Hai người phát hiện đằng sau tấm màn có rất nhiều tử thi của các vị đại sư
nằm la liệt. Họ bị cắt đứt cuống họng, mắt trợn tròng. Trên tay một vị thánh tăng vẫn còn ôm bao phục giống như những bao phục bên ngoài hành
lang và trong sân thiêu hương. Có lẽ ông ấy phát hiện vật thể khả nghi, thành thử mang vào định mở ra coi, cơ mà cuối cùng chưa xem qua thì đã
bị sát hại.
Nhân lúc Dương Tiêu Phong đi chung quanh xem xét dấu vết tử thương trên
cổ các tử thi thì Nữ Thần Y ngồi xuống mở miệng bao, thấy bên trong chứa thứ bột đen đen kì lạ bèn dùng ngón tay quẹt một cái rồi đưa lên ngửi. Đột nhiên ngoài sân có tiếng bước chân hối hả. Dương Tiêu Phong vội vã trở lại kéo tay Nữ Thần Y, thúc giục nàng đứng dậy:
- Chúng ta mau rời khỏi đây!
Dương Tiêu Phong vừa dứt lời, cánh cửa đã bị phong kín. Tiếng bước chân của kẻ bí ẩn ở ngoài sân xa dần rồi mất biệt.
Nữ Thần Y ngửi được mùi lưu huỳnh trên ngón tay, thét lên kinh hoàng:
- Có hỏa dược!
Nghe nàng báo động, Dương Tiêu Phong tái mặt tự nhủ “hèn gì bọn chúng
đóng cửa rồi bỏ chạy.” Loại hỏa dược này, được các hỗn hợp giã mịn tạo
thành, trong đó có diêm tiêu, bột than củi, lưu huỳnh hòa chung với bột
nhôm và hồng hoàng. “Thì ra các túi vải được cột chặt bên ngoài là để
chứa chất nổ,” Dương Tiêu Phong bàng hoàng, tâm tư rối bời, không ngờ
lần này Ngao tông đường cao tay ấn, chơi một vố quá đau.
Trên cao bấy giờ sắc trời thâm trầm, bóng tối tựa hồ vĩnh viễn không tiêu tán như lòng dạ hai người lúc đó.
Sau phút thất kinh hồn vía, Dương Tiêu Phong hơi định thần, hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh xong đi đến cửa sổ nhìn ra một lát rồi trở lại nói:
- Địch nhân vây kín chúng ta rồi!
Nữ Thần Y nghe bảo vậy thân hình chấn động, ác mộng cuối cùng đã thành
hiện thực, tuy nhiên cũng hy vọng câu mà Dương Tiêu Phong vừa mới nói đó có phần sai lệch đi.
- Sao ngài biết? – Nàng run run hỏi.
Dương Tiêu Phong so vai:
- Ta vốn không biết vì tứ bề không có động tĩnh gì hết, nhưng lúc nãy
nhìn từ ngoài này ra ta thấy chim đêm chợt bay, thú rừng vụt chạy mới
nhận biết địch nhân thình lình đến tập kích xung quanh đây.
Ngữ thanh trầm trầm của đấng nam trang tiếp tục truyền vào tai Nữ Thần
Y, sự thực là y đã hạ giọng xuống thấp lắm rồi, nghe tựa tiếng muỗi kêu
vo ve tuy nhiên đối với nàng chẳng khác nào sấm nổ chực xé toác màng
nhĩ.
Dương Tiêu Phong nói:
- Lúc chúng ta mới rời Tử Cấm Thành thì địch nhân đã sớm hiện thân, xong tự nhiên im lìm thu cờ thu trống khiến cho ta cứ tưởng đã đánh lạc
hướng được bọn chúng rồi. Ngờ đâu bọn chúng đã bày binh bố trận tất cả
đâu đó xong xuôi ở chùa Trấn Hải...
