Phù Dao Hoàng Hậu

Chương 96

Mọi ánh mắt đều nhìn về Trưởng Tôn Vô Cực.

Không ai biết giờ phút này Mạnh Phù Dao đang lún sâu vào hiểm cảnh.

Chúng nhân đều tò mò, nhưng cũng không hy vọng sẽ được nghe câu trả lời, chỉ có Phật Liên ngồi yên không nhúc nhích, bàn tay trong ống tay áo siết chặt lại, dù không có gió nhưng ống tay áo nàng ta lại tự nhiên rung động.

Ánh mắt của chúng nhân đều rơi trên người Trưởng Tôn Vô Cực, hắn vẫn trầm mặc, tựa như suy nghĩ rất lâu, sau đó bật cười, lên tiếng, "Hôn ước của ta và Công chúa, đã không còn..."

Hắn đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn xuống võ đài, ngay sau đó thân hình khẽ lay động, lướt nhanh xuống dưới.

Tất cả chúng nhân đều đang trông ngóng câu trả lời của hắn, không ngờ người từ trước đến nay luôn hết sức bình tĩnh hôm nay bỗng lộ vẻ nóng vội, còn chưa nói xong đã lướt đi, khiến ai nấy đều kinh ngạc không thôi.

Ống tay áo Phật Liên cũng đột ngột thôi rung, Phượng tứ Hoàng từ bên cạnh nàng ta ngoảnh sang, cười nói, "Chiêu Hủ Thái tử này, sao tính tình lại như vậy..." Hắn ta bỗng nhiên thấy sắc mặt của Phật Liên, ngạc nhiên, "Ơ, muội muội sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"

Phật Liên nghiêng đầu nhìn hắn cười, "Ca ca đừng lo, muội từ nhỏ đã được chư Thần chư Phật bảo hộ, từ trước đến nay đều chuyển nguy thành an."

Phượng tứ Hoàng tử cảm thấy câu trả lời này có chút kì quặc, nhưng cũng không bận tâm, lại xoay đầu nhìn về hướng võ đài.

Phật Liên vẫn ngồi yên, mỉm cười, nụ cười hiển hiện sự lạnh lẽo tột cùng.



Mạnh Phù Dao thu đao lại, một luồng sức mạnh khổng lồ tương tác ngược chiều với chân lực trong người nàng, nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể mình như phát ra tiếng ầm ầm vang dội, ngay sau đó toàn thân liền trở nên nặng nề, máu trong người nàng trào lên cổ họng, bắn ra ngoài tung tóe. Ba Cố như đã chờ đợi cơ hội này từ lâu, đột nhiên gã chuyển động, nhảy lên trước một bước, duỗi tay ra, trong lòng bàn tay thình lình xuất hiện một con mắt quỷ đen ngòm, giơ trảo bổ về phía trước ngực nàng.

Lúc này mọi người đều quay đầu nhìn về phía võ đài, tức thì nhìn thấy mới vừa rồi Mạnh Phù Dao tấn công long trời lỡ đất chiếm thế thượng phong, nắm chắc phần thắng, bây giờ bỗng dưng bị đối phương áp chế, khó mà tránh né, cứ thụt lùi về sau, còn Ba Cổ thì không ngừng tấn tới. Mạnh Phù Dao như thể bị thương rất nặng, chúng nhân đồng loạt hoảng hốt thất kinh, kêu lên "Á!"

Ba Cổ cười gằn, Mạnh Phù Dao giữa không trung cố hết sức xoay người tránh chỗ hiểm yếu, lại phát hiện ra kinh mạch của mình trong nháy mắt đã hỗn loạn, không thể động đậy.

Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, ngay một thoáng khép mi, bóng áo tím chợt lóe lên.

Trưởng Tôn Vô Cực lướt đến.

Hắn lướt đến như mây bay nước chảy, lại ra tay mạnh mẽ như sấm chớp, ống tay áo vừa phất lên không trung, tích tắc đã chặt đứt công kích của Ba Cổ!

Ba Cổ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, nói từng chữ, "Chiêu Hủ Thái tử, các hạ là trọng tài của Đại hội, thế nhưng lại nhúng tay vào trận đấu, công khai che chở cho người của Vô Cực quốc, không cảm thấy làm như vậy là quá đáng sao?"

