Phú Hào Siêu Sủng Tôi

Chương 5

“Thật không thể tin! Vì sao đàn ông sau khi ly hôn còn có thể theo lý đương nhiên tìm đến vợ cũ? Bởi vì thuận tiện, không cần trả tiền hay là chịu trách nhiệm về quan hệ sao?” Buổi tối, Phù Khiết nói với Khương Thừa Cực chuyện Quảng Nhân Nhân có em bé, quả thực là vô cùng tức giận.

Dừng. Không dự đoán được Khương Thừa Cực không giúp cô mắng chồng cũ của bạn tốt, còn nói giúp hắn.

“Cách nói này của em giống như quá mức phân biệt”. Anh nói.

“Sao lại quá phân biệt?” Cô tức giận trừng mắt nói.

“Em hẳn là đã nghe qua một câu, “Tại anh tại ả, tại cả đôi bên””

“Ý của anh là Nhân Nhân cũng có sai, không thể toàn bộ trách cái tên chồng cũ khốn nạn nào đó của cậu ấy đúng không?”

“Có sai hay không tôi không biết, nhưng mà bạn của em lại không nghĩ giống như em, nếu cô ấy không muốn, nên cự tuyệt mới đúng. Hay là chồng cũ của cô ấy là loại người hay ép buộc cô ấy, hay là người đàn ông đó đánh cô ấy? Cô ấy bắt buộc phải nghe lời anh ta nói”

Bộ dạng cãi lộn, khiến cho Khương Thừa Cực cẩn cẩn dực dực cân nhắc cách nói. Phù Khiết nhíu nhíu đầu lông mày.

“Không sai, Triển Hựu Dực đích xác không phải cái loại người đánh Nhân Nhân, nhưng mà lúc trước ly hôn hắn đã nhắc đến, hắn cũng không nên lại đến trêu chọc Nhân Nhân mới đúng. Hắn chẳng lẽ chưa từng nghe qua “Ngựa tốt không ăn lại cỏ” sao? Như thế “đoạn tuyệt quan hệ” tính là cái gì? Là cố ý muốn cho Nhân Nhân quên hắn không được sao?” Cô nghĩ đến mà vẫn còn căm phẫn trào dâng.

“Nếu như bạn của em cũng hy vọng anh ta quay lại thì sao?”

“Anh nói lời này là có ý gì?”

“Quan thanh liêm khó quyết định được việc nhà, nhất là chuyện tình cảm hỗn tạp càng khó quyết định đúng sai. Bạn của em nếu đã mang thai, chồng cũ của cô ấy nói muốn chịu trách nhiệm, em sao không chúc phúc bọn họ tốt đẹp rồi, hà tất gì phải tức giận?”

“Nói sao đơn giản vậy! Tôi chính là cảm thấy tức giận có sao? Nhân Nhân rốt cuộc cùng chồng cũ của mình quan hệ mờ ám bao lâu, vậy mà cũng không nói với tôi, cô ấy rốt cuộc có coi tôi là bạn tốt cô ấy hay không? Tức chết tôi!”

“Hóa ra đây mới là nguyên nhân chính em tức giận?” Khương Thừa Cực giật mình hiểu ra nói.

“Anh quản tôi!” Phù Khiết trừng mắt nói. Reng! Điện thoại cửa chính đột nhiên vang lên, làm hai người không hẹn mà cùng im lặng, đến gần nghe.

“Khương tiên sinh à? Trong đại sảnh có vị tiểu thư nói muốn tìm anh, muốn cho cô ấy lên lầu không?” Bảo vệ tòa cao ốc hỏi, trên màn hình theo dõi lại chiếu rõ ràng lên thân ảnh người phụ nữ trước quầy đại sảnh.

Khương Thừa Cực liếc mắt liền nhận ra người phụ nữ trên màn hình.

“Anh để cho cô ấy lên!” Sau một lúc, anh lập tức sửa lời nói: “Không, tôi đi xuống được rồi, anh bảo cô ấy chờ tôi một chút”.

“Làm sao vậy?” Nghe thấy anh nói muốn đi xuống, Phù Khiết mở miệng hỏi.

“Không có việc gì, tôi đi xuống lầu một chút”. Khương Thừa Cực quay đầu nói với cô, sau đó cầm lấy chìa khóa, nhanh chóng mở cửa rời đi.

Không có chuyện gì sao còn phải xuống lầu? Anh ta không cảm thấy lời nói và việc làm của mình mâu thuẫn với nhau sao?

Con ngươi Phù Khiết đảo xuống, do dự ba giây sau đó từ trên sofa nhảy dựng lên, cầm lấy một bộ chìa khóa cửa chính khác, len lén theo sát đi xuống lầu tìm hiểu đến cùng.

