Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 41

Quả nhiên, Dương Tiêu Phong lầm lì bước tới một bước. Nữ Thần Y lập tức co rúm lại lui về phía sau. Dương Tiêu Phong lại tiến lên buộc nàng phải nghênh đón cặp mắt sắc như móng vuốt chim ưng.

Nữ Thần Y bị tia nhìn sắc bén đó dọa sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, bộ dạng co rút như bất cứ lúc nào cũng có thể bất tỉnh.

- Nàng dám đánh ta? - Dương Tiêu Phong cao giọng hỏi, mặt mày tối sầm xuống như bầu trời đêm ba mươi.

- Vậy thì sao chứ? – Nữ Thần Y cố nén run rẩy, lấy dũng khí ngẩng đầu lên phản bác - Là ngài ép dân nữ!

- Nàng là nữ nhân đầu tiên dám đánh ta!

- Ngài có thể tùy tiện hôn người ta, tại sao lại không thể đánh ngài?

- Tại vì... – Dương Tiêu Phong đáp ngang như cua - Ta có thể làm gì thì làm, còn nàng thì không thể!

Nữ Thần Y nghe vậy tức thì bao nhiêu nỗi sợ hãi dường như bay biến đi đâu mất. Nàng đổ quạu nói:

- Làm sao thiên hạ lại có người bá đạo như vậy?

- Trên đời này kẻ thắng làm vua, thua làm tặc. Đơn giản như vậy!

Dương Tiêu Phong dứt lời liền huơ tay túm lấy đôi vai gầy, kéo nàng lại gần. Nữ Thần Y liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi hai bàn tay rắn chắc nhưng vô ích.

Lúc bấy giờ, có cả đám cung nữ lẫn thái giám tuôn lại xem cuộc tranh chấp giữa một dân nữ và viên quan đắc lực của triều đình Mãn Châu. Họ núp đằng sau tán dương liễu, trợn mắt há mồm nhìn nữ tử gan to hơn hùm gấu.

Vùng vẫy một hồi mà vẫn thoát không khỏi sự kiềm chế, Nữ Thần Y dưới tình thế cấp bách, cúi xuống cắn một phát vô cổ tay người đối diện.

- A! - Cả chục cái miệng khẽ kêu lên, ánh mắt chứa đầy tia sửng sốt.

Nữ Thần Y cũng bị hành vi của nàng dọa sợ. Nàng thảng thốt, mắt chớp lia lịa, tâm không thể tin được bản thân mình thô lỗ như thế này, mà nam nhân này quả thật rất đáng kinh hãi. Y có bản lĩnh, luôn có thể ép nàng lộ bộ mặt mà trừ Tần Thiên Nhân ra, người khác không hề hay biết.

- Buông tay! Buông tay ra! – Nữ Thần Y càng cố giãy giụa thì càng bị giữ chặt.

Mặc cho nàng kháng cự, Dương Tiêu Phong không buông ra, còn đanh giọng nói:

- Dám đánh ta? Nàng cách cái chết cũng không còn xa nữa đâu!

Dương Tiêu Phong vừa lạnh lùng nói thì trong lòng đã có cách trừng phạt thật tốt, thầm nhủ “nếu ta không cho tiểu mỹ nhân này nếm mùi một chút, chắc chắn mai này nàng sẽ… leo lên đầu ta!”

Khổ thay, Nữ Thần Y không đọc được những suy nghĩ trong đầu người trước mặt. Nàng trề môi, thanh âm thấp thoáng giễu cợt:

- Tiểu nữ thật sự sợ lắm đó!

Chỉ với một câu nói ấy đã thành công làm “oan gia” của nàng mất khống chế.

Lửa giận bốc lên đỉnh đầu, Dương Tiêu Phong phun ra khói:

- Được lắm, hôm nay bổn quan sẽ cho nàng biết cái gì gọi là sợ!

