Phù Diêu

Chương 75

Lão Thái không ngờ gặp phải Lưu Bỉnh Khôn. Chuyện trong xã Lưu Bỉnh Khôn rất quen, hai người chỉ cần nói đến chuyện vận chuyển lao động là trong lòng lão Thái biết không tránh được bị nói trắng ra. Bình thường lão Thái cũng không coi Lưu Bỉnh Khôn vào đâu. Đừng nhìn đối phương là Thanh tra xã nhưng công việc thanh tra lúc nào chẳng bị người đứng đầu gây ảnh hưởng. Bây giờ Hứa Vũ đang làm công tác quyền bí thư.

Chẳng qua lão Thái cũng chỉ có thể khẩn trương, y không thể ngăn Vương Quốc Hoa nói chuyện với Lưu Bỉnh Khôn. Vương Quốc Hoa nghe Lưu Bỉnh Khôn giới thiệu là Thanh tra xã không khỏi khó hiểu. Việc này liên quan gì tới đối phương?

Vương Quốc Hoa đang khó hiểu, Lưu Bỉnh Khôn bỏ thêm một câu:
- Hai hôm trước sinh nhật con Chánh văn phòng Cao, chánh văn phòng đã mời tôi tới uống rượu rồi nhắc đến trưởng phòng Vương. Ha ha, Chánh văn phòng Cao nói ngài muốn tới nên bảo tôi không được chậm trễ.

Vương Quốc Hoa nghe vậy liền biết thì ra có quan hệ với Cao Cận Giang. Hắn thầm nghĩ Cao Cận Giang này đúng là đi tới đâu cũng có quan hệ. Chuyện lần này mặc dù không khó làm nhưng có một cán bộ địa phương giúp thì cũng dễ hơn, miễn cho địa phương không làm tốt mà chậm trễ chuyện. Nghĩ vậy nên hắn khách khí nói:
- Chánh văn phòng Cao quá quan tâm tới tôi rồi.

Lưu Bỉnh Khôn cười cười nói:
- Trưởng phòng Vương xong việc chưa? Nếu xong rồi thì tới văn phòng tôi ngồi một chút?
Vừa nói y liền nhìn sang lão Thái. Quả nhiên lão Thái nghe xong không khỏi khinh thường tên này đúng là mặt dày đi nịnh bợ.

Vương Quốc Hoa cười cười nhận lời đi theo Lưu Bỉnh Khôn ra khỏi văn phòng. Lão Thái suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho Hứa Vũ. Không lâu sau tình nhân của Hứa Vũ gọi lại nói Hứa Vũ đang ngủ trưa, lão Thái đành phải thôi.

Vương Quốc Hoa đi theo Lưu Bỉnh Khôn đến văn phòng, văn phòng Lưu Bỉnh Khôn khá đơn giản, một bàn làm việc, hai chiếc ghế, một tủ văn bản ngoài ra không có gì khác. Lưu Bỉnh Khôn tự mình đi rửa ấm chén, Vương Quốc Hoa thấy tay đối phương hơi run. Lưu Bỉnh Khôn đang khẩn trương, tại sao lại thế?

Lưu Bỉnh Khôn quả thật có chút khẩn trương, y đang suy nghĩ lời Cao Cận Giang nói. Lưu Bỉnh Khôn tự nhận mình còn trẻ, có bằng đại học tại chức, chỉ cần có thể đi lên một bước thì sau này đến huyện cũng không vấn đề gì. Chủ yếu chính là làm như thế nào để tên Vương Quốc Hoa kia động tâm? Lưu Bỉnh Khôn chưa có ý tưởng.

- Trưởng phòng uống trà, lần này xuống không biết anh có gì cần tôi giúp không?
Lưu Bỉnh Khôn cảm thấy đầu tiên phải tới gần sau đó tìm cơ hội biểu hiện một chút.

- Cảm ơn anh đã quan tâm, cũng không có việc gì. Chỉ là tôi mời xã thông báo tới các thôn ba hôm nữa sẽ có công ty từ Thượng Hải đến tuyển công nhân. Vừa nãy lão Thái nói chủ tịch Hứa xuống lo việc thu thuế, tôi đã nói với lão Thái.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói. Lưu Bỉnh Khôn nghe xong không khỏi phì cười.
- Lão Thái này đúng là có thể lừa dối.

- Sao lại nói vậy?
Ánh mắt Vương Quốc Hoa đột nhiên lạnh lại, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ có vấn đề gì?

