Nguyên lai không phải y tự mình đa tình, nguyên lai Trầm Đông Quân cũng có cảm giác giống y đối hắn.
Đường Tấn tim đập như sấm, trên hai gờ má tái nhợt thoáng nhiễm sắc hồng, giống như kinh lại giống như hỉ, giống như trách móc lại giống như lo lắng, y ngơ ngẩn nhìn Trầm Đông Quân, mi kia, mắt kia, vẻ mặt kia, đều giống như chất chứa muôn vàn ôn nhu vô hạn.
"Đông Quân......"
Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra, tay Đường Tấn không tự chủ muốn đưa lên xoagương mặt kia, nhưng vừa động đậy mới phát giác tay vốn bị Trầm Đông Quân giữ chặt từ lâu, nhất thời ngượng ngùng, làm sao còn dám đưa tay vuốt ve mi mắt kia, vội vàng dùng sức rút tay về, giấu tay vào trong áo, gục đầu xuống, hai bên vành tai cũng đỏ cả.
Trầm Đông Quân lại hận bản thân không nhìn thấy, tùy tay ném xuống chiếc khăn Đường Tấn lưu lại: "Tấn, ngươi cũng luyến tiếc, phải không?"
Cố gắng nói với thanh âm ai oán day dứt, Đường Tấn vốn là người mềm lòng, tuy đã quyết tâm muốn ra đi nhưng chỉ cần hắn dùng tình cảm lay chuyển, nhất định có cơ hội khiến y thay đổi chủ ý.
Đây là khổ nhục kế đầu tiên của Trầm Đông Quân.
Đường Tấn không dám trả lời câu hỏi kia, mắt cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Trầm Đông Quân, cứ đảo mắt nhìn khắp nơi, nhìn đến chồng sách trên bàn, may mắn y đã tìm thấy được cho mình một lối thoát.
"Ta...... Ta đọc sách cho ngươi nghe."
Y nhớ rõ chính mình từng đáp ứng mỗi ngày sẽ đọc sách cho Trầm Đông Quân nghe, hiện giờ y đã quyết định rời đi, lúc này có thể từng chút một, dành thời gian thực hiện lời hứa, coi như phần nào lắp đi tư vị áy náy trong lòng.
Quả nhiên vẫn là đang trốn tránh. Trầm đông quân nắm chặt tay, hắn không muốn dồn ép y, một vừa hai phải, trước tiên phải kéo dài thời gian giữ người này lại, sau đó mới tính đến việc làm y hồi tâm.
Thanh âm Đường Tấn, vẫn trước sau như một, đều rất êm tai, nhưng vẫn để lộ ra vài phần run rẩy, có lẽ y đang rất lo lắng. Xem ra...... thái độ của hắn... làm y sợ.
Trầm Đông Quân nhíu mày, âm thầm tính toán, nếu đã làm thì làm đến cùng, nên thừa dịp sự tình đêm qua, dùng mỹ nam kế. Bất quá, đường đường chủ nhân Trầm viên, lại phải đến dùng đến hạ sách này, không trách khỏi hắn thấy có vài phần uất ức.
Trầm Đông Quân có chút không đành lòng, nhưng nếu để Đường Tấn ra đi, hắn sẽ phải hối hận đến chết, cẩn thận ngẫm lại, mỹ nam kế thì mỹ nam kế, cũng chẳng thiệt thòi gì. Nghĩ đến biểu tình kiều diễm của ai kia, Trầm Đông Quân liền cao hứng.
Giờ phút này tâm tư Trầm Đông Quân hoàn toàn chỉ nghĩ đến kế sách của mình. Chọn ngày không bằng làm ngay bây giờ, tối nay, bảo Tiểu Lộc Tử mang rượu thịt lên, Đường Tấn không uống được rượu, vài chén đã say...... Rượu vào loạn tính, ngô, không được, Đường Tấn là quân tử văn sĩ điển hình, muốn y loạn tính chỉ sợ không dễ dàng, trong rượu này phải cho thêm một vài thứ mới được, ân, cứ như vậy, đến lúc đó...... Ách, tuy cách này bản thân có chịu thiệt thòi một chút, chỉ cần khiến Đường Tấn chịu trách nhiệm, từ đó, y định sẽ không nhắc lại việc muốn rời đi, sau này làm rõ, từ từ chiếm lợi thế lại cũng không sao.
Hắn bên này nghĩ đến chuyện tốt đẹp kia, nào biết đâu rằng, Đường Tấn bên kia trong lòng đã sóng dậy cuồn cuộn đang gào thét, trong chốc lát bởi vì Trầm Đông Quân đối chính mình có ý mà vui sướng, trong chốc lát lại bởi vì chính mình lại sinh ra loại tình cảm này mà xấu hổ, trên thẹn với phụ mẫu, dưới thẹn với thê nhi, nghĩ đến thê tử đã qua đời, thanh âm cũng bất giác trở nên run rẩy.
