Phù Ảnh Ám Hương

Chương 34

“Hàn. . . . . . ?” Nhìn Diệp Thiên Hàn mặt đầy hàn băng cẩn thận giúp y băng thuốc lên miệng vết thương trên tay, Diệp Tư Ngâm thấp giọng gọi.

Miệng vết thương sâu thấy tận xương trên tay trái, sau khi dùng Ngưng hương ngọc lộ cao y tự chế, không quá ba ngày, sớm kết vảy, thêm hai ngày nữa, đã có thể tróc ra, tất nhiên sẽ không lưu lại vết sẹo nào. Nhưng cứ mỗi lần thay dược vẻ mặt Diệp Thiên Hàn lại không vui làm y có chút khó hiểu.

Diệp Thiên Hàn trong lòng không ngừng trách cứ mình. Cánh tay nhiễm đầy máu tươi ngày ấy vẫn khiến hắn sợ hãi không thôi. Người này ba lần bốn lượt gặp nạn, bị thương trước mắt hắn, Phù Ảnh Các Các chủ như hắn còn làm làm gì? Chín tầng Hàn Liễm quyết lại có gì dùng? Hơn nữa lần này, lại là hắn tự tay làm y bị thương. Cố tình vẻ mặt Diệp Tư Ngâm lại khó hiểu, tựa như đó chỉ là chuyện râu ria. Nếu thêm một lần nữa, y vẫn sẽ không để ý đến bản thân tiếp lấy cây huyết ngọc tiêu đó. . . . . .

“. . . . . . Sau này tuyệt không được thiệp hiểm như thế nữa. Nếu bổn tọa không thể thu hồi nội lực, ngươi muốn bổn tọa làm sao cho phải đây?”

“. . . . . .” Diệp Tư Ngâm không nói. Tình huống như vậy, bảo y có thể làm gì hơn? Nếu là thật để kiếm khí đánh vào huyết ngọc tiêu, người thứ nhất bị trúng độc chính là Diệp Thiên Hàn đừng gần đó nhất! Diệp Tư Ngâm nghĩ lại mà sợ, nếu không có tiếp được huyết ngọc tiêu, nếu Diệp Thiên Hàn thật sự là trúng Tử cơ độc. . . . . . Mắt tím trong suốt lóe lóe, không dám đi nghĩ đến hậu quả.

Diệp Thiên Hàn thấy y không nói, ngữ khí lãnh ngạnh vài phần: “Đã nghe rõ chưa?”

Chưa từng dự đoán được Diệp Tư Ngâm lại lắc đầu: “Ta không thể cam đoan.”

Mắt tím thâm thúy âm trầm vài phần, đang định mở miệng, rồi lại nghe thấy y nói: “Một khi đã biết mà lại không ra tay, nếu ngươi thật trúng Tử cơ, ta chẳng phải hối hận không kịp?” Trên gương mặt tuyệt sắc, làn mi xinh đẹp hơi nhăn lại, như đang kháng nghị hắn bá đạo.

Trong phượng mâu, tức giận nháy mắt bị kinh ngạc thay thế, Diệp Thiên Hàn trầm giọng hỏi: “Ngâm nhi, là vì bổn tọa?” Thấy Diệp Tư Ngâm không chút do dự địa gật đầu, tuấn nhan trước nay không có quá nhiều biểu tình lại tràn lên một mạt cười, “Tốt lắm.”

Diệp Tư Ngâm chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười như thế bỗng giật mình—— đẹp quá! Nguyên tưởng rằng nam nhân giống Diệp Thiên Hàn như vậy rất không thích hợp cười, gương mặt lãnh tuấn cho tới bây giờ chỉ có đạm mạc lãnh khốc như hàn băng cùng sát ý lợi hại như kiếm. Chưa từng nghĩ tới, hắn cười rộ lên, lại khuynh quốc khuynh thành như thế! Y nhớ trong ấn tượng của mình, hắn chỉ cười như thế một lần, đó là lúc ở võ lâm đại hội hắn vì miễn cưỡng giải nhuyễn cân tán của Huyền Du Nhiên mà khí huyết nghịch lưu, y trị thương cho hắn. . . . . . Tựa hồ có thứ gì đó nhỏ xuống tâm hồ, một vòng một vòng lan tràn ra, cho đến lúc toàn thân đều phiếm một loại tình cảm nói không nên lời nói. . . . . .