Dương Tiêu Phong lạnh lùng mở miệng thêm lời, giọng điệu tràn đầy sát khí:

- Bổn quan không tin không trị được nàng!

Nữ Thần Y mở to cặp mắt nhìn lại, dáng vẻ rụt rè của khi nãy hoàn toàn chấp cánh bay. Nàng tựa như đang hiên ngang chờ thiên lôi giáng sét.

Dương Tiêu Phong nói rồi nhìn sâu vào hai hạt nhãn xinh đẹp mê hồn, tâm can đột ngột truyền tới một hồi mãnh liệt xôn xao, khiến cho lòng chàng hết sức kinh ngạc. Chẳng lẽ dân nữ này lại có ma lực hấp dẫn chàng đến vậy?

Bấy lâu nay, chàng đã gặp nhiều nữ tử khả ái, mà từ trước đến giờ cũng luôn yêu thích nữ nhân phong tình cỡ hai nàng ca kỹ trứ danh kinh thành là Như Bích và Hà Tử Lăng, chứ không phải thiện nữ hay là thánh nữ. Cho dù bộ dạng thiếu nữ có đáng yêu, có dễ thương đến dường nào thì bình thường chàng cũng không để ý tới, chứ đừng nói là hứng thú.

Nhưng là... khi ánh mắt của chàng lướt qua đôi môi hồng nộn như cánh hoa anh đào kia, đáy tim tự dưng trỗi lên sự si mê khó tả.

Nghĩ là làm, Dương Tiêu Phong dang rộng đôi tay rắn rỏi ôm thân thể mềm mại, hít thật đầy hương thơm trên tóc. Mùi hương hoa quế ngất ngây khiến lòng chàng đắm say. Rồi chàng mê mẩn vuốt ve tấm lưng thon thả, bàn tay tham lam xâm lấn từng tấc da thịt xong cúi đầu hôn lên môi nàng, ý chừng muốn chứng minh mình là chủ nhân của nàng, và cũng là nam nhân duy nhất.

Nữ Thần Y bị động tác bất ngờ của người đối diện làm cho kinh hãi, theo bản năng liều chết kháng cự nhưng Dương Tiêu Phong đem nàng khóa thật chặt ở trong khuỷu tay. Đến khi nàng yếu dần, đôi môi nóng bỏng mới thúc giục, làm nàng không kìm chế được nên mở đôi môi đỏ mọng của mình. Tức thì, chiếc lưỡi lão luyện lập tức ngang ngược xâm nhập, quấn quýt lấy đầu lưỡi ngọt ngào.

Dương Tiêu Phong nhận biết mỗi một động tác mơn trớn của mình đều khiến thân thể nàng run lẩy bẩy. Và trong giây phút ôm nàng thật chặt trong vòng tay, lòng chàng thoắt gợn lên niềm ước ao non nước thái hòa để có thể lui về ẩn dật nơi rừng núi, rời xa chốn tranh giành đấu đá ở trung nguyên. Nhưng rất mau, chàng liền đẩy dạt những ý nghĩ đó đi. Chàng đã từng cùng nàng trải qua cuộc sống đáng ngưỡng mộ ấy lúc trước khi triều đình tan đàn sẻ nghé, bây giờ thiên hạ đại loạn, thành ra không dám nghĩ tới nữa rồi.

Mà đối với một quân nhân xông pha chiến trận, ý chí là điều kiện tiên quyết. Vì vậy cho nên khi luyện tập đao pháp, chàng rất trọng hộ tâm, bởi nếu không giữ được tâm thì không bị đối phương đánh cũng bại. Ngặt nỗi, nữ nhân này lại có ma lực khiến chàng chìm đắm trong tình yêu, tâm tư rất dễ bị chi phối hệt như thái hoàng thái hậu có lần tiên tri “nhu tình của nhi nữ chính là yếu tố khiến tráng chí hùng tâm dễ chùn nhụt nhất...”

Lại nói về nữ tử thần y...