Phải đi, y nhất định phải đi, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu không nỡ cũng nhất định phải ra đi, y năm đó vô năng, làm hại thê tử vì nghèo khổ mà chết, hiện giờ vẫn không cách nào chuộc lỗi cùng nàng. Cảm giác day dứt cứ lớn lên trong lòng, lại thêm thần sắc tiều tuỵ của Trầm Đông Quân, trong lòng y càng đau đớn hơn.
Thời gian giống như trở nên rất chậm, lại giống như trôi qua cực nhanh, ngóng nhìn bầu trời tối đen, Đường Tấn chậm rãi khép lại sách, liếc mắt nhìn Trầm Đông Quân.
"Đông quân...... Trời tối rồi......"
"Ân?" Trầm Đông Quân nghiêng đầu, đứng lên nói: "Tấn, ngươi đọc sách cũng mệt rồi, ngươi đến phong ta, cùng trò chuyện uống rượu."
Hắn nửa ngày suy tính, trong đầu đều nghĩ đến chuyện uống rượu loạn tính, vừa mở miệng đã nhắc việc uống chút rượu, thanh âm ngữ khí kia, khó tránh khỏi lộ ra vài phần khàn khàn kiều diễm, mặc dù Đường Tấn lúc này tâm sự ngổn ngang, cũng nghe ra điểm khác thường, lại nhìn hắn. Nhưng Trầm Đông Quân vẫn chung thuỷ ngắm sàn nhà khiến Đường Tấn không nhìn ra biểu tình gì.
"Cũng tốt." Đường Tấn do dự một lát cũng đáp ứng. Dù sao cũng không còn mấy ngày, đi rồi sẽ không gặp lại, y cũng không muốn bản thân phải nuối tiếc, chỉ mong lưu lại chút hồi ức vui vẻ, chỉ như thế thôi cũng đủ rồi.
"Ngươi ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, ta gọi Tiểu Lộc Tử đi chuẩn bị rượu và thức ăn."
Trầm Đông Quân trong lòng mừng thầm, trên mặt lại bảo trì bình tĩnh, đi ra ỷ trúc hiên, lập tức gọi Tiểu Lộc Tử, như thế phân phó, làm Tiểu Lộc Tử cả kinh trợn mắt há hốc mồm, thật lâu không thể nhúc nhích, đến độ Trầm Đông Quân đá hắn một cước, cả giận nói: "Còn không mau đi!"
Tiểu Lộc Tử ăn đau, vội vàng nhanh chân bỏ chạy. Rượu và thức ăn dễ làm, nhưng Trầm Đông Quân muốn hắn bỏ thêm dược vào rượu khiến Tiểu Lộc Tử khó xử, loại chuyện này phải lén lút đi làm, không thể hỏi người khác. Cuối cùng ở lâu bên cạnh Trầm Đông Quân, Tiểu Lộc Tử đã từng nhìn thấy trường hợp như thế, một cách linh hoạt, hắn chạy một chuyến đến thanh lâu, nơi đó hắn cũng vài lần đến cùng Trầm Đông Quân xã giao, cũng coi như quen thuộc, một thỏi bạc được nếm xuống, thoải mái lấy được thứ muốn lấy.
Bất quá đến lúc này, thời gian cũng muộn, chờ Trầm Đông Quân mời Đường Tấn đến nhân kì đường, trăng đã treo cao. Bên ngoài cửa sổ là một loại cây cỏ không biết tên, tản mát ra mùi hương nồng đậm nhưng không gay mũi, hình như chúng có tác dụng đuổi muỗi, cho dù cửa sổ mở rộng, cũng không có muỗi bay vào phòng.
Ban đêm gió mang vài phần thanh lương đem cái nóng ban ngày thổi tan. Ánh trăng đêm rằm treo giữa không trung, tinh xảo cẩn thận tựa như kiệt tác của thợ thủ công, bên cạnh còn điểm thêm vài vì tinh tú, bầu trời đêm đẹp đẽ vô cùng.
Ánh sáng thanh u toả ra từ cây nến duy nhất đặt trong phòng, khiến gian phòng mang đầy vẽ trầm mặc, Đường Tấn bất an nhìn xung quanh, đây là sương phòng của Trầm Đông Quân, sao lại có thể vào đây uống rượu chuyện trò.
Huống hồ...... Vừa vào phòng ngủ, Đường Tấn lại nhớ tới việc y đứng ở bên ngoài nghe thấy vài tiếng than nhẹ thoát ra từ khe phòng, lúc này mắt không tự chủ nhìn đến chiếc giường lớn trong phòng, Đường Tấn ngây ngốc đỏ mặt.
