Phong Tuyết Dạ Quy Nhân

Chương 9

Ngày hôm sau, Trầm Đông Quân liền nói Đường Tấn có thể dọn vào biệt viện, làm Đường Tấn giật mình. Nhanh như vậy? Nhìn xem một phòng đầy sách, y còn chưa thu dọn được gì.

"Không có gì, ngươi cứ mang Dịch nhi sang đó trước, mọi thứ ở đây ta sẽ cho hạ nhân dọn sang ấy, một lát liền xong ngay." Trầm Đông Quân ôm thắt lưng Đường Tấn, miệng dán bên tai y thì thầm nói. Hắn khẩn cấp muốn cùng Đường Tấn song túc song tê (ở cùng ngủ cùng), chờ thêm một ngày cũng không nguyện ý.

Đường Tấn nghĩ nghĩ, không phản đối, xem như đồng ý.

"Đông Quân, chúng ta có phải hay không nên đi hướng lão thái gia cùng lão phu nhân nói một tiếng?"

Nghĩ đến lúc trước khi y bước vào Trầm viên, hai vị lão nhân gia Trầm viên thiết yến khoản đãi, Đường Tấn lòng liền bất an, cảm giác giống như y đang gạt mất con trai người ta.

Trầm Đông Quân biết tâm tư của y, yêu thương nói: "Cha mẹ hiện giờ cũng không quản sự, ngươi chỉ đổi chỗ ở mà thôi, không cần phải thông báo rườm ra, ta nói họ một câu cũng được rồi."

Đường Tấn nhẹ cười, cũng không nói thêm gì nữa, quay về phòng thu dọn vài bộ quần áo, sau đó gọi Đường Dịch, đi theo Trầm Đông Quân đến ngoại viên, xe ngựa đã sớm chờ sẵn, lên xe ngựa liền thẳng đến biệt viện phía sau núi.

Trầm Bất Vi cùng Đường Dịch như hình với bóng, trên xe, hai tiểu tử kia ngồi xổm ở một góc, bốn con mắt tròn như viên bi đảo khắp người hai bậc làm cha.

"Uy, ngươi có cảm thấy được có chuyện gì đó không thích hợp?"

"Không thích hợp?"

"Đúng vậy, ngươi xem cha ta, ánh mắt cha ta nhìn cha ngươi cha thực giống như ánh mắt ngươi nhìn bánh hoa quế cao, thèm nhỏ dãi."

"Ách...... Cha ngươi không phải mắt nhìn không thấy sao?"

"Nga, đúng vậy...... Chẳng lẽ cha ta trong lòng đang nghĩ ngợi, muốn ăn bánh hoa quế cao?"

"Uy, ngươi xem cha ta, cũng không bình thường."

"Di? Cha ngươi mặt hảo hồng a, bộ nóng lắm hả?"

"Nóng cái gì, tháng bảy sớm qua, hiện tại càng ngày càng...mát mẻ."

"Vậy mặt cha ngươi sao lại hồng như vậy? Không phải là sinh bệnh chứ?"

"Ba!"

"Không được rủa cha ta sinh bệnh."

"Ngô...... Không nói thì không nói, cần gì phải đánh ta, cha ngươi vốn thân thể không tốt mà......"

"Ngươi còn nói...... Hừ, về sau ta không bao giờ...  để ý ngươi nữa, ta trụ biệt viện, ngươi trụ Trầm viên, đừng tới tìm ta nữa."

"Thang Thang a...... Ta sai rồi...... Ta sai rồi mà...... Ô ô...... Ta không muốn tách ngươi ra, ta cũng muốn trụ biệt viện......"

Trầm Bất Vi bên này khóc, Đường Dịch cũng đỏ mắt, vội kéo kéo góc áo Đường Tấn.

"Cha, chúng ta vì cái gì phải chuyển nhà?"

Đường Tấn đang bị Trầm Đông Quân "Nhìn" cả người không được tự nhiên, trước mặt tụi trẻ, sao lại phải chằm chằm như vậy, tuy rằng biết rõ Trầm Đông Quân là người mù, nhưng ánh mắt hắn vẫn quá mức trắng trợn, căn bản không giống một người mù. Đường Dịch kéo áo như thế, ngược lại làm cho y thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Dịch nhi, biệt viện thanh tĩnh, thích hợp tĩnh dưỡng cùng học tập." Lý do xem ra cũng đường đường chính chính, nhưng phải nói dối hài tử như thế, vẫn khiến Đường Tấn chột dạ.