- Dừng tay! – Nữ Thần Y lấy hết sức bình sinh ngã người ra phía sau, dứt làn môi đỏ hồng ra khỏi đôi môi tham lam.

Nàng khẩn thiết cầu xin, giọng nói run run:

- Không được đụng vào...

- Không buông! – Dương Tiêu Phong lắc đầu cương quyết - Là ta muốn chạm vào nàng như vậy, nàng sẽ làm được gì?

Nữ Thần Y quả thật không làm được gì, chỉ biết trừng mắt mắng nhiếc:

- Quân vô liêm sỉ! Hạ lưu!

- Ta quả thật là quân vô liêm sỉ, hạ lưu, nên mới yêu nàng!

Nữ Thần Y đứng nghe câu tỏ lòng mà lùng bùng lỗ tai, trố mắt hỏi:

- Ngài vừa gặp người ta không được bao lâu thì đã say mê, vô duyên vô cớ yêu như thế sao?

Nói rồi ngẫm nghĩ lại, nàng cảm thấy có điều không ổn bèn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:

- Chắc ngài đang muốn bỡn cợt trước mặt mọi người?

Lúc đó, quả thật có rất nhiều tiếng cười khẽ phát ra từ đằng sau hàng dương liễu.

Trong gió đêm dìu dịu, ánh trăng vàng hoe chiếu xuống trần, in lên những đóa hoa cúc trắng muốt trổ đầy tán.

Dương Tiêu Phong nhìn dáng vẻ tức tối của Nữ Thần Y, thấy nàng thanh mảnh hệt như một nhành liễu đu đưa trong gió, sắc mặt buồn rười rượi tựa đóa hạnh hoa.

Chàng đưa tay bẹo chiếc mũi nhỏ xinh, dịu giọng bảo:

- Đâu có, là ta thật lòng yêu nàng.

Dương Tiêu Phong nói rồi nhãn quan phát ra một ánh nhìn rạo rực, sóng mắt tha thiết như mặt nước hồ thu, tình ái dâng đầy. Và chàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn áp lên ngực mình, lẹ làng đính chính:

- À không, mà phải là vô cùng… vô cùng yêu nàng! Ai bảo năm đó ta vừa thấy nàng thì đã không thể dằn lòng mà yêu nàng chứ.

Nữ Thần Y run bắn người lên, rụt tay lại nói:

- Đại nhân nghĩ tiểu nữ thật sự là kẻ ngốc hay sao?

- Sao nàng nói vậy?

- Vậy không phải sao?

Dương Tiêu Phong si tình nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu:

- Đương nhiên là không phải.

Chàng quả quyết xong liền mỉm cười. Nụ cười tươi như một vầng dương quang xán lạn:

- Những ngày vừa qua ta luôn muốn trở về Tân Cương thăm lại gian nhà tranh, ta luôn canh cánh nhớ nàng. Những lúc đó, ta hay bất chợt tự hỏi rằng nàng đang làm gì, đã an giấc hay chưa, có vui vẻ không? Nhìn bầu trời quan ngoại ta cũng liên tưởng đến nàng, trông tuyết rơi ta cũng nghĩ tới nàng. Ta nhớ nàng tưởng chừng như sắp tẩu hỏa nhập ma rồi đấy!

Nghe đến đây, Nữ Thần Y khẽ cắn môi, tuy nét mặt hãy còn căng thẳng nhưng cõi lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác êm ái lạ thường. Những lời lẽ ngọt ngào như vậy, Tần Thiên Nhân đã từng nói qua.

Dương Tiêu Phong đưa tay bưng đôi má hồng, ngón tay nhè nhẹ phớt qua làn môi mịn màng đương khẽ run rẩy. Chàng ngửi được hơi thở của nàng thơm như hoa lan, mùi hương ấy từng chút từng chút một thắm đượm vào tâm hồn chàng rạo rực.

