Phù Dao Hoàng Hậu

Chương 72

Không phải chứ, ta đâu có cần sinh mệnh và linh hồn của ngươi đâu! Tâm tính Mạnh Phù Dao đang bực bội nên chẳng buồn để ý nữa, nàng bước nhanh đến trước mặt thiếu niên kia, không nói hai lời, giơ tay đoạt lấy cung tên trong tay hắn, lắp tên kéo cung, đứng vũng vàng trên mặt đất nhắm thẳng hồng tâm.

Lập tức có tiếng người cười khinh bỉ vang lên --- Thiết Thành lập tức bắn những tấm bia đang di động, độ khó lớn hơn gấp trăm ngàn lần bắn bia bất động, trong lòng mọi người đều chắc chắn thành chủ người Hán nhỏ xíu ẻo lả kia, nhất định sẽ thảm bại.

Mạnh Phù Dao mắt điếc tai ngơ, giờ phút này trong lòngg nàng vô cùng buồn bực, không hiểu sao lại cứ tức tối suốt, tựa hồ như những buồn bực tức tối này hoá thành một mũi tên nhọn găm ở ngực nàng. Nàng cười lạnh lẽo, từ từ kéo cung cong, nhắm ngay hồng tâm, cũng lúc đó một tràng cười la hét ầm ĩ vang lên.

Đầu mũi tên sắt đen sì trước mắt, hồng tâm nhỏ bé từ từ phóng đại, hai điểm đen và đỏ hợp thành một đường thẳng tắp với tầm mắt nàng, suy nghĩ trong đầu nàng lúc này bỗng nhiên trở nên rời rạc.

Nhân sinh cũng giống như một mũi tên bắn vào không trung, có thể xuyên qua sương lạnh giá buốt, xuyên qua những nỗi đau thương trên thế gian, nhưng lại bất lực trước vách ngăn núi đá, số mệnh con người cũng như vậy sao!

Ý trời muốn đùa bỡn với con người như vậy sao?

Cứ như vậy thì, bắn đi! Bắn cho hết thảy những do dự băn khoăn và bất đắc dĩ đang kìm nén trong lồng ngực của nàng rơi xuống tất cả. Có một số việc nàng không thể cho phép mình thay đổi, trước một số người nàng không cho phép mình yếu đuối, đó chính là Mạnh Phù Dao nàng!

"Vút"

Mũi tên cực kỳ hung mãnh lao đi, không khí xung quanh dường như cũng bị chấn động, tóc của những người đứng gần đều bị dựng lên thẳng đứng, chỉ một mũi tên dài mảnh mà đã khiến gió to nổi lên cuồn cuộn.

Mũi tên lao đi nhanh như ánh chớp nhắm thẳng tới hồng tâm, ánh mắt của mọi người gần như không thể nào đuổi kịp, mà hồng tâm trên bia lúc này đã cắm đầy tên, căn bản là không thể cắm thêm được một mũi tên nào nữa, cơ hồ chỉ còn lại một khoảng trống nhỏ xíu bằng ngón út của một đứa bé sơ sinh mà thôi.

Mũi tên của Mạnh Phù Dao chỉ trong tích tắc đã cắm phận vào đó.

"Phập"

Khi âm thanh rất khẽ vang lên thì mũi tên đã cắm vào điểm nhỏ xíu xiu kia trên hồng tâm, khiến tất cả mọi người đều há to miệng, tiếng kinh hãi còn chưa kịp thốt ra thì bất ngờ mũi tên ấy lại dội ngược trở lại.

Thua rồi!

Sắc mặt của đệ nhất xạ thủ thần kì Thiết Thành đột nhiên thấy sắc.

Trong lúc mọi người vẫn chưa kịp nhận ra điều gì... Mũi tên của Mạnh Phù Dao bị dội ngược ra, mọi người đều tưởng rằng nó sẽ rơi xuống đất nhưng chỉ trong một giây sau đó nó lại nhanh hơn cả tia chớp, cắm thẳng vào hồng tâm lần nữa.

"Bụp bụp bụp...

Hàng loạt những mũi tên trên hồng tâm tích tắc liền đồng loạt rơi xuống mặt đất, mũi tên của Thiết Thành cũng thế. Cuối cùng chỉ trong nháy mắt, ngay điểm giữa của hồng tâm trên bia chỉ còn lại một mũi tên của Mạnh Phù Dao.

Công pháp tầng thứ ba "Phá Cửu Tiêu", quay về!

Không khí trên quảng trường bất chợt trở nên im ắng kinh sợ, Mạnh Phù Dao lại thản nhiên ném cung đi, sải bước quay trở về.

