Âm thanh này như một tiếng sét truyền vào tai Mạnh Phù Dao, khiến suýt chút nữa nàng như bị điếc.
Không xong rồi!
Nhiếp Chính vương đang đứng bên ngoài đột nhiên chau mày, quét ánh mắt nghi ngờ khắp một vòng.
Mạnh Phù Dao sợ là sẽ có tiếng gì đó phát ra nữa, đưa tay áo lên che miệng,
cười nói: "Nhiếp Chính vương chê cười rồi, Bổn cung không quen với khí
hậu của Côn Kinh, nên có hơi bị lạnh." Lại nói với Xuân Mai, "Đi gọi
Tiểu An Tử đem một viên Tố an dưỡng hoàn đến đây."
Xuân Mai khẽ
nhún người, xoay người định đi, Hiên Viên Thịnh đột nhiên nói, "Hoàng
hậu bị lạnh? Vậy phải làm thế nào? Xuân Mai, ngươi đến Tiền viện mời
Thái y phủ đến đây."
Phù Dao vừa nghe được thì cảm thấy không
xong rồi, Ám Mị đang không thể cầm cự nổi, nếu còn phải đi đến Tiền viện chắc chắn sẽ bị bại lộ, lúc đó nàng không có bên cạnh để trợ giúp hắn,
nếu bị Hiên Viên Thịnh bắt, thì muốn cứu cũng không kịp nữa.
"Chỉ là cảm xoàng mà thôi, trong cung đã đưa thuốc đến rồi, đêm khuya không tiện làm phiền mọi người."
Nàng kêu thị nữ đến, "Thay mặt Bổn cung, tiễn Vương gia."
Nàng đã sai người tiễn Hiên Viên Thịnh, dĩ nhiên hắn ta không tiện ở lại
nữa, đứng dậy cười nói: "Hoàng hậu nghỉ ngơi sớm, Bổn vương sẽ lệnh cho y quan dời đến nội viện nghe theo lời nương nương sai khiến."
Phù
Dao giờ phút này chỉ muốn hắn ta mau chóng đi khỏi mà thôi, vội vàng
đồng ý, Hiên Viên Thịnh lại thao thao bất tuyệt dặn dò rất nhiều, Phù
Dao bóp chặt hai bàn tay nhưng mặt vẫn không đổi sắc, liên tục đáp lại
một lời, mỉm cười, chân thành tiễn Hiên Viên Thịnh đến cửa, vừa nghe
động tĩnh phía sau lưng liền đứng khựng lại, nụ cười trên miệng cứng đờ.
Quả nhiên Hiên Viên Thịnh vừa đi được mấy bước thì quay đầu lại, cười nói, "Nương nương xin dừng bước, nghỉ ngơi sớm."
Phù Dao mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Thịnh lướt qua mặt nàng, không bởi vì thái độ tự nhiên của nàng mà lơ là, cất bước đi ra ngoài.
Phù Dao chậm rãi đóng cửa lại, kêu Tiểu An, "An Tử hạ rèm xuống", "Xuân Mai, dọn dẹp xong rồi đem nước đến đây."
…
Vừa đóng cửa, Phù Dao lập tức xoay người lại.
Nàng chạy vội vào gian trong, đẩy cửa phòng ra không một tiếng động, Ám Mị còn đang mặc y phục "Xuân Mai" đang đứng.
Mạnh Phù Dao nhìn hắn chưa khôi phục lại dáng vẻ nam nhân, gấp đến độ dậm
chân nói, "Huynh huynh... sao không thay y phục nhanh lên đi!"
Lúc này tiếng khớp xương ma sát nhau vang lên, Ám Mị nói rất nhỏ, "Ngộ nhỡ
hắn ta quay lại thì sao..." Lời còn chưa nói xong, hắn đã ngã nhào
xuống.
Mạnh Phù Dao đưa tay ra đỡ, chưa kịp nói gì thì Ám Mị đã
phun ra một ngụm máu đỏ tươi, khiến nàng quýnh lên, đưa tay điểm liên
tục mấy đại huyệt trên người hắn, đem hắn đặt lên giường định chữa
thương, chợt nghe sau lưng có tiếng mở cửa, Tiểu An đi vào nói, "Nhiếp
Chính vương đang ở ngoài cửa viện, dường như đang dặn dò người bên cạnh
điều gì đó, cách xa quá ta không nghe được."
