Phụ Gia Di Sản

Chương 106

Tào Hải vừa ra tay một cái đã tiết kiệm được 200.000 NDT tiền thuê studio của cậu. Ôn Tiểu Huy rất vui mừng, vung tiền ra trả cho những nhân viên đã đến Bắc Kinh với mình.

Cuối cùng thì chỉ có bảy người sẵn sàng đi theo cậu, nhưng cậu cảm thấy thế là đủ rồi. Cậu mở studio cũng không phải để kiếm tiền, cậu đã có chồng nuôi rồi nhé.

Sau khi hoàn thành một loạt chuyện cần xử lý trong studio, cả hai chạy đến một khu nghỉ mát bên bờ biển Độ Giả Thông, lên kế hoạch trốn khỏi cái lạnh cũng như để chăm sóc cho cơ thể của Lạc Nghệ thật tố.

Khi tuyết rơi ở phía bắc thì nơi này mặt trời vẫn đang chiếu sáng rực rỡ, nhiệt độ chỉ khoảng 20 độ, rất thoải mái dễ chịu.

Hai người mua rất nhiều thứ từ siêu thị. Đôi khi họ cũng tự làm đồ ăn trong phòng cho khách. Thỉnh thoảng thì đặt hàng từ nhà hàng của khách sạn. Nói tóm lại, trong suốt nửa tháng họ hầu như không bước ra khỏi khu nghỉ mát này, ngày nào cũng tự nhiên tỉnh giấc, ban ngày lên mạng, xem phim, chơi game, sau khi mặt trời lặn thì cầm tay nhau đi dạo trên bãi biển, hóng gió một chút, buổi tối nếu đói thì ăn ngay tại chuỗi quán rượu trên bãi cát. Bọn họ gần như không phải suy nghĩ bất cứ thứ gì, cuộc sống tương đối buông thả. Đối với họ mà nói, lần này thực sự là một kỳ nghỉ cần thiết. Vài năm qua họ đã quá mệt mỏi, mệt mỏi theo nhiều nghĩa khác nhau.

Trong một môi trường như vậy, cơ thể của Lạc Nghệ hồi phục rất tốt. Sau khi vết thương đóng vảy, phần thịt màu hồng nhạt dần lộ ra. Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng sờ vào nó, rất mềm mại, như thể chỉ cần chọt một cái là đứt vậy. Đó dù sao cũng là một trong những bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người, Ôn Tiểu Huy nhìn cũng cảm thấy đau.

"Bây giờ có thể chạm vào nước rồi." Lạc Nghệ vui vẻ nói, mấy ngày này hắn phải nhìn Ôn Tiểu Huy bơi lội, rất thèm.

"Đợi đã, nước hồ bơi không sạch lắm."

"Vậy chúng ta ra biển."

"Biển có thể cũng không sạch lắm đâu, lúc tắm cẩn thận."

Lạc Nghệ mỉm cười: "Nhưng mà, anh cảm thấy thật đáng tiếc."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Sau này em sẽ không giúp anh tắm nữa."

Ôn Tiểu Huy nhướn mày: "Em đã tắm cho anh một tháng rồi, anh định trả thù lao như nào đây?"

Lạc Nghệ cúi xuống, áp cậu lên chiếc giường lớn, cười khẽ nói, "Sau này anh sẽ tắm cho em, đừng nói một tháng, tắm cả đời cũng được."

"Anh nghĩ em ngu à? Anh tắm cho em không biết mấy tiếng mới xong."

"Em tự tin về anh quá nhỉ, mấy tiếng nghe có vẻ khó khăn đấy, nhưng anh hứa..." Lạc Nghệ đặt môi lên tai cậu: "Sẽ đút cho em ăn no."

Khuôn mặt của Ôn Tiểu Huy có hơi nóng, cỗ nhiệt độ kia lan rộng từ má lên cổ, rồi lên ngực. Cậu đẩy Lạc Nghệ ra: "Anh cứ trêu ghẹo nhiều lần như thế mà không mệt à."

Lạc Nghệ ai oán nhìn cậu: "Nhưng anh chưa bao giờ thành công dù chỉ một lần, anh muốn làm, anh muốn làm, anh muốn làm..." Tay hắn không biết từ khi nào đã chui vào quần áo của Ôn Tiểu Huy, môi dán lên cằm cậu.

"Bác sĩ nói... Ưm..." Đôi môi của Ôn Tiểu Huy bị cắn nhẹ khiến cậu có hơi run rẩy. Thật ra thì cậu cũng không phát tiết trong một thời gian dài rồi, nhưng ký ức về chuyện phải kéo Lạc Nghệ vào bệnh viện đã để lại một cái bóng lớn trong lòng cậu, cậu thực sự sợ hai người họ sẽ "củi khô lửa bốc", không kiểm soát rồi lại phải đưa Lạc Nghệ vào bệnh viện.