Phía sau có tiếng người hét vang:

"Tuyệt!"

Mạnh Phù Dao cũng không buồn quay đầu lại.

"Ta thích!"

Mạnh Phù Dao cứng đờ, nàng lập tức an ủi bản thân mình là, tên tiểu gia hỏa nào đấy không... tìm được từ để biểu đạt...

" Ta phải cưới ngươi!"

Tiếng ồn ào lại vang lên, Mạnh Phù Dao hung hăng quay đầu lại, chống nạnh mắng to "Ngươi không có mắt à? Lão tử là nam nhân, nam nhân đó."

"Mọi người nói là ngươi... đoạn tụ."

... Hả, đoạn tụ? Đây là thời đại gì mà lại xuất hiện chuyện nhảm nhí này chứ? Còn nữa, trong các tiểu thuyết kiếm hiệp, khi anh hùng tỉ võ phân định thắng thua, người nao thua đều nguyện ý trở thành thuộc hạ của người kia mà. Sao trường hợp này của nàng lại đặc biệt thế nhỉ?

"Lão tử là đoạn tụ cũng không cưới ngươi!" Mạnh Phù Dao rống to "Thủ hạ bại tướng chỉ làm thuộc hạ!"

"Ta không làm thuộc hạ của ngươi!" Thiết Thành rống to hơn cả nàng, "Ta vừa nhìn thấy ngươi là đã thích, ngươi có thể thắng ta, đương nhiên ta càng thích ngươi nhiều hơn nữa. Nếu ta không đoạt được thứ mình thích, thì ta không phải nam nhân chân chính."

Mạnh Phù Dao rống lên " Lão tử không phải là đồ vật!"

"Không phải đồ vật ta cũng lấy!" Thiết Thành rống lại to hơn.

"Ngươi thắng ta trước đã!" Mạnh Phù Dao lại tiếp tục rống.

"Ta sẽ thắng ngươi, sau đấy ngươi phải đồng ý lấy ta!"

"Không!"

"Không được không!"

.....

Sau một hồi cùng nhau so tài rống hét, cuối cùng kết quả cũng như trứng chọi gà, mắt hai người đỏ bừng như sung huyết, yết hầu lên xuống bình bịch.

Cuối cùng Mạnh Phù Dao bại trận --- Nàng rống không ra tiếng nữa.

Ánh mắt sung huyết của nàng bắn thẳng lên đài cao, ra sức phất tay, "Ngăn lại! Ngăn lại cho ta!"

Các nha dịch và hộ vệ lập tức giơ thương ngăn lại, Thiết Thành đành buông tay không làm gì thêm nữa, tìm chỗ ngồi gần với Mạnh Phù Dao nhất, nhìn nàng chằm chằm.

Lòng Mạnh Phù Dao cuồn cuộn tức tối, chứa chan ấm ức, nàng nghĩ thật lâu thì kết luận rằng, kẻ đầu sỏ khiến nàng bực mình như vậy chính là tên Nguyên Chiêu Hủ đang ngồi kia. Nàng không nhịn được bèn oán hận nhìn hắn, Nguyên Chiêu Hủ vẫn thong thả uống trà, mỉm cười nói: "Thành chủ đại nhân hoa đào nhiều thật."

"Huynh không thể an ủi ta câu nào sao?" Mạnh Phù Dao giận dỗi nói, "Ta cũng đâu có muốn hoa đào vây quanh ra nhiều như vậy."

Nguyên Chiêu Hủ nhíu mày, "Thật ra ta thấy hắn nói một câu rất đúng."

"Hả..."

"Nếu một nam nhân mà không giành được thứ mình thích, thì hắn ta không phải là một nam nhân chân chính."

Mạnh Phù Dao lập tức im lặng, cổ họng tắt nghẽn, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, chờ kết quả bình chọn thiếu nữ đẹp nhất đêm lễ hội này.

Cuộc thi tuyển chọn thiếu nữ đẹp nhất lễ hội không giống như cuộc thi so tài bắn tên, mỗi người đẹp tham gia biểu diễn một tiết mục hát dân ca, dân chúng thi nhau bình chọn tranh chấp thảo luận mãi không ngớt. Mãi cho đến lúc Mạnh Phù Dao cảm thấy buồn ngủ, mới có người đi lên thông báo đã có lựa chọn được cô nương đẹp nhất đêm nay.

