Phù Dung Trì

Chương 82

Phiên ngoại 3: Thanh Ba, Vương mẫu

Lại nói ngày hôm đó, khi bốn vị sứ giả tay không trở về âm ti, việc đầu tiên là đến chỗ Diêm Vương nhận tội. Trên công đường, những tên lính xương xếp hàng ngay ngắn, những bức tường vẽ đầy tranh minh họa mười tám tầng địa ngục với các hình phạt tàn khốc. Công đường là nơi đáng sợ nhưng Hắc Vô Thường nhìn mãi thành quen, không còn cảm giác gì nữa. Hắn ngước nhìn cái bàn to quá cỡ, trên bàn chất đầy sổ sinh tử, các lá đơn tố tội, giảm án, kêu oan, phân trần... Núi giấy cao tới mức che mất người ngồi phía sau.

Diêm Vương nghe trình bày sự việc, biết được nhiệm vụ lần này thất bại cũng không tức giận trách phạt, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm:

- Tốt quá, tốt quá! Như vậy là tốt nhất!

Tiếng nói ồm ồm từ sau chồng giấy vang lên. Hắc Vô Thường sống ở Minh giới nghìn năm mà chưa từng thấy dung mạo của Diêm đế. Không riêng gì hắn, mọi người ở âm phủ đều chưa từng thấy. Diêm đế mãi mãi ngồi trên công đường, phía sau núi sổ sách của ông. Minh giới có một vụ cá cược luôn luôn sôi nổi, đó là đoán xem bộ dạng của Diêm đế ra sao... Có người cược khuôn mặt ông quá xấu nên không muốn ai nhìn, cũng có người đoán Diêm đế chẳng qua là một gã mặt bột nhỏ con gầy yếu, phải trốn phía sau chồng giấy tỏ ra bí hiểm. Tuy nhiên, đa phần mọi người đồng tình với một ý kiến khác: Diêm vương thật ra là một con vịt!

Hắc Vô Thường không quan tâm lão Diêm rốt cuộc là gà hay vịt, hắn chỉ biết lần này nhiệm vụ thất bại là trách nhiệm của hắn, lĩnh tội là việc đương nhiên. Chồng giấy phía trên thở dài:

- Haizzzz... Thanh Ba, cái tên tiểu tử này! Ta đã mắt nhắm mắt mở cho qua vậy mà ngươi vẫn cứng đầu như thế, đúng là chẳng thú vị gì cả! Ngươi không nghĩ cho mình thì cũng thông cảm cho đồng nghiệp chứ!

Bạch Vô Thường, Đầu Trâu và Mặt Ngựa ai oán gật đầu. Họ đi theo Hắc Vô Thường bao nhiêu năm, đã không ít lần ăn khổ vì trình độ ngay thẳng – thành thật – cứng nhắc của hắn rồi! Hắc Vô Thường chỉ được cái lợi hại, đối nhân xử thế vô cùng dốt!

- Thôi thế này đi, cho các ngươi lấy công chuộc tội... Đây là mấy vụ án tồn đọng từ năm trước! Các ngươi đi tra xem ngọn ngành thế nào, ai bị chết oan, ai hãm hại người vô tội... Đem đầy đủ bằng chứng về đây!

Từ phía sau núi giấy ném ra vài ba bộ hồ sơ, cái nào cái nấy niêm phong đỏ, đều là loại quan trọng cần giải quyết gấp. Bạch Vô Thường nhặt lên thở dài, xem ra thời gian tới sẽ bận tối mặt tối mày, kế hoạch đi du lịch của hắn phải trì hoãn rồi!

Diêm Vương cho cả đám lui ra nhưng Hắc Vô Thường cố tình nấn ná ở lại. Hắn nhìn đống sổ sách cao như núi mà hỏi:

- Ngài cố ý phải không? Đã biết chắc tôi sẽ không hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn gọi tôi đi...

Núi giấy cười ồm ồm:

- Thanh Ba... Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi!

- Có quỷ mới tin!

Hắc Vô Thường hừ một tiếng khinh thường, sau đó bước ra khỏi công đường. Ở trong này Diêm đế lẩm bẩm:

- Bọn sứ giả càng lúc càng vô lễ... Không xem uy danh của ta ra gì... Tại sao năm đó ta lại đồng ý với Bích Hải thu nhận cái tên vừa lì lợm vừa khó ưa này chứ!? Haizzz... Còn phải báo cáo với bà Vương mẫu... Thật là... Chuyện nhà họ thì họ tự giải quyết, tại sao cứ thích kéo người ngoài vào chịu tội?

