Thương lượng xong, bọn người La gia chấp nhận số phận của mình, cả đám mặt như đưa tang, âu sầu ủ rũ. Xin phép Tấn đứng dậy, cho bọn họ một ngày để sắp xếp mọi chuyện, chuẩn bị rời tộc.
" Trong một ngày này, các ngươi phải đối ngoại tuyên bố hết thảy, đồng thời đổi tên " La thành" thành "Dương thành" nghe rõ sao ?".
" Đạo hữu yên tâm, việc này chúng ta sẽ sắp xếp thoả đáng".
" Tốt, đi đi" Tấn nói xong, " Băng Phong Thiên Lý " giải trừ, khuôn viên xinh đẹp lần nữa lại hiện ra, đó là thành quả của việc Tấn tận lực khống chế, không làm ảnh hưởng đến người và kiến trúc nơi này. Dù sao, khi vừa đến đây, hắn đã có dự định La thành sẽ là chỗ đặt chân của tộc mình trên Thần Cơ đại lục.
Đám người rời đi, chỉ để lại tên tộc trưởng vẫn đang nằm sõng soài trên đất. Tấn không có ý định gϊếŧ hắn luôn mà sẽ mang về cho Tiểu Phượng xử lý.
Thu thập tên này vào không gian do hắn tạo ra xong, Tấn hỏi La Chiến tên con trai trưởng tộc, sau đó hắn dùng thần niệm quét một vòng La gia.
Thần niệm kết hợp với dò xét chi nhãn, Tấn rất nhanh tìm được con trai hắn, là một trung niên khoảng ba mươi lăm tuổi, Tấn quan sát, tên này nhìn qua rất muốn ăn đòn, trên mặt như viết rõ hai chữ "người xấu", vừa nhìn vào đã làm người khác có ác cảm. Chịu ảnh hưởng bởi kĩ năng của Tấn, hiện đang bị ngất.
" Mẹ nó, bị hôn mê còn đáng ghét thế này, không biết lúc tỉnh còn thế nào. Loại người này mà dám âm mưu dung hợp huyết mạnh với Tiểu Phượng nhà mình, đúng là "cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga" "
Tấn khó chịu nghĩ thầm, vội vàng rời chú ý ra chỗ khác, sợ quan sát thêm một lúc, hắn sẽ không nhịn được một bàn tay đập chết tên này.
Tấn tiện tay ném hắn vào không gian cùng với Trưởng tộc, sau đó quay sang Phùng Đức cùng Thanh Trúc, cười hì hì
" Nhạc phụ, nhạc mẫu, để hai người đợi lâu"
Dù thực sự chưa cưới Tiểu Phượng nhưng Tấn vẫn gọi dần cho quen mồm.
" Không sao, vậy bây giờ ngươi tính làm gì tiếp theo ?" Thanh Trúc lên tiếng.
" Ta sẽ đưa hai người về Thần thánh đại lục gặp Tiểu Phượng"
Hai người nghe vậy hưng phấn, suốt hai mươi năm, không một ngày nào bọn họ không nhớ đến con, muốn gặp con. Đáng tiếc hoàn cảnh không cho phép, nhưng thật không ngờ niềm vui đến bất ngờ như vậy.
" Thần thánh đại lục ? Tiểu Tấn, ngươi không phải người của đại lục này ?" Hưng phấn qua đi, Phùng Đức mới chú ý đến một vấn đề.
" Không phải, năm xưa tiền bối Xích Hồng đã phá mở bích chướng không gian đưa Tiểu Phượng trốn về Thần Thánh đại lục, nhờ vậy mới gặp được ta" Tấn lắc đầu.
Hai người nghe vậy vô cùng kinh ngạc, từ lúc gặp Tấn, bọn họ đã mặc định Tấn là thiên kiêu của một đại gia tộc hay là một tên đệ tử của tông môn, học viện nào đó trên Thần Cơ đại lục. Bởi vậy tuổi còn trẻ mới có được sức mạnh sâu không lường được. Thật không ngờ rằng Tấn đến từ một vị diện thấp hơn.
Nhưng cả hai cũng không hỏi gì nhiều, bọn họ biết Tấn thần bí như vậy, trên người chắc chắn cất giấu bí mật. Việc này càng nhiều người biết đối với Tấn càng bất lợi. Dù sao bọn họ không muốn hắn gặp phải bất trắc gì, lúc đó con gái họ nhất định rất đau lòng.
" Vậy ngươi định lúc nào dẫn bọn ta trở về"
"Ngay bây giờ về, ta dự định ngày mai sẽ dẫn gia tộc ta quay lại đây tiếp quản La gia"
" Nhanh như vậy, nhưng theo ta được biết lấy tốc độ của thánh nhân, ít nhất cần gần hai tháng mới có thể tới nơi, ngươi làm sao làm được ??, Mà cho dù có làm được, ngươi định làm sao đưa người của tộc ngươi đến nơi này, dù sao việc di chuyển trong không gian rất nguy hiểm, tu vi chưa đạt tới thánh nhân sẽ dễ dàng bị đả thương "
Thanh Trúc hỏi một loạt vấn đề, dù sao việc di chuyển giữa hai đại lục trong một ngày, mà vừa đi vừa về quả thực là chuyện bất khả thi.