- Tôi làm ở xã Bàn Long lâu như vậy chưa bao giờ thấy chủ tịch Hứa tự mình xuống thu thuế. Hơn nữa chuyện này cũng không quá nghiêm trọng. Không phải tôi nói xấu sau lưng nhưng chủ tịch Hứa nhất định là uống say đi ngủ.
Lưu Bỉnh Khôn nói khá tùy ý nhưng lại làm Vương Quốc Hoa cảnh giác. Nếu không phải vậy thì rất có thể Hứa Vũ không muốn gặp mình, tránh mình là có ý đồ gì?

- Việc cũng không gấp, chỉ cần văn phòng thông báo xuống các thôn là được.
Vương Quốc Hoa ra vẻ không quá quan tâm nhưng ánh mắt đang quan sát phản ứng của Lưu Bỉnh Khôn.

Tay Lưu Bỉnh Khôn đang cầm đột nhiên lộ gân xanh giống như dùng hết sức lực. Y trầm ngâm một chút rồi nói:
- Sáng hình như tôi thấy Quan Tiểu Quân tới, chủ tịch Hứa có quan hệ khá tốt với y. Còn có một việc tôi thấy mình nên nhắc trưởng phòng Vương.

- Mời anh nói.

- Xã không thể so sánh với huyện, dân quê rất chú ý cơ hội ra ngoài làm việc kiếm tiền. Nếu tôi không đoán sai thì lão Thái nhất định sẽ thông báo người quen trước để kiếm mấy bao thuốc, con gà. Chờ khi đã chính thức tuyển người thì y mới có thể báo cho người khác.

Vương Quốc Hoa nghe xong im lặng không nói. Lưu Bỉnh Khôn thở dài một tiếng:
- Tôi biết anh không tin, không bằng như vậy, tối trưởng phòng đi với tôi tới mấy thôn nghe ngóng là biết ngay.

Vương Quốc Hoa biết Lưu Bỉnh Khôn nói có lý, lúc này hắn chẳng qua là chỉ cố gắng khống chế cơn lửa giận trong lòng. Lưu Bỉnh Khôn nhắc đến Quan Tiểu Quân cũng làm Vương Quốc Hoa cảnh giác.

- Nhà tôi ở thôn Vương gia, vừa lúc về thăm nhà một chút.
Mơ hồ cảm thấy có bóng người, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu lên nói một câu, người cũng lặng lẽ đi ra mở cửa. Vương Quốc Hoa thò đầu ra thấy một thanh niên cầm phích nước đứng đó.

- Tôi, tôi mang nước tới.

Lưu Bỉnh Khôn đi ra nhìn lướt qua đối phương sau đó nói:
- Nước của tôi từ trước đến giờ đều tự mình đi lấy. Cậu Tạ khách khí quá, tôi sao dám làm phiền cậu.

- Lãnh đạo làm việc.
Thanh niên mặt đỏ ôm đầu trốn như chuột. Lưu Bỉnh Khôn lạnh lùng nhìn y đi xa rồi mới nhỏ giọng nói:
- Có tật giật mình.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Đi, tôi cũng nên về nhà một chút. Anh rảnh thì tối làm vài chén.

Lưu Bỉnh Khôn không khỏi mừng thầm trong lòng.
- Tôi dọn một chút rồi sẽ xuống.
Vương Quốc Hoa cười cười đi trước, hắn thầm nghĩ người này thông minh biết ý không đi cùng mình.

Xuống lầu hắn lái xe ra khỏi trụ sở rồi đỗ ở dưới tán cây ven đường. Không lâu sau Lưu Bỉnh Khôn cầm hai chai rượu, nách kẹp cặp chạy tới.

Vương Quốc Hoa cười cười bảo đối phương lên xe, sau đó chạy thẳng về huyện. Vợ chồng Vương Lão Thật thấy con về còn có lãnh đạo xã đi theo liền vui vẻ mời khách vào nhà ngồi. Vương Lão Thật không nói nhiều, mời xong liền đi làm việc của mình. Trong phòng khách chỉ còn Vương Quốc Hoa và Lưu Bỉnh Khôn.

- Trưởng phòng, có chuyện này có thể làm anh thấy hứng thú.
Lưu Bỉnh Khôn nói. Vương Quốc Hoa nói:
- Mời nói.