"Bày trí đơn sơ, đừng cười, mời ngồi."
Vẻ mặt Trầm Đông Quân so với ban ngày nhu hòa rất nhiều, nhất là ở trong ánh sáng mờ tỏ, màu vàng quang mang khiến những đường nét trên gương mặt hắn trở nên đầy dịu dàng, khiến trên hai gò má y lộ ra vài phần đỏ ửng.
Đường Tấn miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, cảm thấy may mắn Trầm Đông Quân nhìn không thấy sắc mặt y, nếu không lúc này vẻ mặt y đỏ bừng, ai nhìn vào cũng biết trong lòng y đang nghĩ vẫn vơ.
Bất an ngồi vào ghế, đảo mắt nhìn quanh, kỳ thật trong phòng bày trí rất đơn sơ, trừ bỏ giường, án thư, thì không còn gì cả, ngay cả bàn rượu này cũng vừa được mang vào, có lẽ vì Trầm Đông Quân mắt không nhìn thấy nên mới bố trí gian phòng một cách giản dị đến thế.
"Nơi này cảnh sắc tốt lắm......"
Y bất an đáp, coi như giữ gìn mặt mũi chủ nhân, nhưng không hẳn là y nói dối. Nơi y ngồi đối diện cửa sổ, liếc mắt một cái, ngoài cửa sổ là thanh cừ theo nhân kì đường chảy xuôi, bầu trời đầy sao, trên mặt đất nước lóng lánh, trăng tròn treo ở trên không.
Đây là một đêm rất đỗi yên lặng và xinh đẹp, gió đêm phơ phất, tâm tình Đường Tấn đột nhiên thả lỏng, có lẽ sẽ không còn cơ hội Cùng Trầm Đông Quân như thế đối ẩm, đêm nay là duy nhất, y nên quý trọng. Nghĩ như vậy, hắn lại nhìn về phía Trầm Đông Quân, hé nở nụ cười phát ra từ tận tâm can.
"Đông quân, ta châm rượu, chúng ta ngâm thơ đối ẩm, được không?"
Trầm đông quân nghe trong giọng nói y sự thả lỏng, trong lòng càng mừng, đương nhiên sẽ không phản đối.
"Không biết lấy đề tài nào? Tấn, ta không có bản lĩnh như ngươi, nên ngươi không được làm khó ta."
Đường tấn bật cười nói: "Đông Quân là trượng phu, không thể vừa lâm trận đã lùi bước. Tối nay đầy sao, ánh sáng ngọc, không bằng liền lấy đề là tinh tú đi, ngươi ta ngâm thơ, trong thơ phải có sao, như thế nào?"
Y nói đến trượng phu, đương nhiên chỉ chính là đại trượng phu, Trầm Đông Quân tuy biết ý này, nhưng nhịn không được nghĩ vẫn vơ, trong lòng tựa như kiến bò tong chảo, cơ hồ đã muốn lập tức đem Đường Tấn ôm vào trong lòng, nhưng lại e sợ doạ y chạy mất, đành phải nhẫn nại, nói: "Này thật không khó, chỉ là ngươi đầy bụng thi thư, ngâm thơ há có thể làm khó được ngươi, không bằng ta ngâm một câu, ngươi uống một ly, ngươi ngâm một câu, ta uống một chén, cho đến khi không thể đối thơ nữa thì thôi."
"Cách này thật cũng không sai, chỉ sợ tối nay nếu không sai không về." Đường Tấn nâng tay châm rượu, khẽ chớp mắt, ngâm ra một câu, "Tế thảo vi phong ngạn, nguy tường độc dạ chu. Tinh thùy bình dã khoát, nguyệt dũng đại giang lưu" [1]
(Đêm ở đất khách,viết nỗi lòng.Trên bờ cỏ lăn tăn dưới gió hiu hiu. Chiếc thuyền vươn cao cột buồm trong đêm quạnh. Sao rũ xuống cánh đồng bằng phẳng bao la)
Đây là thơ của Đỗ Công Bộ [2], đoạn trước khí khái hùng hồn, lại lộ ra tịch mịch trống trải, nguyên bản Đường Tấn cực kỳ yêu thích, nhưng phần sau "Danh khởi văn chương trứ, quan ứng lão bệnh hưu. Phiêu phiêu hà sở tự, thiên đích nhất sa âu." (Trăng tung toé trên sông chảy cuồn cuộn. Danh tiếng há nhờ văn chương mà lừng lẫy. Làm quan cũng nên về nghỉ khi già ốm. Chơi vơi giống như cái gì? Một con chim âu giữa trời đất) lại cơ khổ bi thương, nghèo túng thê lương. Tuy rằng Đỗ Công Bộ bi thương nghèo túng vì thất bại, Đường Tấn nghèo túng bi thương vì bản thân, nhưng tâm tình bọn họ là độc nhất vô nhị. Lúc này là uống rượu ngâm câu, nên vui vẻ, y đương nhiên sẽ không ngâm ra hai câu sau.
