Phù Đồ Tháp

Chương 24

Đương nhiên nàng sẽ không đồng ý, không thèm lên tiếng tự mình rời đi.

Đồng Vân cởi áo váy cho nàng, tỉ mỉ kỳ cọ trên vai trên lưng, vừa kỳ vừa nói: “Có Tiêu chưởng ấn ở đây, em cũng không dám đến gần chủ tử, dường như hắn chỉ thích ở cùng một chỗ với chủ tử, không thích có người khác xen vào, chủ tử nói xem có kỳ lạ không?”

Âm Lâu vốc nước rửa mặt, hàm hồ nói: “Hắn không thích người khác thân cận cũng không lạ, mỗi người mỗi tính mà. Chỉ là ban nãy kể về hình phạt của Đông Xưởng bọn họ, dọa ta sợ hãi không ít. Dung nhan này của hắn chẳng khác gì công tử nhà phú quý, ai biết được thủ đoạn của hắn độc ác tới nhường nào…”

Ánh sáng ảm đạm trong phòng tắm nhỏ, xung quanh đều giăng màn, chỉ có cửa sổ phía đông hơi hé mở, gió thổi tới làm những sợi tua rua trên màn nhẹ bay. Nàng rụt người xuống nước, mặt nước bốc khói mù mịt hun đôi má nàng ửng đỏ, nàng thở ngắn than dài mà nói: “Lát nữa Hoàng Thượng tới rồi, ta sợ hắn lại giống như lần trước, em nói xem ta phải làm sao mới được đây?”

Đồng Vân cũng chẳng nghĩ ra được cách gì, chỉ nói: “Vậy thì đành chịu thôi, khi trước còn là thân vương đã xông vào Nhị Sở Điện lúc nửa đên, bây giờ không còn thế nữa, người ta đứng trên Kim Loan Điện nắm quyền sinh sát thiên hạ, hắn đã hạn quyết tâm muốn lâm hạnh, em thấy chủ tử cũng chỉ còn nước nghe lời.”

“Nhưng Tiêu hán thần đã nói không thể để hắn ra tay.” Nàng vẫn còn bực bội, sầu muộn càu nhàu: “Hắn còn nói ta thiên phú không cao, không giữ được nam nhân, muốn mời thầy đến dạy dỗ ta.”

Đồng Vân cầm khăn lau mặt cho nàng, nghe vậy thì phì cười: “Chủ tử đừng nói nữa, Tiêu hán thần nhìn người thật chuẩn! Có người mị cốt thiên thành, chỉ một cái liếc mắt đã câu mất hồn người ta. Chủ tử thì sao, cứ như đang trợn trắng mắt lên vậy, chủ tử trời sinh không có thiên phú này.”

Nàng bị Đồng Vân cười nhạo không biết bao nhiêu lần, sớm đã không thèm tức, xoay người ghé vào thành thùng tắm hỏi nàng: “Em nói xem hắn sẽ mời thầy gì cho ta?”

Đồng Vân cởi tóc nàng xuống, lấy một chút cao bồ kết chậm rãi thoa lên, khẽ lẩm bẩm: “Còn là thầy gì được nữa? Tám phần là người am hiểu chuyện phong nguyệt, chơi đùa ân ái nhiều năm. Tiêu chưởng ấn định đào tạo chủ tử thành yêu phi sao? Chủ tử thế này, không biết có dạy nổi không?

Âm Lâu bất bình hít vào một hơi: “Em xem thường ta à? Sao ta lại không thể thành yêu phi? Chỉ cần ta dụng tâm học, em cứ chờ mà xem.”

“Em chỉ nói vậy thôi.” Đồng Vân mặt đầy khinh thường: “Chủ tử nhìn lại mình đi, khi đứng cạnh Tiêu chưởng ấn, so với hắn chủ tử còn giống nam nhân hơn.”

Âm Lâu bị đả kích không nói nên lời, nhưng đây là một sự thật bi ai, nàng thân là nữ nhân lại không biết sử dụng cho tốt, phí phạm của trời. Nói đến phí phạm của trời, nàng nháy mắt hỏi Đồng Vân: “Vậy em nói xem ta có đẹp không?”

