Phù Diêu

Chương 302

- Xem sao đã, nếu không được thì về, miễn cưỡng cũng vô nghĩa.
Lưu Khánh nói, Diêm Bổn Lợi gật đầu nói:
- Đúng, căn cứ kinh nghiệm của tôi nếu có công ty nhà nước tới đây đầu tư thì quan chức nhất định sẽ ưu tiên công ty nhà nước. Theo tôi biết trước khi chúng ta tới thì bí thư huyện ủy huyện Phương Lan đã dẫn đoàn sang tỉnh Trung Nguyên gặp mấy công ty nhà nước chế biến lớn hàng đầu cả nước.

Ngô Ngôn lúc đưa Vương Quốc Hoa lên xe, cô không nhịn được hỏi một câu:
- Lãnh đạo, tôi cảm thấy bọn họ rất có thành ý.

Vương Quốc Hoa đứng lại cười nói:
- Thành ý không đại biểu lợi ích, thương nhân trọng lợi không có lợi thì bọn họ không làm.

Nói xong Vương Quốc Hoa đi thẳng, Ngô Ngôn đứng đó không khỏi giật mình. Trong ấn tượng của cô thì Vương Quốc Hoa không phải người vì lợi ích như vậy, sao hắn lại nói câu tàn nhẫn như vậy?

Vương Quốc Hoa tới tỉnh đã là hoàng hôn. Hắn tìm đến chỗ Bao Tiểu Tùng, lúc gặp Vương Quốc Hoa không khỏi có chút thất vọng. Hai công ty mà Bao Tiểu Tùng liên lạc nghe nói huyện vừa mới bắt đầu hạng mục liền nói chờ hạng mục thành hình rồi nói.

Vương Quốc Hoa lập tức gọi cho Ngô Ngôn bảo cô nhất định phải chiêu đãi tốt Diêm Bổn Lợi, cũng tỏ vẻ mai sẽ về. Từ chối lời mời dùng cơm của Bao Tiểu Tùng, Vương Quốc Hoa chạy đến khu nhà tỉnh ủy.Chẳng qua hắn gọi điện cho Lãnh Vũ thì biết đối phương đang đi theo đoàn khảo sát của Ban tổ chức cán bộ trung ương.

Vương Quốc Hoa tính qua một chút còn không đầy một năm là Đại hội Đảng, bây giờ có đoàn khảo sát của Ban tổ chức cán bộ trung ương xuống nên Lãnh Vũ đương nhiên không dám chậm trễ. Lãnh Vũ không ở nhà, Vương Quốc Hoa tới cũng vô nghĩa nên trực tiếp tới khách sạn Hilton.

Hắn đang làm thủ tục thì bị người vỗ vai. Vương Quốc Hoa giật mình quay lại thấy một trong hai chị em sinh đôi đang tươi cười nhìn mình, không biết là cô chị hay em?

- Là ngài, đừng cố nhận, em là Liên Tuyết.
Vương Quốc Hoa bắt tay với cô.
- Sao cô lại ở đây?

Liên Tuyết rất vui khi gặp Vương Quốc Hoa ở đây. Cô giải thích:
- Một thủ trưởng ở Bắc Kinh tới ở tại khách sạn tỉnh ủy, thủ trưởng thích xem kịch nên bọn em được vào khách sạn năm sao ở. Đúng, em nói với ngài, khách sạn này còn có một số người nói là Ban tổ chức cán bộ trung ương.

Vương Quốc Hoa không quá quan tâm việc này, hắn nói:
- Cô ăn tối chưa, chưa ăn thì cùng ăn?

Liên Tuyết có chút nuối tiếc nói:
- Không được, bọn em phải đi diễn.
Lúc này Liên Mai cũng xuất hiện, Vương Quốc Hoa lúc này mới chú ý có vài người đang đi theo chị em cô.

- Các cô đi đi, rảnh thì liên lạc.