Và chàng chợt nhớ tới ba năm về trước ở trên đỉnh Thiên Sơn, nàng phong tư thanh nhã ngồi trên nền đá lạnh như băng, cổ tay đeo chiếc vòng cỏ, mái tóc tung bay trong gió. Chung quanh là hàng vạn vì sao trời lấp lánh. Giai nhân ngồi đó bó gối chống tay lên chiếc cằm tuyệt mỹ. Nàng đẹp tựa một loài hoa tuyết liên, trắng nõn nà, dịu dàng trong sắc đêm mịt mùng.

Chàng khẽ thở dài:

- Nàng cũng không cần phải sợ ta, mà chính ta phải sợ nàng mới phải. Vì ta cảm thấy tất cả những niềm hạnh phúc của cuộc đời ta đều nằm gọn trong lòng bàn tay nhỏ bé của nàng.

Tâm tư không biết phiêu bạt nơi nào, Nữ Thần Y mơ hồ như đang nghe giọng nói của Thiên Nhân, tự nhủ “nhưng người trước mặt lại không phải huynh ấy...” Lạ thật!

Nàng chớp mắt cố trấn tĩnh. Vì nàng không thể chịu được nữa rồi, nếu cứ tiếp tục cùng người này dây dưa qua lại, nàng sẽ phát điên lên mất!

- Không tin! – Nữ Thần Y quyết chí thoái ly khỏi cơn mê muội, bèn lắc đầu nói - Là đại nhân đang dự định mưu đồ gì đó thôi.

Rồi nàng long mắt hỏi:

- Nói đi, rốt cuộc ngài muốn cái gì?

Dương Tiêu Phong không chút e dè, lập tức hỏi lại:

- Vậy nàng nói thử xem, nàng có gì để ta lợi dụng đây?

Nữ Thần Y bị câu hỏi vặn làm cho ngớ ngẩn tinh thần, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, lòng tự hỏi lòng “mình có cái gì đáng cho y lợi dụng?” Ở kinh thành mỹ nhân đông như kiến, bên ngoài cung có kỹ nữ khuynh thành Hà Tử Lăng. Trong cung cấm có Tân Nguyên cách cách tài cán hơn người. Tuy chưa gặp lần nào nhưng nàng đã từng nghe cung nữ bàn tán công chúa nhan sắc thiên hạ vô song. Nàng tuy rất xinh xắn nhưng sánh với cách cách thì quả thật một trời một vực.

Thành thử Nữ Thần Y trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cúi đầu thành thật đáp:

- Tiểu nữ... chẳng có gì cả...

- Thế thì xem – Dương Tiêu Phong nói nhanh, giọng đắc thắng - Ta sao lại có mưu đồ gì với nàng được chứ? Nên nàng không thể hoài nghi tình cảm của ta!

Khổ một nỗi, người thiếu nữ trước mặt chàng không thể quên được phu quân nàng, không thể nào lãng quên mối tình khắc cốt ghi tâm. Vì từ lúc còn rất nhỏ, nàng đã bắt đầu thích Thiên Nhân rồi. Nàng yêu dáng vẻ anh hùng của y, thương ánh nhìn kiên định. Gặp được y thì nàng cảm thấy vui vẻ vô cùng, không gặp thì nàng sẽ nhớ nhung, nhớ đến cõi lòng rối bời, tay chân thừa thãi.

Nàng vốn tưởng sẽ cùng Thiên Nhân ở tại Giang Nam, bình bình yên yên sống cho qua hết kiếp này.

Thành ra, Nữ Thần Y không hề do dự bảo:

- Thành thật xin lỗi, để tiểu nữ trực tiếp nói cho ngài biết, cả đời này của tiểu nữ chỉ thương yêu một mình Thiên Nhân!

Dương Tiêu Phong đang chăm chú lắng nghe, không biết là do lời từ chối làm động trái tim hay đến giờ nội thương bột phát, tức thì thổ huyết.
Bình Luận (0)
Comment