Tấn cười, hắn biết chuyện này khó khăn nhưng đó là với người khác
"Nhạc phụ, nhạc mẫu. Không dám giấu gì hai người, pháp tắc không gian của ta đã lĩnh ngộ đến tình trạng hoàn mĩ, việc này với ta mà nói rất đơn giản. Trước lúc rời Thần thánh đại lục, ta đã để lại ấn kí của mình trên đó, chỉ cần dựa vào nó, ta có thể mở ra thông đạo không gian, lập tức trở về Dương gia"
Đối diện, hai người vô cùng ngạc nhiên, bọn họ sớm biết khả năng vận dụng pháp tắc của Tấn rất khủng bố nhưng không ngờ lại đạt tới hoàn mĩ. Khái niệm này có lẽ ngay cả cường giả trên đại lục cũng không dám tự tin nói như vậy. Thế mà Tấn lại vô cùng khẳng định. Hai người quan sát thái độ của hắn, rất thản nhiên, không có gì giống nói dối. Điều này kết hợp với một số khả năng Tấn vừa biểu hiện, bọn họ đã tin tưởng mấy phần.
" Vậy ngươi bây giờ đạt đến cảnh giới gì, tại sao chúng ta xem không thấu ??" Phùng Đức hỏi, lĩnh ngộ pháp tắc không gian đến đâu chỉ là thể hiện thiên phú của một người đến tình trạng nào chứ không biểu hiện cảnh giới, việc này còn cần rất nhiều yếu tố khác.
" Ừm, đây do ta tu luyện có chút đặc biệt nên cảnh giới không giống với mọi người, cũng không biếu hiện ra ngoài, ngài chỉ cần biết là ta rất mạnh là được" Tấn tự tin nói.
Tất cả đều không cho rằng Tấn đang tự mãn, dù sao với những gì Tấn vừa làm, chỉ " rất mạnh" thôi có lẽ chưa đủ.
Bọn họ gật đầu, ra hiệu đã hiểu. Tấn thấy vậy cũng không nói gì thêm, pháp tắc không gian vận dụng, hắn mở ra một lỗ hổng không gian thông đến Thần Thánh đại lục. Đứng từ đầu bên này có thể nhìn thấy bên kia hư hư ảo ảo hình ảnh của một vài ngôi nhà lớn. Đó chính là lãnh địa của Dương gia.
" Mọi người đi thôi" Tấn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của ba người lên tiếng nhắc nhở.
"Ừm.." Thanh Trúc luống cuống gật đầu, trong lòng loạn thành một mảng. Nàng đang nghĩ lát nữa gặp con gái sẽ phải ứng đối như nào, dù sao cũng đã hai mươi năm trôi qua, nàng sợ con mình sẽ trách mình không làm tròn bổn phận một của người mẹ
Phùng Đức cũng tương tự, hắn đang biên soạn một số lời thoại cho cuộc gặp gỡ này diễn ra suôn sẻ, không làm mất hình tượng trước mặt con gái, đồng thời thuyết phục con mình chấp nhận người cha thất trách này.
Hắn quay sang Thanh Trúc, nhìn nàng, đoán được vợ mình đang nghĩ gì, hắn chủ động nắm lấy tay vợ, thấy trên tay truyền tới từng đợt run rẩy, Phùng Đức nhìn vào mắt Thanh Trúc
" Yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ giải thích với con"
Thanh Trúc nhìn chồng mình, cũng thoáng an tâm lại.
Nhưng thực ra Phùng Đức đang giả bộ, hắn còn lo lắng hơn vợ gấp nhiều lần, trong đầu không ngừng tưởng tượng tới một số viễn cảnh không mấy hay ho
" Cha mẹ, hai người còn đến tìm ta làm gì, ta không muốn nhìn thấy hai người..."
" Ta không có cha mẹ, bọn họ đã sớm chết."
" Các người là cha mẹ ta, ? Ta không có cha mẹ nào vô tâm như vậy, đi đi, đừng tới làm phiền ta.."
" Cút..."
.......
Nếu Tấn đọc được suy nghĩ của Phùng Đức lúc này, chắc chắn sẽ phàn nàn hắn một trận.
" Ngươi nghĩ ta Dương gia lại vô giáo dục đến vậy, dạy ra một Tiểu Phượng như thế ?. Nhạc phụ, không hiểu với suy nghĩ lập dị như não của ngài làm sao có thể tán đổ được một người như nhạc mẫu"
Nhưng Tấn không biết, cũng không ai biết nên chẳng ai có thể kéo Phùng Đức trở lại hiện thực. Trí tưởng tượng của hắn vẫn không ngừng bay cao, bay xa.
Đã đến đoạn hắn làm sao giả bộ đáng thương, khóc lóc làm sao cho đúng ngữ cảnh để Tiểu Phượng động lòng.
Cũng may, đang chuẩn bị nghĩ đến phân cảnh giả tự sát để cầu con nhận mình, hắn bị vợ một lời làm thức tỉnh
" Vào thôi, còn thất thần cái gì đó"
" A không có gì, không có gì" Phùng Đức lấy lại bình tĩnh, đã nhìn thấy Tấn bước vào thông đạo. Mang theo tâm tình kích động cùng lo lắng, hắn dắt tay Thanh Trúc đi theo.