"Tiểu Phượng, ngươi bình tĩnh lại". Tấn kéo Tiểu Phượng vào lòng, ôm lấy nàng.
Tiểu Phượng nước mắt lưng tròng, vẫn không thể từ trong uất hận đi ra.
" Hức hức.. thiếu gia, tất cả là tại ta, chính ta hại bọn họ, mười mấy năm trời bọn họ phải chịu tra tấn, sống không bằng chết, còn ta thì hưởng thụ no ấm, đầy đủ. Ta không đáng, tại sao người bị bắt không phải là ta ..."
Càng nói, nàng càng khóc to hơn, tâm tình cũng càng tệ hại hơn.
Tấn vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu nói
" Cha mẹ ngươi chịu đựng như vậy là lựa chọn của họ, để đánh đổi giúp ngươi có một cuộc sống như người bình thường. Vì vậy, ngươi phải sống thật tốt, như vậy mới không phụ lòng bọn họ, ngoan, đừng khóc nữa. ".
Tiểu Phượng vẫn không cầm nổi nước mắt. Nhưng rồi, tiếng khóc cũng nhỏ dần, nàng ngẩng đầu nhìn Tấn, đôi mắt đã đỏ hoe, trên đó còn lưu lại vài giọt nước mắt lóng lánh.
" Thiếu gia, ngài nói đúng, ta không thể như vậy, ta không thể phụ sự kì vọng của họ được. Xin lỗi thiếu gia, ban nãy không kiểm soát được bản thân."
Tấn vuốt tóc nàng, nói
" Ta hiểu được. Dù sao chính ta nếu rơi vào hoàn cảnh như ngươi có lẽ cũng không khác là bao"
Hai người lúc này mới tách ra. Nhìn về phía mấy tên Thánh nhân.
" Ngươi định xử lý bọn họ như thế nào, Tiểu Phượng ?" Tấn lên tiếng hỏi, nếu gϊếŧ lũ người này làm lòng nàng thanh thản hơn, hắn sẽ không do dự động tay.
"Ta cũng không biết". Tiểu Phượng lắc đầu.
"Vậy để ta tiễn bọn họ lên đường, giúp ngươi hả giận, được sao ?"
Đám người nghe Tấn nói giật thót một cái, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong Tấn sẽ tha cho họ một con đường sống.
" Thiếu gia, ta đã nghĩ kĩ, bọn họ nói đúng, gϊếŧ họ cũng không giả quyết vẫn đề gì. Kẻ chủ mưu lại không phải bọn họ. Mấy tên này chỉ là nghe lệnh mà làm "
Tiểu Phượng biết được mấy người này cũng chỉ là chân sai vặt. Nàng vốn là người hiền lành, sát nghiệp quá nhiều không phải phong cách của nàng.
Lời Tiểu Phượng cũng hợp ý Tấn, hắn kiếp trước liền con kiến còn không dám gϊếŧ. Đến kiếp này dù hoàn cảnh thay đổi nhưng lúc gϊếŧ người, chính bản thân hắn cũng có chút không thoải mái. Có lẽ nhiều người sẽ nói, người hiền lành như hắn không thích hợp một thế giới tàn khốc như này nhưng biết làm sao được, cái gì thấy bản thân thoải mái thì Tấn làm, việc gì có thể bỏ qua hắn sẽ bỏ qua. Chính vì vậy, đoàn người của Thái tử lần trước đến gây sự tất cả mới toàn mạng trở về. Giả sử gặp được người khác, có lẽ không may mắn như vậy.
"Gϊếŧ không được mà thả đi cũng không xong. " Tấn vuốt cằm lẩm bẩm.
Đúng lúc này, Xích Hồng lên tiếng
" Ta có ý này, tốt nhất là biến bọn họ trở thành nô ɭệ của chúng ta, giúp chúng ta làm việc."
Tấn nghe vậy, gật đầu tán dương
" Ý tưởng này khá hay, vừa hay Dương gia đang trên đà phát triển, một số nơi còn thiếu người quản lý, có lẽ giữ lại bọn họ còn có chút tác dụng"
" Các ngươi có hai lựa chọn, một là sống, làm công cho Dương gia cả đời, hai là ta sẽ lập tức tiễn các ngươi đi chầu ông bà, thế nào, chọn đi"
Bọn người nghe xong thở phào một hơi. Dù phải làm không công nhưng ít ra cái mạng nhỏ còn giữ được. Tất cả như cùng một lúc nói
"Ta chọn cái thứ nhất"
" Tốt, nếu các ngươi đã chọn cái đầu thì mỗi người tách ra một phần linh hồn bản nguyên, giao cho ta."