Nụ hôn của Lạc Nghệ ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, y như một con thú dữ tợn bắt đầu xé mồi, phần thân dưới của hắn đập vào đùi Ôn Tiểu Huy, hai người lăn lộn trên giường, hơi thở thô ráp vang vọng khắp phòng.

Ôn Tiểu Huy dùng sức né tránh nụ hôn của Lạc Nghệ, thở hồng hộc nói: "Lỡ như... vết thương bị nứt.."

"Làm sao một vết thương đã đóng vảy lại vỡ ra không có lý do được?"

"Cái này... sao có thể tính thành không có lý do được..."

Động tác của Lạc Nghệ khi làm tình mãnh liệt bao nhiêu, cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai, không, nên nói rằng chỉ có cậu biết, cả thế giới này không ai biết.

"Anh nói không sao thì tức là không sao..." Lạc Nghệ cắn nhẹ vào quả cầu nhỏ trước ngực cậu: "Dù sao thì anh cũng không thể nhịn được." Vừa nói vừa kéo cái quần short Hawaii của Ôn Tiểu Huy xuống.

Cả hai nhiệt tình triền miên, hận không thể đặt nụ hôn trên từng tấc da của người kia, khắc xuống một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Cuối cùng Ôn Tiểu Huy vẫn lo lắng về vết thương của Lạc Nghệ, lăn qua cưỡi lên người hắn, chủ động chấp nhận hắn trong tư thế ngồi.

Sự kết hợp đã lâu chưa thấy khiến họ cảm nhận được niềm vui tuyệt diệu không thể diễn tả. Lạc Nghệ dùng những động tác mạnh mẽ nguyên thủy để tuyên thệ với người thương duy nhất trên đời này của hắn. Hắn nhìn Ôn Tiểu Huy bối rối vì mình, khóc lóc vì mình trong lòng rất thỏa mãn, thậm chí còn vượt qua cả niềm vui sinh lý.

Lúc đầu, Ôn Tiểu Huy còn nhớ phải tiết chế, nhưng cuối cùng cậu cũng bị làm đến nỗi nhũn cả người ra, ý loạn tình mê, hoàn toàn chìm đắm trong biển ham muốn, không thể thoát ra. Cậu chỉ có thể theo chuyển động của Lạc Nghệ mà chìm nổi, mà rạo rực. Thời điểm cao trào, cậu như đã tìm thấy khoảng thời gian tuyệt vời và hoàn hảo nhất với Lạc Nghệ. Lúc đó họ tuổi trẻ khí thịnh, gần như vừa gặp mặt đã cởi quần, như thể không làm thì không xong vậy. Nhìn không đủ nét tươi cười, nói không hết lời tỏ tình với nhau, nếu họ cứ bị chiếm giữ bởi quá nhiều điều về những ký ức trước đây, liệu họ có thể tìm thấy sự ngọt ngào lúc ban đầu không?

Ôn Tiểu Huy rất nhanh liền không thể suy nghĩ được nữa, Lạc Nghệ đưa cậu đến đỉnh cao của ham muốn, điều đầu tiên cậu nhận ra sau một khoảng trống ngắn ngủi trong não là cậu đang ôm chặt lấy Lạc Nghệ, hắn người cậu yêu, người cậu hận, từng khiến cậu cười, cũng từng khiến cậu đau đớn, hắn đang ôm lấy cậu, đời người hiếm khi được như ý, chỉ cần người mình yêu còn nằm trong tầm tay là cậu đã hài lòng rồi.

Cả hai trải qua một buổi chiều hoang dâm vô độ. May mắn là mặc dù Lạc Nghệ biến thành cầm thú, làm chuyện đó trong vài giờ đồng hồ liền, cũng không biết tiết chế, nhưng vết thương lại không nứt ra, khiến Ôn Tiểu Huy sau khi tỉnh lại rất sợ hãi.

Họ mệt mỏi ngủ trên giường một ngày, sáng hôm sau, Lạc Nghệ lại cương lúc sáng sớm, hắn ấn Ôn Tiểu Huy xuống làm hai lần, tới khi hắn rời khỏi, hai chân của Ôn Tiểu Huy không ngừng run rẩy.

Lần này Ôn Tiểu Huy đã chắc chắn Lạc Nghệ quả nhiên là khỏe thật rồi, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được đặt lại trong bụng.

