Phù Đồ Tháp

Chương 55

Nàng đã chậm rãi tốt lên đôi chút, thế nhưng vẫn chẳng đáng kể, Tiêu Đạc trông nàng một đêm, buổi tối hôm trước cả người nàng lạnh như băng, hắn không thể không ôm nàng vào lòng mà sưởi ấm. Đến buổi trưa hôm sau, nàng bắt đầu phát sốt, cả mặt đỏ bừng, khắp người nóng như hòn than, cánh mũi phập phồng, hơi thở vừa gấp gáp vừa đứt đoạn.

Gọi Phương Tế Đồng tới xem, ba vị thuốc hôm qua đã được thay đổi, đổi thành lá trà, cam thảo, kim ngân, lại tiếp tục châm kim bài độc, lăn lộn đến tận khi sắp hoàng hôn, cơ thể nàng mới dần dần trở lại nhiệt độ bình thường. Thế nhưng nàng cứ uống cái gì là nôn cái đó, rõ ràng vẫn đang hôn mê, hai mắt nhắm tịt, vậy mà vẫn nôn đầy áo hắn, nôn xong rồi lại bắt đầu phát run, giọt mồ hôi to như hạt đậu lã chã lăn xuống gối, quả thực chưa từng thấy ai đổ mồ hôi như vậy bao giờ.

Tiêu Đạc không rời nàng nửa bước, cảm giác bất lực thê lương làm hắn nhớ tới đêm đó nơi cổng Tây Thành, nhìn sinh mệnh dần dần len lỏi trôi đi từng chút một qua kẽ ngón tay, người thân nhất đang rên rỉ thống khổ trước mặt hắn, giãy giụa hấp hối, ấy thế mà hắn lại chẳng thể làm được bất cứ thứ gì. 6 năm trước như thế, 6 năm sau vẫn vậy. Dù hắn có hô mưa gọi gió thế nào, một loại vẫn mệnh khủng hoảng vẫn không ngừng lặp lại. Nỗi bi thương khắc sâu tận nơi cốt tủy, bóp chặt lấy yết hầu, chỉ cần dùng lực một chút thôi là có thể dễ dàng lấy mạng hắn. Cha mẹ huynh đệ đều đã chết, hắn cho rằng trên đời này không còn gì có thể kiềm chế hắn được nữa, ấy vậy mà nàng lại xuất hiện, có được rồi lại mất đi còn tàn nhẫn hơn hai bàn tay trắng gấp cả trăm lần.

Đông Xưởng tra rõ chuyện này, nhanh chóng bắt được những người liên lụy bên trong, nhưng Vũ Văn Lương Thời làm việc rất cẩn thận, rõ ràng biết là hắn, nhưng rốt cuộc vẫn không có bằng chứng xác thực. Tiếng rên rung trời phát ra từ hình phòng, cách mấy bức tường vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy. Hắn ngồi yên lặng trong phòng, trong lòng đều đã tính toán xong xuôi, nếu Âm Lâu có bất trắc gì, hắn sẽ tự mình đi lấy mạng Vũ Văn Lương Thời, có chứng cứ hay không có chứng cứ đều chẳng còn quan trọng.

Xa Thất Lang từ đầu bên kia vội vàng đi đến, tới trước cửa thì liếc nhìn trong phòng một cái, đứng dưới hành lang bẩm báo: “Con rùa đen rụt đầu Vũ Văn Lương Thời này vẫn luôn trốn trong vương phủ không chịu lộ mặt. Thân thủ hộ vệ trong phủ hắn quả thực lợi hại, nếu như xông vào, chỉ sợ sẽ gây ra động tĩnh quá lớn.”

Hắn chậm chạp ừ một tiếng, “Vậy thì cho hắn sống lâu hai ngày, nếu thực sự không được thì tự ta sẽ tới cửa bái phỏng, hắn còn có thể tránh không gặp sao?”