Mạnh Phù Dao lại lập tức dạt dào hăm hở xem kết quả, quả nhiên là một cô gái vô cùng xinh xắn đáng yêu, thướt tha yêu kiều, sóng mắt lăn tăn, trời sinh quyến rũ thanh tao lại tràn đầy dũng khí. Việc bình chọn ra cô nương đẹp nhất lửa trại đêm nay khiến các trang nam tử ưu tú bốn phương tám hướng đều tề tựu đông đủ, đến lúc đó nàng sẽ ra tay tác thành cho cặp đôi xinh đẹp hữu duyên này.

Mạnh Phù Dao nhìn nàng ta cười tít mắt, nghe nói là ở lễ tế thần những năm trước đây thì thiếu nữ đẹp nhất thường kết duyên cùng xạ thủ giỏi nhất. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, điều này từ xưa đến nay đều là vậy, chẳng bao giờ thay đổi cả. Hồ Tang cô nương xinh đẹp này mà kết đôi với tiểu tử ngốc Thiết Thành kia thì đúng là trai tài gái sắc. Nữ nhi đẹp nhất kết đôi với nam tử nhiệt huyết sôi trào thì chắc chắn là trời sinh một cặp, có muốn từ chối cũng không thể nào từ chối được. Đến lúc đó, ha ha ha, cục than nóng trên tay nàng đã được vứt đi.

Mạnh Phù Dao mãi lo suy nghĩ tính toán đủ trò linh tinh trong đầu, không để ý thấy Hồ Tang cô nương kia đang thẹn thùng e lệ liếc mắt nhìn lên khán đài.

Màn đêm buông xuống, lửa trại trên quảng trường được đốt cháy bùng lên, ánh lửa đỏ thẫm cuồng dã soi rọi nét mặt của mọi người, khiến ai cũng má đỏ hây hây. Mọi người cùng nhau vui vẻ nấu nướng các món ăn dân dã, mùi thơm lan tỏa, thỉnh thoảng vang lên tiếng những giọt dầu mỡ rơi xuống lách tách rất êm tai.

Các thiếu nữ mặc váy hoa xòe rộng lõa ngực nắm tay với các thiếu niên kết thành vòng tròn khiêu vũ, vui vẻ múa những điệu múa đơn giản nhưng lại tuyệt đẹp, hát những bài hát ca ngợi thần linh đã ban ân huệ phước lành cho họ, cầu nguyện thần linh phù hộ cho họ mãi mãi.

Mạnh Phù Dao ngồi bên cạnh đống lửa, nhẹ nhàng gõ tay theo nhịp trống, say mê cười nói: "Những điệu múa của các dân tộc thiểu số luôn chất phác chân thành, chính bởi vì vậy mà khiến người ta say mê."

Nguyên Chiêu Hủ ngồi nhìn ca múa, nhàn nhạt hỏi: "Sao gọi là dân tộc thiểu số?"

Mạnh Phù Dao bật kêu lên "Á", đảo tròn mắt đáp, "Là dân tộc ít người."

"Phù Dao, nàng thường hay nói những từ lạ lẫm khó hiểu." Nguyên Chiêu Hủ quay đầu nhìn nàng, "Nghe qua không giống như ngôn ngữ của Năm châu đại lục này."

"Ta tự nghĩ ra đó." Mạnh Phù Dao dõng dạc tuyên bố, "Hình như ta thông minh không giống như người thường."

"Nàng từ trước đến nay đều như vậy..." Nguyên Chiêu Hủ rất khẽ khàng nói những lời này. Mạnh Phù Dao cũng không nghe thấy, đột nhiên lúc này nàng hứng trí la lên: "Có muốn học điệu múa do ta nghĩ ra không, rất tao nhã đó... ta cảm thấy rất phù hợp với khí chất của huynh..." Nàng còn chưa nói xong bỗng nhiên tiếng hoan hô dậy lên vang dội, sau đó liền thấy thiếu nữ xinh đẹp nhất đêm nay Hồ Tang đang nắm một chiếc khăn tay gấm trong tay, e thẹn xấu hổ cười bước đến gần.

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm nàng ta, không hiểu vì sao nơi đáy lòng đột nhiên lại có một cảm giác nao nao.

Hồ Tang cô nương cũng phớt lờ hết thảy mọi người, vẻ mặt đê mê đắm đuối, ánh mắt sóng sánh nét cười đong đầy chờ mong, nhìn người... bên cạnh Mạnh Phù Dao.

Nàng ta ngượng ngùng, nhẹ nhàng khẽ khom người, ném tấm khăn gấm trong tay vào người Nguyên Chiêu Hủ.

