Phù Ảnh Ám Hương

Chương 55

“. . . . . .”Mắt tím lộ ra thần sắc khinh thường cùng chán ghét. Diệp Thiên Hàn xoay người, đẩy bàn tay y đang ôm mình ra, rét lạnh trong đôi mắt tím đó làm Diệp Tư Ngâm có chút khiếp đảm. Vừa định nói thêm gì, lại nghe hắn nói:

“Diệp Tư Ngâm, đừng bức bổn tọa giết ngươi.”

Bị sát ý dày đặc trên gương mặt trước nay không có quá nhiều biểu tình kia làm chấn động, y kinh hãi lùi ra sau, Diệp Tư Ngâm không thể tin trừng lớn con ngươi: “Hàn. . . . . . Ngươi, ngươi nói cái gì? !”

Diệp Thiên Hàn nheo phượng mâu lại, nhìn người dù đang thất kinh vẫn muốn tiếp tục ngụy trang, lạnh lùng mở miệng. Thanh âm tuy nhẹ, nhưng so với hàn băng ngàn năm còn lạnh hơn vài phần: ” Tục danh của bổn tọa, ngươi có tư cách gọi sao?”

Thấy đối phương tựa hồ không hiểu vì sao thái độ hắn biến đổi như vậy, thần sắc thống khổ lắc đầu lui ra sau. Mắt thấy sắp đụng phải cái bàn phía sau, Diệp Thiên Hàn vươn tay kéo y lại, ấn y ngồi lên ghế, không thể nhúc nhích. Mắt tím thâm thúy nhìn thẳng vào mắt y: “Ngươi cho bổn tọa thật không nhìn ra ngươi là ai sao?”

Trên gương mặt tuyệt sắc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là kinh hoảng, không thể tin. Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng lại dừng ở phẫn hẫn.

Nguyên bản mắt tím trong suốt nhiễm lên màu đỏ, có tình cảm gì đó dần tụ tập lại, cuối cùng lại hiện ra hận ý kinh thiên: “Ngươi biết ta là ai?”‘ Diệp Tư Ngâm’ ngẩng nhìn thẳng vào hắn, hỏi ngược lại,”Ngươi làm sao biết ta là ai? Suốt mười hai năm chẳng quan tâm, ngươi sao có thể biết ta là ai? !”

Nghe người trước mặt tình tự kích động nói ra những lời như đang lên án, Diệp Thiên Hàn vẫn không chút động dung, chỉ lạnh lùng nhìn thấy ‘nó’ – một ‘nó’ chân chính, một ‘nó’ chưa từng được hắn thừa nhận là tử tự.

‘ Diệp Tư Ngâm’ nhìn người mình niệm mười hai năm, hận mười hai năm, trong đôi mắt tím dần ánh lên thê lương: “Mẫu thân vì ngươi sinh ta ra mà trả giá bằng sinh mệnh của mình, nhưng ngươi lại chưa từng quan tâm tới chúng ta. . . . . . Ngươi để ý, chỉ có một mình y, đúng hay không?”

Chỉ một từ “Y” đơn giản, Diệp Thiên Hàn lại biết đối phương nói đến ai, không chút do dự gật đầu.

Sự ra đời của linh hồn trước mắt này là ngoài ý muốn; mà tình cảm nữ nhân kia dành cho hắn, hắn lại thấy buồn cười mà ngây thơ.

Diệp Thiên Hàn không phải không tin tình cảm. Dù sao phụ mẫu hắn trước khi chết ân ái vô vàn, phụ thân lại vì mẫu thân qua đời mới tự tử mà chết. Nhưng nữ tử trên thế gian này lại có mấy sánh được với mẫu thân Huệ An công chúa của hắn? Năm đó bà chỉ mới mười bốn mà đã tự mình sáng tạo ra được một Phù Ảnh Các, thân cư thượng vị nhiều năm, ngạo nghễ tuyệt thế, tự phụ phi thường; người tiếp cận hắn, không phải vì quyền thế, thì cũng là vì tiền tài. Nếu không gặp người nọ, chỉ sợ hắn sẽ cô tịch cả đời. . . . . .

Ngâm nhi. . . . . .

Nhìn phượng mâu không chút tình cảm hiện lên ôn nhu, ‘ Diệp Tư Ngâm’ đã biết hắn nghĩ cái gì — chỉ có người nọ, mới có thể làm con người quân lâm thiên hạ, kiệt ngạo bất kham kia lộ ra thần sắc như thế.

