Mạnh Phù Dao bối rối nằm trên ngực Vân Ngấn, nhìn về hướng “Kẻ bắt thông dâm” cười tủm tỉm.
Trưởng Tôn Vô Cực không lộ vẻ mặt gì, đẩy cửa, tiến về phía Phù Dao đang cười xòa hì hì, yên lặng nhíu mày.
Hắn nhìn Vân Ngấn rồi đưa tay điểm lên mi tâm của Vân Ngấn, lại liếc mắt
nhìn Phù Dao, nói: "Nàng còn định nằm trên người hắn nữa à, thật muốn
hắn coi nàng là bùn đất như trong ác mộng sao?"
Vẻ mặt Mạnh Phù
Dao như đưa đám, nghĩ thầm người này mắng người mà cũng có phong cách
riêng nữaa à, mắng nàng là bùn đất ư? Ta là hoa hậu trái đất đó... Nàng
từ từ gỡ tay Vân Ngấn ra, ngay lập tức Vân Ngấn huơ tay loạn khắp xung
quanh, Trưởng Tôn Vô Cực nhanh chóng điểm huyệt đạo hắn, xách nàng qua
một bên, nói: "Các hạ đút canh cho hắn uống rồi, cũng lau mồ hôi cho hắn rồi, cũng ôm hắn an ủi rồi, bây giờ đến lượt tại hạ được đút canh uống
không phải sao?"
Mạnh Phù Dao nghe thấy ai đó nói vậy thì cảm
thấy kì quặc vô cùng, trong ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực nhìn không ra hắn
đang cười hay không cười, đang vui hay đang giận, nàng cảm thấy có gì đó không hợp tình hợp lý cho lắm, với kinh nghiệm của mình, hình như lúc
này hắn có gì đó không được bình thường, đành hậm hực nói, "Uống thì
uống."
Nàng lười biếng bưng canh qua chỗ hắn, người nọ lại tiếp tục hành hạ nàng - "Uống ở đây sao? Trong phòng người khác hử?"
Đại gia ngài sao khó phục vụ vậy hả? Còn nữa, sao khắp người ngài lại có
mùi gì chua chua thế này? Thật là keo kiệt! Mạnh Phù Dao buồn bực, không thể làm gì khác hơn là ôm nồi canh đi theo sau hắn, thấy Trưởng Tôn Vô
Cực chậm rãi đi vào vườn hoa, hoa trong vườn đang khoe sắc thắm, tựa như thiếu nữ đương độ xuân thì, xanh tươi mơn mởn, quyến rũ yêu kiều, ngập
tràn màu sắc, Trưởng Tôn Vô Cực ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá trắng,
cất tiếng: "Nơi này được đó, trăng tròn sáng tỏ, có hoa có bướm."
Mạnh Phù Dao trợn trừng mắt - không phải là hắn đang tính sổ vì nàng "phóng
túng" nằm trên người Vân Ngẩn trong bóng tối đấy chứ? Hừ, đúng là bụng
dạ hẹp hòi mà.
Trưởng Tôn Vô Cực chống cằm nhìn nàng, đột nhiên nói: "Các hạ định dùng mắt đút ta ăn canh ư?"
Bị hắn giày vò hành hạ như một gã sai vặt, nàng oán hận múc một bát canh
đầy đẩy tới trước mặt hắn, Trưởng Tôn Vô Cực nhìn bát canh cười cười,
ngẩng đầu nói, "Nàng không biết tính toán gì cả, múc nhiều như vậy không để dành phần cho nàng à?"
Mạnh Phù Dao tức giận la lên, "Ta chính là nữ đầu bếp mệnh khổ nhất thiên hạ!"
Trưởng Tôn Vô Cực bật cười, từ tốn múc canh ăn, bỗng nói: "Vừa nãy ta tới tìm
nàng, không phải là cố ý đến làm gián đoạn hai người đâu."
Mạnh
Phù Dao tức tối nói, "Vậy tại sao lúc đến đó nhìn thấy thì huynh lại
không nói "Cứ tiếp tục, ta không nhìn thấy gì hết" rồi tránh đi?"
Trưởng Tôn Vô Cực không buồn để ý đến thái độ côn đồ mặt dày của ai đó, nói
tiếp, "Bởi vì ta... nhận được tin Phượng Tịnh Phạm đã bị giết chết."
"A!" Mạnh Phù Dao há to miệng.
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, lập tức múc canh đút vào miệng nàng, "Trước tiên, khao thiên hạ nữ đầu bếp tôn quý nhất ăn canh."
