Về tới phòng của mình, Mạnh Phù Dao vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn thấy
người nào đó dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung ở trong phòng nàng đọc
sách, nhanh chóng buông tay áo xuống định che đi, không ngờ ánh mắt sắc
bén của người nọ đã nhìn thấy, hắn liền nói: "Nàng lại nhận quà rồi
sao?"
Mạnh Phù Dao phiền muộn, cái gì gọi là "Lại nhận quà"" chứ? Nàng thường xuyên nhận quà sao?
Trưởng Tôn Vô Cực kéo tay nàng qua, cẩn thận ngắm một lúc, từ chối cho ý kiến, một lúc sau thở dài: "Nàng đấy, thành công do mềm lòng, thất bại cũng
bởi mềm lòng."
Mạnh Phù Dao lòng chấp nhận, song ngoài miệng lại
không chịu nhường nhịn, phản bác lại: "Huynh bảo ta làm sao có thể hất
vung tay của một người bệnh đây?"
Trưởng Tôn Vô Cực liếc nhìn
nàng, dựa vào lưng ghế, trên mặt vậy mà hiện lên tia cười khổ, "Cảnh
tượng như vậy, nàng rất thích đúng không? Thật xin lỗi, có lẽ ta mãi mãi chẳng thể cho nàng..."
Mạnh Phù Dao khẽ giật mình, sau đó mới
nghĩ ra hắn đang nói đến Nguyên Hoàng hậu, so với thâm tình của mẹ con
Chiến Bắc Dã, Trưởng Tôn Vô Cực không chỉ không thể cho nàng niềm vui
gia đình như vậy, mà ngay cả hắn cũng không thể cảm nhận được.
Nghĩ như vậy, Mạnh đại vương quả nhiên lập tức mềm lòng, tiến lên vỗ vỗ vai
hắn, an ủi: "Hoàng hậu rồi sẽ có ngày hiểu cho huynh."
Trường Tôn Vô Cực thuận thế ôm lấy eo nàng, trầm giọng: "Có nàng hiểu là tốt rồi..."
Mạnh Phù Dao tràn đầy tình thương của mẹ, vuốt lưng hắn, nhẹ nhàng nói: "Ừ..."
Sau đó nàng phát hiện, bàn tay đang nắm eo nàng của Thái tử điện hạ hình như càng lúc càng không ngoan, sau đó nữa...
"Bốp!"
Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng người nào đó bị va vào bàn, sau đó là tiếng gầm vang...
"Trưởng Tôn Vô Cực, huynh là tên hồ ly trời đánh!"
Đi được mấy ngày, cuối cùng cũng tiến vào đất phong Trường Hãn, dọc đường
đi vì chăm sóc Thái hậu nên mọi người đi rất chậm, Mạnh Phù Dao cũng
không vội, Thái hậu cả đời bị giam giữ trong thâm cung, hôm nay cuối
cùng cũng có cơ hội cùng con trai đi ngắm núi sông Đại Hãn, bà nhìn gì
cũng thấy vui vẻ mới lạ, làm sao nỡ thúc giục? Hơn nữa thời gian cũng
không gấp mà.
Vương phủ Chiến Bắc Dã chọn cho Mạnh Phù Dao nằm ở
Kiều huyện, triều đình phái nhân công giám sát xây dựng, Quan phủ ở đây
vô cùng gắng sức, xây rất xa hoa lộng lẫy vừa ngập tràn khí phách vừa
hùng vĩ. Mạnh Phù Dao vùa ngẩng đầu liền nhìn thấy bốn chữ đen bay bổng
hào phóng "Vương phủ Đại Hãn" trên tấm hoành phi vàng, lại nhìn Vương
phủ diện tích rộng lớn bao la, không nhịn được lẳm bẩm: "Ai không biết
còn tưởng ta muốn soán vị, xây nên một hoàng cung thu nhỏ."
Chiến Bắc Dã đang đứng đón ánh mặt trời, ngẩng đầu nhìn xem tấm biển, nét
cười còn sáng chói hơn vài phần so với ánh nắng, "Nếu nàng muốn hoàng
cung, ta sẽ nhường lại ngay."
