Ánh mắt nhìn thiên hạ kia như có như không, chỉ rơi trên người nữ tử xinh đẹp, đang đứng trên thành lâu ngoảnh đầu nhìn về hướng khác.
Chiến Bắc Dã đăm đắm nhìn lên thành lâu.
Ánh mắt nàng vốn dĩ đặt trên người hắn, nhưng trong khoảnh khắc người nọ
xuất hiện, nàng liền quay đầu đi, có hơi kinh ngạc nói mấy câu với hắn
ta, sau đó người nọ đáp lại, hắn lập tức nhìn thấy trong mắt nàng ánh
lên ánh sáng rực rỡ, như thể hoa cỏ khắp núi đồi đều nở trong giây phút
ấy.
Trong tình cảnh Hoàng thành rét căm căm, xa xôi mờ mịt, đêm
đen thăm thẳm, hoa kia nở trên thành lâu đẹp đến nao lòng, không gì sánh nổi, song lại chẳng thể nào với tới.
Chiến Bắc Dã đột nhiên chầm chậm đưa tay lên, đè xuống ở một vị trí trên lồng ngực.
Gió lạnh thổi qua, vết thương trên ngực hắn đang rỉ máu.
Nửa năm một khắc, ngàn dặm đi về, lưu vong, lẩn trốn..., không ngừng chỉnh
đốn chuẩn bị lực lượng, nghiên cứu kế sách... vạn dặm chinh chiến gian
khổ trên khắp các chiến trường... nửa năm, vượt qua nguy hiểm trùng
trùng ở Thiên Sát đại địa, chỉ huy quân đội tấn công hết thành trì này
đổi thành trì khác, đao kiếm tranh đoạt vung lên hạ xuống giành lấy từng tấc đất lãnh thổ vạn dặm giang sơn. Hắn đã sáng tạo ra kỳ tích trên võ
đài quân sự, nhưng chỉ có hắn biết, đó chính là kỳ tích do nỗi nhớ nhung tương tư dai dẳng tạo thành.
Hôm nay dưới thành lâu, cuối cùng hắn cũng gặp được nàng.
Tuy nhiên, lại gặp nhau trong tình cảnh như vậy.
Hắn giữ chặt lồng ngực, thoáng ngỡ ngàng, những đau đớn và trăn trở, những
lần đột kích và bôn tẩu, những lần tiến công lòng như lửa đốt, những đêm dài hành quân không ngừng không nghỉ, chính là vì để gặp được nàng,
nhưng trong tình cảnh như thế này hay sao?
Hóa ra tương tư như thể kim châm, đâm xuyên khắp cả người hắn, để lại vô số vết thương rỏ máu, tất cả đều là máu của tim hắn.
Chiến Bắc Dã cuối cùng cũng chậm rãi buông tay, thở ra một hơi dài, hắn quay
đầu lại, cánh tay buông thõng xuống rồi đột ngột phất lên cao.
"Công!"
Tiếng kèn hiệu lệnh tấn công vang lên xé rách tia nắng ban mai, tiếng hô giết vang rền đất trời, đại quân trùng trùng điệp điệp, đao kiếm như rừng
rậm, mặt đất dấy lên những cơn gió đẫm mùi máu tươi, đại địa mênh mông
chiến bào cuồn cuộn như sóng triều dồn dập, Chiến Bắc Dã ghìm ngựa nhìn
lên, đứng sừng sững trước biển người.
Mái tóc đen của hắn phất phơ trong gió, như chiến kỳ không bao giờ ngã!
Bản đồ giang sơn vạn dặm không ngăn được những ràng buộc trong lòng, hắn sẽ đuổi theo nàng.
Trưởng Tôn Vô Cực, ta và ngươi cùng tranh đoạt Phù Dao!
Phù Dao không hề hay biết, giờ phút này Chiến Bắc Dã ở dưới thành đã ra một quyết định lớn lao của cuộc đời chỉ trong nháy mắt.
Nàng có chút kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vô Cực giả dạng hộ vệ, dùng khẩu ngữ hỏi hắn, "Sao huynh lại tới đây?"
Trưởng Tôn Vô Cực thản nhiên cười nói, "Thời khắc then chốt, sao có thể không đến?"
Mạnh Phù Dao cười cười, nghĩ rằng thời khắc then chốt mà hắn nói chính là
thời điểm tiêu diệt Thiên Sát Hoàng triều, nàng vốn chẳng muốn đi nơi
khác, chỉ chớp mắt, nhìn thấy Khấu trung thư đang chỉ huy phòng thủ, mấy tướng lĩnh đều đã bị "gia quyến của hai phủ Đô đốc" giả khống chế, sắc
mặt nghiêm nghị đen thui hung tợn nhìn nàng chằm chằm, lại nhìn binh sĩ
hoảng loạn dưới thành lâu, khóe môi nhếch lên. Trưởng Tôn Vô Cực nhắc
nhở nàng, "Thủ binh của Bàn Đô tinh nhuệ dũng mãnh, xưa nay lấy danh
"Thiên hạ đệ nhất thủ thành" làm vinh quang, muốn họ không đánh mà hàng
thì nàng phải tốn chút võ mồm..."