Đồng Vân ậm ừ: “Đẹp thì đương nhiên là đẹp, không xinh đẹp làm sao mà vào được cung. Nhìn tổng thể chủ tử, tứ chi cân xứng, chân thon dài, nơi nên đầy thì đầy, nơi nên thon cũng thon…Cởi xiêm y ra cũng có thể coi là vưu vật, so với chủ tử trước kia của em còn đẹp hơn một chút.”

“Đúng không? Ta cũng cảm thấy chính mình rất thuận mắt, nhưng ban nãy bị Tiêu Đạc nói vậy, ta thấy hơi hoài nghi.”

Nàng mặt ủ mày ê, Đồng Vân lại thuận miệng trêu chọc: “Kể ra chủ tử cũng lạ, để ý đến lời hắn làm gì, hắn đâu phải Hoàng Thượng, đẹp hay không không đến lượt hắn nói. Nếu chủ tử mà xấu, liệu Hoàng Thượng có phí sức cứu chủ tử ra không?”

Âm Lâu uể oải ừ một tiếng, tắm đã đủ lâu, bảo Đồng Vân gọi người vào hầu hạ. Lau khô người xong, nàng khoác lên một bộ yên la mềm màu vàng nhạt điểm hoa, tự mình vấn tóc đi ra ngoài.

Vừa vén mành lên đã giật bắn mình: “Hán thần vẫn chưa đi?”

Hắn đứng trước bàn trang điểm xem xét đống son phấn, cũng không nhìn nàng, cầm một hộp phấn bạch ngọc lên xem, mở ra cúi đầu ngửi, cử chỉ lười biếng thong dong, lại thêm phong cảnh ngoài cửa sổ làm nền, giống như một công tử xinh đẹp nhẹ nhàng thoát tục, cũng có ngạo khí của kẻ giết vạn người không chớp mắt.

Đúng là quá đẹp! Âm Lâu nhìn mà tim đập loạn, bộ dáng khoe khoang tư sắc này, không biết là có ý đồ gì nữa. May mà hai đời Đế Vương chưa thấy truyền ra lời đồn háo nam sắc, nếu không vị dung hoa nguyệt mạo này còn có thể bình yên vô sự đứng đây? Có quỷ mới tin!

Trên nền đất trải thảm hoa, dẫm lên không tiếng động. Người hầu xung quanh hắn không nhiều lắm, Âm Lâu ngó trái ngó phải, nô tỳ trong phòng bỗng nhất loạt lùi ra, Đồng Vân từ trong phòng tắm đi ra cũng hành lễ lui xuống. Nàng xách giày vải trong tay, có chút khó xử, sợi nhung mềm mịn giống như đang cù lên gan bàn chân, nàng cuộn ngón chân lên, vội buông giày xuống xỏ vào.

Hắn vân vê chút bột phấn trên đầu ngón tay, chất phấn tinh tế, mùi hương cũng tốt, liền giương mắt nói: “Thần thay nương nương chọn phấn, nét mặt nương nương cao khiết, dùng màu sắc quá diễm lệ sẽ phản tác dụng, vẫn là Tiểu Hồng Xuân này…”

Chưa nói dứt lời đã im bặt, nàng mới tắm xong, trên người còn đọng vài giọt nước, trông như cành liễu non ngày xuân, càng thêm tươi mới sinh động. Yên la mềm(*) nhẹ nhàng che đi thân thể tươi trẻ, nàng đứng giữa tấm màn lụa dệt hoa, nét mặt luống cuống giận dữ. Mái tóc buông thả tùy ý xõa trước ngực, phần áo nơi xương sườn ướt thành một mảng.

Hình hài vừa ngây ngốc vừa khiến người ta trìu mến đột nhiên làm hắn cảm thấy thất thố, nhưng chút thất thố chỉ là thoáng qua, hắn nhanh chóng định thần, thanh thản nhìn lại nàng, nói chuyện với nàng như không có gì xảy ra.