Nhưng Trầm Đông Quân là người không câu nệ lễ nghi, vừa nghe đoạn trước đã nghĩ tới đoạn sau, lại nhớ đến lần đầu gặp Đường Tấn, y cũng nghèo túng bệnh nặng, hắn đã vô cùng đau lòng, cơ hồ đã nghĩ kéo tay Đường Tấn nói "Không cần bi thương, về sau ta sẽ che chở ngươi cả một đời", những lời này bây giờ cũng chỉ có thể thốt ra ở trong lòng mà thôi.
Một ngụm uống cạn chén rượu, Trầm Đông Quân nhãn châu (mắt) xoay động, ngâm ra một câu thơ, cũng là thơ của một vị thi nhân họ Đỗ khác.
"Ngân chúc thu quang lãnh họa bình, khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh. Thiên nhai dạ sắc lương như thủy, ngọa khán khiên ngưu chức nữ tinh." [3]
(Đêm 7 tháng 7. Trăng đuốc bạc, lạnh bình phong. Quạt xua đom đóm lông bông hiên lầu. Sắc đêm mát tựa nước màu. Nằm nhìn Chức Nữ sao Ngâu bên trời.)
Hoa khiên ngưu chức (chòm sao ngưu lang và chức nữ), ý tứ đều rõ ràng, Đường Tấn chợt đỏ mặt, lại nâng tay rót rượu, chậm rãi uống hết. Y vốn tửu lượng không khá, Trầm Đông Quân lại cố ý chọn rượu hoa điêu, loại này tác dụng chậm và lâu nhưng lại rất mạnh, uống một ly, Đường Tấn có chút choáng váng đầu.
"Vân mẫu bình phong chúc ảnh thâm, trường giang tiệm lạc hiểu tinh trầm. Thường nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm." [4]
(Bình phong Vân Mẫu ánh đuốc soi. Sông Ngân gần lặn, sao Mai rơi. Hằng Nga hối hận trộm thuốc uống. Biển trời xanh lòng thêm nhoi nhói)
Thơ vừa ra khỏi miệng, Đường Tấn thấy có điểm không đúng, câu thơ mang đầy thương khí mãnh liệt, nguyên bản thật không có ý tứ nào khác, chỉ là cùng Hoa khiên ngưu chức của Trầm Đông Quân lại ứng với nhau thành đôi, hằng nga hiện ra với dáng vẻ cô đơn đáng thương, giống như cầu xin người khác yêu thương.
Cái này làm sao có thể là ngâm thơ đối ẩm chứ, giống trai gái tán tỉnh thì đúng hơn. Đường Tấn càng cảm thấy mơ màng, thân thể cũng có cảm giác như bị thiêu đốt, y không hề biết rằng rượu đã bắt đầu phát tát công hiệu.
Trầm Đông Quân cũng bắt đầu thần hồn điên đảo, rượu hắn uống cũng cùng một loại với Đường Tấn, chẳng qua hắn trong lòng biết rõ, ý chí có phần kiên định mà thôi, nhưng thanh âm Đường Tấn, sau khi có hơi men trở nên vô cùng phong tình, một chữ một chữ, khiến kẻ vốn mê đắm thanh âm của y bức rứt vô cùng.
Thật vất vả mới ổn định được tâm tình, tiếng nói của Trầm Đông Quân âm cũng trở nên khàn khàn, tản ra dục vọng của bản thân.
"Phi tinh truyện hận, ngân hán thiều thiều ám độ, kim phượng ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số......" [5]
(Sao bay truyền hận. Sông Ngân vời vợi, người thầm vượt qua. Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau. Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian)
Này này này...... Này cũng quá trắng trợn a.
Đường Tấn dù có chậm tiêu cỡ nào cũng hiểu được ý tứ của Trầm Đông Quân, nhất thời xấu hổ, vội đứng lên, đang muốn thoát đi, chân vừa định bước đi, đã không vững vàng té ngã; Trầm Đông Quân nghe được tiếng y đứng lên, vội vàng đưa tay muốn bắt lấy y, dùng một chút lực, lật ngược tình thế, kéo Đường Tấn ngã sang một bên.
"Rầm!"
Đường Tấn ngược lại đem Trầm Đông Quân áp đảo trên mặt đất.
Cú ngã này, không khác thêm củi vào lửa đang cháy, oanh một tiếng, hai người đều ngây dại.