Mạnh Phù Dao nuốt canh ừng ực xuống, chẳng chút dịu dàng vội vàng kéo ống
tay áo của Trưởng Tôn Vô Cực, "Chết? Giết? Á... không phải thật đó chứ?"
"Tin báo truyền về, khi bọn họ thực hiện ám sát ở biên cảnh Thiên Sát thì
đụng phải giặc cỏ, trong lúc hỗn loạn Phượng Tịnh Phạm vô tình đã bị
loạn tiễn bắn chết." Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi uống canh, ánh mắt suy
tư.
"Phượng tứ Hoàng tử đâu?"
"Hoảng loạn bỏ chạy, thất
lạc với muội muội hắn, sau đó quay lại tìm thi thể Phượng Tịnh Phạm, chỉ thấy một chiếc giày thêu hoa trên bờ đá."
Mạnh Phù Dao nhăn mày, lúc này mới nhận ra giọng của Trưởng Tôn Vô Cực có gì đó khác lạ,
"Huynh muốn nói, không nhìn thấy thi thể?"
"Ừ." Trưởng Tôn Vô Cực nhịp tay trên mặt bàn, nhìn về hướng phương Bắc xa xôi, "Xuất hiện biến số, thực hiện kế hoạch ám sát là Ẩn vệ của ta, sở trường của họ là ám
sát, trước nay chưa từng thất thủ, nhưng lần này lại xảy ra chuyện như
vậy."
"Hả?"
"Bọn họ bị mất đi một phần kí ức."
"Sao?"
Trưởng Tôn Vô Cực quay sang nhìn nàng, "Bọn họ chỉ nhớ là đã giao tranh với
đám giặc cỏ ở Phù Sơn, cho đến lúc Phượng Tịnh Phạm bị trúng tên rơi
xuống thiên nhai, nhưng sau đó thì không nhớ gì hết, đều tưởng là mình
đã hoàn thành nhiệm vụ."
"Vậy làm thế nào huynh phát giác ra điểm bất thường?"
"Là thủ lĩnh Ẩn vệ của ta, bởi vì hắn không yên lòng nên đã tự mình tham
gia kế hoạch này, hắn đi theo ta lâu nhất, học được không ít từ ta. Hắn
cảm giác có gì đó không đúng, quan sát mọi việc rất lâu, ta đã từng cho
hắn một chiếc đồng hồ vàng của Tây Vực, hắn kiểm tra đối chiếu thì phát
hiện tất cả mọi người hình như bị mất đi trí nhớ nửa khắc đồng hồ."
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn bầu trời đêm, ánh sao trên trời phản chiếu trong mắt
hắn, có nghi ngờ, có lo lắng, nhớ đến kẻ đã xuất hiện trong vòng cuối
Đại hội Chân Vũ, chậm rãi nói, "Có lẽ, có một người rất ghét nàng đã
xuất hiện, cuối cùng cũng đã xuất hiện, không ngoài dự liệu..."
Mạnh Phù Dao nghiêng đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: "Đang nghĩ gì vậy? Ta cứ tưởng trên đời này không có việc gì có thể làm cho huynh lo lắng hết."
"Ta rất may mắn vì có nàng hiểu rõ ta như vậy." Trường Tôn Vô Cực mỉm cười, nhìn nàng bằng đôi mắt sáng rỡ, đến khi ai đó cảm thấy ngượng ngùng bèn quay đầu đi, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, "Ta nhớ ra rồi, huynh có
một môn võ công, có thể xóa đi kí ức của người khác, khống chế tâm trí
của người ta, chẳng lẽ..."
Trưởng Tôn Vô Cực nhàn nhạt cười nói, "Phù Dao, có lúc nàng đúng là rất thông minh."
Mạnh Phù Dao im lặng, một lúc lâu sau nói, "Trưởng Tôn Vô Cực, không phải ta không muốn chia sẻ với huynh, đã quen lâu như vậy, song huynh chưa bao
giờ nói với ta lai lịch và xuất thân của huynh, hơn nữa, huynh có rất
nhiều chuyện kì dị nhưng ta chưa từng hỏi qua, chỉ là, huynh muốn vĩnh
viễn không nói cho ta biết chuyện gì hết sao?"
Trưởng Tôn Vô Cực
đặt chén xuống, ngồi đối diện với nàng, hai tay nắm lấy tay nàng, dịu
dàng nói, "Phù Dao, tất cả những chuyện mà ta có thể nói với nàng ta đều đã nói hết cho nàng biết, còn những chuyện ta không nói với nàng, bởi
vì những chuyện đó đều bất lợi với nàng."