“Sao nương nương lại thất thần?” Hắn bỏ hộp ngọc xuống, vươn tay về phía nàng: “Tới đây, để thần trang điểm cho nương nương.”

Nàng nghe xong cúi đầu bước qua, yên la mềm có chút mỏng, vốn dĩ rất phù hợp để mặc trong khuê phòng, không ngờ hắn ở đây, làm nàng cảm thấy không tự nhiên chút nào. Nàng tới bên giá áo lấy một chiếc áo ngoài thêu mẫu đơn vừa đi vừa khoác, còn chưa kịp xỏ tay áo lại bị hắn nhẹ nhàng xốc lên.

“Tóc còn ướt, mặc cái này làm gì?” Hắn ném áo ngoài xuống ghế bành, dắt tay nàng, kéo nàng tới ngồi trước bàn trang điểm.

Gương đồng lớn phản chiếu hình ảnh hai người bọn họ, một đứng một ngồi. Nàng một thân y phục nhẹ nhàng, hắn thì mặc duệ táp đỏ son, đội mũ ô sa mạ vàng, màu sắc đậm nhạt thích hợp, hài hòa như tranh vẽ.

Hắn chậm rãi cong eo xuống cho cao bằng nàng, nhìn chăm chú khuôn mặt nàng trong gương, nỉ non bên tai nàng: “Nương nương vén tóc mái lên thần mới phát hiện, hóa ra giữa mày nương nương còn có một nốt ruồi chu sa! Diện mạo tốt như vậy, che đi làm mất phong vận, thật đáng tiếc.”

Nàng không quen bị hắn ghé sát, hơi dịch người ra, miễn cưỡng cười nói: “Ở quê ta những cô nương chưa xuất giá đều để tóc mái, chờ đến ngày gả đi mới được hỉ nương se mặt vén lên.”

Hắn ấn tay lên vai nàng, có thể cảm nhận làn da ấm áp qua lớp vải mỏng. Vừa rồi nàng né tránh dịch người đi, hắn không hài lòng, lại chỉnh nàng trở về như cũ. Chọn một hộp chiếc hộp phấn nhỏ trang trí hoa sen, sợi bông đã dính đủ phấn thơm, đánh một tầng mỏng lên mặt nàng.

Tay chân hắn lưu loát, xem chừng rất thành thạo việc này. Ban đầu Âm Lâu còn không quen lắm, sau lại thấy hắn quả thực nghiêm túc, trong lòng mơ hồ dấy lên một nỗi cô đơn. Hắn tinh tế như vậy, hẳn là nhờ trước đây hầu hạ Hoàng Hậu mà luyện thành. Nàng giương mắt nhìn khuôn mặt mình trong gương, nhẹ giọng nói: “Phân vị này của ta, sao dám để Hán thần hầu hạ, vẫn là để ta tự làm đi.”

Nàng định nhận lấy hộp phấn kia, ai dè hắn dịch cổ tay đi, tay nàng vừa đúng đè lên mu bàn tay hắn. Kể cũng lạ, dường như nhiệt độ cơ thể hắn luôn thấp hơn một chút so với người thường, vài lần tiếp xúc đều không hề cảm thấy ấm áp. Đó là một cảm giác khó tả, hơi buôn buốt, có khi mùa hè sẽ cảm thấy thoải mái hơn người khác nhiều.

Hắn không đối diện với nàng, đuôi mắt ngó xuống, thấy trên mặt nàng mang theo chút xấu hổ, vội vàng thu tay trở về. Trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, càng cố tình xoay mặt nàng qua, mở hộp lấy một thanh loa tử đại(*) chấm vào chút nước, khom lưng vẽ mày cho nàng. Đôi mày doanh doanh thu thủy, tự mang theo bảy phần gợn sóng, bên trái thêm hai bút, bên phải thêm hai bút, màu sắc dần gia tăng, làm khí sắc nàng càng thêm tươi tắn.