"Ngươi có thể liên
hệ được với Bệ hạ hay không?" Phù Dao quay đầu hỏi, "Hiên Viên Thịnh
nghi ngờ nên không đi, tối nay nhất định sẽ có hành động, khả năng cao
nhất là sẽ đến đây lục soát tìm thích khách, nhất định phải tìm biện
pháp đối phó trước."
Tiểu An suy nghĩ một đoạn, nói: "Có cách, chỉ là..."
"Ta mặc kệ là biện pháp gì, ngươi hãy tìm cách đem Hiên Viên Mân đến đây
cho ta, nếu không thì sẽ trở thành phé thải." Nàng không nhịn được, giục hắn, "Nhanh lên."
Tiểu An thoáng trầm tư rồi khom người lui ra ngoài.
Tối nay, một đêm không ngủ.
Nửa đêm, phủ Nhiếp Chính vương yên tĩnh bỗng vang lên tiếng hô chói tai "Có thích khách!", tiếp theo đó là một ánh lừa xẹt qua bầu trời đêm, trong
nháy mắt đã chiếu sáng Vương phủ tối om.
Tất cả mọi hành động đều cực kì nhanh, hiệu suất vượt qua ngày thường — Thị vệ quần áo chỉnh tề
xuất hiện ngay tức khắc, Nhiếp Chính vương nhanh chóng ra khỏi tẩm cư
của mình, khoác áo qua loa, ánh mắt thanh tỉnh như chưa hề ngủ, trong
phút chốc đã hình thành một chiếc lưới bao vây kín mít.
"Thích
khách" xuất hiện hết sức li kì, hình như chỗ nào cũng có, mà cũng hình
như không chỗ nào có, chúng thị vệ la hét ầm ĩ đuổi theo loạn hết cả
lên, từ trước viện đuổi đến hậu viện, từ hậu viện đuổi đến nội viện, từ
nội viện đuổi đến... nơi muốn lục soát.
"Hoàng hậu nương nương!
Có thích khách lẻn vào trong Vương phủ, vì an toàn của tất cả những
người ở trong đây, vi thần xin mời nương nương vi giá, khiến nương nương bị kinh động, vi thần xin nhận tội." Giọng nói hùng hậu của Hiên Viên
Thịnh cất lên, thị vệ nhanh chóng đã bao vây toàn bộ Di Tâm Cư.
Di Tâm Cư vẫn im phăng phắc.
Hiên Viên Thịnh cau chặt mày, chờ nửa khắc sau mới nghe thấy tiếng, âm thanh này không vang dội nhưng kéo dài dai dẳng, nào chỉ có Vương phủ, e là
trong cung cũng có thể nghe thấy.
Lúc này rốt cuộc cũng có động
tĩnh, một hồi lâu sau, bên trong Di Tâm Cư truyền ra tiếng nói kiều mị
mà biếng nhác của nữ nhi, "Bổn cung ở nơi này hết sức an toàn, nửa đêm
rồi không cần lui tới đây nữa. Cứ như vậy thôi."
Hiên Viên Thịnh
cau mày, sự nghi ngờ lóe lên trong mắt, trầm giọng nói, "Nếu Hoàng hậu
nương nương đã dừng chân ở Vương phủ, vi thần phải chịu trách nhiệm an
nguy của nương nương, không dám chậm trễ. Sắp đến ngày đại hôn của nương nương, nếu nương nương xảy ra bất trắc ở trong Vương phủ, thì dù vi
thần có chết vạn lần cũng không hết tội, xin nương nương di giá."
Không khí trong viện vẫn tĩnh lặng, một hồi lâu sau Phù Dao đáp, "Vương gia
không cần quan tâm, nếu có gì không ổn, Bổn cung tự mình lo được."
Sự nghi ngờ trong mắt Hiên Viên Thịnh càng đậm hơn thêm — trước khi hắn
rời khỏi khuê phòng của nữ nhi, mơ hồ nhìn thấy trên bờ tường của Di Tâm Cư có ánh sáng lóe lên, nhanh như chớp mắt. Sau đó lại nghe thấy âm
thanh kì quặc vang lên trong phòng của Vũ Văn Tử ở bên cạnh, nhưng không biết đó là âm thanh gì. Sau đó nghĩ kĩ lại, âm thanh đó tựa như tiếng
xương gãy, chắc chắn là không phải của Vũ Văn Tử, vậy thì là của người
nào?
