Phù Đồ Tháp

Chương 16

Cao Tòng nào biết những chuyện đằng sau bọn họ, hắn luôn cho rằng vị Đoan thái phi tinh tướng kia là đối thực của Tiêu Đạc, vừa thấy Đốc chủ tới liền một lòng nghĩ cách tranh công, tận dụng mọi từ ngữ để miêu tả Âm Lâu ở thái lăng được đãi ngộ tốt thế nào.

Tiêu Đạc hỏi: “Dạo này nương nương có khỏe không?”

Cao Tòng cảm thấy chứng cứ càng vô cùng xác thực, nếu không thì sao Đốc chủ lại hỏi thăm mỗi nàng mà không hỏi đến người khác? Hắn cười tươi như hoa, cúi đầu khom lưng nói: “Rất khỏe ạ, Đốc chủ không cần lo lắng. Nương nương là người lạc quan nhất nô tài từng gặp, những vị Thái phi đi cùng mấy ngày liền đều ăn cơm không vào, nương nương thì không như thế, ăn no ngủ kỹ, không hề bạc đãi bản thân. Khi đó nô tài nghĩ quả là một người mệnh tốt, có Đốc chủ bảo vệ, chẳng phải là nương nương có vạn hạnh trong bất hạnh sao!”

Tiêu Đạc cười nhạt: “Sao ngươi biết nàng có ta bảo vệ?”

“Hôm này ngài tới chẳng phải là vì Đoan Thái phi?” Cao Tòng cười nói, “Nếu không phải chính miệng nương nương phân phó, nô tài nào dám đoán mò. Nương nương nói nàng và ngài có giao tình, những đồ đạc nàng cần đều tính vào tên ngài…Ha ha, nô tài sao dám đòi chút tiền vặt đó cơ chứ, nô tài biết thân thể nương nương không khỏe, cố ý chăm sóc nàng nhiều hơn, rốt cuộc cũng là báo đáp ân điển của Đốc chủ với nô tài. Nhớ ngày trước nô tài suýt bị Triệu Vô Lượng phạt đánh chết, may có Đốc chủ lên tiếng tha cho nô tài một mạng, cho nô tài tới thái lăng làm quản sự. Nô tài được sống thoải mái như ngày hôm nay đều là nhờ ân điển của Đốc chủ. Đốc chủ ở trong thành muốn gì có đó, nô tài chưa có dịp báo đáp, nay Thái phi tới đây, nô tài biết hiếu kính Thái phi chính là hiếu kính Đốc chủ.”

Tiêu Đạc cảm thấy kỳ quái, từ khi nào mà giao tình của hắn với nàng tốt đến mức độ này, còn ỷ vào tên tuổi của hắn mà trốn nợ? Hắn nói: “Thái phi nói vậy sao? Toàn bộ tiền đều tính lên đầu ta?”

“Không, không!” Cao Tòng nhanh nhảu nói: “Nhìn thấy Thái phi như nhìn thấy Đốc chủ, chúng nô tài nào dám.”

Hắn bĩu môi cười, người này đúng là được nước lấn tới, lần nào gặp nàng cũng là bộ dạng cun cút cầu xin, lần này ở trước mặt đám thái giám thì tha hồ dựa hơi hắn chỉ tay năm ngón, khiến cho người ta còn tưởng là thật. Dường như nàng không hề biết, phàm là qua lại với thái giám, qua miệng người khác đều sẽ biến thành thứ quan hệ kia. Nàng lại chẳng thèm để tâm, lạc quan đến mức này đúng là ít gặp.

Hắn cũng lười giải thích, nếu nàng đã không thèm để ý, chính mình là đàn ông chẳng lẽ còn so đo! Đành nói: “Cũng không thể để ngươi chịu thiệt, những thứ nàng nợ ngươi, ta sẽ sai người đưa tới.”