Ở Minh giới, sứ giả câu hồn là loại nghề nghiệp ổn định, cơ hội thăng tiến cao. Nếu có gì khiến người ta phiền lòng thì chính là tiền lương ba cọc ba đồng cùng với bộ đồng phục xấu xí. Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa chẳng qua là chức danh, nhìn thì ai cũng giống ai nhưng bộ dạng thật không phải vậy. Người làm cái nghề này đều có nổi khổ riêng, một phần không muốn đầu thai chuyển kiếp, một phần chán cảnh nhân sinh bạc bẽo, một phần không muốn quên đi chuyện cũ, lựa chọn ở lại để nhớ về quá khứ... Hắc Vô Thường Thanh Ba thuộc một trường hợp khác. Hắn không có nơi nào để đi, ngoại trừ Minh giới.

Thanh Ba ra khỏi công đường, theo lối cũ quen thuộc đi tới cầu Nại Hà. Sông Vong Xuyên đêm ngày vẫn chảy, sinh tử là một vòng tuần hoàn không ngừng không nghỉ, chỉ có kẻ đứng ngoài cái vòng ấy mới hiểu sống chết hoàn toàn không đáng sợ. Thanh Ba đứng ở trên cầu nhìn những linh hồn lả lướt đi qua đi lại, có người vội vàng, có người chậm chạp, cũng có người im lặng đứng chờ... May mắn cho họ, còn có mục tiêu để chờ đợi, để hy vọng...

Thanh Ba đứng trên cầu nhìn xuống con sông chảy xiết, hình như hắn thích hợp với những nơi tăm tối và âm u như vậy, Minh giới cũng thế, Ma giới cũng thế... Thanh Ba lại nhớ những ngày tươi đẹp đã thành quá khứ, khi đó hắn được sống trong không gian tràn đầy ánh sáng, mây khói huyền ảo, rừng đào và biển rượu mênh mông... Cửu Trùng Thiên có đảo Bồng Lai, có hồ Hảo Nguyệt, có những bữa tiệc đàn ca hát xướng, đêm trăng về lại hò hẹn gió mây. Qúa khứ đó xa rồi, tươi đẹp kia đã mất, Thanh Ba chỉ là Hắc Vô Thường, không có việc gì làm trừ ngày ngày bắt ma đuổi quỷ.

Năm tháng là cục tẩy vô địch, chẳng ai còn nhớ thiên tướng Thanh Ba đã rơi vào hồ Tuyệt Vọng năm đó, cũng không ai hỏi rốt cuộc hắn còn sống hay đã chết, hiện tại ở nơi đâu. Không phải Thiên giới bạc tình, chỉ là họ không đủ tình vung vầy cho tất cả. Lựa chọn mãi mãi ở Minh giới, Thanh Ba chưa từng hối hận. Ít ra hắn còn tồn tại, còn sống để ghi nhớ, ai là kẻ thù, ai là ân nhân, người hắn từng yêu rồi đánh mất.

Năm đó Bích Hải đế quân liều lĩnh cứu hắn từ hồ Tuyệt Vọng, khí độc nhuộm đen những chiếc vẩy trắng lung linh. Thanh Ba hỏi hắn vì sao phải thế, Bích Hải nói: “Mạng của cậu do Tiêu Linh tìm về, cậu chết như thế chẳng khác nào phụ lòng cô ấy!” Cho nên, Thanh Ba không có quyền chết, hắn cần sống cho hai người – bản thân và nàng.

Bích Hải đem Thanh Ba trở về Bích Lạc cung, cả nguyên thân của hắn đã hỏng, chỉ còn mảnh hồn thoi thóp. Hắn được Bích Hải dùng đèn Lưu Sinh để bảo trì, chờ khi thu hồi đủ chín phách thì đưa xuống Minh giới, xin bộ đồ Hắc Vô Thường để sống tạm bợ. Thanh Ba vốn không quen thân với Bích Hải, hắn nằm vùng ở Ma giới nhiều năm, chỉ nghe Ma tộc kể lại Thiên giới có một gã mặt trắng rất lợi hại. Từ khi hắn nhận chức đế quân thống lĩnh Thiên binh thì Ma tộc không có ngày nào ăn ngon ngủ yên, Ma vương giao chiến đem thương tích trở về, bao nhiêu tay sai cận thần đều chết trong tay Bích Hải. Ma tộc căn hận hắn, nguyền rủa hắn, chỉ mong hắn biến mất khỏi thế gian này.