“Ha hả. . . . . .”‘ Diệp Tư Ngâm’ bỗng nhiên cúi đầu, cười khẽ hai tiếng, rồi sau đó, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng mất khống chế, đến cuối cùng, dường như có chút cuồng loạn.

“Ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . .”

Diệp Thiên Hàn cứ như vậy lạnh lùng nhìn y cuồng tiếu, không nói một lời.

Cười đủ rồi, ‘ Diệp Tư Ngâm’ mới thở phì phò ngừng lại, thê lương trong mắt sớm đã vô tung, còn chính là nồng đậm hận ý cùng châm chọc. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? ! Cái kẻ chiếm lấy thân thể mình, không, có lẽ ngay cả người cũng không phải, chỉ là một cô hồn dã quỷ thôi! Dựa vào cái gì mà chiếm được sự sủng ái của nhiều người như vậy? Chiến Minh, Túy Nguyệt, Lăng Tiêu Thần, thậm chí Diệp Thiên Hàn, bất kể y nói gì mọi người đều nghe theo! Mà nó thì sao? Nó lại chỉ có thể bị nhốt trong cái thiên viện không có thiên lý kia, chịu vô tận khiến trách cùng sỉ nhục kia sao? ! Dựa vào cái gì! ?

Nghĩ đến đó, khóe môi ‘ Diệp Tư Ngâm’ cong lên, lộ ra một mạt cười ác ý, thanh âm mềm nhẹ oán hận nói: “Đáng tiếc, ta đã trở về, mà y, nhất định chỉ có thể hồn phi phách tán!”

Muốn nhìn thấy biểu tình thất kinh của đối phương, không ngờ, Diệp Thiên Hàn vẫn như trước vẻ mặt hàn băng.

‘ Diệp Tư Ngâm’ thấy thế, lập lại một lần nữa: “Nghe rõ chưa? Y sẽ hồn phi phách tán, không bao giờ trở về nữa! Ách. . . . . .”

Chiếc cổ tinh tế trắng nõn bị chế trụ không chút lưu tình, ‘ Diệp Tư Ngâm’ thật hút một hơi. Cảm giác hít thở không thông làm nó sống không bằng chết, chỉ đành nắm chặt lấy bàn tay đang siết cổ mình, nhưng không cách nào lay động được đối phương dù chỉ một chút.

Thời gian chậm rãi trôi qua, thấy người trên tay đã vì hít thở không thông mà sắp ngất đi, Diệp Thiên Hàn lúc này buông tay ra.

‘ Diệp Tư Ngâm’ ngã mạnh xuống đất, gần như đi một vòng quỷ môn quan trở về, không ngừng thở dốc, cả người run rẩy.

“Nếu Ngâm nhi xảy ra chuyện, bổn tọa chắc chắn giết ngươi.”Diệp Thiên Hàn nhìn người dưới đất, trong đôi mắt tím tràn đầy thần sắc vô tình. Thanh âm lãnh như băng làm người nguyên bản đang run rẩy không thôi càng thêm run rẫy mạnh hơn.

“Hài tử” này, với hắn mà nói, không có chút ý nghĩa. Thế nhưng thân thể này, là thuộc về Ngâm nhi. Bởi vậy hắn mới có thể như thế để ý tới nó như vậy — hắn không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương thân thể đó.

Nhưng, nếu Ngâm nhi thật sự hồn phi phách tán. . . . . Mắt tím thâm thúy nhìn người dưới chân, bên trong tràn đầy khinh thường cùng tuyệt quyết — như vậy hắn sẽ không chút lưu tình giết chết kẻ này.

Bước ra cửa phòng, Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần cung kính đứng hầu một bên.

“Chủ nhân. . . . . .” Hai người đều có chút chần chờ. Diệp Tư Ngâm’ kia nói họ đều nghe được. Chẳng lẽ Thiếu chủ thật sự đã muốn. . . . . .

Sẽ không. . . . . . . Sẽ không. . . . . . thiếu niên tuyệt sắc rồi lại ôn nhuận kia tuyệt không bỏ họ mà đi như thế.

Nhưng vạn nhất. . . . . . Hai người nhìn theo bóng Diệp Thiên Hàn rời đi, nhìn nhau, trong mắt là thần sắc tương tự nhau — nếu thiếu niên kia thật sự mất, nam nhân quân lâm thiên hạ ấy, sợ cũng. . . . . .

Thiếu niên trong phòng sau một hồi mới đứng dậy. Yết hầu như đau đớn cháy làm nó thống khổ nhíu mày. . . . . .