Xa Thất Lang có chút kinh ngạc, chỉ mới một ngày mà thôi, ấy thế mà đã khiến hắn trở nên tiều tụy. Tình kiếp khó độ, phàm đã là con người hẳn đều không thể chạy thoát! Hắn nhíu mày nói: “Mong Đốc chủ cân nhắc, thời điểm này càng gấp gáp càng dễ hỏng việc, mọi việc xin cứ giao cho chúng thuộc hạ, Đốc chủ không cần lo lắng. An nguy của nương nương đương nhiên là khiến lòng người dao động, nhưng ngài cũng phải bảo trọng thân mình. Ngài như vậy…sẽ bị người ta nhìn ra.”

Hắn lạnh lùng ngẩng đầu nhìn, “Nhìn ra cái gì? Nếu nương nương có mệnh hệ gì, ai có thể trốn khỏi liên can? Tiền đồ chưa biết, ta lo lắng thì có gì sai?” Dường như chính mình không nghe lọt, hắn suy sụp hạ vai, thở dài, “Nhìn ra được thì cứ nhìn đi, nhìn ra thì đã làm sao! Đại đương đầu, ngươi đã từng thích nữ nhân chưa?”

Hắn hỏi như vậy quả thực khiến Xa Thất Lang ngạc nhiên, ngoại trừ Đề đốc ra, toàn Đông Xưởng đều là nam nhân hàng thật giá thật, bọn họ xuất thân từ Cẩm Y Vệ, có gia có khẩu, có thể cưới vợ sinh con, đương nhiên là không giống với hắn. Đây là chỗ thương tâm của hắn, bình thường mọi người đều cẩn thận lẩn tránh, hôm nay hắn tự nhiên nhắc tới, khiến người ta trở tay không kịp.

Xa Thất Lang liếm môi, dè dặt nói: “Thuộc hạ có một người tình, dòng dõi không cao, không phải khuê nữ danh giá, lớn lên cũng không quá xinh đẹp, thế nhưng khi ở bên nàng thuộc hạ cảm thấy thoải mái. Nếu nói thích, vậy thì đây hẳn chính là thích rồi.”

Hắn có chút kỳ quái, “Người tình là có ý gì? Vẫn chưa thành thân?”

Xa Thất Lang thưa vâng, hình như có chút thẹn thùng, lúng túng nói: “Quen nhau từ ngày hội chùa, ban đêm hôm đó liền lén trèo cửa sổ. Sau đó lại bận bịu nhiều việc, vẫn luôn trì hoãn đến tận bây giờ, lần này hồi kinh thuộc hạ dự định sẽ tới cửa cầu hôn, cứ để mãi cũng không giấu được, trong bụng nàng đã có cốt nhục của nô tài rồi.”

Tiêu Đạc nghe xong thì gật đầu, “Nên như thế, để đến lúc bụng to bái đường cũng khó coi, hôm nay thành thân ngày mai đã sinh con, sẽ bị người ta chê cười…Sau khi cưới thì thế nào? Ngươi còn nạp thiếp sao?”

Xa Thất Lang lắc đầu, “Trọng trách của Đông Xưởng nói nhàn thì cũng nhàn, nói bận thì cũng bận. Bôn tẩu bên ngoài cả ngày, về nhà lại ồn ã long trời lở đất, cưới nhiều cũng chỉ tổ phiền lòng.”

Hắn cười nhàn nhạt, nói: “Đúng là thế, cả đời gặp gỡ được một người, đối xử với nàng thật tốt. Trẻ làm phu thê già làm bạn, tương lai dẫu thế nào cũng không đến mức hối hận.”

Lời hắn nói cứ như thể nhìn thấu hồng trần, quả thực rất giống người đã xuất gia. Xa Thất Lang không khỏi lo lắng, cẩn thận hỏi hắn: “Đốc chủ hôm nay làm sao vậy?”

Hắn đứng dậy khỏi cái ghế con, chậm rãi đi dạo hai bước, “Không sao, chỉ là hâm mộ các ngươi thôi. Gặp người thích hợp, hạ sính quá định, kiệu hoa nâng vào cửa rồi nàng chính là của ngươi. Còn ta…” Hắn quay đầu lại nhìn, nàng vẫn im lặng nằm trên chiếu, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Người khác có thể cưới hỏi đàng hoàng, còn hắn sao có thể cho nàng những thứ ấy đây? Hắn vẫy vẫy tay, “Đừng dừng việc canh gác, cũng không được ngừng mai phục ở phủ Nam Uyển Vương, ta chờ các ngươi đem tin tốt trở về.”