Thanh Ba sống trong Bích Lạc cung bốn trăm năm, trước khi thu đủ chín phách đã nghe tin đế quân vũ hóa, đế hậu mắc trọng tội bị lưu đày nhân thế. Chuyện của bọn họ Thanh Ba không hiểu rõ nhưng nói đế hậu mưu sát đế quân thì hắn không bao giờ tin. Sống trong đèn Lưu Sinh, Thanh Ba chứng kiến cuộc sống hàng ngày của đôi vợ chồng này, hắn từng ngưỡng mộ và ghen tị biết bao nhiêu. Bích Hải mà vạn quân kính sợ khi trở về nhà chẳng qua là cậu bé to xác thích quấn lấy đế hậu mà thôi. Khi hắn đem Thanh Ba trở về, cả người đen thui nhếch nhác. Đế hậu tức giận đem bàn chải ra, yêu cầu Bích Hải hóa về hình rồng để nàng cọ rửa. Thanh Ba cho rằng đầu óc đế hậu có vấn đề, ai ngờ Bích Hải lại ngoan ngoãn hóa thành rồng thật! Hắn uể oải nằm trong nước, còn đế hậu thì xắn tay áo hì hục chà, đánh bóng từng chiếc vẩy một, vừa làm vừa mắng... Bích Hải lại rất thích nghe mắng, hắn dùng cái đuôi dài cuốn lấy nàng, nằm im thin thít nghe lông bàn chải cọ vào da vừa ngứa vừa nhột.

Một Bích Hải đế quân như vậy, chưa ai từng thấy!

Thanh Ba nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng không kiềm được nhếch lên. Hắn luôn cho rằng cuộc sống như thế mới là hạnh phúc!

Hôm nay Diêm Vương giao nhiệm vụ mới, không ngờ lại gặp gỡ cố nhân. Cực Quang Khuyển cũng sống trong Bích Lạc cung giống hắn, từ khi cung điện vô chủ thì nó đi đâu mất, cả Thiên giới không ai tìm thấy. Thanh Ba vừa liếc mắt là nhận ra ngay, có điều hắn không hiểu, vì sao Cực Quang có thể sống trong hình hài cục súc tầm thường như vậy?

Câu trả lời tới ngay sau đó. Con chó đi theo cô cậu chủ!

Lúc nhìn thấy phàm kiếp của Bích Hải và đế hậu, hắn đã xúc động vô cùng. Trải qua bao thăng trầm họ vẫn như vậy, yêu nhau như vậy, ở chung một chỗ như vậy. Thanh Ba không thể phá hỏng mối lương duyên này, hắn thà trở về chịu phạt chứ không muốn bắt hồn đi. Khó khăn lắm họ mới sum họp, làm như thế thì thất đức quá! Rõ ràng lão Diêm vương cũng có ý này cho nên mới lựa chọn hắn đi. Thanh Ba không hiểu nổi thần thánh trên kia suy tính chuyện gì, bản thân hắn chỉ chúc phúc cho hai người, hy vọng một ngày nào đó cung Bích Lạc lại ấm áp như xưa...

Thanh Ba ném tảng đá xuống dòng sông đen, nghe “bõm” một tiếng rồi mỉm cười rời đi. Ngày ngày rất bận, hắn còn phải điều tra mấy vụ án oan trên phàm giới. Hắn là Thanh Ba – Hắc Vô Thường lợi hại nhất ở âm phủ!

***

Cửu Trọng điện sáng nay rất loạn. Nghe nói Vương mẫu đã đập vỡ chậu lưu ly mà Ngọc hoàng yêu thích nhất. Ai cũng biết bà ấy xưa nay đanh đá, vừa cố chấp lại vừa ngang ngược. Cũng chỉ có Ngọc hoàng mới chịu nổi!

Tiên nữ trong Cửu Trọng điện hốt hoảng đứng bên ngoài, nghe từng đợt âm thanh chói tai mà không dám bước vào. Khi Ngọc hoàng đến thì mọi chuyện đã xong, đại điện trải qua trận thịnh nộ của Vương mẫu, trở về thời đồ đá không hơn không kém! Ngọc hoàng nhảy qua bãi nọ đống kia, bao nhiêu tài sản đã không cánh mà bay, khuôn mặt già của ông cũng nhăn nheo thêm mấy nếp.

