Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 27

Nữ Thần Y bị động tác và nụ hôn cuồng nhiệt làm cho thất kinh hồn vía, chạy một mạch về thư phòng đóng sập cửa lại và tựa lưng vào cánh cửa thở dốc. Trên đôi môi chín mọng cùng đầu lưỡi hãy còn ngự trị dư vị nóng bỏng, nàng hệt như vừa nếm phải chất rượu cay nồng bèn tức tốc khép hai hàng mi. Đôi ngọc thủ trắng mịn bưng lên chèn ngực hòng trấn giữ trái tim đang đập điên cuồng tựa hồ muốn phóng ra ngoài.

Ở trong phòng kín cửa gài then xong trời cũng đã rất khuya, hai mí mắt cứ díp lại. Nữ Thần Y quyết định cởi nút áo để thay y phục rồi ngủ một giấc thì bỗng nghe tiếng đằng hắng khô khốc phát xuất từ chỗ bàn trà đặt ngay chính giữa gian.

Căn phòng tăm tối chưa đốt đèn cầy nên lúc nãy nàng không phát hiện có một thân ảnh đang đăm chiêu an tọa. Nữ Thần Y mở to mắt cả kinh, tưởng hắc y nhân - hung đồ đã bỏ con rối lên kệ thuốc hầu vu oan nàng - lẻn vào tìm nàng thanh toán.

Nhưng ngay sau đó nhận định người ngồi cạnh bàn trà là ai, nàng có phần bớt căng thẳng tuy nhiên chẳng màng thỉnh an mà cáu kỉnh nói:

- Đây là khuê phòng của nhi nữ!

- Ta biết! – Người kia bình thản đáp.

- Thế đại nhân vào đây làm gì? – Nữ Thần Y vừa tra vấn vừa dụng ánh mắt trân trối quét từ chân mày xuống bờ môi kẻ không mời mà tự động xâm nhập tư thất của nàng.

Dương Tiêu Phong cả đời đã từng gặp vô số nữ nhân, trong đó đương nhiên là có mỹ nữ tuyệt sắc nhưng nhất kiến chung tình khiến tim chàng đập thình thịch cũng chỉ có dân nữ trước mắt. Thành ra mặc kệ nàng xuất khẩu ngữ vô phép vô biên, chàng cho tay vào tay áo định hoàn trao món vật phát tia sáng kim quang mà nàng đánh rơi dưới hàng rào hoa giăng.

- Ta đến tìm nàng để…

Nữ Thần Y không chờ chàng thốt trọn câu. Mắt liếc xéo, cằm hơi hếch lên, mỹ nhân cười nhạt:

- Phủ Viễn đại nhân hôm nay bận rộn chốn cung đình mãi cho đến tận khuya, thê thiếp thì ở ngoài cung, hiện tại muốn giải tỏa mà e không về kịp nên đến tìm tiểu nữ phải không ạ?

Dương Tiêu Phong khựng lại, hoàn toàn bị nàng làm cho bất ngờ. Chàng tức tốc trợn mắt nhìn nữ tử lần đầu tiên ăn nói ngạo mạn phóng đãng, coi trời bằng vung, chắc là do phẫn nộ vì nụ hôn vừa rồi.

Nữ tử này vốn trời sinh duy mỹ, khí chất rất ư là ưu nhã, vóc dáng lại xinh đẹp khả ái khiến cho thú tính của bất kỳ nam nhi nào nhìn thấy nàng cũng phải bộc phát.

Thế mà tối nay con người đoan trang đó lại xuất ngôn bừa bãi hơn bọn gái thanh lâu. Dương Tiêu Phong chớp mắt vài chục lần để chắc chắn người con gái này là người mà chàng ban ngày thầm thương, ban đêm trộm nhớ. Sau hồi khẳng định hình bóng, chàng thấy nàng thú vị liền đứng lên khỏi ghế và nhích lại gần.

Nữ Thần Y xê dịch ra một bước theo bản năng.

Dương Tiêu Phong thấy nàng tránh né thì không di chuyển nữa nhưng ánh mắt vẫn dán vào khuôn trăng thuần khiết.

Cả hai đứng trong tư thế mặt đối mặt khá lâu.

Đột nhiên, cảm giác xấc xược của lúc nãy giờ đây pha trộn chút bất an, Nữ Thần Y ghi nhận một áp lực vô hình tự dưng đè nặng khắp toàn thân nàng.

- Đại nhân là quan nhất phẩm – Nàng tuy e dè nhưng vì tức khí nên cầm lòng không đậu thành thử khích bác - Quyền hành cao ngút trời, nếu đã muốn cưỡng ép, dân nữ cũng chẳng có tư cách gì phản đối.

Tai nghe nàng liên tục phán một tràng, vẻ mặt của Dương Tiêu Phong càng lúc càng lạnh.

Phía đối diện, Nữ Thần Y không hề biết những lời lẽ vô tình hay cố ý đó đã dắt nàng đi quá đà. Nàng đang sống yên lành thì tự mình đem bản thân đẩy vào địa ngục.

- Thế đại nhân thích hoan lạc ngay trên sàn - Nữ Thần Y chỉ tay xuống đất – Hoặc là trên trường kỷ đằng kia?

Nét mặt sững sờ như có hàn khí bay phớt qua, Dương Tiêu Phong cau mày. Chàng chỉ vì lòng tốt mới đến tận viện thái y hoàn miếng ngọc nàng đánh rơi, dè đâu nghênh tiếp chàng lại là một màn khẩu chiến mà tất cả là do nàng chủ động nói sa sả.

