Phù Diêu

Chương 538

Lãnh Vũ nhận được bản thảo đã là tối ngày thứ ba, địa điểm biến thành khách sạn giao thông. Trên Tv đang phát thời sự. Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lãnh Vũ phát biểu trong hội nghị công tác nông thôn toàn tỉnh. Nội dung chính là giảm gánh nặng, dẫn hướng … chính là tập trung giảm bớt gánh nặng của nông dân, chính quyền các cấp cần tích cực dẫn hướng nông dân dựa vào tình hình thực tế mà sản xuất nhiều loại.

Vương Quốc Hoa lặng lẽ xem hết bản thảo mà Lãnh Vũ viết về công tác nông thôn, Lãnh Vũ cũng đọc qua bản thảo Vương Quốc Hoa đưa tới. Lãnh Vũ cười nói:
- Tỉnh Đại Giang là tỉnh sản xuất nông nghiệp lớn của Trung Quốc, tỉ lệ dân chúng đô thị khá nhỏ, vấn đề nghiêm trọng không thể cải thiện thì dù tôi làm chủ tịch tỉnh cũng không yên tâm. Từ trước đến giờ bên trên có chính sách, dưới có đối sách. Vấn đề giảm gánh nặng cho nông thôn, trung ương đã không ngừng đưa chỉ thị. Nhưng từ tình hình hiện nay thì tình huống không chuyển biến quá nhiều. Cho nên trong bản thảo tôi cố ý nhấn mạnh điểm này, hơn nữa trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy cũng đề xuất thành lập tổ công tác phụ trách việc này. Đồng chí Giang Thu cũng tán thành quan điểm của tôi. Bí thư Mạnh không có thái độ rõ ràng nhưng từ tình hình này mà nhìn thì chuyện về cơ bản đã được quyết định.

Hôm nay Lãnh Vũ nói chuyện với Vương Quốc Hoa không còn với tâm trạng chỉ đạo của cấp trên với cấp dưới mà mang giọng điệu thương lượng.

Vương Quốc Hoa không hề kiêu ngạo, ngược lại rất cung kính nói:
- Chủ tịch tỉnh, nói thẳng nếu như không phải có lãnh đạo như ngài thì chính sách dù tốt cũng không nhất định có thể được thông qua, càng đừng nói áp dụng. Tôi cho rằng bài phát biểu này không nên chỉ dừng ở góc độ hội nghị công tác nông thôn mà nên xuất hiện ở sân khấu càng cao hơn, để thể hiện quan niệm chấp chính của ngài.

Lãnh Vũ cười ha hả nói:
- Bản thảo đã đưa lên để Lãnh đạo trung ương thẩm duyệt, có lẽ trong một tuần là có kết quả.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Trước đây lúc tôi còn làm việc ở thị xã Bắc Câu thì tôi cảm thấy ngài vẫn coi trọng công tác nông thôn. Trong bản thảo có nhiều quan điểm đều là do ngài tự suy nghĩ mà viết ra. bây giờ ở thời đại cả nước tập trung vào thu hút đầu tư, quan điểm của ngài có thể nói là rất hiếm có.

Lãnh Vũ cười cười khoát tay nói:
- Không nói cái này, nông dân Trung Quốc từ lúc thành lập nước đến giờ vẫn khổ, cải cách mở ra mới đầu còn có thay đổi lớn nhưng vài năm qua bộ máy lạc hậu của nông thôn vẫn không biến hoá mấy. Nói nhẹ đây là hy sinh vì phương hướng chung của quốc gia, nói nặng đó là sự thất trách của quan chức chúng ta. Trong mắt cán bộ lãnh đạo chỉ nhìn chằm chằm vào hạng mục nhanh thấy hiệu quả, bỏ qua thậm chí không nhìn đến quần thể rộng lớn kia. Vuốt trán mà nói thì tôi làm phó chủ tịch thường trực cũng thấy thẹn trong lòng. Lúc này chính sách của trung ương có thể nghiêng về phía nông dân, tôi có thể làm chút chuyện cho nông dân cũng sẽ rất vui mừng.

Vương Quốc Hoa có ấn tượng rất sâu về Lãnh Vũ chính là nghiêm túc làm việc, ít nói khoe khoang, càng nhiều chính là nói chuyện riêng. Có thể nói Vương Quốc Hoa đi đến hôm nay, lãnh đạo cấp trên như Lãnh Vũ là rất khó gặp. Nếu phải tìm một người thì có lẽ chính là Hứa Nam Hạ. Chẳng qua bí thư Hứa khi đấu tranh quyền lực có lẽ xuất sắc hơn một chút nhưng phương diện khác thì bị che lấp đôi chút.

Hai người không nói đến bản thảo phát triển phía tây, cũng không có ý uống rượu. Vương Quốc Hoa rất biết ý đứng lên cáo từ, Lãnh Vũ không giữ lại mà đưa ra cửa. Xoay người vào, Lãnh Vũ về bàn lấy kính ra từ từ đọc bản thảo hơn 20 ngàn chữ.