Cúi đầu, tránh đi đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, Diệp Tư Ngâm do dự. Y muốn hỏi rõ ràng một việc, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào. . . . . . hỏi hắn vì sao lại đối xử với y tốt như vậy, là vì y là hài tử duy nhất, hay là vì thứ gì khác. . . . . . y không dám xác định, vì y chưa bao giờ trải nghiệm loại tình cảm này.

Y của kiếp trước căn bản không có tư cách đi thể nghiệm loại tình cảm truyền thuyết mà thế gian cho rằng tốt đẹp nhất ấy, vì thân thể y không biết khi nào sẽ chết đi, nếu gặp phải tình cảm ấy chỉ càng tăng thêm bi thương, thậm chí hủy đi hạnh phúc của người khác; mà kiếp này. . . . . . Y chưa bao giờ nghĩ tới ý nghĩa của cuộc sống, chỉ cho đó là nhặt được, được ngày nào hay ngày ấy, cho nên căn bản chưa từng suy nghĩ về loại tình cảm này. . . . . . Không biết từ khi nào, hạt mầm ấy đã gieo vào lòng y, hơn nữa trong lơ đãng đã chậm rãi mọc rễ nảy mầm. Ngay từ đầu, y nghi hoặc, trốn tránh; cho đến khi vì đống bạch cốt trong huyệt động ở Tinh Châu mà bị ác mộng liên tục quấy nhiễu, lại kinh ngạc phát hiện, người cả đêm canh y, ôn nhu gọi y dậy, lại là nam nhân lãnh khốc cao ngạo này! Trái tim bỗng nhiên sáng tỏ — nguyên lai, cái tâm tình khi nghe Tịch Nhan mang thai tên là”Ghen tị” . . . . . .

Ngẩng đầu, nhìn gương mặt lãnh tuấn của Diệp Thiên Hàn, Diệp Tư Ngâm chần chờ: “Hàn, ngươi. . . .”

“Chủ tử, Thiếu chủ, Âu Dương Chính đến.” Bỗng nhiên một tiếng đập cửa truyền vào, Chiến Minh đẩy cửa hành lễ bẩm báo.

Diệp Tư Ngâm cả kinh, lời đến bên miệng lại nuốt vào.

Diệp Thiên Hàn nghe vậy hừ lạnh một tiếng, quay lại đối Diệp Tư Ngâm: “Ngâm nhi có muốn ra ngoài gặp lão không?”

Diệp Tư Ngâm gật đầu: “Tự nhiên muốn đi nhìn một chút. Dù sao lão cũng là ‘ ngoại tổ phụ ’ của ta.” Diệp Thiên Hàn nhìn Diệp Tư Ngâm, đột nhiên thấy y hơi khác thường, nhìn kỹ, rồi lại không thấy gì bất ổn, chỉ cho là ảo giác, vẫn chưa để tâm.

Chính sảnh, Âu Dương Chính đang ngồi trên khách tọa, bất an bưng chén trà. Ngồi dưới lão, là Âu Dương Huyên Di.

“Phụ thân. . . . . .” Âu Dương Huyên Di mắt hồng thấu, có thể thấy, đã nhiều ngày trong khách sạn Lâm An không ngủ được. Có lẽ mấy tên thị vệ, thị tòng trở về đã báo cáo tình huống cho bọn họ .

“Câm miệng!” Âu Dương Chính ngắt lời Âu Dương Huyên Di, giận trừng nàng, “Nói cái gì Diệp Thiên Hàn bị nhốt ở Tinh Châu, bây giờ hay rồi, lão phu còn phải mặt dày đến tìm hắn mong hắn thả đại ca ngươi cùng Minh nhi! Nếu bọn họ xảy ra chuyện không hay gì, ngươi không phải phụ lòng liệt tổ liệt tông Âu Dương gia sao? !”

