Phù Ảnh Ám Hương

Chương 38

Phụ tử. . . . . . Loạn luân?

Không rảnh quan tâm Huyền Du Cầm bị thị vệ mang đi, thét chói tai không ngừng, cũng không biết rời khỏi phòng khách thế nào, lúc phục hồi lại tinh thần, Diệp Tư Ngâm đã ở Hàn Viên.

Giờ khắc này, Diệp Tư Ngâm chỉ thấy tâm loạn như ma, cả đầu đều là thanh âm sắc nhọn của Huyền Du Cầm thét lên “Phụ tử loạn luân” .

Phụ tử loạn luân, đây là tội danh thế nào a! Cho dù là ở thời không kiếp trước, đây cũng là một thiên đại cấm kỵ, huống chi ở thời không này. . . . . . Nhìn Huyền Du Cầm phản ứng cũng đủ biết, thế nhân kiêng kị nghịch luân ra sao! Nếu là Trầm Mộ, y tự nhiên không phải tử tự của Diệp Thiên Hàn, có thể không cần sợ hãi, không cần cố kỵ; nhưng y hiện tại cũng là Diệp Tư Ngâm — trong mắt thế nhân, là hài tử duy nhất của Diệp Thiên Hàn! linh hồn Trầm Mộ, thân thể Diệp Tư Ngâm. . . . . . y quả thật không biết bản thân rốt cuộc là ai, cuối cùng nên đi tới đâu!

Tâm phiền ý loạn, lại nhớ đến phụ thân kiếp trước—— phụ thân hòa ái, lại nghiêm khắc. Phụ thân dạy y đối nhân xử thế, vì y giải đáp các nghi hoặc; lại dốc hết toàn lực, như muốn lập tức đặt toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới đến trước mắt mẫu thân kiếp trước cùng với y, hài tử kết tình tình yêu của họ là y, làm tất cả vì cái sinh mệnh ngắn ngủi mỏng manh mà họ không thể thay đổi đó.

Phụ tử. . . . . . Loạn luân? Gương mặt hòa ái của phụ thân cùng gương mặt Diệp Thiên Hàn dần dần hợp lại thành một. . . . . . mắt tím trong suốt trung đầy mê mang, bất lực như một hài đồng mất đi phương hướng.

Nhìn thấy Diệp Tư Ngâm lâm vào mâu thuẫn cùng mê võng, Diệp Thiên Hàn có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng — hắn cơ hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Diệp Tư Ngâm, người này chỉ sợ lại rúc vào sừng trâu. . . . . .

Mùi Long Tiên Hương quen thuộc quanh quẩn bên người, Diệp Tư Ngâm ngẩng đầu nhìn nam nhân ôm lấy mình: “Hàn, ngươi. . . . . .” Y muốn hỏi Diệp Thiên Hàn nghĩ sao về chuyện này, rồi lại không biết nên hỏi thế nào. Nhìn thần sắc hắn bình tĩnh, mắt tím vẫn rét lạnh như thường ngày, Diệp Tư Ngâm liền biết, hắn không hề để ý lời nói của Huyền Du Cầm. Nam nhân như Diệp Thiên Hàn, sao có thể vì một câu nói nhỏ nhặt mà dao động tâm thần chứ? Diệp Tư Ngâm chán nản nghĩ — chính là y để ý nha! Không biết rốt cuộc đang sợ hãi do dự cái gì, nhưng trong lòng như có một cái kết, vô luận làm thế nào cũng không thể cởi bỏ. . . . . .

Diệp Thiên Hàn biết y muốn hỏi gì, vạn phần tin tưởng nói: “Ngâm nhi, ngươi không phải là tử tự của bổn tọa.”

Diệp Tư Ngâm nghe vậy cúi đầu, thân thể cũng không tự giác tựa vào lòng ngực rắn chắn ấm áp của đối phương: “Ta biết. . . . . . Nhưng. . . . . .” Nhưng thân thể này thì phải.

Từ lúc đi vào thời không này, y luôn ở Khuynh Nguyệt Cốc, chỉ là một người bình thường mang tên “Diệp Tư Ngâm”, không cùng xuất hiện với Diệp Thiên Hàn. Nhưng chỉ một võ lâm đại hội, đã mang Diệp Thiên Hàn vào cuộc sống của y, từ đó y trở thành Phù Ảnh Các Thiếu chủ. . . . . . một Thiếu chủ chân chân thật thật a! Nhưng y là Phù Ảnh Các “Thiếu chủ” lại cùng Phù Ảnh Các chủ nhân, có một đoạn tình cảm cấm kỵ! Cho dù Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần, những người biết rõ lai lịch y cùng mối quan hệ giữa y và Diệp Thiên Hàn, vẫn gọi y một tiếng”Thiếu chủ”, như thế bào y làm sao chịu nổi đây ? !

