Mọi người lập tức nháo nhào cả lên, Bá Đao Sơn Trang tuy đã thất thế nhưng vẫn có danh tiếng nhất định trong giang hồ hơn nữa Bá Đao Sơn Trang năm mươi năm nay ít cho môn đồ hạ sơn nhưng đã hạ sơn nhất định phải là cao thủ nhất đẳng.
Hứa Doanh Doanh nghe bốn từ “Bá Đao Sơn Trang” thì bĩu môi tỏ ý khinh thường:
“Chỉ là một cái sơn trang nhỏ bé mà dám thách thức Tống sư huynh của ta sao? Đúng là có mắt không thấy thái sơn! Ngươi đủ tư cách sao? Muốn thách đấu nhị sư huynh ta thì đem Bá Đao của sơn trang các ngươi đến đây!”
Bá Đao mà Hứa Doanh Doanh nói đến tương tự như danh hiệu Danh Kiếm của Danh Kiếm Sơn Trang, danh hiệu Bá Đao được trao cho người xuất sắc nhất sơn trang. Đáng tiếc là năm mươi năm qua Bá Đao Sơn Trang chưa xuất hiện nhân vật kiệt xuất nào xứng đáng nhận danh hiệu này tuy nhiên Tống Nghênh Phong biết thiếu niên Bạch Ngọc Hổ chính là ứng cử sáng giá nhất cho danh hiệu Bá Đao đời này.
Sở Trí Tu nghe sư tỷ mình thất lễ vội vàng can ngăn, dù sao cũng không sách động can qua. Tống Nghênh Phong cũng ngăn nàng nói tiếp, Hứa Doanh Doanh còn định nói tiếp nhưng bắt gặp cái trừng mắt tràn đầy nộ khí của Bạch Ngọc Hổ vội vàng ngừng lại.
Bạch Ngọc Hổ bừng bừng lửa giận, chàng biết đệ tử Danh Kiếm Sơn Trang vốn coi thường Bá Đao Sơn Trang nhưng không ngờ chúng dám mở miệng khinh thường sơn trang ngay trước mặt y. Nếu Hứa Doanh Doanh là nam nhân chắc chắn chàng sẽ cắt lưỡi cô ta xuống cho chó ăn, Bạch Ngọc Hổ cố gắng dằn lửa nộ xuống, chàng hỏi Tống Nghênh Phong:
“Ý Tống huynh thế nào?”
Nếu Bạch Ngọc Hổ không tìm đến Tống Nghênh Phong thì Tống Nghênh Phong cũng sẽ tìm đến Bạch Ngọc Hổ.
Tống Nghênh Phong muốn biết ứng viên danh hiệu Bá Đao bản lĩnh đến đâu.
Tống Nghênh Phong mỉm cười:
“Được đấu cùng Bạch huynh là vinh hạnh của tiểu đệ, nhưng nơi này đông người không thích hợp hay là chúng ta tìm nơi vắng vẻ hơn. Ý Bạch huynh thế nào?”
Bạch Ngọc Hổ bật cười ha hả:
“Tống huynh suy nghĩ thật giống ta. Ta là người thách đấu không thể chiếm địa lợi, mời Tống huynh dẫn đường!”
Nói xong chàng đặt xuống bàn đám Tống Nghênh Phong một thỏi bạc:
“Tiểu nhị, tính tiền bàn của ta và cả Tống huynh, hôm nay ta mời!”
Tống Nghênh Phong thấy đối phương hào sảng cũng không so đo chuyện ta trả hay người trả, chàng đứng dậy cùng Bạch Ngọc Hổ bước ra cửa, Hứa Doanh Doanh và Sở Trí Tu cũng lẽo đẽo theo sau.
“Bạch huynh, mời!”
Nói xong Tống Nghênh Phong đạp khinh công lướt đến khu rừng phía trước, Bạch Ngọc Hổ cũng không chịu thua kém đề khí đuổi theo. Hứa Doanh Doanh và Sở Trí Tu công lực rõ ràng kém hơn hai người kia nên dùng toàn lực vẫn còn cách một đoạn khá xa.
Những người trong quán đều muốn xem trận đấu của hai cao thủ trẻ tuổi nhưng nhìn khinh công của bốn người mà lắc đầu tiếc rẻ, khó lòng theo kịp. Tuy nhiên có chín người không nghĩ thế đó là tử y nữ tử và tám hắc y nhân. Bốn người Bạch Ngọc Hổ vừa khuất sau rừng cây thì bọn họ cũng lần lượt rời Trư Lão Quán rồi nhanh chóng lướt về phía khu rừng.