Nhưng mà cô thế nào cũng không nghĩ tới thấy hình ảnh này – một người phụ nữ tóc dài chưa tới vai gắt gao tựa vào trong lòng Khương Thừa Cực, mà anh ta cũng vươn cánh tay ôm đối phương, hai người trong lúc đó không có một chút khe hở nào! Toàn thân cứng ngắt trừng mắt này một màn trước mắt, Phù Khiết như là bị người ta đạp thật mạnh một cái, cảm giác vừa kinh ngạc lại vừa khó có thể tin, còn có một loại cảm giác đột nhiên bị đòn nghiêm trọng mà đau đến thở không nổi.

Phù Khiết, đừng nói mình không nhắc nhở cậu, với điều kiện của Khương Thừa Cực, mình nghĩ nên có rất nhiều phụ nữ xếp hàng muốn làm bạn gái của anh ta, ngày nào đó nếu anh ta thật sự đối với cậu chết tâm, kết giao với bạn gái khác, đến lúc đó cậu cũng đừng hối hận.

Lời Nhân Nhân nói buổi chiều với cô còn văng vẳng bên tai, lúc ấy cô chỉ cảm thấy phiền, mãi đến giờ khắc này cô mới có cảm giác đương đầu sự thật.

Khương Thừa Cực thực sự đối với cô chết tâm sao? Người phụ nữ trước mắt này chính là bạn gái của anh ta sao? Từ khi bọn họ đi xem mắt đến nay, cũng chẳng qua mới một tháng, anh ta thích cô cũng chỉ có một chút điểm như vậy sao, nông cạn tới ngay cả thời gian một tháng cũng không kéo dài, liền khó nhịn mà thay lòng đi thích người khác sao?

Anh ta cúi đầu, thân mật nói cái gì đó bên tai người phụ nữ kia.

Phù Khiết lùi về phía sau từng bước, đột nhiên phát hiện chính mình không có biện pháp tái đối mặt hết thảy việc này, cô nhanh chóng xoay người muốn chạy trốn khỏi hiện trường, lại không cẩn thận đụng vào người phía sau mình .

“Ai nha, xin lỗi!”

Tiếng động truyền tới từ đại sảnh khiến Khương Thừa Cực quay đầu nhìn chăm chú, giây tiếp theo, anh sững sờ bật thốt ra. “Phù Khiết?” Nghe thấy giọng nói của anh, Phù Khiết cả người cứng đờ, cũng không quay đầu lại nhấc chân bỏ chạy.

“Phù Khiết, chờ một chút. Phù Khiết!” Khương Thừa Cực sửng sốt, lập tức lớn tiếng quát to, sao biết cô lại nghe như không thấy, thoáng cái thì nhanh chóng chạy thoát khỏi trước mặt mình.

Anh lại run sợ, không suy nghĩ nhiều, lập tức đẩy người trong lòng ra, xoay người muốn đuổi theo cô, lại bị em gái giữ chặt.

“Anh, chị ấy là ai?” Khương Thải Yến do khóc giọng nói khàn khàn tò mò hỏi.

Đầu lông mày Khương Thừa Cực nhíu chặt, anh sở dĩ không cho em gái lên lầu, chính là không muốn để cho cô phát hiện sự tồn tại Phù Khiết, sau đó gọi điện thoại nói lung tung một hồi với ba mẹ, biến thành vợ của anh còn không chưa cưới liền phát sinh chuyện ngoài ý. Nhưng là anh tính mưu kế tới đây, cũng không tính tới chuyện lại phát sinh như vậy, làm Phù Khiết thấy hình ảnh anh ôm một người phụ nữ khác, cho dù người phụ nữ là em gái của anh.

Sự phản ứng kịch liệt của cô làm anh có cảm giác đại sự không ổn, nhưng lại nhịn không được có chút tâm hỉ như điên. Xem chừng cô cũng không như vẻ bề ngoài biểu hiện tâm như chỉ thủy [1], cô nhất định cũng có tình ý với mình, nếu không không có phản ứng lớn như vậy. Hiện tại không phải lúc thầm vui mừng, anh chạy nhanh lên lầu làm yên lòng giai nhân, giải trừ hiểu lầm, bằng không lại vui quá hóa buồn mất.

“Thải Yến, em theo anh đi lên”. Anh giơ tay kéo em gái bước đi.

Khương Thải Yến một bên bị anh trai kéo đi, một bên giơ tay xoa xoa nước mắt trên mặt, đột nhiên cảm thấy chuyện của mình và chồng cãi nhau chẳng phải trọng yếu, bây giờ nên để ý chính là, người phụ nữ khiến cho anh trai khẩn trương như vậy rốt cuộc là ai? Bạn gái của anh sao? Chị dâu tương lại của mình sao?