"Nhưng mà...... Ỷ trúc hiên cũng thực thanh tĩnh......"

"Nơi đó ở cạnh nhân kì đường, mỗi ngày đều có người đến, cha ngươi thân thể không tốt, chịu không nổi tranh cãi ầm ĩ." Trầm Đông Quân đưa tay vỗ đầu Đường Dịch, giúp Đường Tấn giải vây.

Đường Dịch không lên tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang nhăn nhó của Trầm Bất Vi, hắn cũng nhăn mặt lại, hai tiểu tử biến thành hai kẻ mang tâm trạng nặng nề sầu não.

"Đừng buồn như vậy......" Đường Tấn thấp giọng nói: "Trầm thiếu gia vẫn mỗi ngày tới đó học, các ngươi có thể mỗi ngày cùng một chỗ vui chơi."

"A...... Đúng ha......"

Hai tiểu tử đồng thời phun ra một câu, nguyên lai còn có thể cùng nhau chơi đùa, cùng nhau vui cười, không có phiền não, lại hi hi ha ha.

Đường Tấn không khỏi mỉm cười, trẻ con đúng là trẻ con, phiền não vô cùng đơn giản, khoái hoạt cũng thật vô cùng đơn giản.

Biệt viện phía sau núi được dọn dẹp sạch sẽ, nằm giữa sườn núi, phòng ốc địa hình tao nhã, cao thấp chằng chịt gây hứng thú, phóng mắt nhìn lại, bốn phía một mảnh xanh mơn mởn, tiếng chim hót lãnh lót, vọng lại trong khoảng không, nhưng lại thâm u tĩnh lặng.

"Nơi này tốt lắm."

Đường Tấn thoáng nhìn xa, liền thích nơi ở mới.

"Ngươi thích, thì hãy ở lại đây mãi."

Bảo hai tiểu tử kia đi ra ngoài, Trầm Đông Quân hoàn toàn ôm lấy thắt lưng Đường Tấn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói. Hơi thở nóng bỏng vờn quanh vành tai Đường Tấn, vừa nhột vừa tê dại.

Đường Tấn hơi hơi từ chối một chút, nhưng khí lực y không bằng Trầm Đông Quân, đành phải cúi đầu thấp giọng nói: "Đừng, đang là ban ngày......"

"Vậy tối nay ta sẽ lưu lại." Trầm Đông Quân thuận thế mà tiến.

Đường Tấn cực kỳ xấu hổ, ánh mắt nhìn loạn khắp, hồi lâu mới nói: "Đây là nhà ngươi, ngươi muốn ở đâu thì ở đó, ai còn quản được ngươi."

Trầm Đông Quân nghe ngữ khí của hắn, mừng rỡ nói: "Của ta không phải là của ngươi sao? Đúng rồi, ta đã cho Tiểu Lộc Tử đi xem xét hai người hạ nhân, một lát liền dẫn đến, hai người này ngươi trước tạm đồng ý nhận họ, có cả Tiểu An Tử chiếu cố, ta cũng sẽ ở trong này, hơn nữa cũng có Tiểu Lộc Tử, hẳn là đủ dùng."

Đường Tấn nói: "Nơi này trừ ngươi, Trầm lão gia cùng Trầm thiếu gia, đâu còn ai trọng yếu cần có người hầu hạ."

Trầm Đông Quân giả vờ buồn bực nói: "Tốt, ngươi đây là xem thường phụ tử ta đến đây ăn nhờ ở đậu phải không? Tốt lắm, ta hiện tại sẽ cho ngươi hảo hảo hầu hạ ta......"

Nói xong, cố ý bổ nhào vào Đường Tấn, Đường Tấn đâu dễ dàng chịu cho hắn ôm, vội vàng né tránh, hai người một trốn một truy náo loạn một hồi lâu, đến cuối cùng Đường Tấn vẫn bị Trầm Đông Quân hung hăng hôn một cái.

