Hai người phụ nữ thoáng cái thân thiết đến độ cùng vào toilet.
- Tôi nhắc một câu là họ Bạch kia coi trọng người phụ nữ của anh…
Mai Hiểu Thần nói khá nhỏ, Vương Quốc Hoa có thể nghe ra.
- Tôi biết, sao vậy?
Vương Quốc Hoa không quá để ý, Mai Hiểu Thần quay đầu lại nhìn một chút mới nói:
- Người này cũng có chút lai lịch, hắn thích ai đều đoạt tới tay, tôi tuy có quan hệ với y nhưng không thể ảnh hưởng đến quyết định của y.
- Họ Bạch?
Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút, bây giờ ở trên trung ương hình như không có ai họ Bạch.
- Đừng nghĩ, y lấy họ mẹ, trong túi có hộ chiếu Mỹ, về nước kiếm tiền.
Mai Hiểu Thần thoáng cái nhận ra suy nghĩ trong lòng Vương Quốc Hoa. Mai Hiểu Thần nói như vậy, Vương Quốc Hoa không thấy lạ. Thời này có bản lĩnh đều chạy ra nước ngoài lấy thân phận về nước kiếm tiền.
- Anh biết là đủ rồi, tôi về bàn đây.
Thấy hai người phụ nữ đã về, Mai Hiểu Thần chào rời đi.
Về vị trí, Mai Hiểu Thần vẫn duy trì nụ cười, họ Bạch hơi sa sầm mặt lại:
- Anh hình như rất quen với hắn?
- Không đến mức đó, từng tiếp xúc hai lần. Tôi biết anh muốn hỏi gì, tôi nói luôn, hắn tên Vương Quốc Hoa, vợ họ Sở.
Mai Hiểu Thần vừa nói vừa cười cười nhìn phản ứng của họ Bạch, họ Bạch quả nhiên hơi biến sắc.
- Con mẹ nó chứ, thằng này quá to gan.
họ Bạch nói cũng có lý, Sở gia ở Bắc Kinh không dễ chọc. Vương Quốc Hoa cưới Sở Sở không ngờ dám trêu ghẹo gái bên ngoài, không sợ ông lão kia bắn vào chân ư?
- Người kia làm gì thế?
Nghiêm Giai Ngọc cười hỏi một câu, cô đi lên khoác tay Vương Quốc Hoa, hai người ra khỏi phòng ăn.
- Con nhà quan chức, lai lịch không nhỏ.
Vương Quốc Hoa nói mà ánh mắt hơi đổi một chút, Nghiêm Giai Ngọc nhìn ra được hắn đang trêu mình nên đưa tay véo hông nhẹ nhàng nói:
- Dám nghi ngờ người ta…
Nhắc đến cái này Vương Quốc Hoa cũng thầm kêu xấu hổ, đối với một cô gái đàng hoàng hắn đúng là không thể cho đối phương được gì nhiều, ừ, phải thể hiện một chút. Vào phòng Vương Quốc Hoa lấy chiếc hộp nhỏ đưa tới.
Nghiêm Giai Ngọc vui vẻ nói:
- Cho em à? Gì thế?
Vương Quốc Hoa mỉm cười nói:
- Mở ra là biết.
Nghiêm Giai Ngọc mở hộp rồi mắt mở thật to. Cô chưa phải chưa gặp mấy thứ này nhưng zx mà Vương Quốc Hoa tặng lại khác. Zx bằng phỉ thúy thượng hạng đánh mạnh vào thị giác khiến người ta phải dao động. Nghiêm Giai Ngọc giơ giơ lên trước mặt nhìn thật kỹ, trong lòng rất vui.
Phụ nữ đôi khi dễ dàng thỏa mãn, Nghiêm Giai Ngọc cũng không quá để ý giá trị đồ vật, chỉ để ý tới hành vi này của Vương Quốc Hoa.
- Đeo cho em.
Nghiêm Giai Ngọc cười nói.
Vương Quốc Hoa đeo giúp cô, Nghiêm Giai Ngọc cẩn thận nhìn rồi cười thật tươi.
- Zx này không rẻ.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Thực ra anh có ý đồ đó, em mang theo là lúc nào cũng nhớ đến anh.
Mấy câu nịnh không mất tiền này Vương Quốc Hoa không bao giờ keo kiệt.
Vương Quốc Hoa biết Nghiêm Giai Ngọc yêu cầu không cao nên chỉ cần như vậy là làm cô thỏa mãn.