Hắn khẽ thở dài, “Ta nghĩ, ta phải tự mình đi đến Phù Phong một chuyến…”
"Không cần đi!"
Một giọng nói truyền đến, âm thanh như sóng nước lăn tăn, hình như vọng
xuống từ đỉnh đầu, lại hình như truyền đến từ phía chân trời xa xăm, hai tiếng "Vô ích" loáng thoáng như gió thổi.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực chợt thay đổi, hắn bỗng nhiên đẩy nhẹ Mạnh Phù Dao ra, tay đè xuống mặt bàn đá.
Ngay sau đó, Phù Dao liền nhìn thấy trên mặt bàn đá đột ngột sinh ra một cái khe nứt.
Kẽ hở kia vô thanh vô tức thình lình hiện ra, ban đầu chỉ là một đường mờ, như quang ảnh của ánh trăng, sau đó thì càng lúc càng sâu và to, cứ lan rộng không ngừng. Giọng nữ vang lên như đang cười, âm thanh hết sức
trong trẻo, "Sư huynh thật biết hưởng thụ, ta đường xa đến đây, không
mời ta một chén sao?"
Trưởng Tôn Vô Cực điểm tay lên mặt bàn, khe nứt đột nhiên dừng lại, hắn nhướng mày, cười nhạt, "Thái Nghiên, ngươi
không ăn thức ăn vặt."
"Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao, có điều, canh hạt sen tầm thường đó ta không thèm ăn."
Lời vừa dứt, "Ầm" một tiếng vang, bàn đá bể nát, những mảnh đá vụn bay đầy
trời, nhanh như tia chớp cuộn lại thành một luồng khí lực xám trắng, bắn thẳng vào ấn đường của Trưởng Tôn Vô Cực.
Trưởng Tôn Vô Cực phất ống tay áo chắn trước người Phù Dao, ngăn những mảnh đá vỡ kia gây
thương tổn cho nàng, hắn chỉ vừa vung tay đã cắt đứt luồng khí lực
“Thạch xà" kia làm thành hai đoạn.
"Thạch xà" bị chặt đứt đoạn
giữa không trung, ngay tức khắc sắp xếp trở lại, đột ngột biến ảo thành
một cái quạt đá, quạt thẳng về phía Trưởng Tôn Vô Cực.
Trưởng Tôn Vô Cực vẽ một đường trong không trung, nước canh trong chén bỗng hóa
thành những hạt châu trong suốt, tự động xâu lại thành một chuỗi, sau đó lại tách ra, bắn thẳng về phía chiếc quạt đá, khiến nó vỡ vụn hóa thành bụi.
Hắn cười nhạt, "Cho ngươi nếm thử một chút canh."
Thái Nghiên hừ lạnh, vung tay lên, luồng khí lực đá kia liền hóa thành hình
Rồng như thể xé mây cưỡi gió từ trên cao lao thẳng xuống; rồi lại hóa
thành Giao Long từ dưới biển sâu tung mình bay vọt lên, biến ảo thành
muôn hình vạn trạng tấn công Vô Cực từ khắp các góc độ, hoặc nhanh hoặc
chậm, hoặc quỷ dị hoặc hung mãnh, xảo trá tấn công tất cả các điểm yếu
của Trưởng Tôn Vô Cực. Tuy nhiên Trưởng Tôn Vô Cực không khó khăn lắm để đối phó, trước sau hắn chỉ dùng nước canh trong chén làm vũ khí mà
thôi. Hoặc là biến thành hạt châu, xâu thành chuỗi hay tách biệt từng
hạt, xếp thành trận, biến ảo khôn lường khắp không gian rộng lớn.
Dù chỉ là những hạt châu nhỏ như khí lực vô cùng mạnh mẽ, hắn vẫn ngồi tại chỗ cũ, lạnh nhạt nói: "Chúc mừng sư muội, thì ra đã đại công cáo thành Thần Pháp."
"Đúng vậy, tiếp theo ngươi, ta đã luyện được Thần
Pháp." Giọng nói Thái Nghiên lúc này lại thay đổi, vừa nhẹ nhàng lại vừa chán ghét, "Luôn luôn là người tiếp theo, sau ngươi... Trưởng Tôn Vô
Cực, ta nghĩ, nếu không có ngươi, thì ta là người đứng đầu, đúng không?"
Nàng ta nhẹ nhàng búng đầu ngón tay, trên đất bằng chợt dấy lên một luồng
gió cuồn cuộn hung hãn, cuốn bay đất đá khắp trời, nhằm thẳng vào lồng
ngực Trưởng Tôn Vô Cực!