Trưởng Tôn Vô Cực nhàn nhạt nhìn hắn, "Ta lại cảm thấy, ta đang che chở cho các hạ."

Ba Cổ lạnh lẽo đáp trả, "Thái tử nói đùa!"

"Ta cũng lười nói đùa với các hạ." Trưởng Tôn Vô Cực thu tay về, cười nói, "Ta chỉ hỏi một câu, các hạ đúng là người của Phù Phong sao?"

Mọi người đều nhốn nháo cả lên, quy định của Đại hội Chân Vũ không cho phép người tham gia nói dối quốc tịch của mình, một khi phát hiện gian dối, sẽ lập tức hủy bỏ tư cách tham gia và trục xuất khỏi Đại hội, cũng sẽ nghiêm trị. Nếu như Ba Cổ nói dối, như vậy chắc chắn sẽ bị loại.

Sắc mặt Ba Cổ thay đổi rõ rệt, lập tức nói: "Đương nhiên!"

"Vậy sao? Như vậy tại hạ sai rồi?" Trưởng Tôn Vô Cực bật cười, đột ngột đánh lên đỉnh đầu Ba Cổ, nhướng mày hỏi, "Vậy sao các hạ lại đội tóc giả? À, trên trán còn có một ấn ký?"

Ba Cổ cả kinh, vội vàng đưa tay lên sờ đầu, nhưng lại không phát hiện gì khác thường, bèn ngây ra, giương mắt nhìn khắp xung quanh liền chợt hiểu Trưởng Tôn Vô Cực đã cài bẫy mình, sắc mặt liền sa sầm xuống.

Trưởng Tôn Vô Cực cười rộ, vừa cười vừa chắp tay trở về chỗ ngồi, lạnh nhạt cất lời, "Hay là các hạ tự mình lột tóc giả ra đi, nếu phải nhờ đến Thiên Sát kim vệ ra tay, e là sẽ khó coi lắm."

Trưởng Tôn Vô Cực xoay người bỏ đi không buồn nhìn gã, Ba Cổ đứng như trời trồng ngay tại chỗ, chợt nghe bên tai có người truyền âm, "Người tu hành ở Thương Khung từ trước đến nay không tham gia việc ở hồng trần thế tục, các hạ không chỉ vi phạm quy tắc của Đại hội Chân Vũ, mà còn vi phạm luật lệ ở Thương Khung. Các hạ có thật sự không sợ ta sẽ truyền tin tới Thương Khung, bảo họ ban cho các hạ một tờ thần dụ sao?"

Ba Cổ run rẩy, kinh hãi nhìn Trưởng Tôn Vô Cực. Vị Thái từ này quả thật đáng sợ như lời đồn. Gã vốn ngụy trang hết sức cẩn thận, lọt vào vòng cuối cùng này, cho đến lúc nãy mới sử dụng một chút thuật pháp của Thương Khung, hơn nữa gã đã cố tình dùng Vu thuật tương tự của Phù Phong để che đậy Quỷ Nhãn pháp, vậy mà người đó vẫn nhìn ra được

Gã theo bản năng nhìn về phía Bùi Viện, rồi lại vội vàng thu hồi ánh mắt vì sợ bị Trưởng Tôn Vô Cực sẽ phát hiện, thật sự sợ hãi câu nói kia của Trưởng Tôn Vô Cực, do dự đứng yên một chỗ không biết nên làm gì. Chiến Nam Thành trầm mặc nhìn gã, hỏi Trưởng Tôn Vô Cực, "Thái tử thấy nên xử lý thế nào cho tốt?"

"Tại hạ đã làm xong nghĩa vụ trọng tài." Trưởng Tôn Vô Cực lạnh nhạt đáp lời, "Nói đúng ra, mới vừa rồi Ba Cổ đã sử dựng Cấm thuật chứ không phải võ công, làm trái với tôn chỉ của Đại hội, xử trí như thế nào là do bệ hạ thánh minh."

"Được." Chiến Nam Thành gật đầu, lên tiếng: "Tước bỏ quyền thi đấu của Ba Cổ…”

"Đừng!"