Vũ Văn Tử này so với trong tài liệu của hắn không có gì khác biệt, nhưng người bên cạnh nàng ta là ai? Huống chi lúc này Vũ Văn Tử
lại cự tuyệt hắn như vậy, khiến Hiên Viên Thịnh càng thêm nghi ngờ.
Nếu như ban đầu chỉ là nghi vấn trong lòng, thì hiện tại hắn cảm thấy lo lắng, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì.
"Nương nương nói đùa rồi, nương nương là nữ nhi, nếu thích khách xông vào
trong đó ẩn náu, thì sao nương nương có khả năng tự vệ?" Hiên Viên Thịnh cất cao giọng nói, "Vì an nguy của nương nương, vi thần chịu trách
nhiệm, không thể xem thường — xin nương nương di giá!"
Hắn phất tay lên, mấy ngàn thị vệ cùng đồng loạt hô, "Xin nương nương di giá! Xin nương nương di giá!"
Tiếng hô đinh tai nhức óc đến chấn động khắp không gian.
"Haizz..." Một giọng nói bất lực phát ra, một hồi lâu sau Mạnh Phù Dao thở dài nói, "Vậy xin mời Vương gia đơn độc vào trong."
Hiên Viên Thịnh vừa giật mình, Phù Dao lại nói, "Bổn cung coi Vương gia như
huynh trưởng trong nhà, cũng không muốn có hiềm nghi gì, thực sự là...
thực sự là... ngài vào đi.”
Nàng ấp a ấp úng nói, Hiên Viên Thịnh nghe thế thì mắt khẽ xoay chuyến, suv nghĩ một đoạn rồi nói, "Vi thần lĩnh mệnh."
Thị vệ trưởng Vương phủ vội vàng đến gần hắn, cất giọng thật thấp, khuyên: "Vương gia, ngài là kim thân..."
"Không sao." Hiên Viên Thịnh hòa nhã mỉm cười, giọng nói chứa đựng kiêu ngạo,
"Thiên hạ này không ai có thể lấy mạng Bổn vương chỉ trong một vài
chiêu, sư huynh ta cũng không thể."
Hắn một mình cầm đuốc, đơn
độc tiến vào cửa Di tâm Cư, mở cửa viện không một tiếng động, ba gian
viện đều tối tăm, ánh sáng bên ngoài hắt vào le lói, tim của hắn đột
nhiên đập mạnh.
Ngay sau đó hắn liền trấn định lại — Chuyện gì có thể xảy ra? Sát chiêu? Thích khách? Mật thám ẩn nấp? Rất tốt, vừa đúng
để cho hắn đuổi tận giết tuyệt.
Giày gấm giẫm trên nền đất phát
ra tiếng nhẹ tênh, trong sân viện cực kì an tĩnh, đến gian viện thứ ba ở trong cùng, loáng thoáng phát ra tiếng cười nhẹ.
Hiên Viên Thịnh dừng bước, đứng trong bóng tối, ánh mắt ngập tràn nghi ngờ.
Tiếng cười?
Trong viện tối om, đèn dầu cũng không đốt, sát khí nặng nề của ngàn quân bao
phủ, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng cười hết sức quỷ dị và thần bí.
Hiên Viên Thịnh không khỏi âm thầm hừ lạnh — cố tình bày trận mập mờ? Muốn buộc ta phải lui ra ngoài sao?
Hắn vén tay áo lên, sải bước đi nhanh hơn, vận động chân khí toàn thân, hắn bước đi đến đâu, nền đá bằng phẳng nơi đó mơ hồ phát ra tiếng rạn nứt,
kéo dài một đường.
Hắn nhanh chóng đi vào gian viện thứ ba, vẫn không có người.
Tiếng cười đột nhiên biến mất.
Hắn không cam lòng bị người khác thao túng như vậy bỗng quát khẽ, "Hoàng hậu, vi thần thất lễ!"