Nghiêm Giai Ngọc mỉm cười rất ngọt ngào, cô dựa vào lòng hắn nhỏ giọng nói:
- Em biết anh lừa em nhưng em tin lời đó. Cả đời của phụ nữ có một người đàn ông đáng giá để dựa vào, có sản nghiệp của mình còn có gì mong đợi nữa chứ?
Vương Quốc Hoa không thể ở lại Thượng Hải mãi, lúc hắn ra sân bay Nghiêm Giai Ngọc không tiễn, chủ yếu Nghiêm Giai Ngọc không muốn để bạn học của Vương Quốc Hoa biết quan hệ của hai người.
Vương Quốc Hoa cũng không quen người khác tiễn. Ra khỏi sân bay vừa vặn gặp Giang Triều Sinh. Hắn khó hiểu hỏi:
- Sao anh lại tới đây?
- Tôi có bạn làm ở hãng hàng không nên có thể tra được vé máy bay của ngài.
Thư ký cẩn thận đến mức này làm Vương Quốc Hoa rất hài lòng.
0 Cẩn thận là tốt nhưng không thể chỉ nhìn chằm chằm vào chi tiết, anh sau này sẽ phải đảm đương một phía nên cần tăng cường học tập.
Vương Quốc Hoa nói một câu mang tính chỉ đạo làm Giang Triều Sinh thoáng xao động trong lòng. Hắn có thể hiểu ám chỉ của Vương Quốc Hoa, làm thư ký vài năm thì Vương Quốc Hoa sẽ an bài vị trí thích hợp cho y phát huy, điểm này Giang Triều Sinh chưa bao giờ nghi ngờ. Làm thư ký của lãnh đạo ngoài mặt là hầu hạ người nhưng đó lại là con đường ngắn nhất để bay lên. Ví dụ như Giang Triều Sinh, trước đó chỉ là cấp phó trưởng phòng, bây giờ đã là phó chánh văn phòng thị ủy, là cấp chính huyện.
Lưu Tranh yên tĩnh đứng ở bên cạnh xe, thấy Vương Quốc Hoa liền mở cửa.
- Tiểu Lưu vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa cười nói, Lưu Tranh có chút xấu hổ nói:
- Tôi nên làm.
Vương Quốc Hoa không nói gì cũng không sao, vấn đề là nói một câu sẽ khiến cảm nhận của Lưu Tranh hoàn toàn khác. Đợi vài tiếng nhưng lại được lãnh đạo nói một câu như vậy, Lưu Tranh thấy vậy là đủ rồi. Đối với tương lai Lưu Tranh không nghĩ nhiều, y chỉ biết làm tốt công việc trước mắt. Đương nhiên Lưu Tranh còn trẻ bây giờ cũng là một nhân vật ở văn phòng thị ủy, trong ban lái xe đã đề cử y làm tổ trưởng. Trưởng ban thư ký Trác Cường Quốc còn giới thiệu Lưu Tranh vào đảng. Việc này Lưu Tranh đã báo cáo với Vương Quốc Hoa, Bí thư Vương lúc ấy không tỏ vẻ nhưng hắn biết Trác Cường Quốc không làm thế thì cũng sẽ có người chủ động làm như vậy.
Vương Quốc Hoa lên xe nằm ngủ ngay. Từ sân bay về thị xã còn hơn ba tiếng, không ngủ một giấc mai đừng mong làm gì được.
Xe tiến vào nội thành, Lưu Tranh đi khá chậm nhưng ổn định. Vương Quốc Hoa ngủ ngon, lúc tỉnh lại thì xe đã dừng ở cửa khách sạn Ân Châu.
Xe Vương Quốc Hoa vừa dừng lại, Tả Hòa Sinh ở trên lầu đã bị chuông điện thoại đánh thức.
- Giám đốc, Bí thư Vương đã về.
Tả Hòa Sinh nhảy dựng lên như lò xo, vội vàng lao vào toilet rửa mặt rồi lao vụt ra cửa.
Vương Quốc Hoa vừa lên tới phòng, Tả Hòa Sinh đã kịp thời xuất hiện:
- Bí thư đã về.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Ừ, tôi về rồi, lão Tả, gần đây có quán ăn sáng nào không, bình dân một chút đó.
Tả Hòa Sinh nói:
- Khách sạn có chuẩn bị bữa sáng, ngài xuống ăn chứ?
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Tả Hòa Sinh vào theo nói tiếp:
- Bí thư, nếu không ngài chờ một chút, tôi về dọn một chút rồi dẫn ngài đến quán ăn sáng gần đây.