"Nếu không có ngươi, thì ta chính là
người duy nhất, Thái Nghiên, ngươi nói đúng không?" Trưởng Tôn Vô Cực
bình tĩnh nói, búng tay một cái, những hạt châu xâu thành một chuỗi, bắn ra như chớp giật, thẳng tắp về phía người của Thái Nghiên.
"Rầm!"
Rất khó có thể tưởng tượng trên đời này lại có một trận đấu đẹp mắt và kì
dị đến vậy - biến ảo khôn lường, muôn hình vạn trạng đẹp đến kinh tâm.
Mạnh Phù Dao ngồi nhìn chăm chú hai người giao đấu, mê mẩn đến lóa mắt,
nhiệt huyết sôi trào, nàng đã đạt đến cấp thứ ba của tầng thứ sáu Phá
Cửu Tiêu, trước nay chưa từng luyện qua pháp thuật, hôm nay tận mắt
chứng kiến Trưởng Tôn Vô Cực và Thái Nghiên đấu với nhau, khiến nàng mở
rộng tầm mắt.
Người nàng đầy bụi trắng xóa, hưng phấn nhìn chằm
chằm Trưởng Tôn Vô Cực và Thái Nghiên, chuyên tâm học lõm, ngón tay vô
thức cũng khẽ búng ra, không để ý Thái Nghiên đang đứng trên mái hiên
bỗng dưng liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo khôn cùng.
"Bốp!"
Má Mạnh Phù Dao đột nhiên nóng lên, đỏ bừng, người nghiêng về phía sau,
lúc này mới nghe Thái Nghiên trên cao lạnh lùng nói, "Bọn chuột nhắt lại dám học trộm thần nghệ, đáng chết!"
Trưởng Tôn Vô Cực bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt như một ngọn lửa cháy hừng hực!
Mạnh Phù Dao đưa tay lên sờ mặt mình, cảm thấy bên mặt nóng như lửa đốt, một bên mặt đã sưng tấy lên, liền tức giận hầm hầm.
Tát ta? Có người dám tát ta?
Bà cô đây đã sống qua hai kiếp, cộng tuổi lại cũng mấy mươi rồi, chưa từng bị ai tát tai bao giờ!
Đánh người không đánh mặt, muốn chết sao!
Nàng tung mình lên cao, không nói lời nào đã xông tới.
Nhưng mà có người còn nhanh hơn cả nàng, Trưởng Tôn Vô Cực đang ngồi thẳng
tắp tại chỗ đột nhiên chuyển động, thoắt cái đã bay sang mái hiên đối
diện, người còn đương giữa không trung đã phất tay áo, một nửa mái hiên
bể nát rơi xuống vang lên ầm ầm, Thái Nghiên ngồi trên đó đang hết sức
chăm chú chờ hắn xuất chiêu, không hề đề phòng, chẳng ngờ hắn lại đánh
úp từ dưới lên, khiến nàng ta rơi xuống bên dưới, người còn đương giữa
không trung đã lật mình, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, cất tiếng hừ lạnh, muốn đánh trả lại. Lúc này Trưởng Tôn Vô Cực đã đứng trên mái hiên, từ
trên cao nhìn xuống, phất ống tay áo, Thái Nghiên cả kinh theo bản năng
lui về phía sau, kết quả là đụng phải song cửa sổ, cửa sổ gãy lìa phát
ra tiếng vang ken két, nàng ta đành phải xông đại về phía Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao xắn tay áo xông lên, hai người đối mặt nhau, nàng định tát Thái Nghiên một cái thật mạnh, song Thái Nghiên lập tức nghiêng đầu, thân
thể đột nhiên trườn về phía sau nàng, cười lạnh lẽo, "Dựa vào ngươi mà
cũng muốn đánh ta?"
Lời vừa dứt thì bóng áo tím chợt lóe lên, ngay sau đó "Bốp" một tiếng, một cái tát tai nảy lửa!
Giọng Trưởng Tôn Vô Cực đượm vẻ cười, vang lên: "Ta đánh cũng như nàng ấy đánh, giống nhau."
"Trưởng Tôn Vô Cực, ngươi cậy mạnh, vô sỉ, cùng người khác liên thủ đánh ta!"
Thái Nghiên vuốt mặt, giận quá hóa cười, "Ngươi có xấu hổ hay không?"