Biết Diệp Tư Ngâm tự mình chui vào ngõ cụt không tìm thấy đường ra, Diệp Thiên Hàn im lặng một lúc, hỏi: “Còn nhớ, ngươi từng hỏi bổn tọa sao lại biết người không phải Diệp Tư Ngâm nguyên bản?”

Người đang chìm trong sầu lo lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Hàn. . . . . . Y đích xác không chỉ một lần hỏi Diệp Thiên Hàn sao lại biết được mọi chuyện. Kiếp trước y là một bác sỹ ngoại khoa, dựa vào cách sử dụng dao phẫu thuật để cứu tử phù thương, là một người tin vào thuyết vô thần, nên chuyện này cho dù chính bản thân y cũng không dám tin, đã qua bốn năm, nhưng đêm khuya y vẫn mộng thấy không biết mình đang ở nơi nào! Huống chi, chuyện quái lực loạn thần bất khả tư nghị thế kia, Diệp Thiên Hàn không phải là đương sự thì làm cách nào biết được? Nam nhân này dù có là thiên hạ vô địch, tối thiểu cũng chỉ là một phàm nhân. . . . . .

Nhưng sau nhiều lần hỏi mà không có được đáp án, y đành bỏ cuộc. Sau hai người thành ái nhân, cũng chẳng còn tất yếu để truy cứu. Vì sao hôm nay hắn lại nhắc tới chuyện này?

Diệp Thiên Hàn nhìn trong đôi mắt mê võng của Diệp Tư Ngâm ánh lên nỗi nghi hoặc, mắt tím thâm thúy không biết vì sao hiện lên một tia khó xử, ngừng một chút, lại cuối cùng vẫn là mở miệng: “Đi theo bổn tọa đến một chỗ.”

Diệp Tư Ngâm trong lòng rất tò mò, liền gật đầu.

Đi một lúc, Diệp Tư Ngâm phát hiện bản thân được dẫn đến trước rừng cây phía tây Hàn Viên. Trong lòng hình như hơi hiểu Diệp Thiên Hàn đến tột cùng muốn dẫn mình đi nơi nào.

“Đi theo bổn tọa, không được thất thần.” Diệp Thiên Hàn cảnh cáo. Thấy Diệp Tư Ngâm gật đầu, lúc này mới kéo y vào rừng.

Quả nhiên là mê trận. . . . . . Diệp Tư Ngâm một bên tập trung tinh thần đi theo cước bộ Diệp Thiên Hàn, một bên nghĩ thầm. Xem ra hữu hộ pháp này thật thần bí khó lường, ngay cả Diệp Thiên Hàn tiến vào phiến rừng này cũng phải cẩn thận như thế.

Dần dần, Diệp Tư Ngâm có chút mệt. Đi cũng đã khá lâu, thế nhưng cảnh tượng cùng cây cối trước mắt lại chẳng khác gì. Hàng mi xinh đẹp khẽ nhíu, không tự giác vươn tay nắm lấy bàn tay vững vàng đang ôm thắt lưng mình.

Cảm giác được người trong lòng đang bất an, Diệp Thiên Hàn trên tay hơi dùng sức, hai bàn tay lập tức mười ngón giao triền, thanh âm thâm trầm mang theo hơi thở làm kẻ khác an tâm: “Nhắm mắt lại.”

Diệp Tư Ngâm nghe vậy nhắm hai mắt lại. Chìm vào bóng đêm, y từ trong một mãnh tĩnh lặng dần nghe được tiếng chim hót suối chảy.

Lại không biết đi bao lâu, Diệp Thiên Hàn rốt cục dừng cước bộ, đồng thời một thanh âm du dương mềm nhẹ truyền đến: “Thuộc hạ cung nghênh chủ nhân, Thiếu chủ.”

Mở mắt ra, Diệp Tư Ngâm tức thì sửng sốt —— nữ tử này. . . . . . Nữ tử này. . . . . .

Giọng nữ du dương mang chút ưu thương: “Thiếu chủ thứ tội, dáng vẻ xấu xí của thuộc hạ có phải làm Thiếu chủ sợ hãi không?” Nữ tử một thân trường bào như được điểm xuyết bằng những vì sao màu bạc, tóc dài vấn thành một búi tóc rời rạc lại không kém phần tao nhã, trên trán là là một hình xăm tím sẫm hình ngôi sao sáu cánh, hai gò má nguyên bản hoàn mỹ không tỳ vết, không biết vì sao, bên má trái lại bị phủ một vết thương ghê sợ; vết thương như thể bị lửa đốt, huyết nhục màu đỏ tươi lộ ra ngoài, làm kẻ khác buồn nôn.