Sự nhẫn nhịn đã vượt mức định giới hạn, câu nói thách xen lẫn hàm ý câu dẫn cùng nụ cười khiêu khích khiến huyết dịch toàn thân đấng nam tử sôi trào, bởi từ cổ chí kim chưa có nữ nhân nào xuất khẩu ngông cuồng như thế này.

Chẳng những vậy, lúc ở Khôn Ninh cung nàng còn động thủ nữa, không nói không rằng tặng chàng một bạt tai. “Nữ nhân này thật to gan lớn mật,” Dương Tiêu Phong thầm nhủ xong ngẫm nghĩ nếu chàng không thể thuần phục nàng thì đành phụ lòng thánh ân, từ quan về thảo nguyên chăn ngựa, hoặc đổi nghề làm bá tánh thiện lương buổi sáng lên nương buổi chiều xuống rẫy còn tốt hơn.

Nghĩ rồi thoáng giật mình, “thái hoàng thái hậu phán đoán không sai,” Dương Tiêu Phong chột dạ liên tưởng lời tiên tri của bà “ai gia thấy cô gái đó là người duy nhất sở hữu bản lĩnh chọc tướng quân nổi giận. Chỉ có nàng mới có thể khiến vị võ quan luôn luôn bình tĩnh mất hẳn khả năng khống chế tâm tình!”

Đoạn, Dương Tiêu Phong lại nhớ trên đỉnh Tông Quy, lúc bị đoàn binh thiết giáp vây hãm, nàng đã dũng cảm chống cự, điều mà không phải một nữ tử tầm thường có thể làm được. Nàng quả thực là nữ tử mà chàng ngàn năm mới gặp, và là một kỳ nữ mà chàng thiên tân vạn khổ, bày mưu lập kế lùng bắt rồi thuyết phục về kinh đô.

Nhớ lại khoảnh khắc tại Giang Nam, Dương Tiêu Phong không khỏi nhìn chằm chằm hoa dung diễm tuyệt, thầm tán thưởng làn da trên cổ nàng trắng nõn, đôi môi hồng phấn xinh xắn mê hồn càng giúp vẻ đẹp của nàng thêm quyến rũ, khiến kẻ quân tử phải động lòng xuân.

- Sao vậy?

Nữ Thần Y thình lình lên tiếng phá tan suy nghĩ của người khác phái. Nàng nhếch môi cười khinh dể, đồng thời lặp lại câu hỏi:

- Đại nhân không có hứng thú lên giường hưởng thụ à?

Nữ Thần Y dứt lời thì tức khắc rơi vào bể khổ. Câu hỏi trắng trợn đó chính là nguyên tố khơi mào dục vọng, cái tính nết càn rỡ cùng thói trăng hoa mà người đối diện luôn luôn ở trước mặt nàng cất giấu nay phát sinh.

Và khi trí óc tưởng tượng nàng là một xử nữ, Dương Tiêu Phong cảm thụ hưng phấn trỗi dậy khắp châu thân.

Chàng vươn tay nắm cổ tay thon nhỏ, kéo thân hình thướt tha lại tiếp ranh, tay kia lòn hẳn qua eo nàng.

Nụ cười dần giãn ra trên gương mặt ngọc. Toàn thân nữ nhân căng lên cảnh báo. Khóe môi anh đào phát xuất lời khinh khi cũng đông cứng hơn băng. Nữ Thần Y thầm than thân trách phận “ta thật đã tính trật một nước cờ, lần này toi thật rồi! Ta chỉ là cố tình nói thách, muốn chạm tự ái để tên ác bá bỏ đi, tuy nhiên dĩ độc trị độc chẳng có tác dụng gì…”

- Xin đừng! – Nàng đang tự nguyền rủa thì giật nẩy, sợ hãi hét toáng. Dương Tiêu Phong giơ lưng bàn tay chậm rãi vuốt một bên má nàng.

Rồi nựng chiếc cằm phấn, Dương Tiêu Phong hỏi:

- Ta thật không hiểu, không phải lúc nãy nàng có ý dẫn dụ ta sao?

Nữ Thần Y hối hả gạt bàn tay to lớn sang một bên, cố công cố sức phản kháng, dùng ngọc thủ chống lên bờ ngực săn chắc và đẩy tấm thân hùng vĩ như cây bách tùng đại thụ đó ra. Cùng lúc, nàng ngã người sang phía sau, ưỡn cong chiếc lưng hòng tránh nụ hôn sắp sửa trấn áp lên môi nhưng động tác vô ý thức đó đã khiến song nhũ gợi cảm đong đưa qua lại.

Dương Tiêu Phong ngây người nhìn bộ ngực đầy đặn vì giãy giụa mà bồng bềnh trước mặt chàng, biết đằng sau manh áo lụa là núi đôi mê người, dẫn dụ nam nhân từ từ thưởng thức.

- Đại nhân mau thả tiểu nữ ra! – Nữ Thần Y kháng cự chưa quá ba phút đã bắt đầu thấm mệt, đành hạ giọng van nài.

Dương Tiêu Phong chẳng những không thả mà còn lắc đầu cương quyết:

- Ta muốn nàng trả giá thật lớn cho hành động cùng lời nói vô lễ vừa rồi!
Bình Luận (0)
Comment