- Haizzz... Lại có ai chọc giận bà nữa rồi? Có giận thì giận, cũng không nên phá hoại cung điện của trẫm như vậy chứ!

Vương mẫu mặc bộ y phục đỏ thắm, so với Ngọc hoàng thì bà còn rất trẻ, phụ nữ luôn như vậy, không bao giờ chấp nhận sự già nua. Vương mẫu còn đang tức giận, ngồi trên ghế mây thở dồn dập. Ngọc hoàng nhìn bà, khẽ vẫy tay đem mọi thứ phục hồi nguyên trạng. Đây là thói quen của hai người, bà đập phá, ông sửa chữa, cứ thế mấy vạn năm rồi!

- Cái tính nết này chừng nào mới bỏ? Bà phải biết rằng nhân sinh ở tạo hóa, cho dù trẫm muốn cũng không thể can thiệp. Con cháu có phúc của con cháu, bà không định đoạt thay chúng được!

Trong mắt Vương mẫu phừng phừng ngọn lửa, cao giọng nói với Ngọc hoàng:

- Cũng do ông hết! Ban đầu tôi cảm thấy hoa sen tinh kia không ổn, không xứng với Long nhi chút nào! Vậy mà ông khăng khăng cho rằng hôn sự này rất tốt. Giao Diêu thần nữ xinh đẹp giỏi giang như vậy, còn ái mộ Long nhi như vậy, cuối cùng không bước được vào thiên gia! Giờ thì hay rồi, Long nhi bôn ba ở phàm giới, tiếp tục bị hoa sen tinh bám riết không rời... Cứ thế này tôi làm sao yên tâm?

Ngọc hoàng nhíu mày lắc đầu:

- Bà có nhầm lẫn ở đâu không? Sao trẫm thấy người “bám riết không rời” là cháu ngoại mình mới phải!

- Ông...

Ngọc hoàng giơ tay xin hàng:

- Thôi thôi, không cãi nhau với bà! Nhiều lúc trẫm không sao hiểu được, rốt cuộc có đáng để tức giận như thế không? Chuyện qua lâu lắm rồi, sao bà không buông tha đi?

Vương mẫu không thèm nhìn Ngọc đế, vuốt ve chiếc vòng cẩm thạch trên cổ tay.

- Ông cũng biết tôi yêu thương đứa cháu này như thế nào mà... Nhìn nó mất hết mọi thứ, thảm bại trong tay một người phụ nữ làm sao không đau cho được!

Ngọc hoàng nghiêm nghị lắc đầu:

- Không phải, đó không phải lý do chính. Bà làm như vậy bởi vì chưa thoát ra khỏi quá khứ, vẫn còn ám ảnh chuyện của Bạch Tố Liên trong lòng...

Nghe đến tên “Bạch Tố Liên”, Vương mẫu lập tức bốc khói:

- Ông còn dám nhắc!!! Đây là nghiệt do ông gây ra, còn không biết xấu hổ nhắc tới!

Ngọc hoàng nhìn vào mắt Vương mẫu, chân thành mà nói:

- Phải, là lỗi của trẫm, trẫm biết sai rồi, vì thế vẫn đang cố gắng sửa chữa. Thế nhưng Long nhi không có tội tình gì, nó chỉ là nạn nhân mà thôi! Tương tự như vậy, Ma Lệ cũng không có tội tình gì, nó còn đáng thương hơn cháu mình gấp bội!

- Ha ha, có Ngọc hoàng nào như ông không? Rõ ràng nhiều năm nay ông vẫn dung túng cho Ma giới tồn tại, sau khi Long nhi vũ hóa vẫn không chịu nhổ cỏ tận gốc báo thù cho cháu! Bình thường ông im lìm, đóng vai pho tượng thần thánh cho người ta ngưỡng vọng, thật ra chuyện gì ông cũng biết, suy tính của ông tôi không hiểu nổi, lòng nhân từ của ông đi làm Phật Tổ cho rồi! Ở Thiên giới làm gì cơ chứ?