Mạnh Phù Dao đắc ý cười, vỗ vỗ vai hắn nói, "Huynh đài, cho phép huynh sùng bái ta!"
Nàng sải từng bước về phía trước, cất cao giọng nói, "Bệ hạ đã băng hà!"
Ầm ầm một tiếng, các binh sĩ trên thành lâu đang chống cự dường như đều quay đầu lại, kinh hoàng nhin Mạnh Phù Dao.
Nàng bình tĩnh nói tiếp, "Thành đã bị hạ, Bệ hạ băng hà như tướng bị chém
đầu... Các huynh đệ còn ở đây liều mạng uổng phí ư? Giờ phút này, bỏ tà
theo chính sẽ trở thành công thần của Liệt Vương điện hạ, nếu như phản
kháng lại thì..." Nàng chỉ xuống phía dưới thành, Thương Long quân đang ở thế tấn công dũng mãnh, "Sẽ bị chôn thân dưới ba tấc thước đất, bởi
bách vạn hùng quân gươm giáo tua tủa dưới kia."
Binh sĩ ngơ ngác
nhìn nhau, có một vị tướng dưới quyền nàng nói, "Liệt Vương nhân hậu,
dân chúng thiên hạ đều theo, nếu không thì chẳng thể nào chỉ huy một đội quân hùng mạnh, thẳng tiến một đường như vậy, hiện giờ Hoàng đế đã mất, kẻ thức thời mới là trang tuân kiệt, từ nay về sau vợ con được hưởng
đặc quyền, thăng chức rất nhanh. Hoặc là chết vô nghĩa ở trên tường
thành, già trẻ trong nhà không nơi nương tựa... Chư vị tự quyết đi!"
Nàng quay người đi xuống thành, Khấu trung thư ở phía đằng sau đột nhiên nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu, mắng lớn, "Ngươi đúng là tên nhị thần vô
sỉ!"
"Ngươi nói đúng rồi!" Mạnh Phù Dao cười to, "Tại hạ cả đời
sùng bái nhất chính là nhị thần, bây giờ rốt cuộc cũng đã là nhị thần,
trong lòng quả thật rất sảng khoái."
Mạnh Phù Dao cười, nghĩ thầm rằng danh hiệu nổi tiếng "Đệ nhất nhị thần" của Chu lão Thái sư có thể an nghỉ rồi.
Khấu trung thư lại hô to "Thân làm thần tử phải luôn trung thành với vương
triều, chư vị huynh đệ, giờ phút lâm nguy sao có thể bất chiến mà hàng…”
"Bụp!"
Mạnh Phù Dao đã bắn một viên đá nhỏ lấp kín miệng hắn ta, làm gẫy ba cái răng cửa của hắn.
Phòng ngự trên thành đã lơi lỏng, còn Thương Long quân dưới thành vẫn tấn
công mạnh mẽ không thôi, ngay lúc đó tiếng hô dậy lên như sóng nước.
"Chúng ta hàng!"
Khấu trung thư đau khổ nhắm mắt - Thiên hạ đệ nhất thành không gì phá nổi,
từ xưa đến nay vẫn lấy thần thoại Bàn Đô bất tử làm vinh quang, cuối
cùng bị hủy dưới tay tiểu nhân, còn những thủ binh Bàn Đô luôn kiên trì
hộ thành kia, ấy thế mà chỉ vì mấy câu võ mồm của tiểu nhân này rốt cuộc đã buông bỏ vũ khí!
Mạnh Phù Dao không để ý đến hắn ta, mỉm cười đi cùng Trưởng Tôn Vô Cực xuống thành lâu, cửa thành vốn đã bị những
đợt tấn công dũng mãnh của Thương Long quân làm lung lay sắp đổ, mấy
trăm binh lính thủ thành hợp lực mở cổng. Cánh cổng to dày và đen chầm
chậm mở ra, ánh nắng chói lòa theo đó ùa vào, một con hắc mã chân nhuốm
ngàn dặm bụi đường xuất hiện, nghênh đón những bước chân cuối cùng từ
trên bậc thang bước xuống của nàng.
Kỵ sĩ trên lưng ngựa phong
trần mệt mỏi nhưng dáng người vẫn anh tuấn, hiên ngang trên lưng ngựa,
thẳng tắp như tùng xanh, chiến bào màu đen có thêu hình ngọn lửa đỏ tung bay, như thể ánh lửa cháy bừng giữa núi non mây trời gió lộng.
Phù Dao đứng ở bậc thang cuối cùng, mỉm cười nhìn chăm chú ánh mắt đen láy
của Chiến Bắc Dã, chờ hắn cười lên thật to và sảng khoái, đợi hắn vẫy
tay chào nàng nói, "Phù Dao, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau ở Bàn
Đô rồi."
Kết quả là... Chiến Bắc Dã không nói gì.