- Lần này ngài rời kinh đô – Nữ Thần Y bất thình lình lên tiếng cắt
ngang – Ngoài nô tì, thái hoàng thái hậu và hoàng thượng thì còn có ai
biết ngài đi đâu nữa không?
Tai nghe nàng hỏi một câu chứa đầy hàm ý ẩn dụ, Dương Tiêu Phong ngừng
một lúc nhíu mày suy ngẫm “nàng có lý lắm, lần này bổn quan rời khỏi
kinh kỳ chỉ có mấy người tỏ tường mà thôi. Ngoài trừ lão phật gia và ấu chúa ra thì là sư huynh của nàng Cửu Dương, Lôi nhị thúc của ta, và còn có...”
Nghĩ rồi ngữ âm đột nhiên nhanh hơn, Dương Tiêu Phong nói:
- Xem chừng ra trong hàng ngũ có kẻ phản bội vì sự việc cho thấy địch
nhân đã sớm nắm được hành tung của chúng ta nên vừa đến đã lập tức tạo
thế hợp vây, khiến cho chúng ta mọc cánh cũng khó bay thoát.
Dương Tiêu Phong dứt lời tiếp tục cau mày, lòng ngập tràn thất vọng.
Riêng Nữ Thần Y không nghĩ nhiều đến tên nội gián mà Ngao Bái từ ban đầu đã phái vào phủ đệ thăm dò tin tức. Nàng chỉ vụt cảm thấy mờ mịt, đối
với việc quân sự quả thực không biết một chút mánh khóe nào thành ra
giữa tình thế này không biết ứng biến ra sao mới phải.
Trong khi Nữ Thần Y đang lo lắng sốt vó thì Dương Tiêu Phong vì muốn xác định dự đoán của bản thân, muốn xem thử tên gián điệp có phải là người
mà chàng đang liên tưởng hay không bèn thình lình quay mình ra ngoài cao giọng hét:
- Trong tất cả các người, có ai có gan đơn đả độc đấu với bổn quan không?
Thanh âm bay thật xa, vang động khắp núi. Dương Tiêu Phong vốn là một
trong số ít các cao thủ hiện thời, lần này vận khí dương thanh, xa gần
ai nấy đều nghe cực rõ.
Địch nhân đang phục bên ngoài vốn tưởng trong tay nắm chắc phần thắng,
giờ nghe thanh âm của Phủ Viễn tướng quân. Tiếng đó vang dội giữa những dãy núi sừng sững tịch mịch như tạo uy thế để áp đảo tinh thần của họ. Và cũng vì vậy mà lòng họ chấn động, chỉ biết cố gắng không phát hoảng
cơ mà có ráng hết sức lực cũng không sao lấy lại được cân bằng, nhất
thời tâm thần căng thẳng quá mức làm màn kịch chiến tăng thêm sự hồi
hộp, một bầu thảm liệt.
Thêm vào đó, Dương Tiêu Phong liên tiếp lên tiếng trấn áp tinh thần đối phương:
- Sao không đáp từ? - Dương Tiêu Phong cao giọng hỏi – Không có ai có đảm lượng nói chuyện với mỗ sao?
Thanh âm hùng tráng, nhất thời chim chóc kinh hoảng bay loạn xạ cả lên,
vùng sơn dã nháo nhác những tiếng chí choách. Nhóm tay sai của Ngao Bái hết thảy đều lộ vẻ bất an, tiếng y phục của họ cọ loạt soạt vào cỏ cây
vách đá nhiễu loạn một hồi, thậm chí cả tiếng binh khí rớt xuống đất
cũng đều vẳng tới.
Đứng cạnh Dương Tiêu Phong, Nữ Thần Y giương đôi mắt ngạc nhiên mà nhìn. Lòng nghĩ lúc này hai người họ sắp sửa là bại tướng, là cá sa lưới,
thì đáng lẽ phải cầu thần không hay cầu người không biết đặng lặng lẽ mà len lén lẻn đi. Ai ngờ đại tướng quân không cân nhắc nặng nhẹ chi hết,
lại hét lên ầm ĩ như vầy, sao có thể không khiến cho lá gan đã ngập đầy
hoang mang trong dạ nàng kinh sợ đến vỡ nát ra chứ?