Chỗ tiền kia vốn nằm ngoài dự đoán, có thể lấy lại được là tốt nhất, như không lấy được cũng không tính là gì. Cao Tòng xoa tay nói: “Đốc chủ khách sáo rồi, chỉ là chút tiền nhỏ mà thôi. Quả thật nô tài mang tiếng keo kiệt, nhưng vẫn biết khi nào nên tính toán, khi nào nên làm người. Đốc chủ đừng để trong lòng, đây là chút tâm ý của nô tài đối với Đốc chủ. Đốc chủ sai người trả lại, vậy không phải là đánh vào mặt nô tài sao!”

Tiêu Đạc cười cười, lông mày giãn ra, hoàn toàn không còn vẻ căng mặt như khi ở trong cung. Hắn nhìn ánh chiều tà trải dài trên triền núi, đứng ở nơi đây, bao nhiêu mệt mỏi đều phai nhạt, được tới đây lánh đời kỳ thật cũng là tạo hóa. Hắn thở dài, nếu là người khác thì dễ dàng, nhưng đối với hắn lại khó lòng phủi tay. Người ta nói lên thuyền giặc thì dễ, xuống thuyền giặc thì khó, nếu đã chọn con đường này, muốn toàn thây mà lui là không thể.

Cao Tòng vừa dẫn hắn xuống cầu Thất Củng, vừa liếc nhìn sắc mặt hắn: “Không nhẽ lúc đầu nô tài đã đoán sai, hôm nay Đốc chủ tới là vì có việc khác sao?”

Hắn ừ một tiếng: “Ngươi đoán không sai, đúng là ta tới vì chuyện của Đoan Thái phi.”

Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy một người đứng bên cạnh lư hương, nàng mặc chiếc áo vạt cân váy gai, mặt trời lặn dần sau lưng nàng, gương mặt nàng đón lấy ánh chiều tà, tô viền điểm nét cho thân hình yêu kiều. Dù nàng đứng đằng xa, cũng không biết tầm mắt đã chạm nhau hay chưa, nhưng hắn lại giật mình vì một cảm xúc dị dạng chạy dọc sống lưng, giống như người quen cũ có giao tình rất sâu y như lời bịa của nàng.

Nàng bước nhanh tới, lúm đồng tiền trên má như hoa mới nở: “Tiêu hán thần, ngài đến rồi!”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, vẫn là biểu cảm nhàn nhạt như thường, mỉm cười gần xa: “Nương nương đang đợi vi thần sao?”

Đúng là nàng đang đợi, chỉ là không tiện thừa nhận thôi. Nàng cười gượng ha ha quay đầu giả bộ ngắm cảnh: “Không phải, mỗi ngày ta và Đồng Vân đều ra ngoài đi dạo lúc chạng vạng cho tiêu cơm đó mà! Đúng lúc gặp ngài ở đây, ta tới chào hỏi ngài một tiếng.”

Hắn nghiêm túc nghĩ ngợi: “Là do ăn nhiều quá nên phải đi bộ tiêu cơm sao?”

Âm Lâu chết lặng, quay lại nhìn Đồng Vân, Đồng Vân cũng như bị sét đánh. Xem ra chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, việc nàng hoành hành ở Thượng Thiện Giám đã bị bẩm báo hết cho Tiêu hán công rồi.

Khi nàng đang xấu hổ đỏ mặt tía tai, hắn lại mỉm cười: “Ăn được là tốt, thần thích nữ nhân có da thịt một chút. Gầy quá chẳng có gì thú vị, đem xương đi hầm canh còn chẳng nổi váng.” Hắn liếm môi nhìn nàng, “Không phải nương nương với thần rất thân thiết sao, thần không chê nương nương ăn nhiều, thần đều lo được hết.”

Âm Lâu ngượng chín mặt, nàng biết chuyện mình tác oai tác quái đã bại lộ, bị người ta trêu chọc là đáng đời. Nhưng hắn cũng quá càn rỡ rồi, cái gì mà béo với gầy, quên mất chính mình là thái giám sao? Hay thực sự như Đồng Vân nói, hắn không tịnh thân hoàn toàn, gặp lúc mưa thuận gió hòa sẽ tươi tốt trở lại?