Người vừa cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Trưởng Tôn Vô Cực và Chiến Nam Thành, chính là Mạnh Phù Dao đang chống đao quỳ dưới đất thở dốc.

Trưởng Tôn Vô Cực vừa định ngồi xuống, nghe được như vậy liền cứng đờ, quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn bất đắc dĩ.

Hắn cụp mắt xuống, che giấu thần sắc trong mắt, bình tĩnh hỏi, "Mạnh tướng quân muốn như thế nào?"

Mạnh Phù Dao chống đao, ngẩng đầu lên, dứt khoát nuốt xuống ngụm máu đã trào lên cổ họng, "Ta không thể để gã ám toán sau lưng như vậy! Ta muốn đánh gã đến cùng!"

Ai nấy đều kinh hãi, nhìn Mạnh Phù Dao như một kẻ ngốc - Ba Cổ bị tước quyền thi đấu, Bùi Viện và Nhã Lan Châu đấu đến giờ vẫn chưa phân thắng bại, hai người đã sức cùng lực kiệt, bất luận ai thắng hay thua đều thảm hại. Dù Mạnh Phù Dao bị thương nhưng nếu muốn đoạt chức quán quân Đại hội chắc chắn dễ như trở bàn tay.

Chức quán quân đặt sẵn ngay trước mặt lại không cần mà lại đưa đầu vào dưới đao của Ba Cổ để chịu chết?

Đúng là một kẻ điên!

Mạnh Phù Dao qùy một chân trên đất, nhìn chằm chằm Ba Cổ - nàng không phải kẻ điên hay ngu muội, chỉ bởi vì, một thoáng kia nàng đã nhìn thấy mẹ!

Không phải ảo ảnh mà rất chân thật, khoảnh khắc đó nàng nhìn thấy bệnh viện và mẹ, còn có cả nhành mai đỏ cắm trong chiếc bình đặt trên bàn.

Nàng đã cách xa mẹ mười tám năm rồi.

Bệnh của mẹ vốn không sống được quá mười tám năm.

Mạnh Phù Dao chực trào nước mắt, nàng nhắm mắt thở phào một hơi, rất muốn chắp tay trước ngực cảm tạ trời xanh, vì xem ra thời gian ở Đại lục Năm châu này không song song với thời gian của thế giới hiện đại. Mẹ vẫn còn sống! Cho đến ngày hôm nay, nàng như thể sắp tuyệt vọng rồi, phút giây kia nhìn thấy mẹ, lòng nàng lại cháy bừng quyết tâm và hy vọng!

Chính vì vậy, nàng không thể thả Ba Cổ đi, người này là thuật sĩ mang đến hy vọng cho nàng, nàng muốn tìm thấy tin tức về mẹ.

Mạnh Phù Dao chống đao đứng dậy, không chút do dự giơ Thí Thiên chỉa thẳng về hướng Ba Cổ.

Nàng không nhìn Trưởng Tôn Vô Cực - bất luận hắn có đồng ý hay không, đều không thể ngăn nàng ngừng lại.

Trưởng Tôn Vô Cực đang nhìn nàng.

Ánh mắt hắn như khẽ thở dài, trong ánh mắt chứa đựng sự đau đớn khôn nguôi, hắn nhìn thấy sự cô độc của nàng, gần trong gang tấc lại tựa như xa cách tận chân trời, nhìn thấy nhau mà lại không thể nào chạm đến.

Hắn nên để nàng thỏa nguyện ước vậy!

Đại điện trầm tĩnh như nước, mọi người đều đang đợi câu trả lời.

Cuối cùng Trưởng Tôn Vô Cực bình tĩnh đáp:

"Nếu Mạnh tướng quân muốn tiếp tục chiến, vậy xin cứ tự nhiên."

Mạnh Phù Dao hít một hơi thật sâu, nàng đột nhiên rất muốn khóc.

Có phải Trưởng Tôn Vô Cực rất khó khăn để quyết định như vậy không?

Hình như nàng đã làm khó hắn.

Nàng không ngừng ép hắn đối mặt với lựa chọn, nàng muốn hắn bảo vệ nàng, lại muốn hắn cho phép nàng cất cánh bay cao, muốn hắn tuân theo lời nguyện ước của trái tim nàng, đưa ra những quyết định khó khăn nhất.