Ngày ngày trôi qua trong hạnh phúc, Trầm Đông Quân bắt đầu có chút không muốn xa rời Đường Tấn, vốn là cách ban ngày mới ở lại đây một lần nhưng mỗi khi gặp Đường Tấn nhịn không được tâm tư biến thành hai ngày thì ngủ lại lần, cuối cùng chuyển sang ở tại đây luôn.

Đại khái là khổ nhục kế ban đầu thật sự hiệu quả, Đường Tấn mỗi lần nghĩ đến mình ngay lúc đó thô lỗ đối Trầm Đông Quân tạo nên thống khổ, y liền một lòng muốn bù lại, đương nhiên không dám quay lưng đuổi Trầm Đông Quân ra về.

Chuyện này rất nhanh đã tới tai An Hoà quận chúa, An Hoà vô cùng tức giận, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng đã tới tình trạng này, nàng nếu còn nhìn không ra Trầm Đông Quân cùng Đường Tấn quan hệ là gì thì người mù chẳng khác gì là nàng.

Nàng đường đường là một quận chúa vậy mà lại không bằng một nam nhân. Nghĩ như thế liền cảm thấy vô cùng oán hận.

Hôm nay, là ngày các chủ hiệu buôn đến một lần trong tháng, Trầm Đông Quân sáng sớm đã trở về nhân kì đường, cùng các quản sự hiệu buôn nghị sự, loại hội nghị này bình thường kéo dài cả ngày, An Hoà biết Trầm Đông Quân trong thời gian ngắn sẽ không trở lại biệt viện phía sau núi, liền lặng lẽ mang theo nha hoàn, thẳng đến biệt viện.

Đường Tấn lúc ấy đang chăm sóc chậu hoa lan bên ngoài ốc, đó là một gốc dã lan y trong lúc vô ý tìm thấy ở khe núi sau biệt viện, không ra hoa, nhưng lá lại mang tư thái tuyệt đẹp. Vì thế y đào nó mang về, dự định sẽ treo trước phòng mình.

Trong biệt viện thực im lặng, hai hài tử bình thường cãi nhau lúc này đã chạy không thấy bóng dáng, dù sao có Tiểu An Tử đi theo bọn họ, Đường Tấn cũng không lo lắng lắm, có thể bọn nhóc đã chạy ra sau núi thám hiểm. Trầm Đông Quân vì y mang về hai người hầu câm điếc, một người nấu nước, một người đốn củi, chịu khó lại không lắm miệng, Đường Tấn đối bọn họ thực vừa lòng.

Thời điềm An Hoà quận chúa đến, cả biệt viện, chỉ có một mình Đường Tấn.

Đem đất ấn thật chặt, Đường Tấn đứng dậy múc một gáo nước, đang muốn treo chậu lan lên, thì chợt thấy An Hoà quận chúa đang đứng phía sau. Đường Tấn trong lòng có chút kinh ngạc, luống cuống tay chân thu hồi gáo nước.

"Đây là ngân phiếu một ngàn lượng, ngươi mau dẫn con ngươi rời khỏi nơi này." An Hoà mở miệng gọn gàng dứt khoát, nâng tay ra lệnh cho nha hoàn mang tấm ngân phiếu ra.

"Quận, quận chúa......" Đường Tấn trong lòng dâng lên sự tức giận, rồi lại vì quan hệ giữa mình cùng Trầm Đông Quân bị phát hiện mà hoảng hốt.

"Hừ! Đây không phải là mục đích ngươi đi theo biểu ca sao! Còn không mau cút đi!"

Đường Tấn nghe được lời này, trong lòng uấn giận: "Quận chúa điện hạ, ta cùng với Đông Quân, là thật tâm yêu nhau, không phải vì vàng bạc!"

An Hoà đâu thèm nghe nhiều như vậy, chỉ để ý chỉ vào ngân phiếu: "Đường Tấn, ngân phiếu này cho ngươi dưỡng lão, nếu ngươi không đi, hừ, ta viết thư cho hoàng đế ca ca, bảo y chiếu cáo thiên hạ, nói hậu nhân của văn đức đại nho Đường Thế Nghiêu, là nam sủng của người khác."

