Phù Dung Trì

Chương 94

PHẦN XIX: Thiên giới

Tầng trời thứ bảy là một trong những thắng cảnh nổi tiếng nhất Thiên đình. Ở tầng trời này không có nhiều cung điện, phần lớn là các vùng rừng núi hình thành từ thuở man hoang. Phía tây có “Quần đảo lơ lửng”, là nơi nâng đỡ dòng Ngân Hà đổ xuống từ tầng trời thứ tám. Ngân Hà như con thác dữ, được quần đảo lơ lửng xé nhỏ thành những dòng chảy tua tủa. Đảo trung tâm ở nơi cao nhất, chịu sức nặng của khối nước đồ sộ, sau đó chảy xuống thành bốn dòng con, lại được bốn đảo vây quanh bên dưới hứng trọn. Bốn đảo này tiếp tục chia lượng nước cho các đảo phụ thuộc. Càng xuống thấp kích thước đảo càng nhỏ và những con thác càng hiền hòa. Sông Ngân hung tợn là thế nhưng sau khi vượt qua tầng thứ bảy này, nó trở thành những con suối trong lành, tiếp tục đưa dòng nước thần thánh vung tưới cho chúng sinh linh sáu tầng còn lại. Thử tưởng tượng có một ngày Quần đảo lơ lửng sụp đổ thì chẳng khác nào phá hỏng cả hệ sinh thái của Thiên giới!

Nhiều người gọi tầng thứ bảy là “Thủy quốc”, dường như mọi cảnh vật ở nơi này không thể tách rời khỏi nước, vịnh Xích Thổ là một ví dụ khác. Gọi là vịnh nhưng thực chất Xích Thổ là mảnh đất khô cằn nằm ở hướng Nam. Đất có màu đỏ, rất độc nên không nhiều sinh vật chọn làm nơi cư trú. “Dân bản địa” của vùng này chỉ gồm cây manchi và rắn đỏ. Qủa manchi kịch độc và nộc rắn có thể dung hòa thứ độc này. Một năm, Xích Thổ có hai mùa, mùa khô và mùa lũ. Quang cảnh mùa khô là đất nứt nẻ cùng cái nóng chết người. Quang cảnh mùa lũ là nước sôi sùng sục từ lòng đất phun lên. Lý do tồn tại của vùng Xích Thổ vẫn luôn là bí ẩn, tuy nó rất nguy hiểm nhưng được không ít Thần quân chọn làm nơi tu luyện. Phải nói rằng thứ nước phỏng da và có sức ăn mòn này chẳng khác nào xà phòng tắm gội. Cho nên Khôn Minh Thần quân cứ một năm hai lần sẽ rủ Ngọc đế đến đây du ngoạn!

Kỳ quan ở tầng thứ bảy nhiều lắm, các tiên nhân xem nó là khu du lịch mơ ước, đợi khi cấp bậc của họ đủ cao sẽ đến đây chiêm ngưỡng một lần để mở mang trí óc. Tầng thứ bảy nguyên thủy và hoang sơ, giữa những quang cảnh đẹp lạ vẫn có các tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Tận cùng hướng đông là ao Du Liên. Chỗ này được đánh giá là nơi yên tĩnh và thơ mộng nhất. Ao không sâu, nước chỉ cao hơn eo một chút. Đáy ao có sỏi và bùn mịn, là môi trường lý tưởng của loài sen. Các giống thủy sinh càng ưa chuộng nơi này, chúng mọc chen chúc bên cạnh hoa sen. Tiên khí dồi dào giúp rất nhiều tinh linh tu luyện thành người, cho nên ao Du Liên được coi là cái nôi của sự sống.

Giữa ao sen rộng mênh mông ấy mọc lên Bích Lạc cung. Cung điện màu trắng ngà, kiến trúc đơn giản và mềm mại nhưng không thiếu khí phách. Muốn đến Bích Lạc cung phải đi qua chiếc cầu khúc khuỷu có hai mươi tư nếp gấp. Khi Bích Hải quay lại chốn xưa, đập vào mắt là màu hồng cánh sen như những ngọn đèn thả trôi trong ao nước. Sen vẫn rất đẹp, dù không có nàng. Bích Hải chầm chậm đi qua chiếc cầu, ngắm những cây thủy mộc rung rinh xao động. Chắc chúng đang trò chuyện với nhau, thầm đánh giá “vị khách lạ” là hắn không chừng!