Vốn việc này với Trầm Đông Quân cũng không có gì quá nghiêm trọng, lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, hắn đã sớm quen với việc ra ra vào vào chốn thanh lâu phong trần, nhưng chỉ riêng lúc này mọi thứ đều không như cũ, Đường Tấn đang ngay trong vòng tay hắn, y là củi khô, rượu là thứ châm mồi, đốt lên dục vọng trong lòng hắn. Nếu lúc này có một chậu nước lạnh đổ xuống, có lẽ Đường Tấn có thể khôi phục vài phần thần trí, nhưng chuyện thường xảy ra ngoài ý muốn con người, giờ phút này đây, như có ngọn lửa đỏ hừng hực vây lấy hai người bọn họ.
Đường Tấn bị Trầm Đông Quân gắt gao ôm lấy, hai cơ thể không có nửa phần khoảng cách, dán chặt vào nhau, cho dù cách một lớp vải cũng có thể dễ dàng cảm nhận sự nóng chảy toát ra từ phía đối phương.
Đường Tấn không giãy dụa, tại đây một khắc, y gần như tham luyến, phản tay ôm lấy Trầm Đông quân, thần trí hôn mê khiến y quên mất hết thảy, chỉ muốn ôm giữ cơ thể bên dưới mình, khát cầu sự ám áp cùng bình yên.
"Tấn...... Tấn...... Tấn...... Tấn......" Nụ hôn của Trầm Đông Quân như mưa trút xuống, trong khe hở giữa mỗi nụ hôn đều khàn giọng gọi tên người yêu dấu, mỗi một tiếng gọi, đều như búa tạ, nặng nề giáng vào lòng Đường Tấn.
"Đông Quân......"
Thanh âm Đường Tấn nỉ non mơ hồ không rõ, giống như muốn cố gắng bắt lấy sự tỉnh táo cuối cùng trong lòng, nhưng lại bị giọng nói ngọt ngào mê đắm của Trầm Đông Quân đánh tan khiến thành trì cuối cùng cũng sụp đỗ, y cuối đầu, vụng về đáp trả nụ hôn của Trầm Đông Quân.
Hai đôi môi dính chặt vào nhau, trằn trọc triền miên.
Kim phượng ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số....
(Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau. Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian)
Gắt gao ôm siết lấy lưng Trầm Đông Quân như sợ hãi người trước mắt sẽ tan vào không khí rồi biến mất vĩnh viễn, nụ hôn không thành thục của Đường Tấn so với những nụ hôn như cơn mưa của Trầm Đông Quân càng có vẻ mê đắm hơn. Nụ hôn vụng về, thô lỗ, thao lộng trong khoang miệng của Trầm Đông Quân, không cẩn thận nhiều lần cắn phải môi hắn.
Phát ra một tiếng rên, Trầm Đông Quân không chút khách khí đáp trả, cả hai khát cầu đôi môi của đối phương, chỉ muốn dùng mọi cách nuốt trọn lấy vị ngọt của nhau. Cho đến khi Đường Tấn của thấy vị máu ngọt lịm trong khoang miệng thì y mới giật mình bừng tỉnh, thân thể chấn động rời đi, nhưng vẫn cảm thấy luyến tiếc sự ấm áp của người đó, muốn quay lưng bỏ chạy.
Trầm Đông Quân phải thiên tân vạn tẫn, khó nhọc an bài cơ hội này, đâu có thể dễ dàng cho y lu khai, dứt khoát vươn ta ám trụ hai vai Đường Tấn, đem y ôm chặt vào lòng.
"Tấn, đừng đi...... Ta cần ngươi......"
Thanh âm kiêu gọi đầy nỉ non phát ra từ đáy lòng, Trầm Đông Quân liên tiếp lặp đi lặp lại câu nói kia bên tai y, hơi thở nóng bỏng phớt qua vành tai, môi hắn cố tình liếm nhẹ lên phần da dạy cảm sau dái tai y, như có một luồn điện chạy khắp cơ thể, khiến y toàn thân tê liệt không thể đẩy ra Trầm Đông Quân.
Không phải sợ hãi, không phải sợ hãi, mà là dục vọng đang đốt cháy khắp người y, khiến y bối rối, lo lắng, rồi lại khát khao, muốn đem người bên dưới mình mà xỏ xuyên, mà khám vào chặt trong lòng.
Trầm Đông Quân không cho y thời gian thở dốc, tay hắn áp trụ trên thân thể Đường Tấn, vội vàng sờ loạn, nhưng tâm tình kích động khiến hắn đánh mất bình tĩnh ngày thường, cả ngày cũng không tìm được cúc áo của người kia. Cuối cùng, hắn không hề lãng phí thời gian, cởi được vạt áo, trực tiếp đưa tay vào dò xét cơ thể của người hắn nhớ nhung.
