Phù Diêu

Chương 619

Qua mấy cửa kiểm tra, tim Vương Quốc Hoa đập rất nhanh. Xe cuối cùng đã dừng lại khi trời tối. Một người đàn ông từ trong một căn nhà đi tới.

- Lão Lãnh đến à, thủ trưởng vừa rồi còn nhắc đến anh.

- Làm phiền Lý huynh ra đón, lát tôi mời khách.

Lãnh Vũ bắt tay, người đàn ông họ Lý nhìn Vương Quốc Hoa một chút:

- Là cậu ta ư?

Lãnh Vũ gật đầu, người đàn ông tiến lên đưa tay ra.

- Vương Quốc Hoa đúng không? Tôi là Lý Hưng Quốc.

Bắt tay xong Lý Hưng Quốc dẫn hai người vào viện, y dừng ở bậc thang:

- Chờ chút.

Hai người chờ ở bậc thang, phút sau Lý Hưng Quốc ra cười nói:

- Vào đi.

Vương Quốc Hoa dừng lại một chút, Lãnh Vũ đi trước. Vào phòng khách, Vương Quốc Hoa thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi trên ghế xem Tv. Vương Quốc Hoa vô thức vuốt mắt vì nghĩ mình nhìn lầm.

- Lãnh Vũ đến à, ngồi đi, tôi xong ngay.

Người đàn ông cười nói rồi tiếp tục xem Tv.

Lãnh Vũ không ngồi mà rất cung kính đứng đó, Vương Quốc Hoa càng không dám ngồi hơn nữa chân còn run lên.

Nhân vật mà Vương Quốc Hoa chỉ có thể thấy trên Tv hôm nay lại ngồi cách mình có ba bước. Vương Quốc Hoa không phải khẩn trương mà là hưng phấn không thể khống chế tâm trạng của mình.

Lãnh Vũ bình tĩnh hơn nhiều vì đây không phải là lần đầu gặp lãnh đạo. Có tấm gương của Lãnh Vũ, Vương Quốc Hoa không ngừng hít sâu từ từ bình tĩnh lại. Lãnh Vũ vẫn cúi đầu chờ lặng lẽ nhìn Vương Quốc Hoa rồi y mỉm cười vui mừng.

Tv cuối cùng đã được tắt, thủ trưởng nhìn hai người và cười nói:

- Sao không ngồi.

- Trước mặt thủ trưởng thì đâu có vị trí của chúng tôi?

Lãnh Vũ rất nghiêm túc trả lời, Vương Quốc Hoa cuối cùng thấy được một mặt khác của Lãnh Vũ. Con người không phải không thay đổi bởi luôn bị đủ loại hoàn cảnh tác động.

- Anh đó, ha ha, tùy anh, thích đứng cứ đứng.

Thủ trưởng không miễn cưỡng, ông dùng ánh mắt nhìn Vương Quốc Hoa:

- Là đồng chí Vương Quốc Hoa phải không? Cậu lại đây?

Vương Quốc Hoa vững vàng đi tới hai bước, thủ trưởng nhìn hắn từ trên xuống dưới nói:

- Cậu rất được, chuyện mà cậu làm đồng chí Lãnh Vũ đã báo cáo với tôi. Yên tâm học ở trường Đảng trung ương đi. Cán bộ trẻ như cậu Đảng không có nhiều, phải nói là rất ít.

Thủ trưởng có thể nói là đánh giá cao độ về Vương Quốc Hoa, tuy Vương Quốc Hoa đã trải qua không ít chuyện nhưng giờ phút này cũng có cảm giác kẻ sĩ chết vì tri kỷ cũng không tiếc. Hắn là cán bộ cấp sở trước mặt thủ trưởng có thể nói không đáng gì. Có thể được thủ trưởng khen ngợi, chút oán khí trong lòng Vương Quốc Hoa đã biến sạch không còn tăm tích.

- Cảm ơn thủ trưởng đã khuyến khích, tôi nhất định sẽ học tập thật tốt.

Giọng Vương Quốc Hoa run run, dù sao người trước mặt trong tương lai sẽ là Tổng bí thư. Nói không quá đáng đó là được thủ trưởng thưởng thức thì sau này lên chức như diều gặp gió.

- Tiểu Vương ra ngoài một chút.

Thủ trưởng khách khí nói một câu, Vương Quốc Hoa biết hôm nay không có việc của mình nên cẩn thận lui ra. Đứng dưới một gốc cây ngoài sân, Vương Quốc Hoa cảm thấy áp lực rất lớn. Vừa nãy tuy thủ trưởng có vẻ mặt ôn hòa nhưng Vương Quốc Hoa lại cảm nhận được áp lực vô hình truyền tới. Sức chống cự đối với quyền lực của hắn tuy tốt nhưng cũng tùy người đối diện là ai.

Vương Quốc Hoa theo bản năng đưa tay lấy thuốc nhưng lại nghĩ đây là đâu nên dừng hút.

Trong sân rất yên tĩnh, không có ai qua lại, Vương Quốc Hoa có thể kết luận có một ai đó ẩn nấp nhìn chằm chằm từng cử động của mình. Chờ đợi luôn làm người ta sốt ruột, Vương Quốc Hoa rất cần thời gian để mình bình tĩnh lại. Khoảng mười phút sau Lãnh Vũ mới từ trong đi ra.

Lúc xe khởi động, Lãnh Vũ đột nhiên nói:

- Thủ trưởng bảo cậu viết đề tài về cách cải tổ tập đoàn điện tử Ân Châu rồi giao cho tôi.

Vương Quốc Hoa không nghĩ có việc này, hắn do dự một chút mới nói:

- Vâng, về tôi sẽ viết.