Bích Lạc cười khẽ, trong đôi mắt xanh ánh lên dòng chảy ôn hòa. Ở chín kiếp người hắn trải qua, kiếp nào cũng thấy một ao sen như vậy, giống U Trì, giống Phù Dung Trì và những cái tên tương tự. Hóa ra nhà của họ vốn hình thành ngay giữa biển sen, cho nên trong mọi giấc mơ luôn có những điều không thay đổi. Hắn nhớ những ngày rảnh rỗi hóa về hình rồng ngâm mình trong ao. Nàng chuẩn bị bữa sáng trên chiếc thuyền độc mộc, lấy đũa tre gõ gõ vào lớp vảy nổi trên nước. Lúc ấy hắn sẽ nhô đầu, chờ một miếng bánh ngon hoặc một loại quả ngọt. Mặc dù chút thức ăn rơi xuống hàm rồng không bỏ dính răng nhưng mà nụ cười của nàng đã đủ làm cơn say nắng.

Bích Hải bay qua kết giới bảo vệ cung điện, đáp xuống hậu viện. Đây là khu vườn mở, trồng những loại hoa cỏ bình thường. Lối đi bên phải dẫn tới phòng ngủ, trang trí bởi hai dãy đèn lồng đỏ. Những chiếc đèn này đã cũ, chúng được treo lên vào ngày cưới của hai người. Bước chân của Đế quân trở nên chần chừ. Rất muốn vào thăm nhưng hắn lại sợ hãi một quá khứ quá đẹp, nó càng tô đậm nỗi cô đơn trong lòng. Sau khi tích lũy đủ can đảm, Bích Hải vén bức rèm mây, mở ra một không gian riêng tư chan hòa ánh sáng.

Từ bàn ghế, giường ngủ cho tới những vật trang trí linh tinh đều được gìn giữ cẩn thận, ngay cả cây lược gỗ vẫn còn nằm im trên gối. Chắc hẳn lần cuối cùng sử dụng, nàng đã vô tình để lại nơi này. Lộng giường treo bộ mành bọt biển xanh lơ mát mẻ. Ánh sáng từ mái vòm chiếu xuống, khiến căn phòng ấm nồng một cảm giác thư thái. Màu sắc và phong cách thiên về nữ tính nhưng chỉ cần tinh ý, sẽ nhận ra có hương vị nam nhân xen lẫn. Bích Hải trầm mặc xem xét một vòng, thầm biết ơn người nào đó đã trông nom ngôi nhà quá tốt. Tốt tới nỗi hắn ngỡ ngàng tưởng rằng chuyện xảy ra chỉ mới hôm qua...

Đế quân chìm đắm vào hồi ức, hoàn toàn không phát hiện có tiếng chân đến gần, cho tới khi một trận âm thanh loảng xoảng vang lên. Tiên nữ Tây Tây ngơ ngác nhìn người đứng trong phòng, dụi dụi mắt, sau đó mới thảng thốt hô lên:

– Đế quân trở về rồi sao??? Nô tì không nằm mơ chứ???

Sau đó cô bé nhớ ra cái chậu vỡ nát dưới chân, bật khóc ngồi xuống nhặt:

- Làm sao bây giờ? Tây Tây đánh rơi em Sen Đá mà nương nương thích nhất rồi! Ôi không, nó sẽ lập tức chết héo!!!

Bích Hải nhìn tiểu tiên nữ hu hu khóc, thầm nghĩ bao nhiêu năm rồi mà đứa trẻ này vẫn như xưa. Trước kia hắn thấy Tây Tây rất phiền, vừa mít ướt vừa hậu đậu nhưng bây giờ lại cảm giác tính cách của cô bé cũng đáng yêu. Bởi vì ngốc ngốc nên có trái tim chân thành.

Bích Hải nâng tay, vụn đất và mảnh sứ lập tức thu hồi về nguyên trạng, trả lại chậu sen đá vẫn tươi mơn mởn. Tây Tây hoan hô ôm cái chậu vào lòng, sùng bái nhìn Đế quân hỏi:

- Không ai báo trước ngài trở về nên nô tì và Lục Sán không ra nghênh đón! Đế hậu có về cùng ngài không?