Nếu buông tay, hắn sẽ không phải khổ sở như vậy.

Mạnh Phù Dao nhẹ nhàng nuốt viên thuốc trong miệng xuống, mới vừa rồi khi Trưởng Tôn Vô Cực lướt đến, hắn chắp tay sau lưng, thừa dịp không ai để ý đã bắn một viên thuốc vào trong ngực nàng.

Thân đao đen tuyền và sắc bén, chớp mắt bỗng lóe bừng ánh sáng, phát ra sắc đỏ.

Dùng máu của chủ nhân thần binh, có thể phá tà thuật.

Ánh sáng màu đỏ mỗi lúc một đậm, Thí Thiên đao biết bao lần nếm máu kẻ địch, hôm nay đây là lần đầu tiên nhận máu chủ nhân, sắc đỏ càng lúc càng đậm hơn thêm, chói mắt kinh người.

Ba Cổ vốn đang nhìn chăm chú, ban đấu cảm thấy không có gì lạ, đột nhiên ánh đỏ bùng lên vạn trượng, khiến gã như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lập tức thay đổi.

Có điều trong một thoáng gã mất tập trung đó, Mạnh Phù Dao đã ra tay.

Nàng xuất đao, mặt đất chấn động!

Ánh đao đỏ thẫm chứa đựng sức mạnh của ngàn vạn thiên quân, như một tia sấm sét giáng xuống từ Cửu trùng thiên, nặng nề bổ xuống nền đất!

"Giết-"

Mặt đất bị một đòn này nứt ra một rãnh hẹp dài và sâu, một luồng ánh sáng chói lòa như thác nước tuôn trào, như thể nó được sinh ra từ mũi đao, nháy mắt đã xuyên qua rãnh sâu, chảy đến dưới chân Ba Cổ.

Bàn chân thường là tử huyệt của người luyện võ.

Gian xảo đến thế!

Toàn thân Ba Cổ vốn căng cứng đề phòng chiêu tấn công vừa rồi của Phù Dao, thế nhưng lại không ngờ là nàng lại vận dụng hết tất cả công lực để tấn công dưới chân gã, còn đang ngẩn người thì luồng ánh sáng kinh người kia đã phóng đến dưới lòng bàn chân gã, Phá Cửu Tiêu tầng thứ 6 uy lực bức người, không ai dám chống đỡ, Ba Cổ theo phản xạ thét một tiếng rồi tung mình lên cao.

Khoảnh khắc đó, gió nổi lên!

Cả đại điện lặng ngắt như tờ, ai nấy đều kinh hãi nhìn - Manh Phù Dao đương lơ lửng ở trên không với tư thế ngược đầu, cắm mũi đao xuống ngay giữa đỉnh đầu Ba Cổ.

Một dòng máu tươi rất nhỏ từ đỉnh đầu Ba Cổ chậm rãi chảy xuống - Mũi đao của Mạnh Phù Dao chỉ xuyên rách da đầu hắn, còn chưa đâm xuống sâu hơn.

Tiếng gió dần lắng, nàng nhẹ nhàng đáp xuống, vừa rơi xuống đất liền phun ra một ngụm máu tươi, nhiều hơn máu của Ba Cổ đã chảy ra.

Tuy vậy tay nàng vẫn nắm chắc đao, mũi đao dời xuống vị trí ấn đường của Ba Cổ, nàng nói thật nhỏ, "Con mắt kia... là cấm thuật gì?"

Ba Cổ ngậm chặt miệng, điềm nhiên nói: "Chỉ cần ngươi cho ta nhìn lại cảnh tượng ban nãy một lần, ta sẽ không giết ngươi."

Ba Cổ mím môi, như đang do dự.

Đột nhiên gã co rút lại.

Toàn thân gã đều co rút lại, tay chân co quắp lại một cách hết sức cổ quái, hô hấp dồn dập, đôi mắt đột nhiên sáng choang, cổ họng khe khẽ phát ra tiếng "hà hà", vặn vẹo người, hình như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Mạnh Phù Dao tức thì nóng nảy, mũi đao đâm sâu vào ấn đường của gã một phân, gầm lên, "Ngưoi làm gì đấy?"