Hắn giơ
roi giục ngựa phóng đến mà không hề dừng lại, khiến Phù Dao ngạc nhiên
hết đỗi, lúc ngang qua nàng đột ngột hắn cúi người xuống, nàng còn chưa
kịp phản ứng thì đã bị kéo lên lưng ngựa rồi. Một tay Chiến Bắc Dã cầm
cương ngựa, một tay giữ chặt eo Mạnh Phù Dao, lướt như bay qua người
Trưởng Tôn Vô Cực. Hộ quân phía sau reo hò, Chiến Bắc Dã như một cơn lốc đen cuộn thẳng vào trong thành.
Trưởng Tôn Vô Cực đứng bất động
tại chỗ mỉm cười, ho khẽ trong cát bụi mù mịt, nhìn Phù Dao bị Chiến Bắc Dã cướp đi như gió cuốn, im lặng lắc đầu, sau đó cúi đầu xuống nói với
Nguyên Bảo đang ở trong ngực mình, "Mi xem, cường đạo được tôi luyện
chính là như vậy đó."
Nguyên Bảo đại nhân vuốt vuốt râu, trầm tư suy nghĩ: Bùng nổ tốt hơn tĩnh lặng, tĩnh lặng tốt hơn hủy diệt..."
Lại nghĩ, hoặc là như vậy - Nếu bùng nổ thắng tĩnh lặng, thì tĩnh lặng chính là hủy diệt...
Trưởng Tôn Vô Cực ôm Nguyên Bảo, hơi ngã người về phía sau, nhìn cát bụi cuồn
cuộn dấy lên, từ tốn nói, "Chúng ta cần phải lấy đức thu phục lòng
người..."
Mạnh Phù Dao xui xẻo bị cơn lốc Chiến Bắc Dã cuốn đi,
bị cuốn đi xa ba dặm mới phản ứng lại, nhất thời giận dữ, hung hăng đảo
khuỷu tay đấm một quyền vào ngực Chiến Bắc Dã, "Chiến Bắc Dã, huynh có
phải người không? Thả ta xuống."
Quyền này đấm rất mạnh, khiến
Chiến Bắc Dã đau đến kêu lên, song tay vẫn không hề thả lỏng chút nào.
Mạnh Phù Dao cảm giác khuỷu tay hơi là lạ, bèn nghiêng người nhìn áo
choàng đen thẫm của hắn dường như đen hơn thêm, có một vòng chất lỏng
thẫm màu chầm chậm lan rộng ra, nàng mang máng ngửi được mùi máu tanh
nồng... Mạnh Phù Dao nhìn trời... vì cáu mà ta vô tình gây chuyện rồi,
khiến lợn bị thương càng nặng hơn thêm...
Hoàng thành đang trong
tình cảnh hỗn loạn, quân đội Chiến Bắc Dã bận rộn tiếp quản thành, chiếm cứ phong hỏa đài, kho lương, quốc khố, ngoài ra còn một đội quân đi
cùng Chiến Bắc Dã đến thẳng Hoàng cung.
Chiến Bắc Dã phía trên
đầu nàng vẫn một mực im lặng, chỉ siết chặt Phù Dao vào lồng ngực, áo
choàng của hắn chùng xuống hơi thở nặng nề hỗn loạn, mùi máu nhàn nhạt
và mùi thuốc nổ xộc vào mũi nàng. Phù Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt tối
đen, mi mắt nhăn lại - nàng phát hiện máu ướt đẫm người Chiến Bắc Dã,
chắc là trên người hắn có không ít vết thương, lúc này nàng có thể thoát khỏi hắn một cách dễ dàng, nhưng bất luận là dù nàng có ra tay nhẹ
nhàng đến mức nào cũng sẽ khiến vết thương trên người hắn rách toạc, trừ khi là điểm huyệt hắn mà thôi... Mạnh Phù Dao thở dài, bây giờ điểm
huyệt chỗ nào của hắn đây, thời khắc then chốt đang đến... Chiến Bắc Dã
không vô liêm sỉ như Trưởng Tôn Vô Cực, dùng vết thương trên người mình
để đổi lấy sự nhượng bộ của nàng.
Sau khi phóng ngựa như bay suốt một đường, cảm giác tức giận nản lòng ban đầu khi nhìn thấy Trưởng Tôn
Vô Cực sánh đôi cạnh nàng dưới thành lâu dần dần được trút bỏ. Hắn hơi
lộ ra nét cười, haizz, dường như nửa năm không gặp, Phù Dao nàng cuối
cùng đã học được dịu dàng rồi? Nghĩ đến đây, lòng hắn vừa vui mừng vừa
buồn bực - sự dịu dàng của nàng có phải là do được Trưởng Tôn Vô Cực dạy dỗ mà có hay chăng?
Lưng ngựa nhấp nhô lên xuống, khiến thân thể hai người không ngừng cọ xát với nhau, dù cách xiêm y nhưng hắn vẫn có
thể cảm nhận được đường cong cơ thể của nàng, ngửi được hưong thơm tươi
mát trên người nàng, khiến hắn toát cả mồ hôi.
Hắn nhìn thấy nàng có ba xoáy trên đầu, chẳng trách tính tình nàng lại quật cường đến vậy, rồi hắn lại nhìn xuống thùy tai của nàng, nhỏ nhắn và trắng nõn, bóng
loáng như ngọc, nàng không xỏ lỗ tai, hắn lập tức nghĩ rằng, nữ tử trên
thế gian này không xỏ lỗ tai là đẹp nhất, nếu như trên thùy tai xinh đẹp nàng mà có thêm hai cái lỗ, chẳng phải là phá của trời không tiếc hay
sao.