Bích Hải sờ đầu cô bé, cười nhạt hỏi:

- Ngoài ngươi và Lục Sán, còn ai ở lại Bích Lạc cung nữa?

Tây Tây cắn môi, buồn bã lắc đầu:

- Sau khi ngài và nương nương không ở, Bích Thu và Bích Liên tỷ tỷ chuyển đi nơi khác, những người còn lại cũng lần lượt đi hết...

- Vậy tại sao ngươi và Lục Sán không đi?

Tây Tây ngây thơ nói:

- Bởi vì nô tì đã hứa với Đế hậu sẽ chăm sóc cây sen đá này tới khi nó ra hoa, nhưng mà... Đến bây giờ nó mới mọc thêm ba lá...

Bích Hải hết chỗ nói, chỉ biết ôm trán bảo:

- Cái cây này không phải sen đá bình thường, là hoa sen ta đem từ Bắc Cực về. Trừ khi trồng trong tuyết năm nghìn năm, hoa sen sẽ không nở...

Tây Tây nghe xong ngẩn người, tiếp theo đó nước mắt bắn ra như suối:

- Ôi sen nhỏ, chị sẽ lập tức lấy tuyết cho em! Đừng trách chị nhé!

Bích Hải thở dài, lại nữa, cô bé này có thể khóc một dòng sông cộng thêm ba cái biển!

- Được rồi, được rồi! Lục Sán ở đâu? Tại sao trong nhà chỉ có một mình ngươi?

Tây Tây thút thít đáp:

- Hắn đến Hạc Hà tiên ông xin thuốc, vẫn chưa về.

Tây Tây là nữ tì của Đế hậu mà Lục Sán là quản gia của Bích Lạc cung. Trước kia Bích Hải tình cờ cứu hắn một mạng, về sau Lục Sán trung thành đi theo. Các cung điện trên thiên giới không thể thiếu người chăm sóc, cho nên rất nhiều tiểu tiên, tinh linh cấp thấp tình nguyện làm công việc này. Cho dù chủ nhân không hào phóng thì bọn họ vẫn có lương bổng theo quy định, số tài nguyên quý báu ấy có thể giúp tiểu tiên thăng cấp nhanh hơn. Ai may mắn gặp được chủ nhân rộng rãi thì còn có phần thưởng khác, tóm lại là trăm lợi một hại.

Vì vậy, khi Bích Lạc cung không còn người đứng đầu, những tiểu tiên kia lựa chọn ra đi. Bích Hải không có lý do trách họ nhưng hắn càng trân trọng người ở lại. Hỏi chuyện xảy ra mấy năm nay, Bích Hải mới biết Lục Sán và Tây Tây chỉ dựa vào số ít tài sản còn sót trong cung để sống qua ngày. Tây Mẫu nhớ cháu trai, đến thăm một lần và ban thưởng cho họ. Sau đó cũng có một vài người bạn cũ quan tâm để ý. Nhưng rồi theo thời gian, cung điện này dần bị lãng quên, Lục Sán và Tây Tây kiên trì trụ lại, còn chăm sóc ngôi nhà tốt như vậy, Bích Hải thật tâm cảm động.

- Ngươi nói bằng hữu của ta là những người nào?

Tây Tây suy nghĩ đáp:

- Là... Một người cao cao, đầu có hai sừng! Một người khác thì gầy gầy, đầu không có sừng~~~

Bích Hải bó tay toàn tập, quyết định chờ Lục Sán về hỏi!

Lục Sán đi không lâu, lúc trở về sau lưng đeo theo một giỏ thuốc. Hắn thấy Đế quân, ngẩn ra vài giây rồi nhào tới ôm chân khóc. Bích Hải nghi ngờ Lục Sán lây bệnh mít ướt từ Tây Tây! Đợi khi hắn khóc đủ Bích Hải mới hỏi:

- Ngươi đi xin thuốc gì vậy? Tại sao lại nhiều thế kia?

Con rắn xanh ấp úng nói:

- Là... Chút thuốc cảm thông thường...