Nàng vốn đang bị trọng thương, đã dùng hết toàn lực để chiến đấu, giờ phút này chân lực đã cạn, tâm hỏa bùng phát, phun ra một ngụm máu tươi ngay trên mặt Ba Cổ, rồi rõ từng giọt từng giọt lên mặt đất.

Mặt đất thấm máu đỏ tươi, chói mắt.

Nàng buông lỏng tay, Ba Cổ khôi phục bình thường, hơn nữa hình như cũng quên mất mới vừa rồi mình đã suýt chết, gã mở mắt ra nhìn Phù Dao, đột nhiên nói, "Cảnh tượng gì thế? Ta không biết."

"Đó là việc của ta!" Phù Dao giữ chặt đao, nuốt xuống từng ngụm máu cuồn cuộn trào dâng trong lồng ngực, thét to, “Muốn chết nhanh sao!"

Thần trí nàng cũng không còn bình tĩnh nữa, thét xong mới thấy mình không đúng, Ba Cổ thẳng người dường như muốn phản kháng, ánh mắt gã chạm phải ánh nhìn như lửa cháy của Phù Dao, giật nảy mình, lát sau mới nói: "Năng lực của ta chỉ có thể cho ngươi xem một thời gian ngắn ngủi mà thôi."

"Được!" Mạnh Phù Dao buồn bực vô cùng, lục phủ ngũ tạng đau đớn như muốn tê liệt, nàng cắn chặt răng, không để cho mình ngất xỉu. Nàng còn chưa xem được cảnh tượng mình liều mạng muốn xem, sao có thể ngất đi chứ?

Hai người ở trạng thái giằng co, song không ai biết bọn họ đang làm gì, cứ tưởng là Mạnh Phù Dao lại tái phát tật xấu như lần thi đấu với Hiên Viên Quân, Phượng tứ Hoàng tử chống tay nhìn Phật Liên cười nói, "Mạnh Phù Dao này thật cường hãn, muội đã từng gặp hắn rồi sao?"

"Hẳn là hắn." Phật Liên chăm chú nhìn Mạnh Phù Dao, "Người này đã dịch dung, nhưng ca ca biết đó, khứu giác của muội cực kì nhạy cảm, muội đã ngửi được mùi của hắn."

Phượng tứ Hoàng tử nói tiếp, "Hắn là một nhân tài, chắc chắn sau Đại hội này sẽ danh chấn thiên hạ, muội kết giao với hắn cũng tốt."

"Ca ca nói đúng lắm." Phật Liên mím môi cười, "Nhân vật như thế, sao có thể không kết giao?"

Nàng ta nở nụ cười lành lạnh, dáng vẻ như một nhành sen vươn mình thẳng tắp trên hồ nước, cánh sen lay động tỏa ra sức hút lạ kì, lá sen xanh ngát lóng lánh những giọt sương trong suốt.

Mùi hương quen thuộc kia...

Một lần nữa Ba Cổ xòe lòng bàn tay đưa về hướng Phù Dao.

"Quỷ nhãn" hiện ra.

Cấm thuật thần bí bổ ra một vết nứt xuyên thời không, cảnh tượng ban đầu từ từ tái hiện.

Chiếc giường bệnh đặt ở giữa phòng, sắc trời đương lúc chạng vạng, ánh nắng hoàng hôn le lói chiếu lên giường bệnh, tóc mai trắng ngần, mẹ đang cầm một quyển sách chăm chú đọc.

Đôi bàn tay gầy guộc tái nhợt, đặc trưng của một người bệnh lâu năm, trên đó đầy vết kim châm.

Mạnh Phù Dao run rẩy đưa tay ra, nàng muốn nắm lấy đôi bàn tay của mẹ. Cách biệt mười tám năm dài đằng đẳng, hôm nay đây bỗng nhiên nàng được nhìn thấy mẹ trong một không gian hư ảo.

Gần trong gang tấc, nhưng lại chẳng thể chạm vào.

Nước mắt Phù Dao tuôn trào, chảy tràn khắp mặt, hòa vào vết máu nơi khóe miệng, hóa thành màu hồng, lặng lẽ rơi xuống vạt áo.

Mười tám năm kiên trì gian nan đến thế, để đổi lại giây phút này đây...