"Ngươi, quận chúa, ngươi như thế nào có thể làm như vậy!" Đường Tấn cả người phát run, không biết là giận hay là sợ.

"Hừ! Ngươi có thể đoạt biểu ca ta, ta vì cái gì không thể làm như vậy!?" An Hoà đầy mặt tức giận.

"Ngươi, ngươi......" Đường Tấn há mồm ngậm miệng, nửa câu nói không nên lời.

"Ta sẽ níu chân biểu ca trong ba ngày ở Trầm viên, ngươi lập tức cút cho ta, nếu ba ngày sau ngươi còn không đi, Đường Tấn, ta lập tức liền gửi thư cho hoàng đế ca ca!"

Đem ngân phiếu ném xuống đất, An Hoà quận chúa mang theo tiểu nha hoàn xoay người bước đi.

Đường Tấn yên lặng  nhìn tấm ngân phiếu trên mặt đất, không nói một lời.

Vốn tưởng rằng, có thể tại tòa biệt viện thanh tĩnh này hưởng một ít hạnh phúc, nhưng không nghĩ đến, mộng đẹp thoáng vỡ tan tành. Là y trước kia nghĩ quá mức đơn giản, đã quên, vô luận y cùng Trầm Đông Quân có bao nhiêu lưỡng tình tương duyệt, quan hệ bọn họ thủy chung khó được hậu thế chấp nhận, đối với người nữ nhi thích Đông Quân, cũng là một loại thương tổn không thể dễ dàng tha thứ.

Y nên làm gì bây giờ?

Các quản sự hiệu buôn lục tục rời đi, Trầm Đông Quân cũng vui vẻ nói lời chào, suốt một ngày không nhìn thấy Đường Tấn, hắn đã muốn bắt đầu nhớ nhung.

"Tiểu Lộc Tử, xe ngựa đã chuẫn bị xong chưa?"

Tiểu Lộc Tử chạy nhanh tới.

"Lão gia, vốn đã xong từ lâu, nhưng đã phải bãi bỏ."

"Vì cái gì bãi bỏ?" sắc mặt Trầm Đông Quân trầm xuống, hơi thở sắc bén mạnh mẽ phun ra, Tiểu Lộc Tử sợ tới mức run lên.

"Lão gia, vừa rồi lão phu nhân phái người đến truyền lời, muốn ngài đêm nay không được đi, đến thiên thọ các bồi lão thái gia, lão phu nhân dùng cơm."

"Đến lúc dùng cơm chưa?" Nghe được thân tín phân phó, Trầm Đông Quân thở ra một hơi, sắc mặt dịu xuống. Lại nói tiếp, từ sau khi Đường Tấn dọn đến biệt viện phía sau núi, hắn quả thật đã hơn một tháng không đến thiên thọ các

"Bẩm, đã thắp đèn rồi ạ."

"Ân, ngươi phái người đến biệt viện, nói Đường tiên sinh không cần phải chờ ta dùng cơm, gió núi lớn, dặn y ban đêm đóng cửa cho cẩn thận."

"Vâng" Tiểu Lộc Tử cười trộm, lão gia nhắc tới Đường tiên sinh, ngữ khí liền ôn nhu như mặt nước phẳng lặng vậy.

"Còn không mau đi." Nghe ra trong thanh âm Tiểu Lộc Tử có ý cười, Trầm Đông Quân trừng mắt.

"Dạ vâng....."

Tiểu Lộc Tử nhanh như chớp chạy ra ngoài, tùy tay bắt lấy một hạ nhân, dặn dò hai câu, liền chạy nhanh về. Hạ nhân kia cầm đèn lồng, mới vừa đi ra cửa nhân kì đường, đã bị một nha hoàn xinh đẹp giữ chặt, cũng không biết nha hoàn đó nói gì, hạ nhân kia liền đi theo.

Tới thiên thọ các, đèn đuốc đã sáng trưng.

"Cha, mẹ!" Trầm Đông Quân hành lễ.

"Quân nhi, ngươi đã đến rồi." Trầm lão phu nhân cười nhìn con trai mình.

"Biểu ca!"