Xa Thất Lang không tiện nhiều lời, lĩnh mệnh rời đi.

Hắn đi tới bên bàn rót một chén nước, khẽ khàng nâng nàng dậy, để nàng tựa vào trước ngực, lấy thìa bạc bón từng chút nước một cho nàng, chậm rãi nói: “Ban nãy nàng có nghe Đại đương đầu nói không? Thì ra trên đời không phải chỉ mình ta thích trèo cửa sổ, còn có cả hắn nữa. Cái tên này không có tiền đồ, còn làm cho người ta lớn bụng, quên mất chính mình làm cái nghề gì rồi sao. Bộ dạng lấm la lấm lét, sau này để cho cha vợ biết được, chắc chắn sẽ bị đánh cho không dám vào cửa!” Hắn khẽ lay nàng một chút, “Nàng có nghe thấy ta nói không? Ngủ lâu vậy rồi, phải dậy hoạt động gân cốt…Nàng nói xem hắn trèo cửa sổ thì gọi là người tình, còn chúng ta thì sao? Nàng cũng là người tình của ta?” Hắn chua xót ngẩng đầu, “Tên này không dễ nghe, tục quá. Thành thân rồi lại có rất nhiều xưng hô. Chuyết kinh? Tiện nội? Tào khang?(*)” Hắn bật cười nho nhỏ, “Chẳng hay gì hết, quá là khó nghe đi, những người đó nghĩ gì không biết? Đổi lại là ta, ta sẽ gọi là đầu quả tim, người khác chê cười cũng mặc…”

(*) Những cách để gọi người vợ thời xưa.

Nàng không đáp lại, vẫn phập phồng như cũ, đột nhiên lại nổi lên một cơn run rẩy, trái tim hắn cũng bị vò nát theo. Hắn cắn răng ôm nàng thật chặt, dùng sức áp chế, cảm giác như có thể tốt hơn đôi chút.

Tiếng vang ì ầm mơ hồ truyền đến, hắn quay đầu nhìn cửa sổ, sắc trời tối sập xuống, vòm trời trên đỉnh cây chuối tây vần vũ quay cuồng, trông như sắp mưa. Hắn thầm thở dài, buông nàng xuống rồi gọi Phương Tế Đồng, “Trời sắp mưa rồi, trên mặt đất ẩm ướt, có để nàng về giường được không?”

Phương Tế Đồng đi tới bắt mạch, sắc mặt vui mừng, “Đốc chủ đừng buồn, tiểu nhân xem mạch tượng nương nương không còn dồn dập như trước. Tuy lúc này vẫn còn run rẩy từng cơn, ấy là do độc tính chưa tán hết. Tiểu nhân đã sai người đun nước, lát nước nương nương tắm thuốc lưu thông máu, đem chưng hết độc sót lại trên da ra, ước chừng đến mai là tỉnh lại.”

Đây là tin tốt động trời, Tiêu Đạc sợ nghe nhầm, lại hỏi một lần nữa, “Sáng mai có thể tỉnh? Ngươi chắc chắn không?”

Phương Tế Đồng đáp luôn miệng, “Tiểu nhân đảm bảo với Đốc chủ, nếu nương nương không tỉnh, ngài cứ chém đầu tiểu nhân xuống làm ghế ngồi.” Rồi lại mút môi nghĩ ngợi, “Sau khi nương nương tỉnh dậy sẽ rất khó động đậy tay chân, ngài không thể để nàng nằm như vậy, phải cho nàng hoạt động. Tỷ như lục phủ ngũ tạng, tê mỏi lâu rồi, bên trong không tránh khỏi trì trệ. Đỡ đi hai bước cũng được, dù sao cũng không được để nàng nhàn rỗi.”

Những việc đó đều không là gì, chỉ cần nàng tỉnh lại, tỉnh lại rồi cái gì cũng dễ làm.