Bản thảo in ra nên đọc khá thoải mái. Lãnh Vũ đọc rất chậm, thi thoảng dừng lại suy nghĩ một phen. Đây là một bản thảo đứng ở góc độ phát triển kinh tế quốc gia mà viết, cũng là sản phẩm do Vương Quốc Hoa dùng một ngày trời mới viết ra được. Trong lúc ấy Vương Quốc Hoa dù có đói cũng chỉ ăn miếng cơm. Đương nhiên Vương Quốc Hoa không nói ra, thậm chí ở cuối cũng không ký tên mình.

Ba ngày sau Vương Quốc Hoa về tới nhà, Lãnh Vũ gọi điện tới, ý là y đã đọc bản thảo rất nhiều lần, tiến hành sửa vài điểm, bỏ thêm vài thứ. Lãnh Vũ hy vọng Vương Quốc Hoa có thể ký tên ở bản thảo, Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Tuyệt đối không thể.

Lãnh Vũ thoáng suy nghĩ rồi nói:
- Tôi biết rồi.

Trần Thúy Hoa rất nhiệt tình việc sang thành phố Việt Châu chăm cho con dâu. Chẳng qua bà đi ra ngoài đương nhiên phải chuẩn bị không ít. Đầu tiên dặn con gái Vương Tú Tú phải chăm sóc cho bố. Nguyên văn của Trần Thúy Hoa chính là lão già này chết sống cứ đòi ra đồng làm việc, không chịu ở nhà hưởng phúc. Tiếp theo bà chuẩn bị rất nhiều đồ, từ tã trẻ em tới mấy lá tắm, bà đựng đầy mấy túi. Vương Quốc Hoa cũng khuyên bà không nên mang nhiều như vậy nhưng không có hiệu quả. Bà nói:
- Anh hiểu hay mẹ hiểu? Anh đã có con hay là mẹ có? Mua tã sao có thể tiện bằng tã này chứ? Da dẻ trẻ con non, tã nhất định phải dùng bằng loại này …
Vương Quốc Hoa bị mẹ nói như vậy đành ôm đầu trốn như chuột, bất đắc dĩ không thể làm gì khác là ngồi nhìn.

Mãi tới lúc ra sân bay Trần Thúy Hoa mới hối hận. Nghe tiền phí vận chuyển rất cao, Trần Thúy Hoa ới ý thức được con mình là chính xác, đương nhiên đây là đứng ở góc độ kinh tế học. Đồ mà bà mang đi tổng cộng mới hết hai trăm đồng. Công ty hàng không không ngờ thu phí theo cân nặng làm Trần Thúy Hoa rất đau lòng, lên máy bay bà không ngừng lẩm bẩm nói nhưng Vương Quốc Hoa không nghe rõ. Lần đầu ngồi khoang thương gia, Trần Thúy Hoa quan tâm giá vé máy bay một chút. Vương Quốc Hoa không đề phòng thuận miệng nói lại làm bà mẹ đau lòng thêm. Mãi đến lúc xuống máy bay bà vẫn lẩm bẩm sao không ngồi ở khoang khác cho rẻ, về sẽ như thế nào.

Lúc bay lỗ tai Vương Quốc Hoa chịu tội nhưng cũng đáng bởi vì bà không có phản ứng xấu khi lần đầu đi máy bay. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ đây là công lao của tai mình, coi như làm mẹ phân tán sức chú ý.

Khu nhà cao cấp của Vương Quốc Hoa lại làm bà mẹ rất rung động. Bà cùng Lưu Linh đi vòng một vòng, bà kích động rơi nước mắt.

Gì mà con mình đúng là có tiền đồ, năm đó trong nhà như thế nào, bây giờ như thế nào, gì mà không ngờ đến. Sau đó bà bắt đầu nói đến lịch sử khá đau lòng của gia đình với Sở Sở và Lưu Linh.

Vương Quốc Hoa âm hiểm lấy cớ đi làm mà nháy mắt với Lưu Linh, cuối cùng hắn cũng thoát. Cái giá phải trả của việc bỏ trốn này là mấy hành động tội ác của Vương Quốc Hoa lúc còn bé như nghịch ngợm gây sự, bắt con gà đuổi con chó đều được vạch trần. Thú vị chính là hai người phụ nữ khá hứng thú với đề tài này. Có thể nói một người hứng thú nói, hai người hưng phấn nghe còn hùa theo. Ví dụ như Trần Thúy Hoa lúc nói đến chuyện xấu Vương Quốc Hoa làm, bởi vì thầy giáo phê bình lúc về nhà cầm gạch đập vỡ cửa kính nhà thầy giáo, thủ đoạn phạm tội rất kém, bị bạn học phát hiện tố cáo vì thế Vương Quốc Hoa bị mẹ dùng đế giày và chổi. Vương Quốc Hoa lúc nhỏ tiến hành việc chống đối sự chuyên chính của mẹ, cơm tối không ăn, không biết trốn đi đâu cả. Đến trời tối không thấy Vương Quốc Hoa về vì thế cả nhà đi tìm. Cũng may chị gái Vương Tú Tú bất ngờ phát hiện trên nóc nhà có vật thể không rõ ràng. Đúng lúc này Lưu Linh rất thức thời hỏi:
- Nóc nhà có gì vậy mẹ?

Câu trả lời rất tự nhiên là Vương Quốc Hoa đang nằm ngủ ngon ở trên nóc nhà còn dùng biện pháp đảm bảo an toàn là lấy dây thừng buộc cố định mình vào ngói.
Bình Luận (0)
Comment