Mạnh Phù Dao im lặng, đành phải làm như không nghe thấy, vừa bước lên bậc thang, cửa chính đột nhiên mở ra, Kỉ Vũ và Diêu Tấn mang theo một đoàn người bước ra. Kỉ Vũ theo quy củ
của hộ vệ quỳ một chân xuống nghênh đón, Diêu Tấn thì mặt đầy nước mắt
lao về phía nàng, túm lấy vạt áo Mạnh Phù Dao gào khóc: "Ông trời ơi,
chủ tử của ta rốt cuộc đã trở về, tội nghiệp ta gần đây buôn bán lời
thật nhiều mà không có người để khoe, thật là khó chịu.”
Mạnh Phù Dao giơ chân đá văng gã, mắng: "Đồ con buôn!" rồi tự tay dìu Kỉ Vũ dậy, tươi cười chân thành: "Kỉ thống lĩnh, còn chưa đa tạ ngươi giết con thỏ kia."
Khóe môi Kỉ Vũ lộ ra ý cười nhàn nhạt, cúi đầu nói: "Đó là do Hãn Vương biết cách nuôi thỏ."
Mạnh Phù Dao cười to, dùng sức đập vào vai y, nói: "Không thể tưởng được
ngươi một khi nói đùa cũng không phải dạng vừa đâu." Nàng quay người,
khẽ khom lưng đưa tay mời Trưởng Tôn Vô Cực và Chiến Bắc Dã: "Cuối cùng
cũng có thể chiêu đãi hai vị lão đại ở trong nhà ta rồi."
Chiến
Bắc Dã nghe câu này của nàng, đáy mắt sáng rực niềm vui, nhíu mày nhìn
thoáng qua Trưởng Tôn Vô Cực, người nọ cười cười, thần sắc bất động, hạ
thấp người nhường Chiến Bắc Dã đi trước. Chiến Bắc Dã từ trước tới nay
không câu nệ tiểu tiết, vui vẻ sải bước vào trong, Trưởng Tôn Vô Cực lại mỉm cười dẫn hắn rẽ qua tường ngăn, xuyên qua hành lang tiến vào phòng
khách, tự mình ngồi vào vị trí dành cho gia chủ, sai bảo nha hoàn dâng
trà... Khi Chiến Hoàng đế nâng chén trà nhỏ lên mới hiểu ra, Trưởng Tôn
Vô Cực từ đầu tới cuối đã dùng thân phận "chủ nhà" chào đón "vị khách"
là hắn!
Đêm đó lúc ăn cơm, Chiến Hoàng đế vẫn luôn sầm mặt, Thái
hậu sợ hãi nhìn nhi tử, không biết hắn tại sao lại như vậy, Chiến Bắc Dã nhận ra mình làm Mẫu hậu kinh sợ, sắc mặt liền dịu xuống. Mạnh Phù Dao
trong lòng buồn cười không thôi, đành phải làm tốt thân phận chủ nhà
liên tục mời rượu, cố tình chuốc rượu hai người nọ để mọi người bớt
việc, kết quả nàng buồn phiền phát hiện, hai vị nọ đều là những kẻ ngàn
chén không say, nàng rót mỏi cả tay rồi mà hai người vẫn mặt không đổi
sắc, cuối cùng thẳng thừng chê nàng châm rượu quá chậm, thả sức uống
cùng nhau.
Mạnh Phù Dao rất có ý thức chủ nhà ngồi một bên trông
coi, sợ cả hai uống say sẽ quyết chiến với nhau, kết quả nàng trông đến
dài cổ, mở mắt ra nhìn mãi mà hai người nợ vẫn còn đang uống.
Lại trông, nhấc mí mắt lên, đang uống...
Lại trông tiếp, búng mí mắt nhìn, vẫn đang uống...
Mạnh Phù Dao giận dữ, đứng lên bước nhanh ra ngoài - không ngồi với họ nữa, uống say chết các huynh đi!
Một đường mệt nhọc, giờ được ở trong Vương phủ mình, nàng ngủ rất thoải mái, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp
Mà giờ phút này.
Đêm khuya.
Trăng lạnh.
Con phố dài sắc xanh tĩnh mịch yên ắng.
Một bóng người lảo đảo, giãy giụa xiêu vẹo chạy vội trên phố dài, dọc đường máu chảy lẫn mồ hôi, không chịu nổi ngã quỵ, lại không đứng dậy nổi,
cuối cùng bám lên vách tường, cây xanh, từng bước một di chuyển về phía
Vương phủ Đại Hãn.