tuổi như thế, thú vị, thú vị a...
"Ầm!!! Ầm!!!!"
Lôi điện như long thần, cuộn tròn trong các đám mây đen to lớn, gào thét....
Hàn Ảnh Hạo trừng mắt nhìn những tia lôi điện đầy uy lực sắp giáng xuống mình, cả người vô lực, phải chăng đây chính là uy lực của cường giả?
...
"RẦM!!! RẦM!!!"
...
"Gia gia?" Hàn Ảnh Hạo mở mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt, tại sao gia gia lại ở đây?
Gia Gia của Hàn Ảnh Hạo - Hàn Diệp Từ
Hàn Diệp Từ trừng mắt nhìn Hàn Ảnh Hạo, kìm nén tức giận, xoay người, chắp tay hướng Tư Không Tình, nói "Cầu Tư Không công chúa nể mặt lão già ta mà bỏ qua cho Hạo nhi!"
Tư Không Tình trở về với biểu cảm nhàn nhạt, cảm thấy không còn thú vị nữa, tỳ bà hóa thành những cánh hoa huyết sắc xinh đẹp rồi tan biến vào hư không, nàng từ trên cây nhảy xuống, cất bước rời đi, chỉ để lại một câu "Không có lần sau!"
Hàn Ảnh Hạo nhìn bóng lưng của Tư Không Tình từ từ biến mất, tâm tình phức tạp, hắn, một tinh anh trong tinh anh, thế nhưng lại không thể đứng vững được trước đòn tấn công của nàng?
Hàn Diệp Từ xách cổ áo Hàn Ảnh Hạo lên, tức giận "Tiên sư bố nhà ngươi, ai mượn ngươi đang yên đang lành lại đi gây sự với người ta vậy hả???"
Hàn Ảnh Hạo mặt đen lại, giật cổ áo lại, không thèm để ý đến Hàn Diệp Từ đang sôi máu đằng sau, nhanh chóng rời đi, hắn muốn quay về Lưu Linh để luyện tập thêm, hắn không muốn yếu thế trước một nữ nhân.