Cởi bỏ lớp áo ngoài mỏng manh, tay hắn chạm vào da thịt mềm mại bóng mịn của Đường Tấn. Thân thể hàng năm lao khổ, cho dù được bồi dưỡng hơn nửa năm, cũng như trước không có được mấy lượng thịt, sờ lên, người gầy xương, từng đốt tay hắn có thể cảm nhận được sự yếu ớt và nhỏ bé của y, nhưng vẫn không giống với cơ thể nữ nhi, dù rằng nhỏ bé nhưng mát mịn đàn hồi, ngay cả nữ nhi cũng phải kém xa.
Trầm Đông Quân mê đắm không buông tay.
Bàn tay hắn vì dục vọng mà trở nên nóng bỏng, nơi đi qua bị bám một mảnh màu hồng, Đường Tấn cắn môi, cưỡng chế tiếng rên rỉ đã trào dâng trong cuống họng.
Thật là khó chịu, thân thể càng ngày càng nóng, nơi bị Trầm Đông Quân chạm vào lại càng nóng hơn, nhưng bản thân đang ở trong lò lửa. Bàn tay nóng rực kia cứ liên tục sờ khắp người y, những nơi ấy chợt truyền đến cảm giác thư sướng không tên.
Thân thể run rẩy, y không hề có ý nghĩ muốn cự tuyệt, chẳng những không cự tuyệt, mà còn chủ động. Cúi đầu hô một tiếng "Nóng quá", y giải khai vạt áo, để Trầm Đông Quân có thể dễ dàng vuốt ve, sau đó, tay y cũng bắt đầu đi vào trong áo Trầm Đông Quân.
Nhiều năm sống an nhàn sung sướng, da thịt Trầm đông quân vô cùng mịn màng, bóng mượt, ôn nhuận như dương chi (mỡ dê =)))), hoạt ấm giống như trù ti (lụa tơ tằm), xúc cảm mãnh liệt khiến động tác Đường Tấn càng thêm bạo càng, Trầm Đông Quân lại cố ý dung túng cho y muốn làm gì thì làm, chẳng mấy chốc mảng ngực trắng ngần đã hiện hồng ngân.
Có chút đau.
Trầm đông quân nhíu nhíu mày, dược tính kích thích đã phát huy công dụng, trên mặt Đường Tấn đã bị tức huyết tô thành một mảnh đỏ bừng, thậm chí ngay cả hai mắt cũng bắt đầu sung huyết, nếu Đường Tấn không phải một văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt, chỉ sợ hắn sẽ không đơn giản đau như thế. Dù sao, cho dù là ngấm dược tính, sức mạnh của Đường Tấn cũng cực kỳ có hạn.
Nhưng, Trầm Đông Quân cũng uống rượu kia, hắn giờ phút này bị kích tình còn hơn cả Đừơng Tấn, hơn nữa vì mắt nhìn không thấy, hắn đối xúc giác càng thêm mẫn cảm, âu yếm của Đường Tấn, môi hôn của Đường Tấn, thậm chí ngay cả hơi thở mà Đường Tấn phả ra trên da thịt hắn, đều có thể làm cho hắn dục vọng như nước vỡ lũ bờ thành.
Toàn thân trên dưới mỗi một tấc da thịt đều kêu gào, làm cho hắn xoay người áp đảo nam nhân đang tàn sát bừa bãi trên người mình, nhưng lý trí sót lại không cho hắn làm như thế.
Hắn yêu người này, không phải là thoáng giây tham hoan qua đường, hắn muốn người này, cùng nhau cả đời gắn bó. Chỉ cần có thể lưu lại Đường Tấn, hắn không ngại nằm trên mặt đất lạnh như băng, để nam nhân này tàn sát bừa bãi xâm nhập, cuốn lấy tất cả của hắn.
Đùi kịch liệt bị sờ soạng một cách hung hăng, đau đớn tràn lên đại não nhưng Trầm Đông Quân vẫn cố thả lỏng thân thể, đem chính mình hoàn toàn giao cho Đường Tấn.
Đường tấn không cô phụ tâm ý của Trầm Đông Quân, cho dù động tác vụng về, y vẫn hiểu được tình hình, tay vẫn tìm đường đến tiết khố của Trầm Đông Quân, dù chưa từng trải qua sự tình tương tự, nhưng có những thứ vốn đã là bản năng, y nhanh chóng tìm thấy huyệt khẩu của người kia dễ dàng.
Trầm Đông Quân phối hợp vô cùng nhiệt tình, mở rộng chân ra, dục vọng hắn đã sớm ngẩng cao đầu, vì chưa được giải khai nên phần đỉnh đã rỉ ra một vài giọt sương trắng đục.
"A!"
Đau nhức!
