Phù Dung Trì

Chương 4

芙蓉

碧荷生幽泉,

朝日艷且鮮.

秋花冒綠水,

密葉羅青煙.

秀色粉絕世,

馨香誰為傳?

坐看飛霜滿,

凋此紅芳年.

結根未得所,

願托華池邊.

PHÙ DUNG

(Lý Bạch)

Bích hà sinh u tuyền,

Triêu nhật diễm thả tiên.

Thu hoa mạo lục thuỷ,

Mật diệp la thanh yên.

Tú sắc phấn tuyệt thế,

Hinh hương thuỳ vị truyền?

Toạ khán phi sương mãn,

Điêu thử hồng phương niên.

Kết căn vị đắc sở,

Nguyện thác hoa trì biên.

Dịch thơ:

Suối ẩn trong sen ngọc,

Trời sớm sáng lại tươi.

Hoa thu lồng nước biếc,

Khói xanh cuộn lá dày.

Màu phấn xưng tuyệt thế,

Lưu hương có bởi ai?

Ngồi ngắm sương giăng khắp,

E hương sắc tàn phai.

Nếu được thành cây cỏ,

Nguyện bén rễ nơi này.

(Điệp Luyến Hoa phỏng dịch)

PHẦN 2: Triệu Tiếu Vy kể chuyện

Ta vốn là con gái Hải vương ở Trung Lương quốc. Năm mười tám tuổi thì bị Hoàng thượng – cũng là bác của ta ép đi hòa thân. Mất một tháng trời mới tới Khương La. Quốc gia này đất rộng người đông, dân sinh giàu có, tài nguyên bạt ngàn. Trung Lương của ta cũng chỉ bằng một hai tỉnh lỵ của Khương La hợp thành. Vào tới hoàng cung ta như được mở rộng tầm mắt. Tường thành uy nghiêm vững chãi, lớp lớp cung điện nguy nga lộng lẫy...

Trung Lương của ta so với họ chỉ bằng con châu chấu.

Hiểu ra điều này, ta sớm dự đoán mình không được chào đón ở đây. Qủa nhiên đám người hoàng thất ai nấy mặt mày hớn hở nhưng trong bụng chỉ xem thường, nói tới hôn sự là chối bay chối biến. Ta đã gặp Tứ hoàng tử – hôn phu của mình. Người này nhỏ hơn ta hai tuổi, mặt mũi cũng sáng sủa nhưng cặp mắt ti hí, vừa nhìn đã thấy con người xảo trá, nhỏ nhen. Thân là món hàng bị đem đi trao đổi, ta cũng không mong ước quá nhiều, chỉ cầu sống yên ổn nơi đất khách quê người này.

Nghe nói “ứng cử viên hôn phu” của ta còn có Tam hoàng tử, là người đã tới tuổi thành thân. Thân phận vị này ta từng nghe qua, là con trai của Hoàng hậu, anh cả lại là Thái tử. Ta biết mình sẽ không đời nào được làm Tam hoàng phi. Người ta quyền lực ở trên cao, có bệ đỡ vững chắc không suy suyễn. Muốn làm hoàng phi của Tam hoàng tử ít nhất cũng phải là đương kim tiểu thư của trọng thần, hoặc một vị công chúa hòa thân đến từ Phượng Triều, Đại Thế – những quốc gia ngang hàng với Khương La. Biết người biết ta, ta cũng không muốn trèo cao.

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra vô cùng bất ngờ. Điệu múa Phù Dung Lưu Hương vậy mà có thể cướp hồn Tam hoàng tử. Ta đã được ma ma ở Vũ Y phường dạy múa điệu này từ bé. Cùng với các vị công chúa và quận chúa khác, ta múa Phù Dung Lưu Hương thành thạo và điêu luyện nhất. Cuối cùng cũng cảm thấy công sức được đền đáp, không tiếc những tháng ngày tập luyện cực khổ, ngã đến trăm lần mà ma ma vẫn lắc đầu. Có lẽ là nhờ mẫu thân trên trời phù hộ, ta một bước lên ngôi vị Tam hoàng phi mà người người mơ tưởng.

Nói tới phu quân, lòng ta như nở hoa. Hai tiếng “phu quân” này tới giờ vẫn còn ngượng miệng. Chàng nhỏ hơn ta, chỉ vừa mười sáu mà ngũ quan đã thanh tú rõ ràng. Ta còn nhớ nụ cười của chàng ở dạ tiệc, nó chất chứa những dịu dàng yêu chiều, nó làm tim ta lỗi một nhịp và mãi mãi không thể đập như trước.

Chu Lạc Ca Dương.

Từ giờ cái tên này sẽ trở thành quan trọng nhất trong cuộc đời ta. Chàng chưa bao giờ gọi ta là “thê tử” mà chỉ gọi “Vy Vy”, cùng lắm thì “hoàng phi”. Chàng có khiếu ăn nói hài hước, tính cách phóng khoáng dễ gần. Lần đầu gặp mặt ta có cảm giác chàng là một nam nhân trưởng thành nhưng về sau cái dáng vẻ đó hoàn toàn biến mất. Ca Dương rất trẻ con, đầu óc bướng bỉnh ngỗ nghịch. Nô tài Tiểu Ninh Tử luôn theo sát chàng, hai chủ tớ bọn họ trò chuyện còn thân thiết hơn ta. Một lần ta tình cờ nghe được đoạn hội thoại như sau:

“Tiểu Ninh Tử, tối nay chúng ta đến Thái y viện.”