Ngọc hoàng đối với Vương mẫu luôn luôn nhẫn nại nhường nhịn nhưng mà lần này bà đã quá đáng. Ngọc hoàng nhướng cao chân mày, nóng nảy quát một tiếng:

- Một vừa hai phải thôi! Toàn ăn nói linh tinh! Bà xem bà còn ra dáng Tây Vương mẫu nữa không, hay giống mụ đàn bà chanh chua? Bạch Tố Liên dù sao cũng là em gái của bà, nàng mất lâu lắm rồi, chỉ để lại một đứa con trai mà thôi! Cho dù nó nửa Ma nửa Thần thì cũng là huyết thống thiên gia! Long nhi còn phải gọi một tiếng biểu thúc! Chuyện giữa hai chú cháu chúng nó là do mệnh trời. Bây giờ cá chết lưới rách, Ma Lệ mất đi pháp lực rồi, Long nhi cũng lịch kiếp hoàn sinh rồi, buông được thì buông đi, bà cứ níu kéo chỉ thêm mệt mỏi!

Vương mẫu hiếm khi bị Ngọc hoàng quát mắng, bà rưng rưng nhìn ông, ai oán mà hỏi:

- Vậy Thiên đế nói cho thiếp biết, rốt cuộc vì sao ông lại thương Bạch Tố Liên? Ông năm lần bảy lượt bảo vệ Ma vương là do tình cũ vẫn còn có đúng không? Thậm chí lựa chọn đứng về phía Ma vương mà không phải cháu ngoại mình!

- Bà ăn nói hàm hồ!

Ngọc hoàng lại bị chọc giận nhưng cơn giận không kéo dài lâu bởi vì Tây Vương mẫu khóc... Bà là người phụ nữ cường đại nhất Thiên giới, nếu có từng khóc thì cũng vì ông mà thôi... Ngọc hoàng thở dài, đây là người vợ đã cùng ông vượt qua cuộc đời bất tử, có khi quá quen thuộc đến mức không thấy quan trọng và cần thiết nhưng mà... Bà vẫn ở đây, vĩnh viễn, vĩnh viễn là Vương mẫu của ông...

- Được rồi, được rồi... Bà đừng khóc nữa... Làm sao tôi không thương Long nhi cơ chứ? Tôi vẫn dõi theo nó, vẫn quan tâm nó, cố tìm cách rước nó trở về. Bà không thích hoa sen tinh bởi vì bà nhớ đến Bạch Tố Liên, nàng cũng là hoa sen khó trách bà không yêu thích! Bây giờ chúng nó không bỏ nhau được, bà thấy rõ rồi đấy, là yêu không lối thoát, thiên trường địa cửu sẽ không thể quên nhau! Long Nhi đã có thêm Tiểu Long Nhi rồi, nó là cháu cố của bà đấy, lẽ nào bà không thương dù chỉ một chút? Hôm qua ta có lén nhìn thằng bé kia, đứa nhỏ rất đáng yêu, là con rồng trắng một sừng, nhìn rất giống cha nó hồi bé... Tội nghiệp đứa nhỏ, lưu lạc phàm giới bao nhiêu năm, trở thành thiên sát cô tinh để sống sót tới bây giờ, thay vì ghét nó, chúng ta phải thương nó nhiều hơn!

Tây Vương mẫu lau nước mắt, nét mặt đã giãn ra. Thần tiên cũng như con người, có lòng ghen tị, có sự đố kị, cũng rất tham lam,... Bà muốn tha thứ lắm chứ nhưng nỗi đau giống như chiếc dằm đâm vào tim bà, lâu ngày hóa thạch. Vương mẫu nhìn khuôn mặt già của Ngọc hoàng, thấy được dung mạo thật của ông phía sau lớp ngụy trang. Thật ra Bích Hải khá giống ông ngoại, nhất là đôi mày kiếm vừa đen vừa đậm.

- Thiên đế, nhiều năm như vậy rồi, ông có thể thẳng thắng một lần nói cho tôi biết, rốt cuộc ông còn yêu Bạch Tố Liên hay không?

Đối với sự cố chấp của Vương mẫu, Ngọc hoàng chỉ cười khổ, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng bà:

- Lâu thế rồi, ai còn nhớ chứ? Đã là dĩ vãng, tình yêu cũng biến hóa thành những thứ tình cảm khác. Giống như trẫm với nàng, trải hết tất cả bể dâu, hiện giờ là lão phu thê, tình yêu chính là tình thân!

Không biết Vương mẫu có hài lòng với đáp án này không, một lúc lâu sau mới nghe bà đáp:

- Chuyện của Long nhi tôi không quản nữa nhưng cũng không giúp đỡ, sau này nó muốn thế nào thì tùy! Bích Lạc cung đã hoang vắng lâu rồi...
Bình Luận (0)
Comment