"Ngươi đã học đánh lén rồi, sao ta lại không thể học cách vây công ngươi chứ?" Trưởng Tôn Vô Cực lạnh lùng nhìn nàng ta, "Thái Nghiên, ngươi và ta đấu với nhau nhiều năm như vậy rồi sao không chịu chấm dứt, chuyện đó ta
cũng mặc kệ, nhưng mà ta cảnh cáo ngươi... nếu như ngươi dám giận chó
đánh mèo khiến người khác bị thương vô tội, thì ta cũng không ngại tự
tay giết chết đồng môn đâu."
"Trưởng Tôn Vô Cực, ta cũng nói cho
ngươi biết, chỉ cần ngươi ở đây một ngày, ta vẫn sẽ đấu với ngươi đến
cùng." Thái Nghiên đột nhiên cười rất đỗi xinh đẹp, "Nếu thần công ta
đại công cáo thành, các sư tôn sẽ cho phép ta tái nhập hồng trần, như
vậy ta có thể ngày ngày theo phá đám ngươi. Việc ngươi muốn hoàn thành,
ta sẽ phá hỏng; người ngươi muốn bảo vệ, ta sẽ tổn thương. Ta muốn chứng minh cho các sư tôn thấy, người nào mới thật sự là giỏi nhất!"
Nàng ta chỉ vào Mạnh Phù Dao, "Như việc này, hôm nay cái tát tai này là khởi đầu, về sau nếu tâm tình ta không tốt, có thời gian, ta sẽ đến tát tai
nàng ta mọi lúc mọi nơi."
Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm nàng ta - ác độc hơn cả nàng...
Vóc dáng Thái Nghiên chỉ như một cô bé mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt như một cục bông phấn, hơi mập mạp, nếu không nghe thấy giọng nói và nhìn
thấy đôi mắt sáng như thần quang, thì sẽ lầm tưởng nàng ta chỉ là một bé gái mập mạp xinh xắn dễ thương.
Dáng dấp Thái Nghiên dĩ nhiên không xứng với Trưởng Tôn Vô Cực rồi, hình như nàng có vẻ hợp với hắn hơn thì phải?
Thái Nghiên vờ như không thấy ánh mắt kì quái kia của Phù Dao, mà hình như
cũng không để ý đến tướng mạo khác thường khiến người khác để ý của
mình, nàng ta sờ mặt mình, nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, lạnh lẽo cười.
Trưởng Tôn Vô Cực nhàn nhạt nhìn nàng ta, trong ánh mắt chỉ có sự chán ghét và mệt mỏi, dường như hắn lười phải cãi vả với Thái Nghiên, chỉ ngăn Mạnh
Phù Dao lại, Nguyên Bảo đại nhân ngủ suốt trong ngực hắn từ đầu đến giờ
đột nhiên thò đầu ra, ngạc nhiên nhìn Thái Nghiên rồi lập tức kinh hãi
kêu lên: "Chít chít!"
"Chít chít!"
Tiếng kêu này không
phải của Nguyên Bảo đại nhân, trong tay áo Thái Nghiên cũng đột ngột thò ra một con chuột, giống hệt như Nguyên Bảo đại nhân vậy, thậm chí còn
mập hơn Nguyên Bảo ba phần, lông trên người nó bóng mượt đen nhánh, sáng lóng lánh, vừa nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân thì hai mắt nó liền phát
sáng như đèn pha, vỗ tay kêu "Chít chít!"
Nguyên Bảo đại nhân lập tức rụt đầu vào trong, chui sâu vào trong y phục của Trưởng Tôn Vô Cực - ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy chi hết...
"Hắc Nguyên
Bảo" không chịu bỏ cuộc, cái chân mập mạp của nó cứ đạp liên tục, như
muốn nhảy vọt ra ngoài - "Chít chít, chít chít!" Thái Nghiên cau mày nắm đuôi nó kéo lại, "Trân Châu! Trên đời này có cả một đống chuột mập, con kia là con xấu nhất đấy!"
Nguyên Bảo đại nhân tức giận không biết để đâu cho hết, lập tức lại chui đầu ra, rưng rưng phản bác, "Chít chít!"
Hắc Trân Châu cũng lệ nóng doanh tròng, quay đầu lại mắng Thái Nghiên: "Chít chít!"
…
Mạnh Phù Dao quên béng cái tát tai kia, chỉ ôm đầu trừng mắt nhìn chẳng
chớp, trời ạ, thế gian này sao mà lắm yêu nghiệt vậy, còn có cả Hắc
Nguyên Bảo kìa!