Nếu đã nói đều lo được, vậy thì tám phần là tới đón nàng, nàng vứt chuyện kia ra sau đầu, cười đến là hàm súc: “Vậy sau này đành nhờ cả vào Hán thần.”

Hắn nhướng mày: “Hàn xá không có gì đáng kể, chỉ được cái có đầu bếp tốt. Khi trước tuyển vào phủ từng thần từng hỏi thăm, nghe nói hắn là người Chiết Giang, nhất định sẽ rất hợp với khẩu vị nương nương.” Rồi hắn quay sang phân phó Đồng Vân: “Ngươi đi thu dọn đồ đạc cho nương nương, xe ngựa đang chờ ngoài cửa rồi.”

Các nàng nghèo đến đáng thương, đồ đạc chẳng có mấy thứ, chỉ có vài bộ xiêm y. Đồng Vân vâng một tiếng vang dội, nhanh chân chạy đi.

Cao Tòng đứng bên thì ngây người: “Đốc chủ là tới đón nương nương đi?”

Hắn ừ một tiếng: “Ta đón nàng về phủ ta…Có chuyện gì? Không được sao?”

Ai dám nói không được? Chỉ cần hắn muốn, hắn đón cả thái lăng đi cũng không ai dám xen vào. Xem ra chuyện đối thực này là thật rồi, Đốc chủ quả nhiên là Đốc chủ, không hề giống người thường chút nào. Bình thường muốn đưa người đi phải lén lén lút lút, hắn thì ngược lại, quang minh chính đại mà nghênh nàng về dinh. Nhưng cũng phải lưu ý những kẻ lẻo mép, chuyện trộm Thái phi mà bị đồn ra thì không vui đâu. Chọc đến tai Hoàng Thượng, e là chẳng ai cứu nổi.

“Nô tài tuyệt không hai lời.” Cao Tòng nói, len lén nhìn Đoan thái phi: “Đốc chủ đã ra mặt, nào có chuyện gì là không được? Ha ha, vậy hai người cứ trò chuyện, nô tài đi giúp Đồng Vân chuẩn bị.”

Mọi người đều bỏ đi, chỉ còn Âm Lâu và Tiêu Đạc đứng trừng mắt nhìn nhau. Hoàng hôn dần tắt, ráng mây vần vũ giăng đầy trời như tấm lưới lửa, làm mặt hắn sáng lên ánh hồng.

Nàng nghiêng đầu đánh giá hắn, hắn giễu võ giương oai ở trong cung, lúc nào cũng có một đám người đi theo đằng sau. Hôm nay thì khác, hắn tới đây một mình, cho dù không mặc cẩm y hoa phục như ngày thường, nhưng trên tay áo hắn vẫn thêu hoa văn mây vàng thoắt ẩn thoắt hiện, đủ khiến người ta cảm thán người này sống tinh tế biết bao.

“Hán thần, ta đến sống trong phủ ngài, liệu có khiến ngài khó xử không? Ta nghĩ mãi, nhân duyên ngài không tốt, chẳng may trên triều lại có ai đó muốn lén hại ngài, tiết lộ chuyện ngài đưa ta khỏi lăng, đến lúc đó Hoàng Thượng cũng chẳng thể nói rõ ngọn ngành, tất cả sẽ đổ lên đầu ngài, thế thì phải làm sao!” Nàng nhíu mày: “Ngài là cây to đón gió, ta sợ ngài sẽ chịu nhiều tai tiếng.”

Hắn cho rằng nàng hồ đồ, không ngờ nàng lại nhìn nhận rất thấu đáo. Hắn khẽ thở dài: “Tấm lòng này của nương nương dành cho thần, thần chịu chút oan uổng cũng cam tâm tình nguyện. Việc này vốn không gây ồn ào, người bên ngoài sẽ không biết được đâu. Nhưng để lộ chút manh mối cũng không sao, không phải nương nương nói nhân duyên thần không tốt sao! Khi làm việc kiêng kỵ nhất là chỉ làm nửa chừng, hoặc là người người đều kính trọng, hoặc là ai cũng có thể giẫm đạp lên. Đơn giản là ác danh bay xa, ai muốn đắc tội thần đều phải suy nghĩ thật kỹ, nương nương thấy có đúng không?”