Có tin từ Tào Hải, hắn nói hợp đồng cho thuê đã được ký, studio mới được mở trên cùng một con đường với cửa hàng bánh ngọt của La Duệ, nhưng cách nhau 100 mét. Sau khi Ôn Tiểu Huy nhận được tin này, cậu ngay lập tức mua vé máy bay, sau đó gọi cho La Duệ, hai người trò chuyện sôi nổi để thảo luận về việc phải trang trí như thế nào, thậm chí ngay cả hoạt động quảng cáo chung của hai cửa hàng cũng được thương lượng xong.

Lạc Nghệ bị bỏ lại một mình chịu đựng bọn họ nấu cháo điện thoại hơn một giờ, cuối cùng sau khi nghe tin Ôn Tiểu Huy bắt đầu nói về thương hiệu nào đang có bản thiết kế phong cách mới nhất, rốt cuộc hắn cũng không thể nhịn được, nằm bên cạnh Ôn Tiểu Huy, bắt đầu quấy rối cậu, quấy đi quấy lại, quấy đến nỗi cậu không thể cầm điện thoại được nữa, Ôn Tiểu Huy bị buộc phải cúp điện thoại, trước khi cậu kịp phàn nàn, Lạc Nghệ đã cởi quần cậu ra, tiếp tục triệt đường sống của cậu....

Hai người trở về thủ đô Bắc Kinh.

Sau khi xuống máy bay và dùng bữa ở nhà hàng xong, Ôn Tiểu Huy liền không nhịn được kéo Lạc Nghệ đến cửa hàng mới của mình.

Trong tiệm còn một người được thuê đang sửa sang lại phòng nên trông khá lộn xộn, nhưng nhìn ra bên ngoài là những tòa nhà văn phòng cao cấp và cửa hàng bách hóa lớn trên đường, đây tuyệt đối là địa điểm kinh doanh tuyệt vời, Ôn Tiểu Huy đã bắt đầu tưởng tượng đến bộ dáng mình ngồi trong văn phòng của BOSS.

Sau khi nghe điện thoại xong, La Duệ chạy tới, hào hứng vây quanh Ôn Tiểu Huy thảo luận về việc tìm kiếm thiết kế nào, cài đặt kiểu gì, để thiết bị nào.

Lạc Nghệ ở một bên mỉm cười nhìn họ.

Ôn Tiểu Huy chợt nhớ ra bên cạnh mình còn một người sống có chỉ số IQ cao: "Này, chủ nhà, anh cho ý kiến đi."

Lạc Nghệ cười nói: "Em cứ tiêu đi, đừng tiết kiệm tiền cho anh."

Ôn Tiểu Huy gửi một nụ hôn gió tới hắn: "Câu trả lời chính xác."

La Duệ thì thầm: "Sau này tớ có thể tìm được một người bạn trai ngoan ngoãn như vậy không?"

"Không, tính cách của cậu là tính cách của một cô vợ nhỏ, cậu chỉ được nghe tớ thôi." Ôn Tiểu Huy chống hông: "Nhưng người đàn ông của tớ phải nghe lời tớ, nếu không thì tớ thà nuôi chó còn hơn."

La Duệ buồn bã nói: "Nếu người ấy của tớ không nghe lời tớ thì sao."

"Tớ sẽ giúp cậu gọt hắn ra."

"Có lời này của cậu là tớ cảm thấy nhẹ nhõm rồi." La Duệ mỉm cười.

"Trước tiên cậu phải tìm được bạn trai của mình đã, được không."

"Còn phụ thuộc vào duyên phận mà..."

Ôn Tiểu Huy bất lực, nhưng cậu biết tính cách của La Duệ, cậu không muốn thúc giục cậu ta về vấn đề này, cậu thà La Duệ độc thân còn hơn là gặp phải một người như Lạc Nghệ, những gì cậu từng trải qua không phải là chuyện người bình thường có thể chịu nổi, dù sao thì cậu cũng sẽ không để La Duệ bị tổn thương.

Sau khi xem văn phòng mới xong, họ chạy đến cửa hàng La Duệ ăn món tráng miệng. Đã nhiều năm như vậy, tuy vô số cửa hàng tráng miệng tươi ngon ở thủ đô được mở ra nhưng cửa hàng của La Duệ vẫn làm ăn rất tốt. Cửa hàng đã thành một thương hiệu món tráng miệng nổi tiếng rồi. Để giữ vững danh hiệu này, sự tự do không phụ thuộc vào doanh nghiệp khác của nó cũng như vẻ đẹp và tính cách hiền lành của ông chủ nhỏ xinh đẹp đã được lan truyền như những giai thoại trong công việc kinh doanh.