Hắn cảm thấy dường như nửa năm không gặp nàng có hơi gầy
đi... ánh mắt Chiến Bắc Dã xẹt qua bò vai bên kia của nàng, rồi cúi đầu
hứ lạnh một tiếng... Trưởng Tôn Vô Cực và Tông Việt đều ở đây mà vẫn để
nàng bị thương sao? Xem ra chỉ có hắn bảo vệ nàng mới có thể yên tâm,
đợi đến lúc công việc hoàn tất, hắn sẽ cho nàng đầy đủ, tự do, không ai
có thể ngăn cản, hắn sẽ tặng nàng tất cả những gì thuộc về hắn.
Nghĩ như vậy lòng hắn tựa rất vui sướng, bàn tay đặt trên eo Phù Dao từ từ di chuyển lên vai nàng.
Nhưng mà tay hắn chỉ vừa dịch chuyển được một đoạn, "Xoẹt", bóng dáng xinh
đẹp trước mặt hắn nhanh như chớp đã tung mình, vững vàng ngồi phía sau
lưng hắn. Tiếng nói của Mạnh Phù Dao vang lên phía sau, nhẹ nhàng xen
lẫn oán trách, "Chiến Bắc Dã, huynh là sói hay sao hả? Tay chân cẩn thận không thôi ta sẽ cắt hết móng vuốt của huynh."
Hàng mày của
Chiến Bắc Dã nhăn lại, quay đầu lại phía sau liếc nàng - Mạnh Phù Dao,
nàng có biết thế nào gọi là kìm lòng chẳng đặng không?
Mạnh Phù
Dao đương nhiên là không hiểu, trong mắt nàng, tất cả các nam nhân đụng
chạm nàng từ cổ trở xuống và từ đâu gối trở lên mà không được nàng cho
phép đều là loại dâm dê - bao gồm cả Trưởng Tôn Vô Cực, chẳng qua là từ
trước đến nay nàng không phải là người keo kiệt, suốt ngày tính toán so
đo.
Gặp lại Chiến Bắc Dã sau một thời gian dài khiến nàng rất vui mừng, không nhịn được bèn kề tai hắn huyên thuyên kể chuyện. Từ chuyện
tranh giành chức quán quân Đại hội Chấn Vũ đến chuyện vào Hoàng doanh,
rồi tới chuyện tính kế Chiến Bắc Hằng, hiến kế trên Kim điện, từng bước
đoạt binh quyền, rồi đến chuyện mưu hại Chiến Nam Thành... nói đến mức
nước bọt tung bay. Đương nhiên là nàng rất thông minh, giấu nhẹm hết tất cả việc mình bị thương, bị si nhục... nàng không nhìn thấy sắc mặt của
Chiến Bắc Dã mỗi lúc một đen thui, càng nghe càng khó coi, đến cuối cùng sắc mặt hắn đen không khác cái đít nồi là mấy.
"Ta nói cho huynh nghe, cái tên mặt quỷ Chiến Nam Thành đó, có cái chỗ giấu Hổ phù thôi
mà còn gian trá hết sức. Ôi má ơi, trong đó có một con quái thú, nước
mắt màu tím của nó là vũ khí giết người đó, may mà ta là hồng hạnh biết
cách vượt tường, hoa lê một nhánh đè lên hải đường..."
“Mạnh! Phù! Dao!"
Tiếng hô trầm thấp cắt đứt lời nàng, Mạnh Phù Dao ngạc nhiên mở to đôi mắt,
quay đầu lại nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của Chiến Bắc Dã, thấy nơi đáy mắt hắn bùng lên ánh lửa nhấp nháy, đỏ rực, trên cổ và trán đều nổi gân xanh, thần sắc thật khiến người ta phải sợ hãi.
"Nàng mê sảng
hay sao hả! Ai cho nàng nhiều chuyện như vậy? Đó là thần thú hộ quốc của Hoàng triều Thiên Sát, nó không chỉ có nước mắt có độc, mà chỉ cần một
sợi lông của nó rơi trứng người nàng thôi thì sẽ lập tức chết ngay một
vạn lần!”
Mạnh Phù Dao chớp chớp mắt, hắn mắng nàng nhiều chuyện
kìa, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui nghĩ đi nghĩ lại một hồi nàng bèn quyết định khoan dung đại lượng tha thứ cho hắn, lẩm bẩm, "Không phải là để
cho ta giết thịt sao...."
"Đó là do nàng may mắn!" Chiến Bắc Dã
một lần nữa hung dữ chặn họng nàng, "Năm đó, đệ nhất kiếm thủ Thiên Sát - Tiết Vô Tà từng giành chức quán quân Đại hội Chấn Vũ, cũng bị chết dưới móng vuốt của Tử Si. Con quái vật này chỉ cần cào rách một chút da mỏng của nàng thôi, thì dù có là Đại la kim tiên cũng không cứu nổi! Nàng
nàng nàng-" Hắn giận đến run rấy cả người, suýt chút nữa đã buông lỏng
dây cương, "Nàng thật là không biết trời cao đất dày, Hổ phù cũng được,
Hoàng quyền cũng vậy, có đáng để nàng dùng tính mạng để đổi lấy hay
không? Ngu muội!"