Nhưng đồng thời thanh âm của y cũng hàm chứa sức mạnh trấn nhiếp nhân tâm
khiến nàng nảy sinh một cảm giác nương tựa. Loại cảm giác này thật là
mâu thuẫn khiến cho trong chốc lát nàng khó mà thích ứng được.
Thực sự ra, Dương Tiêu Phong cố tình hét lớn là muốn dọ thám hư thực,
lời vừa cất, đã thu thập được không ít thông tin, giống như một kiếm thủ trước khi giao đấu thường dựa vào quan sát để dò biết tình hình đối
phương lợi hại ra sao vậy.
Quả thật sau khi Dương Tiêu Phong cất tiếng rất lâu thì bên ngoài mới có hồi ứng, hiển nhiên là vì địch nhân bất ngờ trước hành động này, từ đó
suy ra, bọn chúng không phải loại người giỏi ứng biến, vì thế cho nên
nếu có thể nhằm vào điểm này xuất kỳ chế thắng thì khả năng thành công
sẽ tăng lên. Thứ hai, do bọn chúng xem nhẹ đối thủ, nhất là trong hai
người có một người không biết võ công cho nên mỗi hành động chỉ nhằm vào một mình chàng thôi. Thứ ba, chắc chắn lần này Ngao Bái không đích
thân thân chinh đến cầm quân tiêu diệt. Dương Tiêu Phong tự nhủ, bản
thân có thể đánh ngang ngửa với tay mặt đáng sợ đó, chứ gặp người khác
thì những lúc không bị trọng thương không có gì khiến chàng e ngại cả.
Lại nói đến địch quân.
Bọn chúng nghe thanh âm hùng dũng, trù trừ hồi lâu, tráng chí có hơi
tiêu tan, vơi đi ý muốn tranh hùng. Thêm nữa xưa nay chúng đều nghe danh tiếng vang dội lẫy lừng của Phủ Viễn tướng quân, tự nhiên không còn một chút lòng tin nào với trận đánh này. Cơ mà nếu không thể xoay chuyển
được tâm thái đó, thì coi như đêm nay, cả đám người đừng mong thực hiện
được kế hoạch đã định.
Bởi vậy cho nên đến gần nửa khắc trôi qua mới có giọng nói từ xa vọng lại, tiếng được tiếng mất:
- Dương Tiêu Phong, tên cẩu nô tài của lão bà Hiếu Trang, nhà ngươi sắp
thành bại tướng rồi còn tư cách gì để nói đây? Đừng hòng tính chuyện
chó cùng rứt giậu nữa. Nếu nhà ngươi chịu vứt binh khí, tự trói hai tay
rồi ra đây quỳ xuống đầu hàng thì họa may chúng ta sẽ để cho ngươi chết
được toàn thây!
Người vừa cất tiếng sử dụng một loạt ngôn từ đê tiện, ngữ điệu kiên quyết hữu lực, không dung nhượng một chút thỏa hiệp nào.
Dương Tiêu Phong không lấy làm phật lòng, nghe thanh âm loãng ra trong
gió liền biết đó không phải là một hảo thủ đáng để dè chừng, tự hỏi
trong đội hình của chúng, vị cao thủ bí ẩn sao không chịu lên tiếng đối
đáp, lại để mặc sức đám thủ hạ trả lời thay cho y?
Dương Tiêu Phong quyết định một lần nữa dụ cáo lòi đuôi, cười lớn tiếng, ngữ khí lộ ra quyết tâm tử chiến:
- Nực cười! Ai chết về tay ai còn phải tận lực liều sức mới biết được! Bổn quan tự cổ chí kim đâu phải là hạng dễ bị khuất phục! Lại nữa, cho dù ta có bỏ thây tại Trấn Hải tự cũng không gia nhập bè phái của bọn
loạn thần tặc tử các người!