Cuối cùng Thái Nghiên đưa tay kéo Hắc Trân Châu
vào trong ống tay áo - Hắc Trân Châu tức giận cứ mắng chủ tử mình, thậm
chí còn đánh rắm không thể nào ngửi nổi.
Nàng ta lạnh lùng nhìn
Trưởng Tôn Vô Cực, khóe mắt liếc thấy đám người Vân Ngấn và Tông Việt
đang chạy tới, bèn không nói hai lời lập tức xoay người rời khỏi.
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn bóng lưng nàng ta, đột nhiên hỏi: "Người đó đâu?"
"Ngươi có bản lĩnh sẽ tìm thấy ả, chính ta đã giết ả." Thái Nghiên nhếch miệng cười, bất ngờ tiến đến gần, kề vào tai hắn nói thật nhỏ: "Sư huynh ta
là bậc kì tài Hậu vô lai giả(*), nhưng mà ta nói nè, hình như ngươi đã
bị tụt hậu rồi thì phải..."
(*) Hậu vô lai giả: Người trước, kẻ sau không ai bằng.
Nàng ta cười ha hả, không đợi Trưởng Tôn Vô Cực trả lời đã vung ống tay áo,
đi trên bờ tường như đi trên mặt đất bằng, rồi tung mình bay lên nóc
nhà, thân hình vững chắc mà lướt đi như gió thoảng.
Chẳng hề phát ra tiếng động nào, cũng chẳng để lại dấu chân nào.
Tất cả mọi người đều trầm ngâm nhìn nữ tử có thân hình bé nhỏ mà võ công
siêu phàm tuyệt đỉnh, khinh công chẳng giống người thường, Phù Dao đột
nhiên ngồi xổm xuống đất, nhặt lấy mấy viên đá vụn, giơ tay lên ném.
"Ngươi đừng có mà khoe khoang, giả bộ!"
"Bụp"
Mấy viên đá vụn trúng lên lưng Thái Nghiên, tỏa ra màn bụi trắng xóa, Thái
Nghiên đâu ngờ Mạnh Phù Dao lại vô sỉ đến vậy, suýt chút nữa đã mất
thăng bằng, gắng gượng hết sức mới giữ vững được tư thế vững vàng và
phong phạm của một cao thủ, quang ảnh lóe lên như ánh chớp rồi biến mất
tăm.
Mạnh Phù Dao vỗ đùi cười ha hả, "Cô nương ta biết khinh công của ngươi giỏi lắm mà, nhưng không ngờ ngươi lại khờ khạo như vậy? ha
ha..." Nàng đưa tay sờ lên mặt mình, lông mày liền dựng lên.
"Ta không có bỏ qua cho ngươi đâu!"
"Trưởng Tôn Vô Cực ơi Trưởng Tôn Vô Cực à…" Phù Dao nằm bò, ngẩng đầu lên nhìn
Trưởng Tôn Thái tử, kéo má hắn ra hỏi: "Ta tự nhiên xui xẻo bị người nào đó ở trên trời rơi xuống đánh, sao huynh không giải thích bỗng dưng lại xuất hiện một vị sư muội ở đâu ra hả?"
"Thái Nghiên là con gái
của sư thúc ta, tính tình vô cùng hiếu thắng." Trưởng Tôn Vô Cực cười,
vén tóc nàng ra, nhìn năm ngón tay trên mặt nàng đã nhạt đi, "Nàng ta
nhập môn trước ta, là người có tư chất thiên bẩm, được sư phụ coi trọng
nhất. Sau đó ta nhập môn, sư tôn nhìn trúng ta, thế nên nàng ta dần dần
chán ghét ta, nàng cũng nhìn thấy đấy, hễ có cơ hội là đối đầu với ta,
chính là như vậy đấy."
"Sao nàng ta chỉ cao như vậy thôi, đã xảy ra chuyện gì? Là do luyện Thần công sao?"
"Không phải, là do Thái Nghiên quá hiếu thắng nên luyện Xá nữ công. Xá nữ công tổn hại thân thể con người vô cùng. Theo thông thường thì sau mười lăm
tuổi mới thích hợp luyện, nhưng bởi vì nàng ta luôn muốn đứng đầu mà
mười hai tuổi đã luyện rồi, kết quả là chiều cao của nàng ta vĩnh viễn
dừng lại ở tuổi mười hai, nói ra cũng rất đáng thương, may là nàng ta
không cảm thấy như vậy, nàng ta cho là những cô gái cao hơn mình đều là
những cô gái xấu xí."
Mạnh Phù Dao phì cười thành tiếng, "Ai da, tại sao nàng ta cứ muốn đối địch cùng huynh?"