Diệp Tư Ngâm bị lời nói ưu thương của nàng bừng tỉnh, vội nói: “Không phải vậy, hữu hộ pháp.”

“Thuộc hạ biết diện mạo của mình rất khó nhìn, bởi vậy mới khẩn cầu chủ nhân ở bên ngoài kiến trận Phu nhật hàng nguyệt, để tránh có người xâm nhập. Không biết chủ nhân cùng Thiếu chủ đột nhiên tới đây, nhất thời quên che lại. . . . . .”

“Ta cũng không có ý trách ngươi.” Diệp Tư Ngâm ngăn nàng nói tiếp. Y chính là kinh ngạc, một nữ tữ với dung mạo chim sa cá lặn như thế, vì sao lại bị thương nặng đến nỗi này. . . . . . Nếu không nhìn lầm, hai gò má đó không phải là bỏng, mà là trúng độc.

Túy Nguyệt nghe vậy nhẹ nhàng thở ra: “Không biết chủ nhân Thiếu chủ đột nhiên đến vậy, có chuyện gì phân phó thuộc hạ?”

“. . . . . .” Diệp Thiên Hàn nhìn Túy Nguyệt không nói gì, mãi đến khi người bên cạnh kéo kéo ống tay áo của mình, lúc này mới nói, “Tinh tượng.”

Tuy chỉ có hai chữ, nhưng Túy Nguyệt đã nghe hiểu. Đôi mắt đen như mực nhìn hai người một lúc, mới nói: “Thỉnh theo thuộc hạ lên chiêm tinh thai.” Nói xong liền hành lễ, xoay người vào tiểu lâu phía sau nàng.

“Chiêm tinh thai?” Diệp Tư Ngâm kinh ngạc lặp lại, “Chẳng lẽ? . . . . . .” Chẳng lẽ Diệp Thiên Hàn biết y đến từ khác thời không khác, đó là nhờ chiêm tinh thuật? Nếu là trước đây, y chắc chắn thấy vớ vẩn — y biết, cổ đại cho rằng tinh tượng cùng vận mệnh con người gắn kết với nhau, căn cứ theo tinh tượng chỉ thị mà làm mọi việc; nhưng tới hiện đại, chiêm tinh nhiều lắm là dùng để dự báo thời tiết, về phần đoán trước tương lai, bói toán vận mệnh mà nói, chính là một ít luận điệu quan niệm về số mệnh của vài người. . . . . . Nhưng hôm nay, Diệp Tư Ngâm không thể không tin , dù sao, ngay cả chuyện xuyên qua thời không cũng có thể xảy ra với y, vậy chiêm tinh thuật lại có gì kỳ quái. . . . . .

Trong lúc miên man suy nghĩ, hai người đã theo Túy Nguyệt lên chiêm tinh thai. Đây là một sân thượng hình tròn cao khoảng một trượng, trên đất khắc đồ án giống hình sao sáu cánh, nhưng so với sao sáu cánh lại phức tạp hơn. Vừa ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy tinh đấu đầy trời.

“Chủ nhân, muốn kể từ đâu?” Túy Nguyệt bước hẳn ra hình sao, chậm rãi ngồi xuống, ôn nhu hỏi.

“. . . . . . Toàn bộ.” Diệp Thiên Hàn tựa hồ có chút chần chờ, bàn tay ôm bên hông Diệp Tư Ngâm đột nhiên buộc chặt, cuối cùng phun ra hai chữ này.

Túy Nguyệt ôn nhu cười: “Xem ra chủ nhân đã hạ quyết tâm rồi. . . . . . Hảo. Thiếu chủ bắt đầu nghe từ mười lăm năm trước vậy, ngày Túy Nguyệt phát hiện Âu Dương phu nhân có thai.”

Mười lăm năm trước? ! Dù đã chuẩn bị tư tưởng thật tốt, Diệp Tư Ngâm vẫn bị Túy Nguyệt mở đầu làm hoảng sợ.

“Năm ấy, Thiên sương truyền tin đến nói Âu Dương phu nhân mang thai. Thuộc hạ đã tính một quẻ cho hài tử đó.” Thanh âm ôn nhu của Túy Nguyệt thật thích hợp giảng thuật, lệnh Diệp Tư Ngâm bất tri bất giác thả lỏng tinh thần đang thít chặt của mình, cứ thể tựa đầu vào lòng ái nhân.