Bích Hải nghe mùi thảo dược cũng đoán ra trong giỏ có gần mười loại chuyên trị nội thương, ngoại thương. Ngày trước sau mỗi trận chiến Bích Hải đều dùng mấy thứ này. Hắn nghiêm mặt truy vấn:

- Không được nói dối! Rốt cuộc thuốc để làm gì?

Tây Tây nhanh mồm nói thay:

- Đế quân, Đế quân, Lục Sán hư lắm! Hắn thường ra ngoài chơi rất lâu, bỏ Tây Tây một mình. Mỗi khi quay về trên người đều có rất nhiều vết tích, chắc chắn hắn đi đánh nhau!

Bích Hải bắt Lục Sán kéo tay áo lên xem.

- Cái này... Là bị sét đánh?

Lục Sán hết đường chối, thành thật kể đầu đuôi. Hóa ra suốt chín kiếp của Bích Hải hắn đều thầm lặng đi theo, đóng vai người hầu thân cận. Do Đế quân mang long mệnh, Lục Sán chuyên môn trở thành thái giám, có điều kết cục của hắn chưa bao giờ tốt: Chết vô duyên, tai mây vạ gió, chết thảm... Xong xuôi trở về thiên cung hắn còn bị sấm sét đuổi đánh vì phạm luật trời.

Bích Hải nhìn chằm chằm Lục Sán, lại nhìn chằm chằm Tây Tây, không nói nên lời. May mà hắn đã trở lại, nếu không chẳng biết hai đứa ngốc này sẽ sống ra sao. Bích Hải thở dài sai phó:

- Các ngươi vào thu dọn hành lý cho ta. Quần áo và đồ cá nhân của ta cùng nương nương đều dọn hết!

Lâu rồi chưa được chủ nhân ra lệnh, hai tên ngốc hí ha hí hửng chạy đi làm. Trong lúc chờ đợi, Bích Hải đi vào mật thất lấy tiền bạc, linh đan, sách và vài món bảo bối hắn cất giữ từ lâu. Cả đời Bích Hải công danh đầy mình, chưa từng nhìn lại mình có bao nhiêu tài sản. Bây giờ vắt óc cố nhớ cũng chỉ nhớ ra cái mật thất này và một tài khoản ở ngân hàng thiên giới. Bích Hải chưa đến đó bao giờ, từ ngày lên thiên cung nhận chức hắn được trả lương nhưng mà lười đi lấy~~~ Tính toán sơ sơ, hắn làm sáu nghìn tám trăm mấy chục năm, lương... Chắc cũng kha khá... (>﹏<)

Bích Hải ra khỏi mật thất thì Tây Tây Lục Sán cũng thu dọn xong, đóng thành ba cái rương to ơi là to. Bích Hải gật đầu hài lòng, thu nhỏ ba cái rương bỏ vào tay áo:

- Được rồi, chúng ta đi!

Tây Tây kích động hỏi:

- Đi đâu ạ?

- Dọn nhà!

- Dọn đến đâu ạ?

- Ta cũng chưa biết...

– (╥﹏╥)

Ba chủ tớ cưỡi đám mây rời khỏi. Tây Tây khóc thút thít, luôn miệng hỏi Lục Sán liệu họ có trở về không. Nàng vẫn chưa kịp từ biệt mấy bạn hoa sen trong hồ. Bích Hải nhìn về phương xa, mơ hồ đáp:

- Nhất định quay về, bởi vì đó là nhà của chúng ta!

Trong lòng hắn tự động bổ sung thêm: Nhà của ta và nàng...

Mây bay vi vu, đột nhiên từ bên trên có một người lao thẳng về phía họ, suýt làm hai tụ mây va trúng nhau. Bích Hải giật mình giữ thăng bằng, định thần nhìn người cản đường. Người nọ chưa kịp nói câu nào đã bổ nhào vô đấm hắn mấy phát:

- Tên vô lương tâm chết tiệt! Cậu trở về mà không báo tôi một tiếng! May là tôi đoán ra được, không thì cậu lại trốn mất rồi!!!

Bích Hải không né mấy cú đấm, híp híp mắt hỏi:

- Ôn Nhân?

Ôn Nhân thượng tiên cười khà khà:

- Ngủ trong quan tài lâu vậy mà đầu óc chưa hỏng nhỉ?