- Năm ngoái Quan Tiểu Quân thông qua Hứa Vũ mà vay 50 ngàn từ Hứa Vũ nhưng đến giờ vẫn chưa trả. Tôi đoán Quan Tiểu Quân lần này tìm Hứa Vũ cũng là vì vay tiền. Bởi vì Hứa Vũ chơi rát thân với chủ nhiệm Quỹ tín dụng huyện.
Chuyện công ty giống đã qua nhưng Lưu Bỉnh Khôn cho rằng Vương Quốc Hoa sẽ không cam tâm. Chỉ cần nhắc đến Quan Tiểu Quân thì nhất định sẽ làm Vương Quốc Hoa động tâm.

Lưu Bỉnh Khôn không đoán sai. Vương Quốc Hoa sau khi đánh Quan Tiểu Quân một trận còn để Khương Nghĩa Quân tìm người khiến Quan Tiểu Quân thua tiền. Chẳng qua Vương Quốc Hoa không muốn nói với người biết. Hắn nói:
- Chuyện cũng đã là quá khứ, không nhắc đến hắn. Tôi không có hứng thú với việc vay tiền.

Lưu Bỉnh Khôn đang thất vọng, Vương Quốc Hoa đổi giọng:
- Chẳng qua việc vận chuyển lao động này do bí thư Tằng tự mình phụ trách, có người dám lá mặt lá trái thì tôi phải phản ánh lên với bí thư Tằng.

Chuyện quan trường chỉ cần lãnh đạo chú ý sẽ không có việc nhỏ. Lần vận chuyển lao động này coi như là đầu tiên ở thị xã Lưỡng Thủy, Tằng Trạch Quang coi trọng cũng là bình thường. Nghe Vương Quốc Hoa nói vậy, Lưu Bỉnh Khôn lập tức tỉnh táo lại.
- Trưởng phòng Vương nếu có thời gian thì tối tôi dẫn anh đi xung quanh, có lẽ còn có thể có điều ngạc nhiên gì đó.

Vương Quốc Hoa nghe vậy thầm nghĩ Lưu Bỉnh Khôn có ý gì? Vì thế nói.
- Có thể có gì kinh ngạc?

Lưu Bỉnh Khôn cười ha hả nói:
- Bây giờ không nói, chờ chứng thực rồi tôi sẽ nói.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ mặc kệ đối phương nói gì tóm lại cái gọi là kinh ngạc nhất định là thứ để dựa vào. Vương Quốc Hoa cũng không hỏi nữa. Khi trời dần tối hai người ăn xong rồi lên đường.

Mục tiêu thứ nhất đương nhiên là chính thôn Vương gia. Bí thư thôn Vương Hữu Hòa nghe thấy chuyện tuyển công nhân thì rất vui, lập tức mắng họ Thái không ra gì, chuyện này cũng muốn tự mình hưởng.

Sau đó Vương Quốc Hoa lái xe chạy qua ba thôn, kết quả cũng thế. Vương Quốc Hoa lúc đầu đã yêu cầu đối phương phải thông báo ngay. Vương Quốc Hoa vừa lái xe vừa hỏi:
- Đây là điều kinh ngạc anh vừa nói sao?

Lưu Bỉnh Khôn ngồi ở bên cười lạnh nói:
- Hứa Vũ háo sắc, Quan Tiểu Quân vừa háo sắc vừa thích đánh bạc. Hai tên này ở cạnh nhau tối nhất định đến quán Thanh Sơn – thị trấn Thành quan. Tôi không yên tâm nên phái người theo dõi, lát gọi điện hỏi xem bọn họ ở đâu.

Lưu Bỉnh Khôn nói đến đây,a Vương Quốc Hoa đương nhiên hiểu rõ. Lưu Bỉnh Khôn chính là muốn mượn đao giết người, hơn nữa tên này chờ cơ hội quá lâu, vẫn ẩn nhẫn. Chẳng qua Vương Quốc Hoa không quá để ý, không có tàn nhẫn thì hắn cũng không coi Lưu Bỉnh Khôn vào đâu. Không nói gì, Vương Quốc Hoa lấy điện thoại di động ra gọi.

- Không tín hiệu.
Lưu Bỉnh Khôn có chút tức giận nói thầm. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không sao, chúng ta trực tiếp đến Thành quan, ở đó có tín hiệu.

Xe rất nhanh đến nơi, điện thoại cũng có tín hiệu. Lưu Bỉnh Khôn nhắn tin, rất nhanh đầu kia gọi lại. Nghe xong Lưu Bỉnh Khôn cười lạnh nói:
- Quả nhiên là vậy, hai bọn họ ở Thanh Sơn, chủ quán nuôi bảy tám cô bé từ ngoài đến, nói trắng ra chính là cave.
Bình Luận (0)
Comment