Hắn hài lòng bỏ loa tử đại xuống, cười nói: “Xưa nay nương nương không mấy trang điểm, thói lười biếng này phải sửa đi mới được. Dung mạo nữ nhân quan trọng hàng đầu, cho dù trong lòng không yêu ai cũng phải trang điểm cho thật xinh đẹp, bởi vì đâu thể biết người ấy sẽ xuất hiện khi nào.”

Hắn cách nàng rất gần, gần đến mức tựa hồ hơi thở giao nhau. Trái tim Âm Lâu nhảy dựng, cả người căng cứng run rẩy như sốt rét. Nàng thật sự không chịu nổi nữa, quả thực là đòi mạng, hắn quang minh chính đại một chút thì sẽ chết sao? Trang điểm cho người ta mà cũng phải ái muội đến thế? Nàng bực mình, cho dù thái giám không coi chính mình là nam nhân, vậy thì cũng phải chú ý đến cảm nhận của người khác nữa chứ!

Nàng hít một hơi chuẩn bị quay người, bất đắc dĩ bị hắn giữ lại, dùng lực ấn lên đầu vai nàng kiềm chế, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn, thần thoa phấn má cho nương nương.”

Hắn dùng trâm ngọc lấy một nhúm Tiểu Hồng Xuân vào lòng bàn tay, trộn thêm với nước cùng một chút bột chì thoa lên má nàng. Da nàng vốn mịn, hơn nữa son phấn đều là hàng thượng phẩm của Cao Ly, ánh đèn trong phòng chiếu lên, phô ra một tầng đỏ ửng mông lung, tinh tế mà thuần khiết, rất có nét đẹp phong vân thiếu nữ.

Hắn nheo mắt lại, khi trước hắn cũng từng trang điểm cho Vinh An Hoàng Hậu, nhưng chỉ là nhìn qua rồi quên, không hề quá mức để bụng như hiện tại. Chính hắn cũng có chút hỗn độn, luận về nhan sắc, nàng không phải là quá kinh diễm, có lẽ bởi vì trông nàng khờ khạo ngốc nghếch, vậy nên mới có vẻ không giống người khác chăng!

Mọi chi tiết đều đã hoàn hảo, chỉ còn duy nhất bước cuối cùng. Tầm mắt hắn dừng trên môi nàng, nàng có đôi môi anh đào nhỏ xinh, khóe miệng hơi cong lên, đường nét môi rõ ràng, thoạt nhìn đã khiến lòng người rung động, phảng phất như đang chờ hôn lên. Hắn kiềm chế, từ từ hít vào thở ra, chọn lấy một chiếc hộp màu thạch lựu, đôi môi nhàn nhạt được tô thêm một lớp đỏ thắm, lập tức diễm lệ một cách kỳ dị. Nàng tựa hồ muốn né tránh, hắn nào có chuyện buông tay! Một tay hắn cố định cằm nàng, một tay kia thăm dò lại đây, ngón tay mềm mại dao động trên môi nàng, chỉ cảm thấy u hương đầy tay, không nhịn được mà trở nên tâm viên ý mã(*).

(*) Tâm viên ý mã: Ý nói tâm tư dao động tán loạn, giống như con ngựa không thể khống chế.

Âm Lâu cũng hồ đồ luôn rồi, người trước mắt giống như độc dược, dễ dàng thâm nhập vào từng tấc máu thịt nàng. Nàng không biết hắn muốn làm gì, động tác của hắn thong thả triền miên, từng tấc từng tấc dựa gần lại đây, nàng nhìn gương mặt hắn càng ngày càng trở nên phóng đại, con ngươi sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, còn có đôi môi bất giác hơi chu lên.

Hô hấp càng thêm dồn dập, cả hai đều nghe rõ rành mạch hơi thở của nhau. Máu cuồn cuộn như sóng đánh vào bờ khiến nàng váng vất. Trong đầu Âm Lâu trống rỗng, đã quên mất hắn có thân phận gì, cũng quên đi tàn khuyết của hắn. Một tên thợ săn lão luyện như vậy đáng sợ hơn bất cứ nam nhân nào. Nàng gắt gao nắm lấy vạt áo, trong lòng hoảng loạn cơ hồ muốn ngất đi. Hắn càng lúc càng gần hơn, môi cùng môi chỉ còn cách nhau ba ngón tay, khi nàng cho rằng hắn sắp hôn nàng đến nơi rồi, đột nhiên lại nghe thấy giọng hắn vang lên: “Nương nương nhấp môi đi, như thế màu son sẽ đều hơn chút.”