Cao Thăng lúc này cũng tiến vào chạm vào, hắn vừa vặn nhìn thấy hai người đàn ông đi theo chị em Liên Tuyết. Hai bên nhìn chằm chằm vào nhau cuối cùng hai người kia rời ánh mắt trước vì phải đi theo chị em Liên Tuyết. Cao Thăng đi tới nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa:
- Hai người kia không đơn giản.
Vương Quốc Hoa sửng sốt nhìn Cao Thăng, Cao Thăng nói:
- Chắc là cảnh vệ của thủ trưởng trung ương, thủ trưởng không ở đây chắc là phái tới đón hai cô kia đi diễn kịch.

- Ăn cơm thôi.
Vương Quốc Hoa không dây dưa ở vấn đề này.

Vào phòng ăn Vương Quốc Hoa gọi hai món ăn, một bát canh. Hai người cứ thế căm cúi ngồi ăn, đột nhiên mắt Cao Thăng liếc nhìn đám người.

Cạch cạch, tiếng giày cao gót từ từ vang tới gần, Vương Quốc Hoa ăn hai bát xong bỏ đũa xuống nói với Cao Thăng đang ngẩn ra:
- Cậu sao không ăn?
Vừa nói hắn múc bát canh uống.

Cao Thăng bĩu môi chỉ chỉ ra sau lưng Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa có chút buồn bực quay đầu lại nhìn. Ồ, Vương Quốc Hoa há hốc mồm, Sở Sở che miệng cười đi lên đứng trước mặt hắn nhỏ giọng nói:
- Anh sao biết em sẽ tới?

Vương Quốc Hoa gãi đầu nói.
- Anh không biết, chỉ là trùng hợp mà thôi.

- Sở Sở, sao vậy?
Có người đằng sau kêu lên, Sở Sở quay đầu lại cười nói:
- Gặp người quen.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một người phụ nữ trung tuổi đi tới nói.
- Mau lên, đi dạo phố với chị.

Sở Sở cười cười xin lỗi đối phương:
- Trương tỷ chắc không đi cùng chị được đâu. Giới thiệu một chút, đây là bạn trai em, Vương Quốc Hoa.

Sở Sở giới thiệu làm người phụ nữ kia ngẩn ra, Vương Quốc Hoa bị phơi nắng đến da khá đen nhìn qua không có gì đặc biệt, hắn đứng cạnh Sở Sở đúng là có ý như mỹ nữ và dã thú. Vương Quốc Hoa đứng lên chào:
- Chào chị Trương tỷ.

Trên mặt Trương tỷ hiện ra một tia xấu hổ, cô ta nhỏ giọng nói với Sở Sở:
- Chị đi trước.

- Cô ta giới thiệu bạn trai cho em à?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Sở Sở nhìn tới với hắn bằng ánh mắt khen ngợi.
- Đến chỗ anh đi, chỗ em không tiện.

Vương Quốc Hoa ném cho Cao Thăng một chìa khóa phòng, cũng may vừa nãy hắn lấy hai phòng. Đến khi vào thang máy Vương Quốc Hoa mới đưa tay cầm tay Sở Sở. Có một thời gian không cầm tay nhưng vẫn mềm mại như trước. Vương Quốc Hoa không khỏi kêu lên:
- Một ngày không gặp như cách ba thu.

Chỉ cần là phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Sở Sở cũng vậy. Vì thế cô cười rất vui vẻ. Vương Quốc Hoa cười nói:
- May là thang máy chỉ có hai người, nếu chia xẻ nghiên cứu ngọt ngào đó của em với người khác thì anh ghen lắm đây.

Sở Sở không nói chỉ cười. Cô ngẩng đầu nhìn hắn. Tách một tiếng, cửa phòng Vương Quốc Hoa mở ra, hắn đưa tay mời, ai ngờ Sở Sở dùng tay kéo váy sang bên đáp lại.

- Sao em không tới mà không báo một tiếng?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Sở Sở cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Em đen quá, vốn định công tác xong thì xin nghỉ phép ai ngờ anh lại tới đây. Xem ra có chuyện đều là do ông trời quyết định.