Thanh âm xinh đẹp vang lên, Trầm Đông Quân mới phát hiện biểu muội An Hoà quận chúa đã ở đây. Ngẩn người, Trầm Đông Quân khẽ gật đầu, thẳng lưng ngồi xuống, không thèm nói gì.

An Hoà ủy khuất liếc mắt nhìn Trầm lão phu nhân, Trầm lão phu nhân khẽ lắc đầu, ý bảo An Hoà cũng ngồi xuống.

"Quân nhi, ngươi thật lâu không tới thiên thọ các, gần đây bề bộn nhiều việc lắm sao?"

"Ân, gần đây có người có ý định chèn ép danh nghĩa hiệu buôn của Trầm viên, dùng một số thủ đoạn không được hay ho, ngoài ra thì không có gì." Trầm Đông Quân khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ, đối thủ trên thương trường lúc nào cũng có, kẻ có thể lay động Trầm Đông Quân hắn vẫn còn chưa sinh ra, trong khoảng thời gian này hắn tiêu hao tinh lực cho hiệu buôn, còn không bằng áp dụng trên người Đường Tấn.

Trầm lão phu nhân hiểu rõ đứa con này, nếu nó đã nói không có sự tình gì, thì liền không có sự tình gì, bà không nên dây dưa mãi đề tài này, cười nói: "Ngươi vất vả một ngày cũng đã đói bụng rồi. Ăn cơm!"

Theo lệnh Trầm lão phu nhân truyền xuống, vô số món ngon mỹ vị được dâng lên, rất nhanh đã đầy cả bàn, Trầm Đông Quân ngửi thấy hương vị này, mặt khẽ nhăn lại. Cha mẹ tuổi lớn, luôn luôn ăn uống thanh đạm, mà nay lại đầy bàn thịt cá, nghĩ đến là bởi vì sự có mặt của An Hoà, cho nên Trầm lão phu nhân mới đặc biệt sắp xếp.

Trên bàn ăn, Trầm lão phu nhân luôn miệng nói An Hoà quận chúa như thế nào tốt đẹp, cũng không để ý biểu ca mình mắt không nhìn thấy, người lại xinh đẹp đáng yêu, tâm địa thiện lương.

"Mẹ, con no rồi, muốn cáo lui trước." Trầm Đông Quân nghe vào, không chút kiên nhẫn, hắn thầm nghĩ đi tìm Đường Tấn, không có hứng thú nghe những lời khen vô bổ về nàng biểu muội đó.

"Đứng lại. Ngay cả ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm cũng không thể sao?" Thanh âm Trầm lão phu nhân trở nên nghiêm khắc.

"Con không dám."

"Ngồi xuống, dùng bữa cho xong, đêm nay ngươi phải ngủ ở đây, sáng sớm mai, ngươi cùng An Hoà tùy ta cùng đi Phúc trữ miếu thắp hương lễ tạ thánh thần."

"Mẹ......"

"Như thế nào, lời của mẹ ngươi cũng không nghe?" Trầm lão phu nhân giận giữ đập bàn.

"Quân nhi, nghe lời mẹ người, mẹ ngươi thân thể không tốt, không thể tức giận." Trầm lão thái gia rốt cuộc cũng lên tiếng.

Trầm Đông Quân hít sâu một hơi, áp chế xúc động ngồi xuống.

Ba ngày, theo Trầm viên đến phúc trữ miếu, đi về chỉ cần nửa ngày lộ trình, nhưng Trầm lão phu nhân phải trai giới ba ngày. Kết quả, khi Trầm Đông Quân trở lại Trầm viên, đã là ba ngày sau.

Trở lại Trầm viên, Trầm Đông Quân mã bất đình đề (ngựa tiến không ngừng), mang theo Tiểu Lộc Tử lập tức đi đến biệt viện phía sau núi.

Trong viện, Trầm Bất Vi cùng Đường Dịch đang kẻ truy người chạy, Đường Dịch cầm trong tay một miếng Ngọc Linh Lung, một bên quơ quào một bên đối với Trầm Bất Vi hì hì cười nói: "Đuổi không kịp, ngươi đuổi không kịp ta......"

Ngọc Linh Lung chạm vào vách tường, phát ra thanh âm thanh thúy, ở trong gió phiêu tán hết sức êm tai.