Không ai hiểu Mạnh Phù Dao đang làm gì, chỉ nhìn thấy nàng đứng trước mặt Ba Cổ, đột nhiên rơi lệ, trong ánh mắt hiển hiện sự thê lương đau khổ đến tột cùng.

Trưởng Tôn Vô Cực nghiêng mặt, hắn xưa nay luôn trầm ổn, thế mà bây giờ lại giấu bàn tay đang run rẩy trong ống tay áo, bình thản cầm ly trà.

Có một nỗi đau mà hắn không thể nào chia sẻ cùng nàng, cũng không thể nào đau cùng nàng.

Mẹ...

Mạnh Phù Dao không kìm nén được xông lên phía trước, muốn nhào vào khoảng không kia, không ngờ quang ảnh trước mặt bỗng lay động chập chờn, liền sau đó tất cả cảnh tượng dần dần phai nhạt, hóa thành một luồng sáng trắng biến mất tăm mất tích.

Phù Dao hốt hoảng vội vàng đưa tay ra chụp lấy, song chỉ chụp được vào khoảng không, suýt chút nữa đã cắt đứt lỗ mũi Ba Cổ.

Gương mặt Ba Cổ nhễ nhại mồ hôi, có thể thấy được để duy trì một thời gian dài như vậy gã đã sức cùng lực cạn, gã khép lòng bàn tay lại, cất tiếng, "Ngươi đã đồng ý thả ta."

Mạnh Phù Dao nhìn gã, giữ nguyên ý định của mình.

Ba Cổ nhìn vào ánh mắt nàng, dường như ngộ ra được điều gì, vội vàng nói, "Loại cấm thuật này trong suốt cả đời chỉ sử dụng được ba lần, mới vừa rồi chính là lần thứ ba, ngươi không cần nghĩ nhiều nữa."

Trong nháy mắt Mạnh Phù Dao không còn hy vọng gì nữa, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy thù hận, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ba Cổ, ánh mắt như sói đói nửa tháng ròng, khiến Ba Cổ phát run, nói to lên, "Ngươi không được thất tín."

Phù Dao đột ngột đẩy gã ra, hét: "Cút!"

Ba Cổ tái mặt, mất hết mặt mũi trước mọi người, run rẩy lập cập, gã bỗng cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo sắc nhọn đâm vào sau lưng mình, đau nhức không thôi, liền xoay người lại, nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực trên thềm ngọc đang an nhiên ngồi trên cao, nhìn gã mỉm cười.

Nụ cười kia khiến gã phát run, không dám làm gì, chỉ cúi đầu thật thấp bước thật nhanh ra ngoài.

Trên võ đài, giờ phút này chỉ còn lại Mạnh Phù Dao và Bùi Viện - Nhã Lan Châu mới vừa rồi đã bị cuồng phong của Mạnh Phù Dao thổi bay đi, nội lực nàng ấy vốn yếu nên đã lâm vào hôn mê. Bùi Viện thì nằm trên mặt đất thở hổn hển, năm ngón tay ả cũng hiện lên màu đỏ tươi, nhưng không phải máu mà lại không biết là thứ gì.

Bùi Viện nằm trên mặt đất, Mạnh Phù Dao ngồi bên cạnh, người nằm không nhúc nhích nổi, còn người ngồi cạnh không ngừng hộc máu.

Cuộc chiến tranh giành ngôi vị quán quân Đại hội Chân Vũ, giây phút cuối cùng vô vàn thảm thiết.

Đến lúc này mọi người cũng đều không biết ngôi vị quán quân kia sẽ thuộc về ai, người có khả năng giành được cao nhất - Mạnh Phù Dao, lúc này chỉ cần đụng một đầu ngón tay cũng có thể ngã xuống, ai trong số hai cô gái này có thể dùng chút sức lực cuối cùng đẩy ngã đối phương thì người đó sẽ giành chiến thắng!

Mạnh Phù Dao ngồi bó gối, nhìn gương mặt mình trong vũng máu, người kia là ai vậy nhỉ? Ma nữ tóc đỏ?

Nàng nhìn đến xuất thần, hoàn toàn không để ý đến Bùi Viện bên cạnh đang gắng sức chống khuỷu tay để đứng lên.