Nàng gật gật đầu: “Ta hiểu, chẳng phải tục ngữ nói đắc tội với quân tử, chớ đắc tội kẻ tiểu nhân sao!”

Hắn ho khan một tiếng: “Nương nương xuất thân từ nhà thơ lễ, quả nhiên đầy một bụng chữ!”

Nàng chắp tay: “Không dám không dám, chỉ là vài lo âu vặt vãnh của ta mà thôi, chẳng may Thánh Thượng suy xét không kỹ, liên lụy tới Hán thần.”

Nụ cười nàng tươi tắn, dù đang mặc một thân đồ tang, cô nương trẻ tuổi vẫn không dấu được nét trong sáng vui tươi trên mặt. Môi đỏ nhu diễm cùng hàm răng trắng đều, hắn đột nhiên có một phát hiện hoàn toàn mới, một loại cảm giác tựa phá băng đang nhè nhẹ từng đợt lan ra khắp trái tim, khiến nó đập rộn ràng.

Hắn rùng mình, tựa như nơi nào đó đã xảy ra sự cố. Hắn cuống quít quay đầu đi, đảo mắt một cái liền trở về bộ dạng bình thường, chỉ nói: “Nương nương đừng lo về thần, nếu chỉ chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, sao thần có thể ngồi tại Đông Xưởng lâu như vậy.”

Đúng là quá nhiều chuyện phải nhọc lòng, nàng dạ thưa nói: “Thủ đoạn của ngài ta cũng biết, nhưng ta thấy vẫn nên ngụy trang một chút thì tốt hơn, tránh cho khuyết điểm lộ quá rõ. Hán thần, ngài nói xem ta nên đóng giả cái gì? Giả nha đầu? Giả sai vặt? Không thì giả làm mã đồng cũng được!” Nàng hào hứng: “Hay là ta tới Đông Xương hầu hạ ngài nghiên bút!”

Hắn biết ý đồ của nàng, nhẫn nại cười khẽ: “Đành ủy khuất nương nương dùng tạm danh nghĩa người thân của thần, như vậy mới không khiến người ngoài nghi ngờ. Hơn nữa nương nương cũng không thể hành động quá mức tùy ý. Thần nhận Hoàng mệnh, không thể không hành sự cẩn thận. Nương nương là người thiện lương, hẳn sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của thần!”

Nàng có chút thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười đồng ý: “Ta biết rồi, ta sẽ không gây phiền toái cho Hán thần đâu. Nếu đã là người thân, vậy thì ngài đừng gọi ta là nương nương nữa, hay là ngài gọi tên ta của ta đi!” Nàng lại đuổi theo hỏi hắn: “Hán thần có nhũ danh không? Hồi còn nhỏ nhũ danh của ta là Trạc Anh, sau này vào cung, không còn ai gọi ta như thế nữa.”

Thương Lang chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngô anh(*). Trạc Anh…Cái tên nhộn nhạo nơi đầu lưỡi giống như một viên đường, luyến tiếc không nỡ nuốt xuống, có chút bối rối không biết nên làm sao mới phải.

(*) Bắt nguồn từ câu ca dao: Thương Lang chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngô anh/ Thương Lang chi thủy trọc hề, khả dĩ trạc ngô túc. Tạm dịch: Nước sông Thương Lang trong, ta giặt mũ ta/ Nước sông Thương Lang đục, ta rửa chân ta. Trạc Anh dịch thô là giặt dây mũ.

Rốt cuộc hắn vẫn không đáp lời nàng. Đồng Vân từ đầu đường lại đây, hắn nhận lấy tay nải, quay lại cung kính khom người với Âm Lâu: “Thỉnh nương nương di giá.”