"Ầm—" cánh cửa dầy và nặng vỡ toang, khiến đồ vật trong khắp viện đều lung
lay, cảnh tượng trước mặt đập vào mắt Hiên Viên Thịnh.
Tiếng nỉ
non "Mau đi..." nói chưa hết nửa câu thì khựng lại, tiếng cười nhẹ hơn
nước truyền ra, xen lẫn tiếng cười trầm thấp của nam tử.
Hiên Viên Thịnh cứng đờ ngay tại chỗ.
Dưới ánh đèn sáng choang, nam tử lộ nửa thân trần đang nằm nghiêng nghiêng
trên giường, cười nói: "Nhiếp Chính vương phá hủy phong tình của trẫm,
trẫm liền đùa ngươi một chút."
Phía sau hắn, Vũ Văn Tử nghiêng
người ngồi dậy, tóc dài xõa ra, khóe mắt ửng đỏ, miễn cưỡng duy trì dáng vẻ đoan trang, xấu hổ không thôi, thế nhưng mắt mày đều hiển hiện cảm
xúc của người vừa mới trải qua hoan ái.
Hiên Viên Thịnh không ngờ lại gặp phải tình cảnh lúng túng này, kinh ngạc đứng một hồi, mới cụp
mắt khom người, nói: "Vi thần thất lễ... nhưng mà, sao Bệ hạ lại ở chỗ
này..."
"Trẫm tới từ sớm rồi..." Hiên Viên Mân yếu ớt cười, khe
khẽ nói, "Ừ... trước khi ngươi đến đây lôi kéo Hoàng hậu của trẫm ra
ngoài, trẫm nghe rõ hết."
Hiên Viên Thịnh ngẩn ra, nghi ngờ nói, "Tới từ sớm."
"Đúng vậy a." Hiên Viên Mân quyến rũ cười, "Trẫm cùng Tử nhi, một ngày không
gặp như cách ba thu. Vương gia không có để ý đến trẫm?"
Hiên Viên Thịnh im lặng, ánh mắt chớp động như đang suy nghĩ, hồi lâu nói, "Bệ
hạ, như vậy không hợp với lễ nghi, ngài... quá hoang đường..."
"Được rồi, được rồi." Hiên Viên Mân phất tay, không hề che giấu, để lộ thân
hình trơn láng, gọi thị nữ, "Trước sau gì trẫm cũng lâm hạnh Hoàng hậu,
trước cũng vậy mà sau cũng vậy... có gì khác nhau đâu. Xuân Mai, mau đỡ
nương nương đi tắm, Tiểu An Tử, mặc y phục cho trẫm, trẫm muốn cùng
Nhiếp Chính vương trò chuyện."
Xuân Mai nhỏ nhẹ đáp lại, động tác nhanh nhẹn dìu Hoàng hậu nương nương đi tắm, Tiểu An Tử bước vào hầu hạ Hiên Viên Mân mặc quần áo.
Hiên Viên Thịnh lùi về phía sau một
bước, ánh mắt quét khắp cả ba gian phòng, nhìn qua nơi ngủ của Xuân Mai — tất cả xem ra thật sự rất bình thường.
Bình thường đến mức hắn không còn lý do gì để nán lại nữa.
Hiên Viên Thịnh lùi về sau một bước, "Bây giờ đã khuya lắm rồi, sáng mai còn phải vào triều, Bệ hạ nên đi nghỉ sớm, vi thần cáo lui."
"Không nói chuyện sao?" Hiên Viên Mân ngừng tay, có chút thất vọng nói, "Trẫm có một phương thuốc tráng dương bí truyền..."
"Xin Bệ hạ bảo trọng long thể, vi thần cáo lui." Hiên Viên Thịnh không thể
nào chịu được đề tài này, ôn hòa mà lại kiên quyết cắt đứt, hơi khom
người lui ra, sau đó hắn ta ra lệnh cho tất cả thị vệ lui xuống.
Hiên Hiên Mân đứng trước cửa sổ lâu thật lâu, nhìn chăm chú theo bóng lưng
Hiên Viên Thịnh biến mất trong bóng tối, khi cánh cửa thứ ba đóng lại,
hắn lộ ra nụ cười lạnh lẽo mỉa mai.