“Âu Dương lão gia tử sao lại tức giận như thế? Yên tâm, Âu Dương Đại công tử cùng tiểu thiếu gia đều bình yên, một sợi tóc cũng không mất.” Một thân lam sam, từ phía sau bước ra đúng là Lăng Tiêu Thần. Mà đi theo sau hắn, là Âu Dương Lăng cùng Âu Dương Minh. Mấy ngày nay trong Phù Ảnh Các mặc dù không ai khó xử bọn họ, chỉ bị giam lỏng trong Thiên sương, thế nhưng trong lòng có lo lắng, khó tránh khỏi ăn không vô ngủ không yên, thần sắc tiều tụy không thôi.

“Lăng nhi, Minh nhi!” “Đại ca, Minh nhi!” Âu Dương Chính cùng Âu Dương Huyên Di vội vàng tiến lên, xem xét một phen, xác nhận y phục hoàn hảo, mạch tượng tuy có suy yếu, nhưng là do mệt mỏi gây ra, không bị ngoại thương cùng nội thương, lúc này mới yên tâm đại ca.

“Đại ca. . . . . . Thanh Giác chàng. . . . . .” Âu Dương Huyên Di không dám hỏi. Dù sao lần này là nàng truyền thư báo tin này cho nương gia, hại ca ca cùng chất tử bị giam lỏng, đã muốn chọc phụ thân tức giận vô cùng, huống chi lại còn làm liên lụy đến đại ca. . . . . .

Âu Dương Lăng còn chưa mở miệng, thanh âm trầm thấp lãnh liệt mang theo sát ý nói: “Nhốt Ngâm nhi, thiện sấm Phù Ảnh Các, còn muốn còn sống trở về sao?”

Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm ngồi xuống chủ tọa hạ, đều là những dung nhan tuyệt sắc, thế nhưng lại không cách nào làm người khác thả lỏng tâm tình.

“Diệp Các chủ. . . . . . Ta biết phu quân vẫn luôn đối địch ngài. . . . . . Nhưng, nếu Tiểu Tư đã an toàn trở lại, trong các cũng không có tổn thất gì. . . . . . Cầu ngài buông tha chàng lần này đi!” Âu Dương Huyên Di nói xong nước mắt lại trút xuống như mưa, nhìn Diệp Thiên Hàn biểu tình lãnh khốc, vội vàng chuyển hướng Âu Dương Chính, “Phụ thân. . . . . . phụ thân ngài giúp nữ nhi nói a! Cầu ngài cứu Thanh Giác!”

“Ai! Thật sự là tự làm bậy không thể sống a!” Âu Dương Chính nhìn nữ nhi thống khổ thở dài, mới nói, “Diệp Các chủ, có thế cho lão phu chút mặt mũi, bỏ qua cho tiểu tế lần này, được không?”

Phượng mâu nheo lại, lộ ra vài tia trào phúng cùng khinh miệt: “Phù Ảnh Các há là nơi các ngươi nói đến thì đến, nói đi là đi nơi?” Diệp Thiên Hàn ra hiệu cho Chiến Minh, Chiến Minh hiểu ý, rời khỏi chính sảnh. Chốc lát sau, mang theo Cố Thanh Giác vô cùng chật vật trở về.

“Phu quân. . . . . . Phu quân!” Âu Dương Huyên Di kêu sợ hãi, “Trời ạ. . . . . .” Chạy lên, muốn nâng Thanh Giác không đứng nổi lên, không ngờ bị đẩy ra. Cố Thanh Giác lạnh lùng nhìn ái nhân ngã ngồi trên đất không nói gì.

“Cố Thanh Giác, ngươi đang làm gì? ! Huyên Di đã vì ngươi chịu biết bao khổ sở, mất biết bao tâm tư ngươi có biết không!” Âu Dương Chính cả giận nói.