- Thủ trưởng rất thưởng thức cậu, thủ trưởng bảo tôi nói với cậu một câu đó là trọng trách rất nặng nề.

Vương Quốc Hoa yên lặng gật đầu, trong thời gian này hắn sao không cảm thấy oán giận và uất ức? Chỉ là Vương Quốc Hoa không muốn làm người quan tâm mình phải lo lắng nên luôn ra vẻ bình thản mà thôi. Cuối cùng hắn biết mình chỉ là quân cờ. Bây giờ nghe Lãnh Vũ nói như vậy, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ “Mình nhất định phải đạt được quyền lực lớn hơn nữa”

- Sau việc này tôi tin cậu sẽ trưởng thành hơn. Rất nhiều việc không hoàn toàn như cậu nghĩ.

Lãnh Vũ chần chừ một chút rồi nói thêm một câu.

- Hứa Nam Hạ quá đáng tiếc, sau khóa này có lẽ phải đổi địa phương.

Vương Quốc Hoa không khỏi giật mình. Lời của Lãnh Vũ có ý quá rõ. Hứa Nam Hạ vốn có xu thế bay lên nhưng bây giờ chỉ là miễn cưỡng bảo vệ vị trí tới khi hết nhiệm kỳ. Chính trường quả nhiên không dễ làm, hơi không cẩn thận là bao công sức cố gắng mất sạch.



Mùa thu Bắc Kinh cây cối tiêu điều, Sở lão nằm trong viện ngủ gật nghe tiếng động không khỏi mở mắt ra. thấy Vương Quốc Hoa ôm con cùng Sở Sở xuất hiện, Sở lão vui vẻ đứng dậy.

- Tiểu bảo bối tới.

Sở lão đến đòi bế chắt ai ngờ thằng bé đưa tay túm râu ông giật loạn, Sở lão vội vàng nói:

- A, nhẹ chút.

Sở Sở vội vàng ôm con rời đi, Sở lão chỉ vào ghế đối diện và nói với Vương Quốc Hoa:

- Ngồi đi.

- Cháu học xong rồi chứ?

Sở lão nói, Vương Quốc Hoa cung kính nói:

- Vâng, mai sẽ là lễ tốt nghiệp, sau đó cháu chờ tổ chức an bài.

- Lời ông nói vẫn có chút tác dụng, nếu như cần ..

Sở lão vừa nói được một nửa, Vương Quốc Hoa đã cười cười lắc đầu. Sở lão cười ha hả nói:

- Coi như ông không nhìn lầm người. Nghe ý của Sở Sở là nó không muốn bỏ sản nghiệp của mình?

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Sở Sở bỏ ra không ít tâm huyết với Công ty xây dựng số hai tỉnh Nam Thiên, bây giờ công ty đang phát triển khá tốt, cháu có thể hiểu tâm trạng của cô ấy.

Sở lão không nói chỉ khẽ thở dài một tiếng. Tính của Sở Sở, Sở lão biết rõ nhất. Ăn cơm tối với Sở lão xong, hai vợ chồng mới dẫn con về. Vương Quốc Hoa vừa đi, Sở lão gọi thư ký Chu tới nói:

- Xác định chưa?

Lão Chu nói:

- Đã xác định, thị xã Thiết Châu tỉnh Đông Hải, tuy cũng là cấp thị xã nhưng còn chênh lệch không nhỏ với Ân Châu.

Sở lão xua tay, lão Chu rời đi. Một chiếc lá trong gió thu chập chờn rơi xuống người Sở lão. Ông nhìn chiếc lá mà thở dài nói:

- Già rồi, may còn có người trẻ.

Vương Quốc Hoa chọn tôn trọng quyết định của Sở Sở. Con còn nhỏ tạm thời chỉ có thể ở với Sở Sở. Sở Sở không phải không muốn bỏ qua sản nghiệp nhưng khi nghĩ đến ông bố, Sở Sở cảm thấy mình ở lại tỉnh Nam Thiên sẽ tốt hơn, miễn cho ngày sau có lời gì đó…

Hai vợ chồng đều có tích cách chôn tâm sự vào lòng, tính rộng lượng của Vương Quốc Hoa cũng tạo ra tác dụng không tạo thành vết rách trong quan hệ vợ chồng. Ngoài ra Sở Sở không phải cũng chấp nhận Vương Quốc Hoa có người phụ nữ khác hay sao?

Đợt học lần này kéo dài ba tháng, hầu hết người đi học đều mang theo chức vụ, số người như Vương Quốc Hoa đúng là số ít. Đương nhiên quan hệ giữa các bạn học khá tốt. Trước khi lễ tốt nghiệp diễn ra một đám người đang liên lạc để lớp 60 người có buổi liên hoan.

Trong các học viên, Vương Quốc Hoa không quen quá nhiều, chỉ có Triệu Nham và Lãnh Phong là có chút qua lại. Lãnh Phong là phó lớp trưởng phụ trách bài tập nên thường nói chuyện vài câu. Triệu Nham ở cùng ký túc nên hai bên có nhiều qua lại hơn.

Hôm khai giảng Triệu Nham mời Vương Quốc Hoa ra ngoài chơi nhưng Vương Quốc Hoa vừa lúc được Lãnh Vũ gọi, hai người từ đó cũng không có thời gian đi ngồi với nhau. Vì thế hôm nay thừa lúc lễ tốt nghiệp chưa bắt đầu, Triệu Nham ngồi xuống bên cạnh Vương Quốc Hoa:

- Quốc Hoa, tối đi chơi chứ?
Bình Luận (0)
Comment