Không nghĩ tới, người nọ đã nhìn ra được. . . . . . Là nó giả không giống sao? Vì sao lại bị nhìn ra? Rõ ràng là cùng một thân thể, cùng một khuôn mặt. . . . . .

Hàn. . . . . .

Sâu trong nội tâm tràn ra một thanh âm như nói mê lệnh’ Diệp Tư Ngâm’ cả người chấn động — người nọ rốt cuộc đã tỉnh rồi sao? Không. . . . . . nó sẽ không để y thực hiện được!

Nó thật vất vả thừa dịp linh hồn người nọ vì trọng thương mà ngủ say, mới đoạt lại thân thể, tuyệt đối không thể để người nọ đoạt lại. . . . . .

“Không cần tranh với ta, ta sẽ không buông tha!”‘ Diệp Tư Ngâm’ ấn lên ***g ngực ẩn ẩn đau, gầm nhẹ ra tiếng. . . . . .

Kế tiếp ba ngày, trên thuyền cũng lầm vào tĩnh lặng như dòng Hoài Thủy. Chậm rãi hướng về bắc ngạn.

Lên bờ, ‘ Diệp Tư Ngâm’ sau ba ngày cuối cùng cũng gặp lại Diệp Thiên Hàn. Nhưng chưa kịp nói lấy một câu, trên bờ đã xảy ra dị biến.

“Vi thần phụng mệnh Hoàng Thượng, đến đây đón tiếp thân vương điện hạ.” Một người vận tướng quân phục khoát áo giáp màu bạc, rõ ràng là tam phẩm Vân Huy tướng quân — Trình Tẫn.

Một ngàn cấm vệ quân theo sau Trình Tẫn, quỳ xuống đất hành lễ: “Cung nghênh thân vương điện hạ.”

Diệp Thiên Hàn không mặc y phục tuyết sắc xưa kia, mà thay một thân hoa phục màu tím, bên trên là kim ngân tuyến thêu hình tứ trảo bàn long, ánh lên con ngươi cùng màu, toát ra khí chất cao quý phi thường.

Phượng mâu lạnh lùng nhìn cấm vệ quân như đến cung nghênh, kì thực là đến áp giải kia, Diệp Thiên Hàn phẩy tay áo, đi thẳng qua Trình Tẫn, đến liễn xa chuẩn bị cho hắn. Mà’ Diệp Tư Ngâm’, thì bị đưa đến một cỗ kiệu phía sau liễn xa.

Một ngàn cấm quân nháy mắt xôn xao. Trình Tẫn chậm rãi đứng lên, trong mắt là một màn đêm khó hiểu.

“Tướng quân, hắn ta làm vậy rất không để chúng ta vào mắt!”Một gã cấm quân cau mày nói với Trình Tẫn. Trình Tẫn chỉ lắc đầu: “Khởi hành đến hành cung.”

Trần Châu thành phồn hoa giàu có, nằm ở bờ bắc Hoài Thủy, là một trọng trấn. Hoàng đế vài lần xuất hành đi qua Trần Châu, bấy giờ còn xây một hành cung xoa hoa ở đây, tên Khuynh Vân cung.

Nghe nói năm đó hoàng đế xuất hành, ở Trần Châu này gặp một nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên, thu nàng vào hậu cung. Nàng này không chỉ xinh đẹp phi thường, mà còn tài hoa hơn người, lệnh hoàng đế sủng ái phi thường. Ngay cả hành cung ở Trần Châu này cũng là đặt theo tên nàng ta. Mà nữ tử này, chính là Vân Quý phi một trong tứ đại quý phi của hậu cung.

Hơn một ngàn người chậm rãi tới Khuynh Vân cung, dọc theo đường đi dân chúng tràn ra đường hoan nghênh — chuyện Hoài Nam đạo tiết độ sứ, sớm như gió truyền khắp Trung Nguyên. Mọi người không biết thân vương điện hạ là ai, nhưng trong một đêm hắn lại nhận hết kính yêu của dân chúng.

Liễn xa một đường đi tới thiên điện Khuynh Vân cung — chính điện là cung điện chỉ có hoàng đế cùng hoàng hậu mới có thể vào ở.

Trình Tẫn cung kính chờ Diệp Thiên Hàn xuống liễn xa, ôm quyền nói: “Hoàng Thượng phân phó vi thần hộ tống thân vương điện hạ vào kinh. Thỉnh thân vương điện hạ đến hành cung nghỉ tạm một đêm, ngày mai lại khởi hành đến kinh thành.”