Cố Thanh Giác không để ý tới lão, chỉ nhìn Âu Dương Huyên Di, sau một lúc mới hỏi: “Dược có phải ngươi hạ hay không?” Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại khẳng định.

Gã ở Hình đường Phù Ảnh Các ngây người ba ngày, trừ bỏ không có thầy thuốc trị thương, vẫn chưa chịu tra tấn gì. Dù thế, nhưng nội thương trên người nếu trị liệu không đúng lúc, tất sẽ mất hết võ công, thậm chí chết. Nhưng gã lại chẳng để tâm. Trong ba ngày, gã từ không dám tin thành thập phần tin tưởng. Năm đó kẻ ám toán nữ nhân gã yêu, chính là Âu Dương Huyên Di thê tử kết tóc làm bạn hơn mười lăm năm nay bên gã! Trách không được, bọn họ thoạt nhìn tỷ muội tình thâm, vậy mà Âu Dương Huyên Di sau khi Âu Dương Huyên Huyên gặp chuyện không may, không nói hai lời hoan hoan hỉ hỉ mà gả cho gã; ngày giỗ hàng năm, cũng không thấy nàng dâng hương tế bái! Gã còn tưởng là nàng sợ thương tâm, lại không ngờ là hận Huyên Huyên tận xương!

Âu Dương Huyên Di vì lời của gã mà cả kinh, sau một lát lại bình tĩnh, chậm rãi đứng lên từ dưới đất nói: “Đúng, là ta hạ.”

Cố Thanh Giác ngưng một chút, không dự đoán được nàng sẽ thừa nhận rõ ràng như thế, nhất thời ngây ngốc. Âu Dương Chính cùng Âu Dương Lăng cũng nhăn mi lại: “Huyên Di, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không!”

Âu Dương Huyên Di không để ý tới bọn họ, tiếp tục nói: “Ta đã thấy, ta đã thấy cái băng quan đó. Đây là thù lao ta gả cho ngươi, vì ngươi hao hết tâm lực mười lăm năm sao? Cố Thanh Giác, kẻ tâm ngoan, là ngươi!” Rồi chuyển hướng Âu Dương Chính cùng Âu Dương Lăng, “Còn có các ngươi, phụ thân của ta, đại ca của ta! Nếu không có các ngươi ham muốn quyền thế của Phù Ảnh Các, muốn tiện nhân Âu Dương Huyên Huyên gả cho Thanh Giác, lại cho ta đi ám toán Diệp Thiên Hàn, sao lại có thể phát sinh ra chuyện như vậy! Ha ha, ta mang chén trà bị hạ dược kia cho Âu Dương Huyên Huyên, bổn nha đầu kia trúng chiêu, hủy đi tính toán của các người, các ngươi rất không cao hứng đúng không?”

“Huyên Di, ngươi nói bậy bạ gì đó! ?” Âu Dương Chính kinh hoảng nhìn Diệp Thiên Hàn mặt lạnh lùng ngồi trên chủ tọa thượng, nâng tay đánh Âu Dương Huyên Di.

Cố Thanh Giác lại xem như không nghe thấy mấy lời bọn họ nói, trong đầu gã, đều là câu “Là ta hạ.” . Bỗng nhiên, tức giận ngập trời, đánh một chương về phía Âu Dương Huyên Di.

Một thứ huyết sắc bay ngang tới, ngăn trở Âu Dương Chính, lại mạnh mẽ đánh trúng trước ngực Cố Thanh Giác, nội lực hùng hậu, làm thương thế gã càng thêm trầm trọng, ngã xuống đất. Đồng thời vật kia cũng rơi xuống, bể nát, đó là nửa thanh huyết ngọc tiêu!