Trầm Bất Vi tức giận vù vù kêu to: "Cường đạo, tên trộm kia, Thang Thang xấu xa, trả lại cho ta...... Đây là của ta......"

"Lão gia, đó là......" Tiểu Lộc Tử giật mình hô một tiếng, "Đó là khi lão thái gia cùng lão phu nhân thành thân, Hoàng Thượng ngự ban Ngọc Linh Lung, ai nha! Như thế nào ở trong tay Thang Thang? Nếu lỡ tay đánh rơi, có thể sẽ......"

Một tiếng thét kinh hãi kinh động hai tiểu hài tử, cả hai cùng ngừng lại, Trầm Bất Vi nhìn thấy phụ thân, lập tức chạy lại cáo trạng.

"Cha, cha xem Thang Thang kìa, cư nhiên trộm lấy Ngọc Linh Lung......"

Tiểu tử kia ác nhân cáo trạng, rõ ràng là hắn chính mình thừa dịp Trầm lão phu nhân không ở nhà, đem Ngọc Linh Lung khoe khoang trước mặt Đường Dịch, kết quả chọc Đường Dịch giận, thừa dịp hắn không chú ý một phen đoạt đi, lúc này mới một truy một nháo. Trầm Bất Vi rốt cuộc vì được nuông chiều từ bé, lại phải chạy theo Đường Dịch, đuổi theo nửa ngày cũng đuổi không kịp, khiến hắn bực bội, đành trông cậy vào cha hắn.

Trầm Đông Quân chịu đựng ba ngày mới có thể trở về biệt viện, giờ phút này đâu còn lòng thanh thản quản chuyện tiểu hài tử hồ nháo, lúc này mặt trầm xuống, quát: "Tiểu hỗn đản, đồ vật được ngự ban sao có thể mang ra đùa? Đến thư phòng chép phạt 《 Thiên tự văn 》 một trăm lần! Tiểu Lộc Tử ngươi đi canh chừng, khi nào chép xong mới cho hai đứa ăn cơm."

"A?"

Hai tiểu tử kia toàn bộ ngây ngẩn cả người, ngày xưa bọn họ ngoạn nháo như vậy, thường thường nhờ vả vào Đường Tấn, Trầm Đông Quân nhiều nhất chỉ quát lớn một hai câu, chưa từng phạt giống như hôm nay.

"Đường tiên sinh......" Trầm Bất Vi thông minh, lập tức liền lớn tiếng gọi, trông cậy vào Đường Tấn tới cứu mạng.

"Khụ khụ khụ......"

Một trận ho khan từ phòng Đường Tấn truyền ra, Trầm Đông Quân nhất thời không để ý tiểu hài tử kêu la, xoay người bước nhanh hướng phòng ngủ Đường Tấn.

Mới vừa đi tới cửa, chợt nghe đến trong phòng lại truyền ra một trận ho khan, nghe được Trầm Đông Quân trong lòng cả kinh.

"Tấn, ngươi lại bị bệnh?"

Đường Tấn ấn ngực, ho khan khiến ngực y một trận đau nhói, nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh Trầm Đông Quân, y mừng rỡ lập tức theo giường đứng lên.

"Đông Quân, ngươi đã đến rồi......"

"Ta mới không ở đây vài ngày, ngươi như thế nào không hảo hảo chiếu cố chính mình, đã mời đại phu xem qua chưa? A Tam, A Tứ đâu? Ta phải phạt bọn họ......"

A Tam, A Tứ, chính là hai phó dịch Trầm Đông Quân vì Đường Tấn mà tuyển chọn.

"Không liên quan bọn họ."

Đường Tấn lại ho hai tiếng, Trầm Đông Quân chạy nhanh đến lấy tay vỗ nhẹ lưng y, giúp y thuận khí. Đường Tấn dần dần bình phục, dựa vào lòng Trầm Đông Quân, chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vài phần an tường.

"Ngươi trở về thì tốt rồi...... Đông Quân, ta rất nhớ ngươi......"