Chín người cắn răng, vô cùng không cam lòng nhưng lại không còn sự lựa chọn nào khác, từng người tách ra một phần linh hồn, bay vào tay Tấn. Tấn hấp thu chín sợi linh hồn này, liền cảm giác bản thân với chín người có một mối liên hệ kì diệu, chỉ cần khẽ động ý nghĩ, bọn họ sẽ lập tức tử vong. Mạng của chín người bây giờ đã nằm trọn trong tay Tấn.
Tấn hài lòng gật đầu, giải trừ giam cầm cho bọn họ. Cả chín người không đứng lên ngay, chỉnh đốn lại tư thế, đồng thanh hô
" Chủ nhân".
" Được rồi, các ngươi đứng lên đi, về sau tại Dương gia làm việc ngoan ngoãn, ta cam đoan các ngươi sẽ không có chuyện gì. Trái lại, nếu các ngươi dám giở trò phía sau lưng ta, hậu quả các ngươi biết"
Nói rồi tấn không biết vô tình hay cố ý liếc qua La Chiến.
Cả chín người đều toát mồ hôi lạnh. Chưa nói bọn họ có thể giở được trò gì hay không, dù có giở trò như âm thầm gϊếŧ người của Dương gia thì Tấn vẫn có thể hồi sinh người. Cuối cùng, thê thảm nhất vẫn chính là bọn họ.
Nghĩ minh bạch vấn đề này, cả chín đồng loạt đứng lên.
" Rõ, thưa chủ nhân" sau đó ngoan ngoãn đứng đó, chờ đợi sắp xếp của Tấn.
Đám thánh nhân biểu hiện khiến Tấn khá hài lòng, không có gì để nói nữa, hắn quay đầu lại nói với mọi người.
"Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết mọi người cứ về phòng tu luyện trước đi, ta sẽ đi Thần Cơ đại lục một chuyến, cứu ra cha mẹ của Tiểu Phượng."
Ngọc Lan hơi lo lắng hỏi
" Vậy ổn sao, Tấn nhi, dù sao người ta người đông thế mạnh, ngươi lại đơn thân độc mã, lỡ có chuyện gì xảy ra ta sợ ta và mọi người không chịu được. ".
Dương Chiến Thiên và Tiểu Phượng cũng đồng ý gật đầu, an toàn của Tấn là quan trọng nhất, dù cho cha mẹ Tiểu Phượng không may xảy ra chuyện, Tấn cũng có thể kéo trở về, nhưng một khi Tấn xảy ra chuyện, lại không ai có thể giúp hắn.
"Mọi người yên tâm, khả năng của ta, ta là rõ ràng nhất. Không những cha mẹ Tiểu Phượng, ta sẽ mang cả mấy tên đầu sỏ về cho Tiểu Phượng xử lý."
Tấn khẳng định, thời gian hai tháng không ngừng cày quái khiến hắn trưởng thành tới tình trạng vô cùng khủng bố. Đã lên tới lv 49, một thân trang bị đều là màu cam sử thi, hầu hết kĩ năng đã qua lv 6. Vì vậy, chính hắn cũng không biết mình mạnh bao nhiêu.
"Cha, mẹ làm phiền hai người dẫn đám này đi gặp tộc trưởng, kêu tộc trưởng phân phát việc cho bọn họ"
Tấn chỉ tám người, chỉ ngoại trừ La Chiến, hắn cần tên này dẫn đường tới La Gia.
"Được, chuyện này cứ để chúng ta lo"
Dương Chiến Thiên gật đầu.
"Tiểu Phượng, bởi vì không gian phong bạo ảnh hưởng, ta không thể dẫn ngươi đi cùng, ngươi bây giờ tốt nhất cứ ở nhà tu luyện, chờ tin vui của ta là được.".
"Ta sẽ chờ ngài trở về"
......
Tấn tạm biệt mọi người xong, dẫn theo La Chiến, mở ra một lỗ hổng không gian, từ Xích Hồng biết được, đây là cách duy nhất để đi ra khỏi đại lục này. Nếu không, dù có bay lên trên không gian của Thần Thánh đại lục, cũng không thể tìm đến lối đi đến Thần Cơ đại lục. Đây chính là nguyên nhân tất cả người trên đại lục này phải đạt tới thánh nhân mới có thể đi đến "Tiên giới".
Bước vào trong vòng xoáy, không gian ở đây rất bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra bão không gian, nếu sơ suất, ngay cả thánh chủ cũng có thể bỏ mình.
" Dẫn đường đi" Tấn ra lệnh cho La Chiến
La Chiến gật đầu, bay ở phía trước.
Nhưng đi được một lúc, Tấn phát hiện, tên này di chuyển quá chậm.
"Đây là tốc độ tối đa của ngươi rồi ?" Tấn không nhịn được hỏi.
" Đúng vậy, chủ nhân"
Tấn lắc đầu, bảo sao bọn này mất hai tháng mới tìm đến Thần Thánh đại lục.