“Tả hộ pháp.”Đêm khuya, một ám vệ yên lặng xuất hiện trong phòng Chiến Minh.
“Vì sao đột nhiên trở về, xảy ra chuyện gì?”Ngồi dậy, Chiến Minh trầm giọng hỏi. Ám vệ cùng hắc y của Phù Ảnh Các, trên vạt áo của họ sẽ có thêu một tú văn bằng kim tuyến để phân biệt từng nơi. Mà người trước mắt này, tú văn trên vạt áo là hình một lang thủ uy vũ — ám vệ ở Tần Châu phân đường, sao lại xuất hiện ở kinh sư? Chẳng lẽ đã xảy ra đại sự gì?
“Bẩm tả hộ pháp, ba mươi vạn đại quân Tần Châu thành từ biên cương rút về, đang tiến đến kinh thành.”Ám vệ trầm giọng đáp.
Chiến Minh ánh mắt nghiêm túc: “Biết là quân của ai không?”
“. . . . . .kỳ hiệu là của Phiêu Kị Đại tướng quân.”
Chiến Minh trong lòng trầm xuống — Phiêu Kị Đại tướng quân quan cư theo nhất phẩm, là một nhân vật võ tướng lợi hại dưới một người trên vạn người, dưới trướng có sáu mươi vạn đại quân, nhiều năm đóng ở biên cương Tây bắc. Quan trọng hơn là … vị Phiêu Kị Đại tướng quân của triều đại này chính là chính là môn sinh của tả thừa tướng, lệ thuộc trực tiếp vào hoàng đế Lí Huyền — đột nhiên từ biên cương rút ba mươi vạn quân trở về kinh sư, mục đích đã quá rõ ràng. Việc này nếu không xử lý thích đáng, chỉ sợ là hậu hoạn vô cùng. . . . . .
“Vất vả .”Chiến Minh đứng dậy, đối ám vệ nói. Ám vệ cung kính hành lễ, trong nháy mắt lại biến mất trong bóng tối.
Mở cửa phòng ra, đứng ngoài cửa tự nhiên là Lăng Tiêu Thần — hai người sát phòng, trong phòng mình có động tĩnh, tự nhiên sẽ đánh thức Tiêu Thần.
“Việc này trọng đại, nên lập tức bẩm báo chủ nhân.”Tiêu Thần cau mày nói. Nếu ba mươi vạn đại quân đúng lúc đến kinh sư, như vậy bằng vào mười vạn cấm quân trong tay Trình Tẫn, tương đương với lấy trứng chọi đá, căn bản không làm được chuyện gì. Mọi người đều sẽ lành ít dữ nhiều.
Chiến Minh gật đầu, rồi lại trầm ngâm một lát, trên mặt lộ ra một biểu tình bất đắc dĩ: “Lúc này không nên đến quấy rầy chủ nhân cùng Thiếu chủ. Ngươi ta bẩm báo cho thái tử trước vậy.”
Lăng Tiêu Thần nghe vậy hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý, gật đầu — chủ tử họ trước nay lãnh tình lãnh tâm, tựa như trên đời này không ai có thể khiến hắn động tâm. Một nam nhân như vậy, lại xem một nụ cười của thiếu niên còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, thân là cấp dưới, họ thật sự không biết nên vui hay nên lo. . . . . .
Đêm khuya trong dục trì, vốn nên yên tĩnh. Dạ minh châu không ngừng tỏa ra ánh sáng nhu hòa qua năm tháng, từ trên vách chiếu vào nước trong trì, ba quang lưu chuyển, rất xinh đẹp; mà dòng nước màu sữa kia, hàng năm đều bốc lên nhiệt khí, làm cả căn dục trì trong sương mù.
“Ách a. . . . . .”Bỗng nhiên, một tiếng than nhẹ như bao hàm áp lực như có như không, đánh vỡ sự yên lặng này, dưới tác dụng của nước ao, vùng trời trong dục trì, hơn chút linh hoạt kỳ ảo mà mê người.
Bên cạnh trì, Diệp Thiên Hàn trút đi vỏ bọc ngàn năm hàn băng, giờ phút này hắn ngồi trong dòng nước vừa đến thắt lưng, song chưởng nhàn nhã tựa vào thành trì, ánh mắt luôn ẩn chứa khí phách giờ lại hơi một tia tà mị hoặc nhân.
“Đừng dừng lại, bảo bối. Chẳng lẽ ngươi muốn để thế này cả đêm sao?”Nâng tay xoa mái tóc vì nước mà ướt đẫm của thiếu niên đang ngồi trên đùi mình, thanh âm trầm thấp mang theo trêu tức.
Mắt tím trong suốt đầy sương mù hung hăng trừng lại, bên trong là thần sắc yếu ớt ngày thường vô pháp nhìn thấy, lại lệnh *** vốn khó nhẫn nại của Diệp Thiên Hàn càng thêm sâu sắc. Ngón trỏ rời đi mái tóc, lướt qua vòng eo mẫn cảm, cuối cùng dừng lại trên hai đóa thù dù phấn nộn, thậm còn phác họa vòng quanh nó, nhưng lại không chạm đến nơi cần an ủi nhất.(Shal: bây giờ ta đã thấm thía, thằng công nào càng lạnh thì lúc xxoo càng kinh khủng, >.