"Con mẹ nó, huynh mới là đồ ngu muội ấy", nòng
đại pháo lập tức bị châm ngòi lửa, Mạnh Phù Dao bật dậy đứng trên lưng
ngựa, "Chiến Bắc Dã, huynh là đồ vô liêm sỉ, nửa năm không gặp, vừa gặp
lại không những bắt cóc mà còn mắng mỏ ta, huynh uống nhầm thuốc rồi
phải không? Cha huynh vui vẻ đi cướp quân quyền, cha huynh vui vẻ đi
cướp Hổ phù, liên quan quái gì đến huynh chứ!"
"Sao lại không
liên quan đến ta hả, sống chết an nguy của nàng sao lại không liên quan
đến ta chứ?" Giọng nói của Chiến Bắc Dã còn to hơn cả giọng của nàng,
"Ta thà lấy thân này đánh nhau mười ngày nửa tháng dưới thành, dùng lực
lượng của mình công thành đoạt vị, chứ không bao giờ muốn nàng vì ta mà
mạo hiểm như vậy. Mạnh Phù Dao! Nàng đem một đấng nam tử đường đường như ta đặt ở đâu thế!”
Hắn chỉ vào mũi mình, càng nói càng kích
động, "Ta, Chiến Bắc Dã muốn báo thù, muốn làm Hoàng đế, lại phải nhờ
đến... một nữ tử vì ta mà dấn thân vào chỗ chết, nội ứng ngoại hợp giúp
ta mở cổng thành sao. Ta còn mặt mũi nào để nhìn thiên hạ, nhìn nàng
chứ?"
"Ta, huynh xem thường nữ nhân? Nữ nhân thì sao hả? Chẳng
phải huynh do mẹ huynh sinh ra sao?" Mạnh Phù Dao tức đến bốc khói,
giương nanh múa vuốt, muốn ăn tươi nuốt sống kẻ vô liêm sỉ theo chủ
nghĩa đại nam tử này, "Cha huynh kém huynh chỗ nào hả? Huynh làm được vì sao ta không thể làm? Thiên Sát vạn dặm lãnh thổ đều do huynh chiếm
được, huynh sợ ta cướp công ư? Yên tâm đi, Chiến Bắc Dã huynh vinh viễn
là kẻ kiêu ngạo, Mạnh Phù Dao ta mãi mãi là kẻ nhiều chuyện. Yên tâm, từ trước đến nay ta chưa bao giờ nghĩ là huynh dựa vào Mạnh Phù Dao ta mới có thể mở được cổng thành, ta chỉ là, ta chỉ là..." Nàng đột nhiên dừng lại một đoạn, hơi thở có chút hỗn loạn, cắn cắn môi nói, "Ta nhìn thấy
người chết quá nhiều rồi, có thể giài quyết mà không cần dùng binh đao
máu đổ, vì sao ta không cố gắng làm? Tranh đoạt quyền vị nhất định phải
máu chày đầu rơi sao? Những sinh mạng đó đều có cha mẹ sinh thành dưỡng
dục, đáng trân quý như chúng ta vậy, vì sao lại bắt họ phải hy sinh
nhiều đến thế?"
Nhip tim Chiến Bắc Dã hỗn loạn, Hắc Phượng Kị
dừng sau lưng hai người một mực yên lặng lắng nghe họ cãi nhau đều bị
chấn động, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía thiếu nữ đang phẫn
nộ kia, nữ tử đang đứng trên lưng ngựa của Chiến Vương gia, im lặng lâu
thật lâu, rồi lại dùng ánh mắt chê bai nhìn thủ lĩnh của họ.
Chiến Bắc Dã lần đầu tiên bị thuộc hạ trung thành cùa mình xem thường...
Lửa giận của Mạnh Phù Dao vẫn còn cháy ngút trời, nàng ra sức giẫm lên áo choàng của Chiến Bắc Dã, "Mẹ nó! Đồ con lợn!"
Chiến Bắc Dã đành ngậm miệng, môi mím chặt thành một đường thẳng. Chết tiệt!
Nữ nhân này lại hiểu lầm rồi! Hắn đâu ngại nàng nhiều chuyện? Đâu sợ
nàng cướp công? Đâu có cảm thấy mất thể diện vì nàng nội ứng ngoại hợp
mở cửa thành cho hắn? Cũng chẳng phải vì hư danh nam tử mà hy sinh ngàn
vạn người, Chiến Bắc Dã hắn không màng... Hắn chỉ là... không muốn nàng
mạo hiểm mà thôi.
Cái câu "Dựa vào một nữ nhân mở cổng thành cho
ta" mà hắn nói lúc nãy thực ra hắn không có nói đầy đủ, hắn thật sự muốn nói là, "Dựa vào nữ nhân trong lòng ta mở cổng thành cho ta" nhưng xung quanh người đông như vậy, sao hắn có thể mở miệng nói ra như thế chứ?