Nữ Thần Y nghe Dương Tiêu Phong đối đáp, lòng cảm thấy hết sức lo ngại. Tuồng như người bên cạnh nàng có vẻ quyết ý tử chiến, càng chứng tỏ y
chẳng hề chắc chắn là sẽ chạy thoát. Huống hồ địch nhân đông đúc, chiếm
ưu thế như vậy mà bên nàng chỉ có hai người thôi. Thêm vào đó, trong
hai người thì đã hết một người khi giao chiến sẽ làm cản chân cản cẳng
người còn lại, làm sao đủ năng lực chống trả?
Tuy nhiên địch nhân không nỡ dồn phe nàng vào tuyệt lộ. Bằng chứng là
ngay sau khi Dương Tiêu Phong trả lời tự dưng có tiếng vọng tới:
- Anh hùng hảo hán, hiện giờ đang đi trên con đường tiến tới danh vọng
vinh quang, công hầu khanh tướng quyền cao chức trọng, cần gì bán mạng
cho tiểu tử Khang Hi? Nếu các hạ chịu quy hàng, dâng nộp hổ phù thì sau ngày Ngao đại nhân đăng ngai sẽ hết lòng trọng dụng. Bằng không, đừng
trách chúng tôi không cho hai người được toàn mạng rời khỏi đây!
Lần này, thanh âm phát ra hết sức hùng hậu, dư âm ngưng đọng, hiển nhiên kẻ vừa thốt lời công lực phải rất cao. Dương Tiêu Phong âm thầm đánh
giá đối thủ, biết thanh âm kích lên hàng tràng tiếng vọng trong vùng sơn dã mênh mang trống trải rồi chầm chậm tan đi chứng tỏ người này chí ít
cũng đáng xưng là một cao thủ võ lâm, võ công xứng được liệt vào danh
sách của mười cao nhân trong binh khí phổ.
Nữ Thần Y cũng nghe tiếng khuyên dụ đó, giật nảy mình quay sang Dương
Tiêu Phong, bốn con mắt chạm nhau tự vấng “không ngờ kẻ gián điệp chính
là...” Mà kẻ đó truy đuổi tới tận nơi này thì dĩ nhiên là đã nắm rõ
tình hình, lộ trình, nên mới có thể ráo riết bám sát hai người họ. Nhớ
lần kinh thành loạn chiến, Dương Tiêu Phong phát rầu, phe mình đại bại,
hóa ra là do tên nội gian này! Mẫn Mẫn vô cớ bị y sát hại, mãi cho tới
ngày hôm nay Minh Thượng phò mã trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai!
Lòng tin đối với quân đội và những người trong phủ đệ có nguy cơ lịm
tắt, Dương Tiêu Phong tự bảo chuyện về sau nếu muốn cho chắc ăn thì chắc đều phải trông nhờ vào chính bản thân mình. Bởi nếu giả thiết hắn ta
quả đúng là người của địch, tất đã nắm rõ chiến thuật của bên mình, coi
như mình đã mất hoàn toàn tiên cơ, đường đi nước bước đều bị Ngao tông
đường khắc chế. Một trận chiến như vậy há còn đánh đấm gì nữa đây?
Lòng không chỉ thất vọng không thôi, Dương Tiêu Phong còn nghe trong đầu nổ rầm một cái, nỗi sầu nỗi hận đan xen, tự trách “nếu như ta sớm phát
hiện ra kẻ nội gián thì làm gì đến nỗi rơi vào hoàn cảnh khốn khó hiện
tại.” Kỳ thực võ công của kẻ đó nông hay sâu, ngoài Ngao Bái ra không
ai tường tận hết! Và hiện tại kẻ đó cũng có thể là vũ khí bí mật nhất
của gã. “Vì vậy cho nên,” Dương Tiêu Phong bảo lòng, “dù võ công của ta
có ngang hàng với gã hay chăng cũng đã phạm phải sai lầm khi không chú ý đến tên gián điệp này!”