Đôi ngươi nàng xoay chuyển loạn xạ, lòng nghĩ, đây không phải là cách thức
theo đuổi ngược đó chứ? Nàng nhớ kiếp trước khi còn bé, có cậu bé trai
theo đuổi nàng bằng cách cứ giật bím tóc nàng, chọc giận nàng khóc hoài.
Trưởng Tôn Vô Cực như nhìn thấu lòng nàng, thở dài một tiếng, nói thật nhỏ:
"Tóm lại là, cuộc đời này của ta, ngoại trừ nàng ra, vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không cưới ai khác hết."
Mạnh Phù Dao nhìn trời nhìn đất nhìn Đông nhìn Tây, ta không nghe thấy chi hết đó...
"Ngủ đi." Trưởng tôn Vô Cực vỗ vỗ nàng nói: "Nếu như nàng không ngủ được, ta không ngại ngủ cùng nàng…”
"Ta buồn ngủ quá!" Mạnh Phù Dao như một làn khói chạy trở về phòng, còn nhanh hơn cả thỏ.
Chỉ còn Nguyên Bảo đại nhân ở lại với Trưởng Tôn Vô Cực, bốn mắt nhìn nhau, một hồi lâu sau Nguyên Bảo đại nhân cũng cất tiếng thở dài thườn thượt.
A... Hắc Trân Châu à, sao mi lại mập ú lên như vậy...
Mạnh Phù Dao vào cung gặp Chiến Nam Thành, hai người vừa gặp mặt đã cười
rạng rỡ với nhau, ánh mắt Chiến Nam Thành lóe sáng, hỏi nàng: "Chuyện đó là do ngươi làm sao? Ta với ngươi thân thiết, ngươi cứ nói đi, trẫm
tuyệt đối sẽ giữ bí mật."
Nàng híp mắt cười, "Bệ hạ, chuyện xảy
ra đêm đó ở Phù Sơn, lúc ấy thảo dân vẫn còn ngồi ở tửu lâu uống rượu,
thiết nghĩ Bệ hạ cũng biết, nếu như có thể, thảo dân rất hy vọng mình
làm chuyện này."
Chiến Nam Thành cười ha hả, cảm thấy thân thiết
với Phù Dao hơn. Nàng móc ra một tờ giấy, thậm thà thậm thụt đưa cho
Chiến Nam Thành xem, "Bệ hạ, đây là chứng cứ phản tặc!"
Chiến Nam Thành vừa xem qua liền biến sắc.
Chữ trên tờ giấy viết ngoằn ngoèo, "Thương Long khởi binh, ngự phong thành kỳ!"
Chiến Nam Thành vò tờ giấy, đấm tay lên ngự án, rồi lại chắp tay đi tới đi
lui, cúi đầu trầm ngâm dường như rất tức giận, vừa tức giận lại vừa do
dự.
Mạnh Phù Dao vờ như không biết, ngây thơ ngốc nghếch hỏi y,
"Ta không biết ám ngữ, nhưng nghe khắp nơi truyền như vậy đó, Bệ hạ có
biết chưa?"
"Chỉ là hạng tiểu tốt cuồng vọng vô tri mà thôi."
Chiến Nam Thành đột nhiên dừng lại đứng trước mặt nàng, lâu thật lâu sau mới nói, "Mạnh tướng quân, ngươi buồn bực vì không có đất dụng võ,
nguyện vọng ở Thiên Sát kiến công lập nghiệp, có còn hay chăng?"
Mẹ nó chứ, cuối cùng ngươi cũng chịu nói câu này ra sao!
Đáy lòng Mạnh Phù Dao rưng rưng khóc, vẻ mặt thì trái ngược lại hớn hở
không thôi, lập tức nói, "Hay lắm, vài ngày trước thảo dân đã từ quan ở
Vô Cực, bây giờ rất muốn ra trận, tốt nhất là đi ra tiền tuyến đánh nhau với nghịch tặc, như vậy mới sảng khoái!"
"Ngươi là nhân tài, sao lại phải chịu khổ làm binh lính chứ?" Chiến Nam Thành vung tay áo lên,
"Bây giờ ngươi hãy làm Phó thống lĩnh ở Hoàng doanh, phụ trách quân báo, tuy chỉ là tứ phẩm, song tương lai sau này sẽ trở thành một đại tướng
quân."
"Vi thần tuân chỉ!"
Thiên Sát Thiên Thu năm thứ bảy, chiến hỏa bùng cháy, Thương Long quân dấy binh khởi loạn.