- Đi công tác?
Vương Quốc Hoa trợn mắt, cô bé này không phải kinh doanh bất động sản sao? Sở Sở thấy hắn như vậy vội vàng giải thích nói:
- Ý của ông ngoại là tất cả đất đã mua ở Thượng Hải đều phải bán ra ngoài. Lỗ chết người, kiếm chưa đầy năm triệu. Bây giờ em tới Ban tổ chức cán bộ trung ương làm, một tháng được có bảy tám trăm, làm thêm mới được một ngàn.

Thì ra là thế, Vương Quốc Hoa không bất ngờ:
- Ông ngoại em vẫn khỏe chứ?
Sở Sở gật đầu nói:
- Ừ, khỏe ạ, em đến Ban tổ chức cán bộ trung ương làm cũng là vì để gặp mặt ông thường xuyên. Chỉ là xin lỗi anh, sau này muốn gặp cũng khó khăn.
Vừa nói Sở Sở vừa có chút áy náy. Cô đưa tay cầm tay hắn lắc lắc như một đứa bé làm sai rồi xin lỗi.

- Không sao, nên có hiếu với ông bà mà.
Không biết tại sao lúc ở bên Sở Sở, trong đầu Vương Quốc Hoa hiếm khi xuất hiện ham muốn, chỉ là cảm thấy có thể ngồi bên cầm tay cô nói chuyện là đủ thỏa mãn rồi. Đây là cảm giác hoàn toàn khác khi Vương Quốc Hoa ở bên người phụ nữ khác.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết bao lâu chuông điện thoại cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Sở Sở lấy điện thoại di động ra ừ vài tiếng rồi nói:
- Chuyện của con bố đừng quản, là Trương tỷ nói với bố hả?

Vương Quốc Hoa mơ hồ nghe được giọng ở bên kia:
- Trương tỷ là quan tâm con, sao con không biết tốt xấu hả?

- Sau này bố đừng bảo Trương tỷ giới thiệu bạn trai cho con, con đã nói là con có bạn trai rồi cơ mà.
Sở Sở dập máy luôn, cô nhẹ nhàng nói với Vương Quốc Hoa:
- Bố em.

Vương Quốc Hoa do dự một chút:
- Anh không muốn thấy em khó xử.
Sở Sở nghe xong biến sắc:
- Anh cho rằng…
Vương Quốc Hoa đưa tay ra ngăn cô nói tiếp:
- Đừng hiểu lầm, anh sẽ thông qua cố gắng của mình vượt qua mọi khó khăn, đến lúc ấy bố em sẽ chấp nhận anh.

Sở Sở thu nụ cười lại ngồi đối diện đoan trang nhìn hắn. Hai người cứ như vậy nhìn nhau, Sở Sở cuối cùng không khống chế được tình cảm của mình, hai mắt cô đỏ lên dựa đầu vào vai hắn.
- Thực ra anh không nên suy nghĩ gì cả, ông ngoại em cũng có ý kiến với bố em. Em đến Ban tổ chức cán bộ trung ương làm việc không phải là nhờ bố.
Vừa nói Sở Sở như đột nhiên nhớ tới gì đó, cô ngồi thẳng lên:
- Đúng, Hứa Nam Hạ lần này sẽ tiến bộ.

Vương Quốc Hoa nghe cô nói như vậy không khỏi có chút giật mình:
- Có đáng tin không?

Sở Sở nhỏ giọng nói:
- Ý kiến sơ bộ là Hứa Nam Hạ đến phía nam, bây giờ ông ta đã là ủy viên Trung ương Đảng, sau đây dù lên bắc hay xuống nam làm bí thư tỉnh ủy đều là ủy viên Bộ chính trị. Dẫn đoàn lần này là phó trưởng ban, em nghe người này nói với ông ngoại về việc này. Du Phi Dương có quan hệ tốt với anh, em liền hỏi ông ngoại một câu. Ông ngoại rất tùy ý nói đó là đảm bảo cân bằng. Đúng, ông ngoại lúc ấy còn chỉ vào một tờ giấy hình như là viết về mấy vị tướng quân lên chức.
Bình Luận (0)
Comment