“Thù mới hận cũ hai nhà các người, đừng tính ở đây, dơ đất, còn mệt Tiêu Thần an bài người rửa sạch.” Diệp Tư Ngâm nhìn Cố Thanh Giác lạnh lùng nói. Y thật không ngờ tới, nguyên lai bọn họ biết vẫn chưa phải toàn bộ chân tướng! Nguyên lai năm đó là Âu Dương Chính cùng Âu Dương Lăng ham muốn quyền thế Phù Ảnh Các, muốn nữ nhi Âu Dương Huyên Di nhà mình gả nhập Phù Ảnh Các, gả thứ nữ cho Cố Thanh Giác ít quyền thế hơn, mới muốn Âu Dương Huyên Di thiết kế hãm hại Diệp Thiên Hàn. Không nghĩ tới Âu Dương Huyên Di dụng tâm kín đáo, lại mượn kế đó hãm hại Âu Dương Huyên Huyên. . . . . . Nhưng, giờ phút này, y cũng không còn tâm trạng so đo chuyện năm đó, chỉ nhìn Cố Thanh Giác nói: “Tử cơ trong đó, là vật của Độc cung. Vật của Độc cung, cũng không lộ ra ngoài, ngươi làm sao có được?” Tử cơ là kiệt tác của Hoa Vô Phong, bởi vậy cũng giống hắn âm hiểm, độc ác. Độc cung chi độc, không cho phép phối phương lộ ra, nếu có người vi phạm, sẽ ấn độc cung cung quy xử trí —— lấy các loại kịch độc tra tấn suốt bốn mươi chín ngày cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong mới để ngươi chết. Nguyên bản, y cũng không để ý thứ độc này nguồn gốc thế nào, những ngẫm lại nó đến từ độc cung, hơn nữa lại thêm cái giao dịch của độc cung. . . . . . mắt tím nhìn Diệp Thiên Hàn bên cạnh. . . . . . y nhất định phải hỏi rõ ràng.

“Hừ, Diệp Thiên Hàn, muốn giết ngươi đâu phải chỉ mình ta!” Cố Thanh Giác không còn đứng nổi, ngồi dưới đất cười lạnh nói, “Độc cung đã phái người đến, Tử cơ là cung chủ cho ta! Ha ha, ngươi sẽ không được chết tử tế! A!” Lại một đòn nặng hơn giáng xuống, Diệp Thiên Hàn kinh ngạc nhìn Diệp Tư Ngâm lần thứ hai ra tay, cảm nhận được y tức giận, trong lòng có chút vui sướng, nhưng cũng lo lắng nhìn vết thương trên tay y: “Ngâm nhi, cẩn thận miệng vết thương.”

“Không có chuyện gì.” Diệp Tư Ngâm nói.

Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nhìn Cố Thanh Giác nói: “Vì Âu Dương Huyên Huyên, nhận lệnh hoàng đế giết thân sinh phụ thân của ngươi, lại mượn sức hắn để diệt trừ bổn tọa, Cố Thanh Giác, Cố Nhân Hưng đã chết như thế, quả nhiên là gia môn bất hạnh.”

Cố Thanh Giác mặt âm trầm nghe Diệp Thiên Hàn nói ra sự thật, không cãi lại: “Nguyên lai, ngươi cái gì cũng biết! Là ta xem thường ngươi! Hoàng đế cũng xem thường ngươi!”

Diệp Thiên Hàn không hề để ý tới gã, chuyện tới hiện giờ vẫn không biết hối cải, hắn chỉ có thể vì Cố Nhân Hưng tiếc hận. Năm đó biết rõ hài tử cùng hoàng đế thông đồng, còn cầu hắn nếu sau này Cố Thanh Giác có đối phó hắn thế nào, vô luận ra sao cũng hãy tha cho gã một đường sống. . . . . .

“Minh, tiễn khách. Mang Cố Thanh Giác về Hình đường.”

Chiến Minh lĩnh mệnh, sai người kéo Cố Thanh Giác về Hình đường. Trần Sương Các Các chủ từng không ai bì nổi giờ đây lại chật vật đến thế.

Âu Dương Chính cùng Âu Dương Lăng liếc nhau. Mọi việc vừa rồi, tất không thể lộ ra ngoài, nề hà hiện tại đang ở địa bàn Phù Ảnh Các, bọn họ cái gì cũng làm không được. . . . . . Chỉ phải về ngẫm lại biện pháp, nghĩ vậy liền muốn rời khỏi nơi thị phi này.