Chiến Bắc Dã oán hận ảo não vung tay, haizz! Hắn sẽ không nói nữa, nói gì
cũng bị con cọp cái này hiểu lầm, nhưng lại chẳng có cách nào giải
thích, không khéo càng giải thích càng hiểu lầm, đành im miệng.
Hắn buồn bực xiết chặt dây cương, mu bàn tay nổi gân xanh lè - -Hai người
cách biệt nửa năm, không dễ dàng mới gặp lại, vậy mà vừa gặp mặt là cãi
nhau, cái này gọi là gì thế nhỉ?
Hắc Phượng kị một lần nữa lại
quay đầu lại, yên lặng nhìn nàng, lại nhìn Chiến Bắc Dã, nhưng lần này
là ánh mắt ngưỡng mộ. Trên đời này, có bao nhiêu nữ nhân có thể làm được chuyện như thế chứ, dùng hết sức mình để giúp trang nam tử đạt thành
ước nguyện...
Chiến Bắc Dã nhìn chằm chằm Mạnh Phù Dao, trong
lòng cảm thấy ấm áp, con ngươi đen láy bóng loáng, hắn hắng giọng, cố
gắng nói những lời thật dịu dàng nhất," Ta xin lỗi..."
Ai ngờ nữ
nhân kia lại tiếp tục nói dông dài, "Ta mệt rồi, huynh kiêu ngạo như
thế, ta giúp huynh có bấy nhiêu thôi đâu có gọi là xem thường huynh đâu, những việc sau này huynh tự làm đi, ta đi đây." Nói xong liền xuống
ngựa, nghĩ một chút rồi lại nói, “Nếu huynh muốn tìm ta, ta và Châu Châu ở ngõ Nam Nhị phủ Thống Lĩnh, khi đến huynh nhớ cho ta hôm kia là sinh
nhật của Châu Châu, ta có nói rằng huynh gửi thư chúc thọ nàng ấy, huynh đừng quên đó."
Nàng vừa nói xong lập tức hàng mày Chiến Bắc Dã dựng lên, hắn lạnh lùng nói, "Vì sao ta phải nhớ chứ?"
Mạnh Phù Dao sặc một cái, cả giận nói, "Ta có nói huynh nhờ ta thay mặt chúc thọ nàng ấy!"
Chiến Bắc Dã nhăn mày cúi đầu, đáy mắt hiện lên sự tức giận, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn, "Có liên quan gì đến ta?"
Mạnh Phù Dao vừa xuống đất, nghe câu nói này liền lảo đảo, xoay người phắt
lại, quát lên, "Đúng! Không liên can gì đến huynh! Ta đây cũng có quan
hệ gì với huynh đâu chứ!"
Chiến Bắc Dã chấn động, đột nhiên quay
dầu lại, con ngươi đen sẫm của hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trong
ánh mắt có vô số đốm lửa nhảy nhót, hừng hực. Phù Dao bị ánh mắt của hắn thiêu đốt đến giựt mình, lùi về sau một bước, Chiến Bắc Dã thình lình
nhảy xuống ngựa, xông đến.
Hắn nhanh chóng đến trước mặt nàng, không nói hai lời, tóm lấy nàng, hôn!
Trong nháy mắt môi của Chiến Bắc Dã đã phủ kín lên môi nàng, mạnh mẽ điên
cuồng cướp đoạt, thể hiện rõ tình cảm mãnh liệt và tâm tình bị dồn nén
cực độ, cuồng nhiệt và quyết tuyệt, triền miên hôn nàng!
Bụng dưới hắn đột nhiên đau.
Dường như có một mũi đao lạnh lẽo đặt ngay tại vị trí vừa rắn chắc lại vừa nhạy cảm của hắn.
Chiến Bắc Dã dừng lại một thoáng, chỉ một thoáng thôi, tay hắn lại siết chặt
eo nàng, một chút cũng không nhượng lại thành trì đã chiếm hạ, thậm chí
còn cắn khẽ lưỡi nàng - Nàng có gan thì thiến ta đi!
Thật tiếc
thay, nữ nhân mà hắn thích thật sự không đủ yếu đuối, mảnh mai. Mạnh Phù Dao đột nhiên xoay tay, vặn cằm của ai đó, "cạch" một tiếng rất nhẹ.
Cằm của Chiến Bắc Dã đã bị nàng tháo rời.
Nhất chiêu đắc thủ nên Phù Dao lập tức lùi về phía sau, nhìn Chiến Bắc Dã
gắn cằm mình lại, ai nấy đều trố mắt nhìn và khiếp sợ không thôi, nàng
lạnh nhạt nói: "Chiến Bắc Dã, nửa năm không gặp huynh thật là tiến bộ,
trở thành một tên dâm đãng cưỡng bức thiếu nữ trên đường, thật sự là
đáng mừng."
Nói xong nàng xoay người bỏ đi, có một binh sĩ Hắc
Phượng kị nhìn thấy ánh mắt thủ lĩnh mình, liền muốn ngăn nàng lại, lập
tức bị nàng tung cước đá bay cả người và ngựa.