Hai chủ tớ đứng ngây người, xem ý tứ của hắn có lẽ là không định đưa Đồng Vân theo, vậy sao được! Âm Lâu gắt gao ôm chặt Đồng Vân: “Hai người chúng ta không thể tách ra.”

Hắn quay lại nhìn, có chút bất đắc dĩ: “Nương nương, nếu nương nương muốn toàn thây rút lui, vậy thì để Đồng Vân ở lại là tốt nhất, cũng là cơ hội tốt cho nàng báo ơn chủ tử.”

Âm Lâu là người trọng tình trọng nghĩa, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ trốn ra ngoài trước rồi mới quay lại cứu Đồng Vân. Nàng chỉ nghĩ đi thì phải cùng đi, ở thì phải cùng ở. Tuy Đồng Vân chỉ mới bầu bạn với nàng sau khi tiến cung, khi nói chuyện còn hay mắng nàng, nhưng mà sớm chiều ở chung, dẫu bên ngoài luôn đấu võ mồm với nhau, nhưng cảm tình sớm đã sâu đậm.

“Không thể được. Ở quê nhà ta có lời đồn, nói nếu một người chết đuối muốn được đầu thai chuyển kiếp thì phải tìm một người khác chết thay, ngài là muốn ta học theo thói xấu đó sao?” Nàng xụ mặt: “Không thể để Đồng Vân ở lại, nếu Hán thần không đưa nàng theo, ta cũng sẽ không đi, ngài liệu mà làm đi!”

Đồng Vân nghe vậy thì cảm động, nước mắt lưng tròng mà ôm tay nàng: “Chủ tử, chủ tử đúng là Quan Lão Gia(*) chuyển thế!”

(*) Quan Lão Gia (tức Quan Vũ, Quan Công): một vị tướng nổi tiếng thời Tam Quốc, là người can đảm, hào hiệp trượng nghĩa…

Nàng nói: “Quan Lão Gia là hàng xóm của ta, ta đây nghĩa bạc vân thiên(*), giờ em mới biết sao? Em yên tâm, ta đi đến đâu thì em đi đến đó. Không phải em nói sau này muốn dựa hơi ta mà bày trò uy phong sao, giờ ta bỏ em lại, em uy phong cho ai xem?”

(*) Nghĩa bạc vân thiên: rất chi là có tình có nghĩa.

Hỉ nộ trên mặt Tiêu Đạc khó phân biệt, hắn lẳng lặng nghe hai chủ tớ kia ta tới ngươi đi, e là sẽ không thể tách hai người này ra được. Cũng chưa từng thấy có đôi chủ tớ nào như vậy, vị trí đảo lộn hết cả, người ngoài nghe được có khi còn tưởng là một đôi phu thê.

“Thôi bỏ đi, nếu nương nương không nỡ tay được, vậy thì cứ đưa theo. Nhưng thần báo trước với nương nương, vướng bận càng nhiều thì nhược điểm càng nhiều.”

Âm Lâu sướng rơn, quên cả nghe lời hắn dặn, vội vàng quay sang với Đồng Vân: “Còn không mau tạ ơn Đốc chủ! Ôi chà, ta đã bảo Đốc chủ là người tốt mà, xem xem, quả nhiên không sai! Tấm lòng này chúng ta phải báo đáp bao nhiêu cho đủ chứ!”

Hắn không thèm nghe nàng dông dài, cũng chẳng thèm nhận lễ của Đồng Vân, chỉ chăm chăm lo đi trước dẫn đường.

Ban đêm trong núi phủ một tầng sương mỏng, thi thoảng có ngọn gió thổi nhẹ qua, vạt áo hắn nhẹ bay, mơ hồ mang theo chút mùi thụy não(*) như có như không, chẳng hay từ lúc nào mà bầu không khí dần trở nên ý vị.

(*) Thụy não: tức băng phiến.
Bình Luận (0)
Comment