Nàng ta vừa ngồi dậy được một nửa lập tức ngã xuống không ngừng thở dốc lâu thật lâu, rồi lại tiếp tục nhổm dậy.

Cuối cùng, ước chừng khoảng thời gian một chén trà, nàng ta cũng lảo đảo đứng lên được.

Mạnh Phù Dao vẫn ngồi bất động y như cũ, dường như nàng đang nghiên cứu cái bóng của mình trong vũng máu, quên hết tất cả...

Nàng si ngốc chấm máu đầu ngón tay mình, chầm chậm vẽ một vòng tròn trên mặt đất...

Có tiếng người gọi nàng văng vẳng bên tai, cố gắng thức tỉnh nàng vào thời điểm mấu chốt, đó là giọng nói trầm ấm dịu dàng của riêng hắn:

“Phù Dao... "

Bùi Viện thở hổn hển đến gần.

“.. Phù Dao!"

Bùi Viện rốt cuộc cũng đi tới được sau lưng Phù Dao.

Cuối cùng Mạnh Phù Dao cũng vẽ xong một vòng tròn, năm đầu ngón tay Bùi Viện đỏ như nhuộm máu, bổ xuống đầu của nàng!

“.. Phù Dao!"

Phù Dao bỗng nhiên ngẩng đầu.

Sau đó nàng đột ngột ngã người về phía sau.

Bùi Viện bất ngờ bị trượt mục tiêu, mất trọng tâm nên chúi người ngã xuống.

Tình huống thay đổi trong nháy mắt.

Hắc quang chợt lóe.

Máu tươi từ thắt lưng mảnh mai theo thanh đao đen thẫm bắn ra thành một đường giữa không trung, mạnh mẽ mà mềm mại, tựa như ánh lửa bập bùng trên cây đuốc.

Ngọn lửa ấy đã đốt cháy một sinh mệnh.

Bùi Viện phát ra tiếng "A" trong cổ họng.

Âm thanh ấy như tiếng nỉ non trong giấc mộng đẹp, chỉ nháy mắt đã vỡ tan hòa vào hư không lạnh lẽo.

Nàng ta nhẹ nhàng té xuống, tựa như một đóa hoa trong tích tắc bừng nở bỗng nhiên khô héo, hay như đóa hoa ấy bị một luồng gió núi thổi đi, lại như cánh nhạn phương bắc bay về nơi xa xăm không biết ngày trở lại.

Cảnh xuân tươi đẹp hai mươi mốt năm kết thúc ngày hôm nay, những yêu thương oán hận như dây đàn phát ra âm thanh cuối cùng, sắc bén như lưỡi đao, vang lên một tiếng ngân xa, rồi đứt đoạn.

Âm thanh ấy ngân vang thật lâu, hòa tan theo gió.

Có lẽ, từ khi hai người con gái này gặp nhau, nơi vách núi sau Huyền Nguyền phái, nhân sinh của họ đã được định sẵn là kết cục như thế này, bởi vì nam tử nọ.

Bùi Viện nằm trên mặt đất, cảm thấy gió nổi lên bốn bề, như thể muốn thổi bay nàng ta đến núi Huyền Nguyên, lại cảm thấy người mình lạnh lẽo cực độ, tựa như lần đầu tiên gặp gỡ vào một năm tuyết phủ mênh mang, tuyết nhuộm trắng hàng mày, tay nàng ta lạnh ngắt, nắm chặt tay sư phụ, sợ hãi nhìn đình viện xa lạ, dưới cội mai già, thiếu niên anh tuấn đang quét tuyết quay đầu lại mỉm cười, khiến cho nắng xuân như chợt bừng lên trong khoảnh khắc ấy.

Y nói: Sư muội, chào buổi sáng.

Năm đó, nàng ta nhìn y, quên mất trả lời.

Khóe môi nàng ta cong lên... không hiểu sao lúc ấy mình lại không trả lời...

Bùi Viện nhắm mắt lại, thì thầm:

"Gió lạnh sương dày, sư huynh... bảo trọng."

Đại hội Chân Vũ kết thúc!

Máu tươi nhuộm đẫm võ đài trên Kim Điện.