“. . . . . . Hài tử này, là người có vận mệnh gắn liền tam sinh tam thế (3 đời 3 kiếp) với chủ nhân. Mà kiếp này, là kiếp thứ ha.” Túy Nguyệt chậm rãi giảng thuật , “Mới đầu, thuộc hạ cũng không dám tin tưởng, nghĩ hẳn là do tinh tượng sai, sau lại tính liên tiếp ba lần, cả ba lần đều là một kết quả, làm thuộc hạ không thể không tin.”

Tam thế. . . . . . Chẳng lẽ chính là tam thế tình duyên mà trong sách hay nói? Diệp Tư Ngâm không biết nên phản ứng thế nào. Diệp Thiên Hàn thì im lặng nhíu mi, chỉ gắt gao ôm lấy người trong lòng, như thể sợ người này trong phút chốc sẽ biến mất không còn chút vết tích.

Túy Nguyệt vẫn tiếp tục giảng thuật chuyện cũ: “Nguyên tưởng rằng đây là nghiệt duyên, dù sao phụ tử yêu nhau, là trái với luân thường. Chủ nhân vốn không tin kết quả này, lại vẫn là bị kết quả này ảnh hưởng, mà không quan tâm đến hài tử đó, mặc nó tự sinh tự diệt.”

“Nguyên lai là như vậy. . . . . .” Diệp Tư Ngâm ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Hàn, “Trách không được ngươi rõ ràng không hận Âu Dương Huyên Huyên, lại vẫn không chịu đối xử tử tế hài tử của nàng. . . . . .” Tự lúc y biết được ngọn ngành chuyện Âu Dương Huyên Huyên năm đó, y vẫn nghi hoặc vì sao Diệp Thiên Hàn rõ ràng hết lòng quan tâm giúp đỡ Âu Dương Huyên Huyên, thế nhưng lại không chịu buông tha một hài tử vô tội, muốn y nếm trải hết thảy cay đắng trên thế gian, nguyên lai đúng là vì duyên cớ này. . . . . .

Diệp Thiên Hàn không nói, xem như cam chịu.

“Sau đó, bốn năm trước, chính là ba tháng trước khi Thiếu chủ tới đây, thuộc hạ mới có thể bói ra kết quả chân chính, nguyên lai người có duyên nợ kiếp thứ hai với chủ nhân không phải là hài tử đó, mà là Thiếu chủ ngài đây. . . . . . hồn phách Thiếu chủ nhất định sẽ cùng chủ nhân hội hợp tại đây để hoàn thành hẹn ước tam thế, chính vì vậy ở thế giới cũ của mình ngài mới có thể chết yểu. . . . . .”

Đến tận đây, Diệp Tư Ngâm đã hiểu được ý của Túy Nguyệt — y cùng với Diệp Thiên Hàn có ước hẹn tam thế? Hẳn nên thấy vớ vẩn buồn cười, vậy mà Diệp Tư Ngâm cười không nổi, bởi vì y hiểu được Túy Nguyệt nói ít nhất có đúng một phần— y đến đây, mang theo trí nhớ kiếp trước, bám vào khối thân thể này, có thể sống lại, cũng cùng Diệp Thiên Hàn yêu nhau . . . . . .

“Ngươi muốn nói, chính là mấy chuyện này? Nói cho ta biết, ta không phải tử tự của ngươi, tình cảm của chúng ta. . . . . . Là thứ mà vận mệnh đã định sẵn?” Diệp Tư Ngâm cúi đầu, cảm xúc hỗn đỗn hỏi.

“. . . . . .” Diệp Thiên Hàn không biết nên trả lời thế nào, nhưng cũng không phủ nhận. Hắn đích thật là muốn mượn chuyện này để nói rõ đầu đuôi với người này, tình cảm của hai người họ, không phải là nghịch luân, không tồn tại cấm kỵ. . . . . .

Không chờ Diệp Thiên Hàn mở miệng, Diệp Tư Ngâm phút chốc ngẩng đầu, mắt tím lại ẩn ẩn hiện lên oán hận: “Như vậy ngay từ đầu ngươi đã đối xử tốt với ta như vậy, chỉ là vì cái gọi là vận mệnh đó? !”

Đôi mắt tím sẫm thoáng chốc thít chặt, Diệp Thiên Hàn thấp giọng quát: “Không!”

Hắn là lo lắng Diệp Tư Ngâm hiểu lầm hắn là vì số mệnh mới yêu y, vậy nên mới không muốn y biết chân tướng chuyện này. . . . . . Nề hà, hôm nay, vẫn khiến y hiểu lầm. . . . . .



Hết chính văn đệ tạp bát chương

Bình Luận (0)
Comment