Sau đó hắn nhìn Tây Tây Lục Sán đeo túi to túi nhỏ trên vai:

- Ơ hay... Các người dọn nhà đi đâu đó?

Tây Tây lau nước mắt đáp:

- Chào đại nhân “gầy gầy không có sừng”, Tây Tây phải dọn nhà nhưng mà Đế quân chưa nói sẽ đi đâu...

Ôn Nhân nhảy dựng lên:

- Dọn nhà mà không biết đi đâu!? Uả mà ngươi vừa gọi ta là “đại nhân gì gì” cơ? (O. O)

Bích Hải cắt ngang hai người:

- Ta muốn xuống hạ giới hoặc chỗ nào gần gần hạ giới. Ôn Nhân, nếu đã có duyên gặp thì ta muốn nhờ vả cậu một chuyện.

Ôn Nhân thượng tiên bung quạt lụa, phe phẩy cười duyên:

- Chuyện gì mời nói thẳng, giúp được hết lòng giúp! Tây Mẫu cùng đám ngu ngốc kia đang ở biển Chết dò xét tung tích Bích Lạc Tủy. Ta nghĩ Bích Lạc Tủy có động tĩnh lớn như vậy, chín phần là cảm ứng với chủ nhân của nó chứ ai mà trộm được? Cậu xem có phải ta quá đẹp trai thông minh hay không? Ha ha...

Bích Hải vốn quen thói xấu của Ôn Nhân, hắn trực tiếp nói vào vấn đề:

- Cậu mượn giúp ta Kính Chiếu Tâm, Đá Hồi Sinh và một sợi tóc của Giao Diêu Thần nữ.

Ôn Nhân trượt chân ngã trên đám mây:

- Qúa đáng à nha! Kính với đá không thành vấn đề nhưng mà tóc của cô ả kia làm sao tôi lấy được?

Bích Hải nhìn trời:

- Cậu đẹp trai mà, dùng mỹ nam kế đi.

Ôn Nhân nghẹn, hắn phát hiện trình độ đá xoáy của Bích Hải đã tăng một bậc. Hết cách rồi, ai bảo tên này là người bằng hữu tốt nhất của Ôn thượng tiên.

- Được được được, tôi làm! Mà cậu muốn mấy thứ này chi vậy? Kính Chiếu Tâm, Đá Phục Sinh, tóc... Khoan đã... Sẽ không phải như tôi đoán đó chứ??? Này, Bích Hải, tu vi của cậu có bao nhiêu? Trước kia thì không nói nhưng bây giờ còn lại bao nhiêu? Có đáng giá hay không?

Bích Hải cười nhạt:

- Ôn Nhân, đừng hỏi những câu đã biết trước đáp án. Không có nàng, thế giới này cũng không có gì đáng để tâm cả. Huống chi chuyện của ta cùng nàng không phải ai cũng người có quyền phán xét. Ta chưa bao giờ tin Liên nhi vì Ma Lệ mà trao vuốt rồng cho hắn. Nếu không phải bị hắn lừa thì do nguyên nhân khác. Tóm lại, ta luôn tin nàng, cho dù ai nói nàng ra sao thì ta vẫn tin nàng!

Ôn Nhân im lặng lúc lâu, cuối cùng thở dài:

- Được rồi, tôi giúp cậu... Hy vọng hạt sen nhỏ sớm trở về. Ôi chao~ tôi cũng nhớ món chè hoa sen của cô ấy lắm!

Bích Hải rời đi trước khi Tây Mẫu quay về. Một vài người mơ hồ đoán được vị Đế quân ấy đã trở lại nhưng chưa dám khẳng định. Trong khi Ti Mệnh và Thủy Tức giấu nhẹm chuyện cái lồng kính. Nói gì thì nói, có rất nhiều người trên Thiên giới quý mến Bích Hải, sẵn sàng giúp hắn làm chuyện tốt và chuyện xấu. Quyết định rời khỏi Bích Lạc cung bởi vì hắn cần thời gian và một nơi yên tĩnh, tách biệt khỏi dư luận bên ngoài. Mục tiêu lớn nhất của Bích Hải bây giờ là tìm kiếm vợ cùng con trai, bằng mọi cách đưa gia đình nhỏ của hắn quay về!
Bình Luận (0)
Comment