Chiến Nam Thành há miệng mấy lần song vẫn không thể nói ra câu chúc mừng, đại điện im lặng thật lâu, sau đó Chiến Bắc Hằng mới vỗ tay cất tiếng, "Vô Cực, Mạnh Phù Dao, thắng!"

Có người dắt tay Mạnh Phù Dao, lay Nhã Lan Châu tỉnh lại, phớt lờ đám đông đang ùa lên chúc mừng, "Tránh ra, chúng ta phải về nhà!"

Chúng ta phải về nhà.

Nhưng nhà ở nơi nào?

Mạnh Phù Dao cứ mờ mịt như vậy, Nhã Lan Châu kéo nàng ra ngoài, nàng mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt dõi theo nàng phía sau, mang theo hơi ấm sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của nàng, như tơ nhện quấn lấy nàng, an ủi vỗ về nàng.

Đám đông nhường đường, họ đi ra đến ngoài điện, bỗng dưng một gương mặt tĩnh lặng như đóa sen xuất hiện, ngăn nàng lại. Đóa sen thánh khiết này nói, "Chúc mừng Mạnh tướng quân đoạt chức quán quân Đại hội Chân Vũ, bổn cung ở Túy Hương cư thiết yến đợi ngài..."

"Ngươi có thể câm miệng hay không?"

Phật Liên kinh ngạc im bặt, Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, nơi đáy mắt toàn là tia máu, nàng nghiến răng, nói vô cùng rõ ràng, "Hoa sen héo kia, xin ngươi, đừng có đoan trang dịu dàng trước mặt ta, nhất là bây giờ! Ngươi biết không, con mẹ nó, nhìn ngươi giả tạo như vậy ta chỉ muốn buồn nôn mà thôi? Mà hôm nay ta đã nôn nhiều lắm rồi!"

Phật Liên như bị búa nện trúng, sắc mặt tái mét thụt lùi về phía sau, há miệng lắp bắp, "Ngươi... ngươi..."

"Ta chán ghét ngươi, cứ vậy đi." Mạnh Phù Dao dấn bước đi thẳng, va vào vai nàng ta, "Lão tử tâm tình không tốt, ai bảo ngươi nhiều chuyện, khiến ta phải chửi bậy."

Nàng quay đầu lại, cùng Phật Liên gần trong gang tấc, cười đến hết sức gian tà, nói nhỏ bên tai nàng ta, "Đừng có giả vờ dịu dàng hiền thục thánh khiết như vậy, coi chừng bị sét đánh lột mặt nạ ra đó!"

Nàng cười ha hả, vừa cười vừa phun ra một ngụm máu, Mạnh Phù Dao chùi khóe miệng, giang hai tay sải bước đi ra ngoài, "Sảng khoái thật!"

Ra khỏi cung, nàng nói, "Châu Châu, muội trở về trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình."

Nhã Lan Châu lo lắng nhìn nàng, vừa định phản đối, dột nhiên nghiêng người nói, "Tỷ nhớ về sớm ăn điểm tâm đó."

Mạnh Phù Dao gật đầu, vung roi, tuấn mã phi như bay xuyên qua dòng người trên đường, xuyên qua hẻm nhỏ, xuyên qua nhà nhà sáng đèn, thẳng về phía vùng ngoại ô gần biên giới.

Cách biên thành mười dặm, có một ngọn núi, có một dòng suối nhỏ chảy qua, ánh nước loang loáng trong bóng đêm.

Nàng xuống ngựa, nhìn đến ngây ngốc, nàng nhớ khi bé mình thường hay mò cá dưới suối.

Gió đêm lả lướt, hưong hoa lãng đãng, đêm lạnh như thế này, ai sẽ ở bên cạnh an ủi nàng, nghe nàng tâm sự giải bày đây?

Sau lưng đột nhiên có người chậm rãi bước đến gần, khẽ khàng nói, "Phù Dao, kẻ mạnh không sợ khóc."

Tiếng của người nọ trầm ấm dịu dàng, như gió thổi sương tan, cất chứa sự đau đớn, mang theo sự an ủi.

Mạnh Phù Dao bỗng nhiên xoay người.

Lao vào lồng ngực ấm áp của người nọ.
Bình Luận (0)
Comment