Địa điểm mà Tống Nghênh Phong chọn là một khu rừng trúc.
Lá trúc rơi lất phất trong gió, cành trúc chao nghiêng theo gió.
Ở giữa rừng trúc có một khoảng đất trống rộng rãi đủ chỗ cho hai mươi người, Bạch Ngọc Hổ và Tống Nghênh Phong đứng đối mặt nhau ở khu đất trống. Hứa Doanh Doanh, Sở Trí Tu và tử y nữ tử đứng cách hai người họ khoảng năm trượng ngoài ra còn có tám hắc y nhân ẩn mình trong rừng trúc.
Hứa Doanh Doanh nhìn tử y nữ tử hằn học, lúc nãy nàng ta bị tử y nữ tử vượt mặt nên đến giờ vẫn còn tức tối. Hứa Doanh Doanh đố kỵ Tống Nghênh Phong để mắt đến tử y nữ tử hơn nữa công lực ả ta còn cao hơn nàng, cảm giác thua kém khiến nàng ta tức tối.
Bạch Ngọc Hổ và Tống Nghênh Phong hoàn toàn không để ý đến tử y nữ tử hay tám hắc y nhân, bây giờ trong mắt họ chỉ có đối thủ của mình.
Tống Nghênh Phong không hổ là đệ tử danh môn, chàng đưa tay:
“Mời Bạch huynh lên trước!”
Bạch Ngọc Hổ sảng khoái đáp ứng:
“Cung kính không bằng tuân lệnh! Tống huynh, thất lễ rồi!”
Đao vừa ra khỏi vỏ, bá khí tuôn trào.
Võ công của Bá Đao Sơn trang nội công có Bá Đao Thất Trùng Thiên còn đao pháp có Bá Đao Thất Thức. Thất Trùng Thiên và Đệ Thất Thức hiếm người luyện thành, nếu luyện thành đã đủ tư cách nhận danh xưng Bá Đao, Bạch Ngọc Hổ chỉ luyện được Tam Trùng Thiên đã là cao thủ thượng thừa.
Đao pháp Bá Đao có bảy thức nhưng cả bảy thức đều gói gọn trong một chữ:
Bá!
Bá Đao Thất Thức chiêu nào cũng bá đạo tuyệt luân, tung hoành ngang dọc, đến chết mới thôi.
Bạch Ngọc Hổ tung mình lên cao rồi chém xuống một đao đơn giản không hoa mỹ, đao thế bá đạo tựa như thái sơn áp đỉnh, ngay cả những người đứng ngoài quan chiến cũng cảm thấy bị áp lực.
Đây chính là thức đầu tiên, Nhất Đao Lưỡng Đoạn. (Một đao cắt đôi)
Nếu đao pháp Bá Đao Sơn Trang chỉ công không thủ, có đi không về thì kiếm pháp của Danh Kiếm Sơn Trang lại có cương có nhu, công thủ khiêm bị, lúc công thì như trời long đất lở lúc thủ lại vững như thành đồng vách sắt, trong chiến đấu lúc nào cũng bảo lưu đường lui.
Thế đến của Bạch Ngọc Hổ bá đạo nhưng Tống Nghênh Phong vẫn bình thản, chàng từ tốn cởi bỏ lớp vải bọc kiếm ra, vải rơi xuống đất thì đao cũng đã đến sát đỉnh đầu. Kiếm vẫn chưa rời khỏi vỏ, Tống Nghênh Phong đưa kiếm lên khỏi đầu đỡ lấy một đao của Bạch Ngọc Hổ.
Đao kiếm va chạm, Bạch Ngọc Hổ biến sắc.
Kiếm của Tống Nghênh Phong sản sinh lực hút hút chặt lấy đao của chàng. Bạch Ngọc Hổ còn chưa kịp phản ứng thì Tống Nghênh Phong đã xoay cả người lẫn kiếm một vòng kéo theo Bạch Ngọc Hổ nhằm triệt tiêu kình lực của Bạch Ngọc Hổ. Sau khi triệt tiêu xong thì lực hút cũng biến mất, Bạch Ngọc Hổ bị văng ra xa nhưng chàng linh hoạt hơn người, trên không vẫn có thể vận khí trầm mình chạm đất.
Chân vừa chạm đất Bạch Ngọc Hổ lại tiếp tục lao lên, một thức Kinh Đào Hãi Lãng (Sóng to gió lớn) chém liền một lúc ra bảy đao. Kinh Đào Hãi Lãng nếu luyện đến lô hoả thuần thanh có thể chém ra một lúc mười đao, Bạch Ngọc Hổ đao pháp liễu đắc nhưng vẫn chưa đạt cảnh giới tối cao.