Chiến Bắc Dã chăm
chú nhìn theo bóng lưng của nàng dần biến mất nơi cuối phố, ánh mắt đen
sẫm như vực thẳm... Hắn lại sai rồi, hắn luôn phạm phải sai lầm, hắn vừa gặp nàng liền sai, hết sai lầm này đến sai lầm khác, đẩy nàng càng xa
hắn. Những tương tư ẩn giấu sâu tận trong tâm khảm, hắn cứ ngỡ đó là sự
bình tĩnh và lý trí của hào kiệt, song mới vừa gặp lại nàng, lòng hắn đã tan chảy như thể băng tuyết gặp lửa, như thể sự nhớ nhung và ham muốn
có được nàng bị lửa đốt cháy thành tro bụi, khiến hắn không còn là chính mình nữa.
Chiến Bắc Dã lặng thinh, đứng ở đầu con phố dài, cửa
cung trước mặt, đầy đường là binh lính và dân thường vậy mà hắn như
chẳng nhìn thấy, dáng người hắn thẳng tắp, song lại toát ra nét cô đơn.
Lâu thật lâu sau, Chiến Bắc Dã xoay người lên ngựa, điên cuồng quất roi phóng suốt một đường.
Hắn quất roi thật mạnh, chẳng có dáng vẻ của một người xưa nay rất yêu quý
ngưa, tóc hắn bay múa cuồng dã trong gió, trông như một ngọn lửa đen
ngòm đang giận dữ cháy bừng.
Phù Dao vừa sải bước quay về vừa tức tối giơ chân đá lung tung, khiến đá cuội trên đường bắn tung tóe.
"Mình thật sự mất trí mẹ nó rồi, thế mà lại muốn Liệt Vương điện hạ tôn quí,
kiêu ngạo, đầu trâu, đối đãi thật tâm với một cô gái nhỏ, lừa gạt!"
"Mình thật sự mất trí mẹ nó rồi, vốn cho rằng người tự cao tự đại điên cuồng
như hắn, cách biệt nửa năm sẽ biết quan tâm chăm sóc, hiểu được tâm tình quí giá kia.”
"Mình thật sự mất trí mẹ nó rồi, lại dùng khuôn mặt nóng đi đắp vào cái mông lạnh của người ta!”
"Hử? Dán vào... mông?... của ai?"
Kèm theo câu hỏi kia là tiếng cười, Mạnh Phù Dao đang tức giận Chiến Bắc Dã không thôi, nghe được tiếng người nọ liền nói, "Chiến Bắc... haizz,
không có!"
Nàng không ngẩng đầu lên mà còn dùng tay che mặt; xoay người bước đi, "Ai da, ta nghĩ Vân Ngấn vẫn còn lạc ở trong cung, ta
phải đi tiếp ứng."
"Ta đã phái Ẩn vệ lẻn vào trong cung tiếp ứng
hắn ta rồi, trong cung lúc này đang loạn, khắp cung thái giám và cung nữ đều đang bỏ trốn, Cấm vệ quân như rắn mất đầu có thể giữ được cửa là đã không tồi rồi, không tìm hắn ta gây phiền phức đâu."
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười thong thả đi tới, giữ chặt áo nàng: "Chạy gì chứ, Nguyên Bảo đại nhân rất nhớ nàng."
Nguyên Bảo Đại Nhân đảo mắt, đêm qua ta vẫn còn ngủ cùng nàng ta, nhớ cái mông ấy, các người thật đáng ghét, hơi một tí là lại biến ta từ chuột thành
Kỳ đà.
"Ta cũng không muốn nhìn thấy mặt con chuột mập đó." Mạnh Phù Dao kiên quyết cự tuyệt, "Chán rồi!"
Nguyên Bảo Đại Nhân phẫn nộ - - Ta cũng không muốn nhìn cái mõm lợn nhà ngươi đâu!"
"Như vậy…" Sau lưng, người nọ vẫn đang cười, níu tay áo của nàng: "Ta nhớ nàng, không được sao?"
"Buồn nôn." Mạnh Phù Dao khinh bỉ, liếc hắn," Một khắc trước chúng ta vừa gặp nhau."
"Ngay tại giờ khắc này ta bỗng bắt đầu nhớ nàng." Người nọ nghiêm túc nói,
"Thời khắc chia ly đó, khiến ta đột nhiên cảm thấy, có những chuyện vĩnh viễn không thể buông thả, tựa như nắm cát trong tay, chỉ nhẹ buông ra thì cát sẽ theo gió bay xa."
Mạnh Phù Dao càng nghe càng chột dạ, người này nói chuyện thật là chán, lúc nào cũng đầy ẩn ý như vậy,
so sánh, quanh co, thật thật giả giả hư hư thực thực làm người ta hoảng
hồn, haizz! Màn vừa rồi chấn động quá, hắn biết hay không nhỉ?
Trưởng Tôn Vô Cực vẫn kéo tay nàng không buông, Phù Dao bỗng dưng quay mặt
lại, gí mặt mình vào trước mặt hắn thật nhanh, rồi lùi về phía sau còn
nhanh hơn, cười gian xảo, “Nhìn thấy chưa? Rồi phải không? Tốt lắm, ta
phải về đi ngủ bù đây."