Lại một tiếng sấm rền vang, giây lát sau mưa đã ập xuống, mưa rất to, dàn lá chuối tây rào rạt run rẩy vì gió tạt. Vạn sợi chỉ bạc phá mây rơi xuống, thi thoảng một trận gió cuốn qua, lại chẳng có cảm giác mát lạnh trong tưởng tượng. Mùa hè ở Nam Kinh, dù có bị nước mưa rửa sạch cũng vẫn là oi bức ẩm ướt.

Đồng Vân đứng ngoài cửa ló đầu vào, bây giờ nàng có chút sợ hắn, khi nói chuyện cũng không dám nhìn hắn, rũ mắt gọi một tiếng Đốc chủ, “Thuốc tắm Phương đại phu phân phó đều đã chuẩn bị xong, nô tỳ tới đón nương nương đi tắm.”

Hắn khẽ ừ, bế ngang nàng lên, để Đồng Vân đi trước dẫn đường, trực tiếp đưa vào trong phòng tắm.

Âm Lâu không thể động đậy, một mình Đồng Vân hầu hạ cũng không đủ sức đưa nàng vào thùng gỗ. Hiện tại không còn cách nào, đành qua loa giúp nàng cởi trung y, hắn rời tầm mắt khom lưng ôm nàng, nhanh chóng thả nàng vào thùng.

Nước có chút nóng, khi Đồng Vân đi tới đỡ thì thấy nàng hơi nhíu mày, vội thấp giọng gọi nàng: “Chủ tử, có phải nước nóng quá không? Nóng một chút mới tốt, có thể chưng hết độc ra ngoài, ngày mai chủ tử lại tung tăng nhảy nhót.”

Nàng không nói một lời, đầu gục xuống, nước dâng cao tới ngực, vừa đủ che tới mép chủ eo của nàng. Nàng đã cởi thành như vậy rồi, đáng nhẽ hắn không nên nhìn, thế nhưng tầm mắt vẫn nhất thời đảo qua, dưới dải áo kia là đường cong no đủ, nước thuốc đen ngòm không nhìn thấy càn khôn, nhưng chỉ một mảnh da nõn nà lõa lồ trên mặt nước đã đủ làm người ta nhộn nhạo thần hồn.

Một luồng máu ấm áp xông thẳng lên mặt hắn, hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác, trong lòng lại thấy buồn cười. Lúc trước nàng còn nháo nhào đòi hầu hạ hắn tắm rửa, bây giờ đã bị hắn nhìn hết rồi còn đâu. Không biết sau khi tỉnh dậy sẽ là cảm tưởng gì, hẳn là ngoài chơi xấu ra thì không còn biện pháp nào khác!

Hắn ra ngoài tản bộ, cũng không đi xa, chỉ quanh quẩn trên hành lang.

Bên ngoài trời mưa thực sự rất to, rào rào trên phiến gạch, bọt nước bắn tứ tung làm ướt góc áo hắn. Đầu hành lang bên kia truyền đến tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn, Tào Xuân Áng đã bê một cái khay sơn son, bên trên đặt một cái bát, tới gần cong eo nói: “Đã một ngày rồi cha nuôi chưa ăn gì, con sai người hầm canh đuôi hươu tới, cha uống một chút, tránh cho thân thể suy nhược. Vừa nói vừa mở nắp ra dâng cái bát về phía trước, “Nương nương xảy ra chuyện, hiện giờ thức ăn đều được dùng châm bạc thử độc. Thật là không ngờ được, Nam Uyển Vương không biết sợ là gì. Dù sao cũng là địa giới của hắn, nương nương gặp hại, Hoàng Thượng lại không hỏi tội đến hắn hay sao? Châu phủ đương nhiên có thất trách, nhưng hắn là kẻ đứng đầu lại dám vô đạo đức làm càn, không hiểu là nghĩ cái gì.”

Hắn nhận lấy cái cái bát chậm rãi uống một ngụm, cuối cùng vẫn bỏ xuống, lau miệng nói: “Ban đầu đầu óc ta loạn, không nghĩ ra, ngươi truyền lời cho mấy Thiên hộ bảo bọn họ nghĩ cách bắt con trai của Vũ Văn Lương Thời về. Hắn dám hãm hại nương nương, đương nhiên ta cũng dám tra tấn con hắn. Hắn muốn làm ta đau đớn mất người yêu, ta phải làm hắn đoạn tử tuyệt tôn!” Tào Xuân Áng nghe được câu đau đớn mất người yêu, miệng há to đến nỗi nhét vừa hai quả trứng gà. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn một cái, “Đừng có há nữa, đi làm việc đi thôi!”