Nói xong hắn liền rút người về, cứ như thể một giây trước chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, để lại trong gương bóng hình một nữ nhân ngây ngốc ngồi đơ ra.

Âm Lâu cảm thấy xấu hổ muốn chết đi được, đây chính là hai mắt đang mở to mà vẫn nằm mơ hão huyền sao? Nàng sụp eo xuống, khoanh tay vùi mặt vào, lúc này mới phát hiện cả người đã mướt mồ hôi, hơi nóng tỏa ra từng đợt từ cổ áo, khiến cho mặt nàng vốn đỏ nay càng đỏ hơn.

May mà hắn đã quay đi chỗ khác không nhìn nàng, nhẹ bước đến bên khung cửa sổ, tùy ý vươn tay trêu ghẹo con chim họa mi đang đậu trong lồng. Kỳ thật không phải là hắn cố ý trêu đùa, hắn biết chính mình cũng chẳng đỡ hơn nàng bao nhiêu, đây là phạm vào tối kỵ, là thứ tâm tư không bao giờ được phép có, chẳng lẽ là điên rồi hay sao!

Tiếng chuông đầu hiên kêu leng keng, tấm mành ngoài hành lang cuộn lên một nửa, mấy con chim yến bận bịu xây tổ đã trở về, tiếng đập cánh vang lên giữa không gian im ắng.

Mặt trời dần lặn đằng chân trời phía tây, chỉ còn nhìn thấy một nửa lấp ló sau mái nhà. Rốt cuộc hắn cũng quay đầu lại, nàng vẫn ngồi im bên bàn trang điểm, dải đỏ trên mặt phai nhạt bớt, có lẽ đã bình tĩnh lại, không còn gì bất thường. Hắn đi tới lấy khăn, ý muốn lau tóc cho nàng, nàng đứng lên trước mặt hắn, nhận lấy khăn nhún người nói: “Đa tạ Hán thần, làm phiền Hán thần nửa ngày, tội lỗi ta quá lớn rồi. Mời Hán thần tự ra ngoài nghỉ ngơi, ta khắc có người hầu hạ.” Nói xong liền quay ra gọi Đồng Vân, mấy tỳ nữ cũng nối đuôi nhau vào theo, nàng không thèm để ý hắn nữa, đi về phía màn trúc phía tây ngồi chải tóc trong ánh chiều tà.

Tiêu Đạc biết nàng đang nổi giận, hẳn là cho rằng hắn lại trêu cợt nàng, không biết trong lòng đang hận hắn đến nhường nào đây! Hắn cũng không biết phải làm sao, cứ mãi thật thật giả giả, chính mình chẳng còn phân biệt nổi. Cứ tiếp tục thế này sẽ xảy ra chuyện, hắn đỡ trán thở dài, đương lúc không biết phải lo liệu thế nào, Tào Xuân Áng đã từ bên ngoài chạy tới, khoanh tay hồi bẩm: “Cha nuôi, trong cung truyền ra tin tức, Vạn Tuế Gia đã khởi giá tới phủ chúng ta! Hôm nay Vạn Tuế Gia không ngồi kiệu, chỉ mang theo mấy hộ vệ cưỡi ngựa tới, có lẽ chỉ khoảng hai chén trà nữa liền tới.”

Nàng đang ngồi bên kia cũng nghe thấy, mau mau chóng chóng thay y phục, vội vàng đến nỗi gà bay chó sủa.

Kế tiếp thế nào, hẳn sẽ không dễ dàng khống chế. Hắn thu hồi tầm mắt đi ra ngoài cửa, phất tay áo nói: “Gọi tất cả tập hợp đầy đủ, mở cửa lớn chuẩn bị nghênh giá đi!”
Bình Luận (0)
Comment