Nàng lách qua người Trưởng Tôn Vô Cực đi về hướng phòng mình, đi chưa quá hai bước đã nghe thấy tiếng thở dài của hắn.
“Khuôn mặt mờ mờ không thấy rõ, chỉ thấy đôi môi tươi đẹp đỏ như máu."
Mạnh Phù Dao "á" lên một tiếng, tiêu rồi.
Trưởng Tôn Vô Cực thong thả tiến tới, mỉm cười xoay người nàng lại, ngón tay
lướt nhẹ qua đôi môi bị hôn đến sung tấy của nàng, ánh mắt hắn hiển hiện rõ nét không vui, một lúc sau thản nhiên hỏi, "Tâm tình không vui à?"
Phù Dao nghe hắn hỏi vậy bỗng nhiên nói ra hết tất cả những tủi thân ấm ức
trong lòng, cúi đâu đứng trước mặt hắn như một cô trò nhỏ, hít hít mũi
nói, "Con lợn Chiến Bắc Dã kia..."
Trưởng Tôn Vô Cực cười cười,
xoa đầu nàng, ôm vai nàng đi vào phòng, vừa đi vừa nói, "Hừ! Ta phải
nghĩ cách giúp nàng bắt tên đó bồi thường mới được..."
Thiên Sát Thiên Thu năm thứ 7, ngày 5 tháng 9, Liệt Vương Chiến Bắc Dã tấn
công Bàn Đô, quân đội Thiên Sát chưa đánh đã giải giáp quy hàng, thủ
binh thành lâu đích thân mở cửa thành. Thương Long quân tiến vào như sấm vang chớp giật, lao thẳng đến Hoàng cung, đánh tan Ngự Lâm quân, Cấm Vệ quân. Đến đây, toàn bộ các lực lượng vũ trang Hoàng thành và các khu
vực lân cận của Bàn Đô đều thần phục dưới chân Liệt Vương.
Ngày
mùa thu lá phong đỏ bay khắp thành, trên bậc thang bằng cẩm thạch ở
quảng trường, thảm hoa trải đến tận cửa cung, nghênh đón chủ nhân mới. Y bào màu đen của Liệt Vương nhuộm thẫm sắc đỏ của lá phong, hàng cây ngô đồng tắm mình trong mưa phùn, các Vương công, quan viên với quan phục
đỏ, thắt lưng tím đang quỳ nghênh đón, lẽ đương nhiên, trong số những
thần tử kia cũng có những kẻ chống đối tân quân - ba đại trung thư có
hai người đã chết, Liệt Vương hạ lệnh an táng trọng thể, thế là được
người người ca tụng là một Hoàng đế khoan dung, hiền đức.
Vào hôm Chiến Nam Thành băng hà, khi tiếng chuông tang lễ còn chưa vang lên - Lễ bộ đã vui mừng nghênh đón tân đế.
Thật ra Chiến Bắc Dã có đến nơi đặt linh cữu của Chiến Nam Thành trong cung, hắn nhốt mình trong đó thật lâu mới ra, Kỉ Vũ và Phó thống lĩnh Hắc
Phượng kị chờ đợi trước cửa, mang máng nghe hắn nói một câu, "Ngươi bị
nàng giết, nếu như oan hồn không siêu thoát được thì hãy tính vào thân
ta đây."
Kỉ Vũ và Phó thống lĩnh Hắc Phượng kị liếc nhìn nhau, im lặng thở dài.
Hôm đó tân đế qua đêm ở Thiên điện.
Đèn dầu ở Thiên điện đêm đó không tắt, thắp sáng suốt cả đêm, trên ô giấy
trắng cửa sổ in bóng hình đơn độc của Chiến Bắc Dã ngồi bên ngọn đèn,
tịch liêu, cô quạnh.
Kỉ Vũ im lặng thở dài, sau đó xuất cung đến
ngõ Nam Nhị phủ thống lĩnh hỏi thăm, kết quả là cửa phủ đóng chặt, trên
cửa có người viết mấy chữ như gà bới: "Cha mày không tiếp khách, Hoàng
đế bố cũng không gặp."
Ở khe cửa có cài một phong thư.
Kỉ
Vũ thất bại ra về, mang theo bức thư kia nhanh chóng quay về cung. Y
nghĩ rằng, Chiến Bắc Dã không biết y đi đến phủ thống lĩnh, không ngờ
Tổng quản ngự tiền thị vệ nói nhỏ cho y biết điện hạ vẫn chưa ngủ, liên
tục thò đầu ra nhìn, mãi đến khi thấy Kỉ Vũ về mới hừ khẩy một tiếng rồi đóng chặt cửa.
Kỉ Vũ dâng thư lên, ánh mắt Chiến Bắc Dã sáng
ngời, vui vẻ đón lấy, đóng cửa lại cẩn thận xem thư, xem xong thì tức
giận vỗ bàn, quát lên, "Trưởng Tôn Vô Cực đáng ghét! Cướp mất tiên cơ
của ta!"