Chuyện cùng nam nhân hoan ái thế này, Trầm Đông Quân vốn từng trải qua, đương nhiên, đó chỉ là những lần hắn đến thanh lâu tìm hoan, những tiểu quan kia đã được qua dạy dỗ, thân thể so với nữ nhi càng khiến người ta mê luyến, nơi dùng giao hoang kia khi xuất nhập cũng làm người khác thoã mãn mất hồn. Đối với Trầm Đông Quân mà nói, dù sao nhìn không thấy, kẻ lên giường với hắn là nữ nhi hay nam nhân, không có gì là khác nhau, chỉ là đối tượng cho hắn giải quyết nhu cầu cá nhân. Cho nên, hắn chưa bao giờ biết, nguyên lai bị nam nhân tiến vào thân thể, lại đau đớn như vậy.
Hắn không biết những tiểu quan đó làm sao có thể chịu đựng được sự đau đớn đến thế này, đồng thời, còn có thể hé ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón, hắn thầm nghĩ, hắn tuyệt sẽ không làm Đường Tấn cũng chịu sự thống khổ như thế.
Gắt gao cắn răng, đem nửa tiếng kêu đau còn lại tự đè ép xuống, Trầm Đông Quân đau đớn gần như sắp ngất đi.
Nhưng chỉ cần nửa tiếng rên đau nhẹ vẫn kinh động đến người đang đứng trên đỉnh dục vọng là Đường Tấn, khiến y co rúm người, dừng lại động tác, trước mắt hiện lên vài vệt màu đỏ, mang theo một cỗ hơi thở đầy huyết tinh.
Lúc này, Trầm Đông Quân khẽ thở ra, hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Ngươi, ngươi đừng có ngừng...... Ta...... Thoải mái thật sự......"
Giọng nói trầm thấp, vẫn mang đầy hương vị tình dục nồng đậm, khiến Đường Tấn lần thứ hai lạc lối, bắt lấy thắt lưng Trầm Đông Quân, lần thứ hai sáp động. Lời nói Trầm Đông Quân cũng không hoàn toàn mang ý xoa dịu ít nhất trong cơn đau đớn như chết lặng, theo động tác của Đường Tấn, niềm vui sướng không lời vẫn tràn ngập trong thân thể hắn.
"Ân...... A......"
Phát ra tiếng rên rỉ thư sướng, không phải Trầm Đông Quân, mà là Đường Tấn.
Tiếng nói ngày xưa mềm nhẹ, tại đây một khắc trở nên vô cùng mị hoặc, thấm đẫm ái tình dục vọng, y thoả mãn rên rỉ, đọng lại bi thương suốt bao năm, cô độc cùng tịch mịch, giống như được cứu chuộc, tất cả theo dòng chất lỏng nóng cháy cùng nhau phát tiết đi ra.
Một mảnh yên tĩnh. Chỉ có tiếng thở dốc của hai người, liên tiếp, lần lượt thay đổi thứ tự, không nói gì cũng hiểu nhau vô cùng ăn ý.
Trong tiếng thở dốc của Đường Tấn mang theo vài phần mệt mỏi, dược tính theo chất lỏng cùng nhau phun trào, người cũng dẩn tỉnh táo hơn, y vô lực nằm úp sấp trên người Trầm Đông Quân, cả người cứng đờ.
Nhưng Trầm Đông Quân không nhận thấy được động tác nhỏ bé này, hắn đồng dạng thở dốc, chỉ là dục vọng của hắn vẫn chưa được thư giải, tiếng rên rĩ của Đường Tấn, gây cho hắn không ít hấp dẫn, đủ để đánh tan tự chủ của hắn.
Hắn cố chịu đựng, không thể xúc phạm Đường Tấn, đây là ý niệm duy nhất trong đầu hắn. Cố nén dục vọng khiến hắn khổ sở, tiếng thở dốc ngày một khó khăn.
Nhưng sự kiên định vẫn không đủ sức mạnh bằng một tiếng gọi của người trong mộng.
"Đông Quân......"
Thanh âm Đường Tấn mơ hồ không rõ, thở phì phò, giống như là từ xa xôi truyền đến, truyền vào tai Trầm Đông Quân, đánh vào lý trí của hắn.
"Không......"
Thét lên một tiếng, ý chí tương phản với bản năng. Trong miệng la lên "Không", nhưng Trầm Đông Quân vẫn không tự chủ được, đem thân ghé vào trên người Đường Tấn, áp đảo người kia bên dưới mình.
Nhưng chưa kịp làm gì, hắn vội leo xuống khỏi người Đường Tấn, nằm ở bên cạnh, đau đến nhe răng trợn mắt. Cho dù dục vọng mê đảo tâm trí hắn cũng không thể làm Đường Tấn lộng thương.
"Vù vù...... Hô......"