Tiếng reo hò liền dậy lên, cùng lúc ấy lửa trại cháy bùng lên mạnh mẽ, Hồ Tang cô nương dịu dàng e lệ chúm chím môi cười, giơ tay ra đi về phía Nguyên Chiêu Hủ.

Nàng ta chìa tay ra trước mặt Nguyên Chiêu Hủ, những ngón tay trắng sáng như ngọc.

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm cánh tay kia, cảm thấy cổ họng khô khốc nóng rát, vội vàng nuốt nước miếng ừng ực.

Theo phản xạ tự nhiên Mạnh Phù Dao liếc mắt nhìn về phía Nguyên Chiêu Hủ, mắt mày hắn vẫn điềm nhiên hững hờ, không chút ngạc nhiên hay hốt hoảng, thậm chí trên mặt còn treo nét cười.

Ánh trăng vàng toả, sao sáng nhấp nháy, lửa đỏ bập bùng, tuấn nam mỹ nữ gặp mặt nhau tạo nên một bức tranh thật đẹp. Tiếng reo hò bốn phía dần dần yên tĩnh trở lại, mọi người như mê muội nhìn đăm đăm đôi nam nữ tuyệt đẹp kia.

Ánh mắt Mạnh Phù Dao chứa đầy mâu thuẫn, nàng không nhìn Nguyên Chiêu Hủ cũng chẳng nhìn chiếc khăn gấm kia, nàng biết, nếu giây phút này đây Nguyên Chiêu Hủ mà cầm chiếc khăn gấm đó thì tất cả mọi người ở đây sẽ đứng dậy nhảy múa, tán thành se duyên cho đôi uyên ương này.

Nếu như vậy... Không phải tốt hơn sao?

Mạnh Phù Dao thừ người, đôi bàn tay như trở nên lạnh lẽo, khẽ run run. Những suy nghĩ trong đầu hỗn loạn rối bời, đột nhiên trong đầu nàng loé lên một ý nghĩ điên cuồng hoang dại, dù nàng muốn xua tan ý nghĩ này nhưng nó cứ lẩn quẩn trong đầu nàng mãi chẳng chịu rời.

Nếu hắn nhận... Nếu hắn nhận lấy...

Tất cả mọi thứ đều sẽ bị xoá sạch...

Thiếu nữ kia vẫn đưa tay về phía Nguyên Chiêu Hủ, kiên trì mãi không nản lòng, không buông bỏ ý định, tựa như nếu Nguyên Chiêu Hủ không đưa ra câu trả lời, nàng ta sẽ không bao giờ buông tay.

Trên mặt thiếu nữ đã lộ ra nét xấu hổ, không biết do ánh lửa khiến sắc mặt nàng ta đỏ hồng đến say lòng người hay do nguyên nhân nào khác. Nàng ta khẽ cụp mắt, như bởi vì chờ đợi quá lâu mà đôi mắt ươn ướt long lanh. Nhưng ánh nhìn trước sau vẫn dán chặt trên người Nguyên Chiêu Hủ, gần như đắm đuối si mê, tin tưởng rằng, nam tử tao nhã thoát tục khí chất tôn quý tựa thiên tiên trước mặt mình, là người mà nàng ta có thể gửi gắm trọn cả cuộc đời.

Cuối cùng Nguyên Chiêu Hủ cũng cử động, nhưng không phải hắn đưa tay ra, mà từ từ nhặt chiếc khăn gấm kia lên. Tất cả mọi người đều nôn nóng theo dõi hàng động của hắn, suy đoán xem hắn sẽ nhận chiếc khăn gấm đó hay là sẽ vứt nó đi.

Đột nhiên có một bàn tay vươn ra.

Tiếng nói trong veo lảnh lót vang lên.

"Haizz, cô nương thật đẹp nha, đại ca ta chắc chắn rất thích đó. Ca ca đừng mắc cỡ nữa mà, đệ hiểu được ý nghĩ trong lòng huynh. Mau, nhận đi."

Người vừa cất tiếng dĩ nhiên là Mạnh Phù Dao, nàng tự ý cầm chiếc khăn gấm nhét vào lòng Nguyên Chiêu Hủ mà không buồn nhìn mặt hắn.

Tiếng reo hò dậy lên như sấm, đáy mắt Hồ Tang cô nương lập tức bắn ra những tia sáng mừng rỡ hớn hở rạng ngời.

Thân thể Nguyên Chiêu Hủ từ từ run rẩy, nam tử từ trước đến nay luôn điềm nhiên trầm tĩnh thâm sâu --- thình lình quay đầu lại, nhìn thẳng Mạnh Phù Dao.
Bình Luận (0)
Comment