“Cẩn thận!” Chiến Minh đột nhiên hô. Hai thị vệ đỡ Cố Thanh Giác cả kinh vội đề khí phòng vệ, chỉ thấy Âu Dương Huyên Di phi thân đánh sau lưng Cố Thanh Giác. Một thanh âm lợi khí bén nhọn cắt xuyên da thịt vang lên, Cố Thanh Giác thoáng trừng lớn hai mát, không thể tin được mà xoay người lại, nhìn Âu Dương Huyên Di mặt không chút thay đổi, phía sau tim, rõ ràng cắm một cây chủy thủ! Âu Dương Huyên Di nhìn mặt Cố Thanh Giác, trên tay dùng thêm lực, rút chủy thủ ra. Cố Thanh Giác run rẩy, rốt cục té xuống đất, chỉ có đôi mắt vẫn còn mở to —— chết không nhắm mắt!

Tất cả mọi người đều bị chuyện ngoài ý muốn này dọa ngây người! Diệp Tư Ngâm cũng kinh ngạc nhìn một màn này, cho đến khi một âm thanh vang dội truyền đến —— Âu Dương Huyên Di mạnh cắm thanh chủy thủ kia vào tim mình, trong miệng vẫn niệm: “Phu quân. . . . . . Phu quân. . . . . .”

“Huyên Di!” Âu Dương Chính quát một tiếng, Âu Dương Lăng cùng Âu Dương Minh chạy qua, thăm dò hơi thở—— hai người đều đã đoạn khí.

Diệp Thiên Hàn nắm tay Diệp Tư Ngâm đang giật mình ngây người, liếc nhìn Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần. Hai người hiểu ý, ra hiệu một cái, tất cả ám vệ tập trung tại chính sảnh, ngừa Âu Dương gia đột nhiên gây khó dễ. Diệp Thiên Hàn thì mang theo Diệp Tư Ngâm trở lại Hàn Viên.

“Ngâm nhi?” Thanh âm lãnh liệt mang theo lo lắng khôn cùng. Diệp Tư Ngâm chưa phục hồi tinh thần, một màn vừa rồi quả thực đánh quá sâu vào y. . . . . .

Cố Thanh Giác cùng Âu Dương Huyên Di, đều vì tình cảm của chính mình, mà làm ra mọi việc, Diệp Tư Ngâm bất giác run lên. Có lẽ, đối hai người kia mà nói, chết là một loại giải thoát —— Cố Thanh Giác có thể đi đến thế giới kia tìm ái nhân của gã, mà Âu Dương Huyên Di, chính tay giết Cố Thanh Giác, cũng có thể buông tha yêu cùng hận của nàng. . . . . . tình cảm này, quá mức mãnh liệt, quá mức chấp niệm, quá mức đáng sợ —— y cũng không biết, loại tình cảm này cũng có thể trở nên đáng sợ như thế. . . . . . trong đó, bao hàm rất nhiều mạng người, rất nhiều cấm kỵ, nhất định sẽ gặp kết quả này. . . . . .

Vậy còn tình cảm của y thì sao? Mắt tím trong suốt mê võng nhìn thấy nam nhân bên người. Nhìn thấy công dụng của uất kim thì tâm động, lúc nghe được Tịch Nhan sinh non, trong lòng hân hoan. . . . . . Chẳng lẽ nếu tình cảm của y nếu không được đáp lại, cũng sẽ biến thành khủng bố như thế? Huống chi. . . . . . Y cùng Diệp Thiên Hàn, còn là thứ tình cảm thế gian vạn phần cấm kỵ, loạn luân! ?

Mơ hồ nhìn ra nỗi lòng Diệp Tư Ngâm, Diệp Thiên Hàn thở dài. Người này, nhìn như đạm mạc, kì thực lại rất tinh tế, rất mẫn cảm. Sợ lại đang miên man suy nghĩ . . . . . . bây giờ đã đến lúc nên nói rõ ràng. . . . . .

Hết chính văn đệ tạp tứ chương
Bình Luận (0)
Comment