“A, ngài tính làm gì?”

“Ta vừa đọc một cuốn sách y, muốn điều chế một phương thuốc mới.”

“Hả? Ngài đọc sách y? Ây da... Hoàng tử lừa ai chứ? Nói ngài xem Xuân cung đồ nô tài còn tin chứ sách y thì...”

“Hỗn láo! Ai nói ta xem Xuân cung đồ?”

“Thì... Thì... Cái quyển xanh xanh ngài giấu dưới gối đó!”

“Bậy bạ, cuốn đó là Hạ cung đồ”

“Còn... Cái quyền vàng vàng bên dưới gầm bàn.”

“Đó là Thu cung đồ”

“Vậy cuốn giấu sau kệ sách?”

“Là Đông cung đồ.”

Tiểu Ninh Tử ra vẻ lúng túng:

“Ơ... Hóa ra là nô tài nhìn không rõ nên hiểu lầm. Mà Hạ Thu Đông cung đồ đó là sách gì vậy?”

“Là sách hiếm. Có thể xem là phần một, hai, ba của Xuân Cung đồ.”

“Aaaaaaaaa! Còn có phần một hai ba, vậy mà hoàng tử bảo không xem Xuân cung đồ!”

“Thì ta có xem đâu? Mấy quyển đó trình độ kém hơn Xuân cung đồ. Chờ khi ta ép Nhị ca khai ra Xuân cung đồ thứ thiệt ở đâu thì bộ sưu tập mới trọn vẹn!”

“Trời... Cái thứ đó mà cũng xuất bản theo bộ sao?”

“Haizzz... Nô tài nhà ngươi biết cái gì? Mau chuẩn bị đi, đêm nay chúng ta lẻn vào Thái y viện.”

“Ôi... Lại nữa rồi? Lần trước nô tài phải chạy thục mạng mới thoát khỏi đó, giờ lại bắt nô tài đi, cái mạng này có giữ nổi không?”

“La ó cái gì? Không đi thì chờ ngày mai ta điều chế xong thuốc, cho ngươi làm người đầu tiên dùng thử!”

“A, nô tài đi, dĩ nhiên phải đi rồi, một mình ngài lẻn vào Thái y viện vô cùng nguy hiểm, nô tài sẽ dốc hết sức bảo vệ chủ tử!”

“Ngoan ~”

Ta rất choáng váng với cách nói chuyện của hai chủ tớ nhà này. Tam hoàng tử như vậy mà tâm hồn thật đen tối. Chàng... Có thật là từng xem... Mấy cái đó...? Ta quay về tẩm phòng mà không khỏi thấp thỏm. Mười tám tuổi, ta chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân nào. Gả cho chàng cũng chưa hề phá thân.

Ta bùi ngùi nhớ lại đêm động phòng hoa chúc...

Khăn voan được nhấc lên, chàng mỉm cười rất thơ ngây (hoặc giả vờ thơ ngây?). Chúng ta uống rượu giao bôi, rồi chàng bảo ta múa Phù Dung Lưu Hương. Chính giai điệu này làm nên duyên phận của ta với chàng, ta rất vui vẻ mà tuân mệnh.

Phù Dung ấu, Phù Dung ca, Phù Dung ti mệnh, Phù Dung loan âm, Phù Dung hứng sương, Phù Dung cảnh, Phù Dung tương tư, Phù Dung tàn.

Ta trổ hết tài năng qua từng điệu múa. Chu Lạc Ca Dương của đêm dạ tiệc đã trở lại. Chàng chống tay dưới cằm, đôi mắt mơ màng, ngón trỏ gõ lên bàn theo nhịp tì bà. Động tác cuối – Phù Dung tàn ta đã cố ý ngã vào lòng chàng. Ca Dương cũng tự nhiên đón lấy. Lúc xem múa chàng đã uống rượu, trên bàn có hai bầu rỗng không. Lúc này chàng nhìn ta với vẻ mặt thâm tình và dịu dàng quá đổi.

“Phù Dung... Phù Dung...”

Ca Dương ôm ta vào lòng. Ta từng nghe nói chàng thích hoa sen nhưng không ngờ lại thích nhiều như vậy. Ta hạnh phúc vùi đầu vào ngực chàng, tận hưởng sự âu yếm dễ chịu này. Hơi thở nóng hổi phà vào gáy.

“Phù Dung... Nàng là hoa, hay là người?”

Tất cả dây thần kinh của ta bừng tỉnh. Ta ngửa đầu nhìn vào mắt Ca Dương, trong đấy có bão tố và cả màn đêm mịt mù.

“Phu quân... Chàng gọi thiếp sao?”

Bờ môi lạnh bao phủ lấy môi ta.

“Phù Dung... Nàng là Phù Dung... Nàng là của ta!”

Tối hôm đó tuy nồng nàn như vậy nhưng không xảy ra chuyện gì. Ca Dương say, chỉ hôn rồi lập tức lăn ra ngủ. Ta ngơ ngác nhìn khuôn mặt hơi tái, chân mày nhíu chặt và những sợi lông mi run rẩy. Ca Dương ngủ không yên, trong mộng luôn gọi “Phù Dung”.
Bình Luận (0)
Comment