- Ừ, anh về trước đi, lát nói tiếp.
Vương Quốc Hoa dặn một câu rồi mình vào đi tắm.
Tả Hòa Sinh đóng cửa đi ra thấy Giang Triều Sinh và Lưu Tranh ở ngoài nên vội vàng chào. Giang Triều Sinh nói:
- Bí thư nói muốn tắm một chút, chúng ta cũng nắm chắc thời gian rửa mặt, phiền giám đốc Tả bố trí một phòng.
Tả Hòa Sinh vội vàng sai người đi an bài. Vương Quốc Hoa từ toilet đi ra được vài phút có người gõ cửa. Ra ngoài thấy ba người, hắn cười nói:
- Chờ chút.
….
Vương Quốc Hoa sinh ra trong con nhà nông dân nên biết nơi nào nhìn được toàn diện cuộc sống dân chúng nhất.
Cả ngày ngồi trong văn phòng thì đừng mong nhìn thấy sự thật. Bí thư như vậy Vương Quốc Hoa cảm thấy mình không thể nào làm được.
Tả Hòa Sinh dẫn mọi người đến một ngã tư đường gần chợ, nơi này có nhiều quán ăn sáng. Nơi này cách khách sạn Ân Châu vài phút đi xe, Vương Quốc Hoa dặn dừng xe cách một đoạn rồi đi bộ vào.
Buổi sáng khu chợ khá náo nhiệt, nhiều người qua lại. Hai bên ngã tư đường đã có nhiều hàng quán bày bán. Vương Quốc Hoa ngồi xuống một bàn ven đường, chủ quán ra hỏi, Vương Quốc Hoa lấy bát cháo lòng, Tả Hòa Sinh cũng lấy bát này.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Tả Hòa Sinh, tên này đúng là biết tính cách của Vương Quốc Hoa.
Đồ ăn chưa mang lên thì cả đoạn đường trở nên náo động, mấy chủ hàng đều kêu lên:
- Quản lý thị trường tới…
Nói xong liền vội vàng dọn dẹp, Vương Quốc Hoa kinh ngạc nhìn đồng hồ, mới 7h30 mà, nhân viên quản lý thị trường làm việc sớm như vậy sao?
Đuổi chạy khoảng năm sáu phút, mấy chiếc bếp than, tấm biển đã bị tịch thu.
Chủ quán Vương Quốc Hoa ngồi nhìn hiện trường thở dài một tiếng, Vương Quốc Hoa nghe vậy cười nói:
- Chủ quán, anh thấy quản lý thị trường thế nào?
- Thế nào gì chứ? Không có quản lý thị trường cũng không được, như vậy cả khu sẽ hỗn loạn. Nhưng người làm ăn nhỏ như chúng tôi cũng không dễ dàng gì. Quản lý thị trường bắt bọn họ chỉ biết thu tiền phạt, cậu nói ngoài thu tiền phạt có thể làm gì chứ?
Vương Quốc Hoa nhìn Tả Hòa Sinh nói:
- Lão Tả, nếu anh là cục trưởng cục quản lý thị trường thì anh quản việc này như thế nào?
Tả Hòa Sinh có chút giật mình nhưng vẫn rất nhanh đáp lời:
- Cái này không dễ nói nhưng cứ đuổi bắt thế này cũng không thể giải quyết căn bản vấn đề.
- Đúng, cục quản lý thị trường không phải cục phạt, mặc kệ quản được hay không cũng không thể như vậy.
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói, Tả Hòa Sinh nói tiếp:
- Cái này nói như thế nào nhỉ? Người ở cục quản lý thị trường không ngốc, có chuyện bọn họ không phải không thấy chỉ là thêm một chuyện không bằng ít một chuyện. Người bên dưới làm việc chủ yếu là xem lãnh đạo thích gì. Nói khó nghe một chút nhiều người làm việc là để lãnh đạo xem. Vấn đề lãnh đạo không quan tâm thì ai đi quản làm gì…
Vương Quốc Hoa nghe vậy quay đầu nhìn Giang Triều Sinh:
- Triều Sinh, anh thấy sao?
Giang Triều Sinh cẩn thận suy nghĩ một lúc mới nói:
- Giám đốc Tả nói có lý, chẳng qua ..
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Anh đừng nói chẳng qua, lão Tả nói đúng, sau này anh phụ trách một phía có việc không nên tìm lý do khách quan.
Giang Triều Sinh cười cười không giải thích. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Ở trong văn phòng sẽ không thấy mấy cái này.