Không thể chịu đựng được nữa, Trầm Đông Quân thở hào hển, vừa định xoay người đi, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng mà đè lại, sau đó hắn rên mạnh một tiếng, dục vọng đang ngẩng cao được một bàn tay nắm nắm nhẹ, mang theo mấy phần run rẩy, bàn tay ấm áp bắt đầu động, thật cẩn thận, giống như con bướm nhỏ đậu trên cánh hoa.
"Tấn...... Tấn...... Dùng sức...... A, ta thật là khó chịu......"
Động tác của Đường Tấn rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể khiến cho Trầm Đông Quân được giải khai, sự đụng chạm như có như không này, ngược lại càng khiến hắn khó chịu, hắn vội nắm lấy tay Đường Tấn, cầm tay y mà thao động mạnh mẽ trên dục vọng của mình.
Nhưng rất nhanh, Đường Tấn liền phản ứng lại, dùng sức bài khai tay Trầm Đông Quân, ánh mắt bối rối ngắm nhìn hạ thân của Trầm Đông Quân, nơi đó đã nổi đầy gân xanh, bộ dáng khó chịu của Trầm Đông Quân khiến y vừa ngượng ngùng vừa kinh hoảng.
Sự tình như thế nào lại biến thành như vậy?
Rõ ràng uống rượu, chính mình như thế nào lại đột nhiên nổi lên thú tính, chẳng lẽ rượu vào loạn tính? Kẻ chưa từng uống rượu như Đường Tấn không hề hoài nghi rượu này có vấn đề, mà là chỉ đối với việc mình không uống được rượu mà hoài nghi.
Đương nhiên hiện tại không phải là lúc suy nghĩ những việc như thế, tình hình trước mắt khiến Đường Tấn vừa thẹn vừa sơ, trăm loại tư vị nảy lên trong lòng, khổ có, ngọt có và đau cũng có.
Trầm Đông Quân bị dục vọng gây sức ép đến đau đớn, toàn bộ đều thu vào đáy mắt Đường Tấn, phía trên đùi mơ hồ lộ ra dấu vết, khiến y trong lòng đau xót, cơ hồ rơi lệ.
Không có nửa đểm chống cự, nam nhân đầy kiêu ngạo ấy, cam nguyện nằm dưới thân y, không cần nghĩ Đường Tấn cũng hiểu được người này đối y có bao nhiêu thâm tình.
Tình thâm nghĩa trọng, y phải dùng cách gì để đáp trả?
Đường Tấn cắn răng, dùng sức khởi động thân thể, hít sâu một hơi, lại kiên định quyết tâm, y đè lại thân thể đang đau nhức khó chịu của Trầm Đông Quân, xoay người khóa ngồi vào phía trên phần phân thân nóng bóng của người kia.
"Đông Quân...... Ta..... . Ngã kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số, ta...... Không hối hận......"
Biết rõ Trầm Đông Quân lúc này thần trí đã muốn mê loạn, y vẫn nói ra trong lòng suy nghĩ, sau đó nhắm mắt lại, dùng sức ngồi xuống. Có thể nghĩ ra, y dùng cách trực tiếp ngồi xuống thế này, bản thân sẽ chịu không ít đau đớn, có thể nói so với Trầm Đông Quân vài khắc trước còn đau hơn vạn phần.
Đường Tấn đau đến toàn thân đều căng cứng, nước mắt tuôn rơi. Y rốt cuộc biết, Trầm Đông Quân vì y, đón nhận thống khổ như thế nào. Người nam nhân như vậy, như vậy..... thâm tình, làm cho y như thế nào......có thể rời đi......
Rốt cuộc bất chấp đau đớn, Đường Tấn một bên chảy lệ, một bên vặn vẹo eo lưng, y nghĩ muốn cho đi, muốn đem tất cả những gì của bản thân, hết thảy đều cho Trầm Đông Quân, y muốn Trầm Đông Quân khoái hoạt, giờ phút này y đã bất chấp hết thảy.
Kết quả của việc quá mức tùy ý là hai người ngày hôm sau đều không thể tuỳ tiện vận động.
Bất quá thân thể Trầm Đông Quân so với Đường Tấn vẫn có điểm khoẻ mạnh hơn, sau khi điên cuồng giao hoan, hắn vẫn có thừa lực đem Đường Tấn đã hoàn toàn mê man đặt lên giường, sau đó gắt gao ôm lấy y, hạnh phúc ngủ thẳng đến bình mình.
- - - - -
Chú thích:[1] Trích bài thơ "Lữ dạ thư hoài " của Đỗ Phủ
[2] Tên của nhà thơ Đỗ Phủ
[3] Bài thơ "Thất Tịch" của Đỗ Mục.
[4] Bài thơ "Hằng Nga" của Lý Thương Ẩn:x
[5]Trích thơ "Thước kiều tiên" của Tần Quan