Mắt tím thâm thúy nhìn võ tướng khôi ngô trước mắt, Diệp Thiên Hàn vẫn không nói gì, xoay người đi đến cửa điện. Chiến Minh theo sau, lưu Lăng Tiêu Thần đứng ngoài cửa điện.

“Trình tướng quân, hay giàn xếp các tướng sỹ trước đi, rồi đến tham kiến điện hạ cũng không muộn. Chuyện trong hành cung, giao cho ta là được.”Tiêu Thần mỉm cười nói.

Trình Tẫn khép mắt, cung kính vái chào xoay người rời đi.

Cấm quân oán giận mắng, Lăng Tiêu Thần không phải không nghe được. Trong mắt hàn quang chợt lóe lên, nguyên bản mỉm cười ôn nhuận dần dần chuyển lạnh: các ngươi là thứ gì, mà muốn chủ nhân đối đãi khác đi!

Vào đêm, Diệp Thiên Hàn ngồi trên án thư, tựa như đang chờ đợi gì đó.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, một lát sau liền đẩy cửa vào.

Người tới là một hắc y nhân bịt mặt, sau còn đi theo Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần.

Chỉ thấy người nọ kéo khăn che màu đen xuống, quỳ một gối, cung kính nói: “Thuộc hạ kiến quá chủ tử!”Ngẩng đầu, gương mặt cương nghị kia, rõ ràng là Vân Huy tướng quân Trình Tẫn!”

“Đứng lên.”Diệp Thiên Hàn nói.

Trình Tẫn lĩnh mệnh đứng dậy, tự trong lòng lấy ra nửa khối lệnh tiễn màu đen, cung kính dâng lên: “Chủ tử, đây là hổ phủ có thể điều động mười vạn cấm vệ quân trong kinh thành.”

Nhìn thấy lệnh tiễn màu đen kia, Diệp Thiên Hàn vẫn chưa tiếp nhận. Sau một lúc, mãi đến khi Trình Tẫn bị khí thế khiếp người áp bách thiếu chút nữa quỳ xuống đất, Diệp Thiên Hàn mới chậm rãi mở miệng: “Trình Tẫn, bổn tọa giao hổ phù cho ngươi, ngươi hiểu không?”

Trình Tẫn khiếp sợ vạn phần ngẩng đầu — hắn nói cái gì? !

Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Diệp Thiên Hàn không thích hoài nghi thuộc hạ của mình. Trình Tẫn ẩn núp trong quân mấy năm, từ một binh lính bình thường đến tam phẩm Đại tướng quân, có thể thấy được đây là nhân tài; mà người đã ngồi trên quan to lộc hậu, vẫn chịu giao ra hổ phù, không tiếc cùng hoàng đế đối nghịch, có thể thấy được người này trung tâm. Giao mười vạn cấm quân cho Trình Tẫn, hắn không thấy bất an.

“Trình tướng quân, chủ nhân tín nhiệm ngươi như thế, ngươi tuyệt không thể cô phụ chủ nhân.”Một bên, Chiến Minh trầm giọng nghiêm túc nói.

Trình Tẫn lúc này mới xác định mình nghe không phải là thanh âm hư ảo, đại chưởng vì hàng năm nắm vũ khí mà thô ráp đang cầm nửa khối hổ phù kia, không khỏi run nhè nhẹ: “Vâng, thuộc hạ thề sống chết nguyện trung thành với chủ tử!”

Hẳn là do cung điện kiến tạo vì một nữ nhân, mà nơi này không túc mục trang nghiêm như những hành cung cùng cung điện khác của hoàng gia, Khuynh Vân cung càng có khuynh hướng giống biệt viện Giang Nam thức ở phương bắc Trung Nguyên. Mặc dù đêm đã khuya, nhưng trong cung khắp nơi đều đốt cung đăng, hoa mỹ phi thường.

Bên này trong phòng Diệp Thiên Hàn, lại chìm vào đen tối. Người nọ một thân bạch y lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, con ngươi sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc gì.

Ngâm nhi. . . . . .

Tựa như có cảm ứng, Diệp Thiên Hàn chấn động, như thể nghe thấy tiếng gọi của ái nhân.

Cửa phòng bị người mạnh mẽ đẩy ra, cùng với thanh âm hai gã thị vệ ngã xuống đất .

Thiếu niên một thân trung y, xông vào tẩm phòng của thân vương.

Bốn mắt nhìn nhau, ẩn chứa tình tự như nhau.

Chỉ nghe thiếu niên kia mềm nhẹ bình tĩnh rồi lại áp lực gọi: “Hàn. . . . . .”

Hết chính văn đệ ngũ thập ngũ chương

Bình Luận (0)
Comment