Sau khi mặt trời lặn, họ lại ăn lẩu ở sau bếp, giống như hồi Lạc Nghệ còn đi học vậy. Khi đó cửa hàng của La Diệu gần như là căn cứ của cả hai. Đây cũng là nơi họ thường xuyên tới để hẹn hò. Ở chỗ này có vô số ký ức, tất cả đều ngọt ngào và mê người như chiếc bánh trong cửa kính vậy.

Sau khi ăn xong, La Duệ đưa họ ra khỏi cửa hàng. Chẳng biết từ khi nào, trên bầu trời đã có tuyết.

Lạc Nghệ ngửa đầu lên nhìn tuyết rơi: "Đi thôi, đi tiêu cơm một chút nào."

"Được."

Lạc Nghệ quấn khăn quanh cổ Ôn Tiểu Huy, sau đó nắm lấy tay cậu, nhét nó vào túi áo khoác, hai người đi chầm chậm trên phố.

Ôn Tiểu Huy cảm thụ sự lạnh lẽo trong khoảnh khắc khi những bông tuyết tan trên mặt đất, chúng tạo thành một sự tương phản rõ nét với bàn tay ấm áp của Lạc Nghệ.

"Hình như còn thiếu gì phải không." Ôn Tiểu Huy đột nhiên nói.

Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Xe đạp".

Lạc Nghệ nở một nụ cười rạng rỡ: "Ở nhà, chờ khi nào trời không lạnh nữa, anh sẽ đưa em đi chơi."

"Cả hai chúng ta đều hơn hai mươi rồi còn bày đặt đi dạo phố bằng xe đạp."

"Thì sao."

Ôn Tiểu Huy suy nghĩ một lúc rồi phì cười: "Cũng phải, dẫu sao em trông cũng trẻ mà."

Lạc Nghệ nắm chặt tay cậu, khẽ nói: "Tiểu Huy, anh cảm thấy rất hạnh phúc."

Trái tim của Ôn Tiểu Huy khẽ run, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Trước khi biết em, anh thậm chí còn không biết "hạnh phúc" là gì. Tại sao mọi người phải hạnh phúc, nếu không hạnh phúc thì có sao đâu? Anh hoàn toàn không hiểu."

Ôn Tiểu Huy nhéo tay hắn một cái, thở dài, "Anh đấy..."

"Em đã dạy anh rất nhiều. Thật kỳ lạ... Em thậm chí còn không học đại học, nhưng em đã dạy anh rất nhiều điều anh cảm thấy hoàn toàn mới mẻ."

"Hửm, đây là khen em hả."

Lạc Nghệ cười: "Tất nhiên là khen em rồi."

Ôn Tiểu Huy cười mắng: "Suốt ngày chỉ biết khoe khoang IQ."

"Khi em trở lại bên anh, anh liền thề sẽ không nói "xin lỗi" với em nữa, anh sẽ nói thật nhiều câu "cảm ơn", nhưng cho dù có bao nhiêu lần "cảm ơn", anh vẫn không thể khiến em hiểu được em quan trọng với anh tới nhường nào."

Ôn Tiểu Huy dừng lại, lặng lẽ nhìn Lạc Nghệ.

Bàn tay ấm áp của Lạc Nghệ chạm vào tay cậu, hắn nói: "Rất quan trọng, rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ ai trên thế giới này, hơn bất cứ thứ gì."

Ánh mắt của Ôn Tiểu Huy lóe lên, trái tim dâng lên một sự chua chát khó tả. Cậu thì thầm: "Anh cũng rất quan trọng với em." Cho dù là Lạc Nghệ rực rỡ như mặt trời hay Lạc Nghệ lạnh lùng tàn nhẫn, đó vẫn là người yêu độc nhất vô nhị của cậu.

Lạc Nghệ từ từ ôm cậu vào lòng, ôn nhu thả một nụ hôn xuống má cậu.

Ôn Tiểu Huy cũng ôm eo hắn. Đông lạnh, trên con đường đầy tuyết, họ âu yếm nhau như không có ai xung quanh. Sự ấm áp một khắc đó dường như đã sinh ra nhiệt độ, xua tan đi cái lạnh đêm đông. Nó ngay lập tức hòa tan tất cả bông tuyết trên cơ thể hai người, phá vỡ mọi băng giá còn lại giữa hai người họ trong quá khứ.

Có một số chuyện khó có thể thay đổi, thế nên đừng nhìn lại. Có một số chuyện tình cả đời cũng khó thành, vì vậy có thể nắm tay nhau đi hết con đường này đã là chuyện may mắn nhất của một đời người. Dẫu sao thì bọn họ vẫn còn cơ hội tạo nên những ký ức tốt đẹp hơn.

"Em cũng cảm thấy rất hạnh phúc." Ôn Tiểu Huy thì thầm vào tai Lạc Nghệ.
Bình Luận (0)
Comment