Kể từ khi từ biệt ở Bàn Đô, cả mấy tháng nay không có tin tức của Chiến
Bắc Dã, không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã chấn động thiên hạ.
…
Mùng 3 tháng 8, đại quân Thương Long tiếp cận biên giới Thiên Sát, thế như
chẻ tre đánh vào Bàn Đô, khí thế ngút trời, mây mù vần vũ, báo hiệu một
cuộc đại chiến sắp sửa bắt đầu.
Đêm mùng 3 tháng 8, trên đồi cao
lộng gió, một nam tử cưỡi hắc kỵ nhìn về hướng Kinh thành xa xôi trước
mắt, bóng hắn dưới ánh trăng hiên ngang sừng sững như một pho tượng.
Gió mây cuồn cuộn, thổi tung chiến bào màu đen có thêu hình ngọn lửa đỏ như mây, bay múa cuồng dã.
Ánh trăng trên đỉnh đầu nhuộm vàng bóng hình hắn, chiếu rọi vào đôi mắt
đang dõi nhìn về phía Kinh thành, trong đôi mắt ấy cất chứa sự thâm trầm mà tràn đầy nhớ nhung da diết.
Phù Dao... Ta dùng thời gian hai tháng, tốc chiến tốc thắng đánh vào Thiên Sát... để được gặp nàng...
Nàng... vẫn khỏe chứ?
Lúc này.
Tin tức Liệt Vưong khởi binh dấy lên chiến hỏa ở Bàn Đô kinh động thất
quốc, không ai còn nhớ đến vị nào đó đã đạt được chức quán quân Đại hội
Chân Vũ, đường đường là người của Vô Cực quốc, vậy mà hiện tại bỗng dưng trở thành Phó thống lĩnh Hoàng doanh quân báo của Thiên Sát.
Không ai xâu kết hai chuyện này lại với nhau, không người nào thắc mắc vì sao như thế, không phe phái nào có thể ngờ được mối quan hệ giữa vị Phó
thống lĩnh kia và Liệt Vương điện hạ, cũng không một ai có thể đoán được kết quả của đại cuộc sẽ như thế nào.
Đêm mùng 3 tháng 8, Bàn Đô, trăng lạnh gió mờ.
Tối nay nàng uống quá nhiều rượu, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, đụng cây liền kêu
mỹ nhân ơi, đụng tường liền kêu trai đẹp à, chỉ khổ cho Thiết Thành và
Diêu Tấn, vừa kéo vừa lôi cũng không lôi kéo được nàng.
Mạnh Phù
Dao từ Hoàng cung trở về phải đi qua một con hẻm nhỏ rất đông người qua
lại, đột nhiên đến cuối ngã rẽ con hẻm nàng va phải một người.
"Ai da, mỹ nhân! Phù Dao bịt mũi nhắm mắt lại nói xin lỗi, "Ca ca à, không phải ta cố ý đụng vào ngực của huynh đài đâu..."
"Phù Dao - - chạy mau!"
Giọng nói cực thấp, nhẹ như gió thoảng truyền vào tai Mạnh Phù Dao.
Nàng ngẩn ra, thoáng mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, người nọ đã lướt qua nàng
rồi, tựa như gió thoảng vậy, biến mất trong nháy mắt ở chỗ sâu trong con hẻm, chỉ để lại hơi thở nhàn nhạt quen thuộc, đượm hương vị của ánh
nắng mặt trời mà nàng đã từng lưu luyến.
Đôi ngươi nàng như đen thêm mấy phần.
Ngay sau đó nàng liền phát giác, tối hôm nay hết súc nóng bức, trời chuyển
mưa nhưng lại không mưa nổi, trong không khí có mùi khói thuốc nhàn
nhạt, lẩn quẩn không tan bao trùm khắp con hẻm.
Còn trên đỉnh đầu nàng, không biết từ lúc nào thì đã không còn thấy ánh trăng đâu nữa.
Phù Dao bỗng tung mình lên cao.
Nàng bay lên cao, giơ chân đá Diêu Tấn bay ra ngoài, Diêu Tấn không kịp
phòng bị, bị bắn đi như con diều đứt đây, khinh công của hắn cực giỏi,
bèn nghiêng người giữa không trung, đạp chân lên mặt tường của con hẻm.
Thế nhưng, không thể thoát được.
Khói xám bao trùm, sắc trời tối sầm rồi lại sáng, khói xám xen lẫn màu vàng nhạt lan tỏa khắp bốn bề.
“Giết - -"!