Cúi đầu nỉ non, từng chữ một đều truyền vào tai Trầm Đông Quân, khơi mào tất cả nhu tình trong lòng hắn, nhịn không được gắt gao siết lấy Đường Tấn, giống như muốn khảm người kia vào sâu trong xương cốt hắn, kết hợp thành một thể.

"Tấn, ta cũng nhớ ngươi...... Nghĩ đến hận không thể bay về cạnh ngươi......"

"Đông Quân, ta chưa từng nói với ngươi, gặp được ngươi là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta. Ngươi là khối trân bảo, ta rất may mắn, có thể được ngươi để ý tới......"

"Không, Tấn, ngươi mới là hi thế trân bảo trời ban cho ta......"

"Chính là...... Ta sợ...... Ta sợ ta không thể cùng ngươi sống hết quãng đời còn lại...... cuối cùng phải cô phụ ngươi...... Khụ khụ......"

"Không được nói bậy!" Trầm Đông Quân nghe được trong lòng từng trận đau đớn, nhịn không được quát lớn một tiếng, chợt thấy khẩu khí quá mức thô bạo, vội vàng kiềm chế, ôn nhu lại nói: "Ngươi chắc chắn sống lâu trăm tuổi, ta sẽ tìm đại phu giỏi nhất cho ngươi, dùng dược tốt nhất, nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi...... Sau khi ngươi khỏi bệnh, phải cùng ta du sơn ngoạn thủy, đọc sách cho ta nghe, ngươi còn phải giúp ta dạy Bất Vi cùng Dịch nhi......"

Hắn càng nói, trong lòng càng khó chịu, đau như ai cắt xéo, cho dù nhìn không thấy, hắn cũng đoán ra được, sắc mặt Đường Tấn lúc này nhất định là tái nhợt vô cùng, ba ngày ngắn ngủn không gặp, thân thể được ôm vào trong ngực lại gầy hơn trước, xương cốt y như cắt vào da thịt hắn, khiến hắn đau khôn cùng.

Đường Tấn há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, rồi lại nuốt trở lại vào miệng, nhịn không được khẽ cười, nói: "Giúp ngươi dạy con, Dịch nhi là con của ta, ta chính mình dạy còn không xong, như thế nào có thể giúp ngươi?"

"Ngươi là của ta, con của ngươi chính là con ta, trang nghiệp tương lai của Trầm viên, Dịch nhi cũng có một phần, cho nên ngươi nhất định phải hảo hảo dạy nó, dạy nó thành tài, chấn hưng gia nghiệp, về sau sẽ làm nên Trầm viên thứ hai." Trầm Đông Quân thấp giọng nói.

Ý cười Đường Tấn càng lúc càng tươi, nói: "Con của ngươi tương lai đảm dương việc buôn bán, con ta sao lại có thể? Nếu thế nó làm sao có thời gian học tập, tên đề bảng vàng?"

Trầm Đông Quân giật mình, chợt bật cười: "Ngươi không vui khi ta nói không muốn để Dịch nhi chuyên tâm học hành, kế thừa chí hướng gia đình ngươi, tương lai trở thành đại nho giống như nhạc phụ đại nhân sao? Không phải ta không muốn, Dịch nhi thông minh lanh lợi, tư chất hơn người, kế thừa việc buôn bán sẽ tốt hơn, muốn nó đi nghiên cứu học vấn, chắc chắn khiến nó buồn chán đến chết."

Đường Tấn nghĩ đến bản tính hài nhi, nhịn không được thở dài một hơi.

"Đông Quân...... Ngươi có thể nghĩ cho Dịch nhi như vậy, ta cho dù chết, cũng cam tâm."

"Đừng nói bậy, ta nói ngươi sẽ không...... Ngươi sẽ không......" Trầm Đông Quân vừa nghe chữ "Chết" liền hoảng sợ, càng không nguyện ý đem chữ này nói ra miệng.

Đường Tấn nghe được trong lòng một mảnh ấm áp, chính là...... Lại thở dài một hơi, tựa đầu vào vòm ngực Trầm Đông Quân. Trong mắt ê ẩm, nhưng y không muốn khóc, thời khắc được cùng Trầm Đông Quân ở một chỗ, mỗi thời mỗi khắc y đều phải quý trọng.
Bình Luận (0)
Comment