Trời tối dần, dưới hiên đã treo lên cái đèn lồng gió, hắn chắp tay đứng đó, bắt đầu cân nhắc xem có nên nương theo việc này mà bẩm báo lên Tử Cấm Thành hay không. Giải độc xong, thân mình suy yếu không gượng nổi, nếu lúc này báo là nhiễm bệnh, liệu có phải là thời cơ tốt?

Đang lúc tính toán, Đồng Vân đi từ trong ra gọi một tiếng, nói đã tắm được một lúc rồi, nên ra thôi. Hắn cúi người đi vào xem, nàng ngâm đến nóng hôi hổi, trông không còn nhợt nhạt như trước, trên má ửng hồng như hoa đào. Nhưng mà thả vào thì dễ, vớt ra lại khó. Cách thùng gỗ không tiện mượn lực, tay cũng không biết để vào đâu, vì thế hắn đành vô tâm cố ý ấn lên bộ ngực mềm mại kia. Trong lòng hắn nhảy mạnh đến lợi hại, cũng may nàng vẫn không tỉnh, nếu không chắc chắn sẽ mắng hắn dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi nàng.

Lại là một đêm dài đằng đẵng, nhưng lời Phương Tế Đồng nói cũng thật đáng tin, khi gần đến canh năm quả nhiên nghe thấy nàng thấp giọng rên rỉ, hắn giật mình một cái thò lại gần xem, nàng mở bừng mắt, mấp máy kêu khát. Thời khắc đó hắn vui đến nỗi có thể bắn lên được, luống cuống tay chân rót trà bón cho nàng, vỗ mặt nàng, vỗ tay nàng, run giọng nói: “Ông trời phù hộ, cuối cùng cũng tỉnh rồi! Bây giờ nàng thấy thế nào? Còn đau phải không?”

Nàng chăm chăm nhìn hắn, lắc đầu, không thể nói nên lời, chỉ có nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. Lòng hắn đau như cào xé, ôm nàng vào lòng dịu dàng an ủi: “Ngoan nào, đều đã qua đi rồi. Mạng nàng thật lớn, hai lần đều gặp được ta, ta đúng là phúc tinh của nàng mà!”

Nàng muốn giơ tay lên, hơi động đậy một chút lại gục xuống. Tia nắng ban mai ngoài cửa sổ đã lộ ra, trong phòng vẫn tối, mê mang vòng quanh tựa giấc mộng. Nàng mềm mại gối đầu lên vai hắn, hắn vừa quay mặt là có thể chạm vào trán nàng. Như một người đã lênh đênh trên biển mấy ngày, đất liền đã hiện ra, chỉ cảm thấy tràn ngập cảm kích lẫn may mắn. Hắn nuốt lại nghẹn ngào, dằn lại run rẩy mà nói: “Đại phu nói nàng không thể nằm mãi, phải dựng dậy để ngũ tạng hoạt động. Nàng không đi được, ta cõng nàng, nàng đừng dùng sức, dựa vào ta là được.”

Nàng khẽ ừm, không thể nói những câu phức tạp, chỉ nói: “Chàng mệt.”

Cái mũi chua xót đầy nước, hắn nắm tay nàng thật chặt, “Ta không mệt, chỉ cần nàng khỏe lên, cõng nàng cả đời ta cũng chịu.”

Đầu óc Âm Lâu vẫn còn hỗn độn, nghe thấy hắn nói, nàng quay mặt tới hôn vành tai hắn, hơi thở nhè nhẹ vương vấn quanh tai như con thú non.

Hắn cười rộ lên, bước chân càng kiên định. Hừng đông dần sáng, mặt trời dần nhô cao, vòm trời sau cơn mưa tựa như gấm vóc mới dệt, thỉnh thoảng lại tô điểm vài đóa mây trắng, có một loại đau thương nhẹ nhàng nước chảy hoa trôi.
Bình Luận (0)
Comment