Danh Kiếm sơn trang nội công có Thuỷ Tú Quyết còn kiếm pháp có tên là Sơn Minh Kiếm Pháp. Thuỷ Tú Quyết có chín tầng, tầng chín ngoại trừ Danh Kiếm chưa có ai luyện thành, Sơn Minh Kiếm Pháp có tổng cộng mười tám chiêu, công thủ kiêm bị, uy lực không hề thua kém Bá Đao Thất Thức.
Thanh kiếm Tống Nghênh Phong sử dụng tên là Thuỵ Vân do chính môn chủ đời trước rèn ra, tuy chưa phải là thần binh như Thiên Thượng Vân Gian nhưng cũng là tuyệt đại bảo kiếm.
Tống Nghênh Phong gầm lớn một tiếng hoành kiếm đỡ đao, Sơn Minh Kiếm Pháp - Liễu Ám Hoa Minh (*), tốc độ như tia chớp một hơi đỡ hết lấy bảy đao. Sáu đao ảnh vỡ nát chỉ còn lại thực đao, đao kiếm lần đầu chính thức giao phong vang lên tiếng nổ như sấm rền.
Cả hai đều bị lực phản chấn văng ra sau, Tống Nghênh Phong lùi hai bước còn Bạch Ngọc Hổ phải lùi ba bước mới dừng lại được. Luận về nội lực xem ra Tống Nghênh Phong vẫn nhỉnh hơn một chút.
Bạch Ngọc Hổ mặt lúc xanh lúc đỏ, chàng ta cố nuốt ngụm máu ngược lại tránh đối phương biết mình đã thụ thương. Bạch Ngọc Hổ hít một ngụm lương khí, đề thăng công lực lên Nhị Trùng Thiên, miệng liền toả ra khói trắng.
Tống Nghênh Phong cũng không khá hơn nên cũng đề thăng công lực thêm một tầng, Thuỵ Vân Kiếm đã sẵn sàng ứng chiến. Tuy đang chiếm ưu thế nhưng Tống Nghênh Phong không tấn công tiếp, không lẽ chàng muốn nhường đối thủ ba chiêu?
Đề khí đã xong Bạch Ngọc Hổ lại tiếp tục tấn công, tuyệt đối không để đối phương chiếm tiên cơ. Chàng cầm ngược đao sau đó lại chém ngang từ sau lên trước, nhắm vào hông của Tống Nghênh Phong.
Bá Đao Đệ Tam Thức, Hoành Đao Đoạt Ái. (Cầm ngang đao đoạt tình yêu)
Tống Nghênh Phong đạp theo bộ pháp Vân Đạm Phong Khinh nhẹ nhàng lùi ra sau tránh được lưỡi đao trong gang tấc, tránh xong Tống Nghênh Phong lại tiến về phía trước, theo thế đến là Thuỵ Vân Kiếm cùng lúc xỉa vào đỉnh đầu, ngực, bụng và vai của Bạch Ngọc Hổ. Một kiếm Lê Hoa Đái Vũ (Khóc vẫn đẹp như hoa lê) lại có thể chiếm lại tiên cơ.
Tốc độ quá nhanh, khoảng cách quá gần Bạch Ngọc Hổ không thể tránh né chỉ còn cách thu đao về phòng thủ, chàng đỡ được hai kiếm nhưng bụng và cánh tay đã trúng ba kiếm, máu liền bắn ra, chàng nghiến răng vận Tam Trùng Thiên hộ thân.
Tam Trùng Thiên hộ thân khá cứng rắn nên kiếm của Tống Nghênh Phong bị chấn bật ngược trở lại. Tống Nghênh Phong qua ba chiêu đã đánh giá được thực lực đối phương, lúc này chàng định dùng một kiếm mà mười mấy đời Bá Đao Dơn Trang cũng không phá được.
Trùng hợp làm sao.
Bạch Ngọc Hổ cũng có ý định dùng một đao mà Danh Kiếm Sơn Trang đến giờ vẫn chưa hoá giải được.
Chú thích:
(*) Liễu Ám Hoa Minh: Thành ngữ này xuất phát từ hai câu thơ trong bài Du Sơn Tây Thôn của Lục Du:
Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
(Núi cùng nước tận ngờ hết lối,
Bóng liễu hoa tươi một thôn làng)
Thành ngữ liễu ám hoa minh chỉ tình huống đã không còn đường tiến nữa thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.