Một người mang theo lòng tràn đầy lo lắng, một người lại là ngạc nhiên đầy cõi lòng, hai anh em đi thang máy nhanh chóng trở lại nhà của Khương Thừa Cực trên tầng mười lăm.

Cửa chính không khóa, Khương Thừa Cực vội vàng đẩy cửa chính đi vào trong phòng, không nghĩ tới nhìn thấy Phù Khiết kéo hành lý, lưng đeo một balô nhìn là đã biết vội vàng thu dọn mà nhét đến lộn xộn, nhanh đi tới hướng cửa chính, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy anh bỗng nhiên dừng lại.

“Em muốn đi đâu?” hắn nhìn chằm chằm hành lý trên tay cô hỏi.

“Về nhà” Cô mặt không chút thay đổi nói.

“Vì sao đột nhiên phải về nhà?” Anh giương mắt, nhìn không chuyển mắt nhìn cô.

“Bởi vì tôi không muốn bị người ta đuổi”

“Ai đuổi em?”

Phù Khiết đem ánh mắt chuyển qua vị trí phía sau anh.

Khương Thừa Cực không quay đầu lại cũng biết cô đang nhìn ai. Nhưng vấn đề là Thải Yến vì sao lại đuổi cô chứ?

“Hai người biết nhau?” Anh quay đầu hỏi em gái, hoài nghi hai cô có phải là sớm quen biết, hơn nữa không khéo còn có ân oán cá nhân?

Khương Thải Yến vẻ mặt mờ mịt lắc lắc đầu với anh trai.

“Em ấy sẽ không và cũng không dám” Nói xong câu trả lời, Khương Thừa Cực quay đầu lại nhìn về phía Phù Khiết, cam đoan nói với cô.

“Đây là anh nói. Không có một người phụ nữ nào chịu được bạn trai của mình trong nhà cho người phụ nữ khác ăn, uống, dùng đồ của anh ta, tiêu tiền của anh ta”.

“Bạn trai?” Khương Thừa Cực sửng sốt một chút, nhất thời giật mình hiểu ra, cũng nhớ tới chính mình khi kinh ngạc thấy cô kéo hành lý phải đi, lại quên không giải thích và giới thiệu rõ ràng. “Phù Khiết, em ấy là em gái của tôi, Khương Thải Yến”. Anh nói với cô.

“Anh ít nói lung tung đi” Phù Khiết mặt không chút thay đổi nói.

“Em ấy là em gái “ruột” cùng cha cùng mẹ của tôi”

“Anh cho rằng tôi và anh lần đầu tiên biết nhau sao? Hay là cho rằng tôi bị chứng bệnh mất trí nhớ?”

“Có ý gì?”

“Anh căn bản là không có em trai em gái, anh là con một, Khương Thừa Cực!” Phù Khiết rốt cuộc át chế không được tức giận đem ba lô trên vai đánh về phía anh. Tên đáng ghét này lại còn muốn lừa cô, tên khốn nạn đáng ghét!

“Tôi có em gái vừa ra sinh liền cho chú làm con thừa tự, việc này tôi cũng là mấy năm trước mới biết được”. Khương Thừa Cực đón được túi lớn của cô, đồng thời hướng cô giải thích.

“Anh gạt người!”

“Tôi không có”

“Anh em nói chính là lời nói thật, hai chúng em là anh em ruột cùng cha cùng mẹ” Khương Thải Yến đúng lúc lên tiếng vì anh trai bảo đảm.

Phù Khiết ngạc nhiên nhìn về phía cô ấy, mở miệng muốn nói, lại đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Cho nên nói, cô ấy thực sự chính là em gái của anh ta, mà không phải cái gì mà bạn gái hoặc em gái kết nghĩa? A A, ông trời ơi, việc này hại cô thực sự rất thảm! Đều do Nhân Nhân buổi chiều nói với cô nhiều lời lung tung như vậy, cho nên cô mới có thể miên man suy nghĩ. Cho dù tính bọn họ thật sự là tình nhân, cô vì sao phải phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ, trong khoảng thời gian ngắn ngủn một tháng này, cảm giác của cô với anh ta, đã từ bạn bè bình thường biến thành cái loại thích của bạn trai bạn gái?! Cho nên cô mới có thể bởi vì anh ta ôm người phụ nữ khác khác mà ăn dấm chua? Hay là đơn thuần bởi vì anh ta đối với cô tốt quá, ý tưởng chiếm hữu, cô muốn một người độc chiếm anh thì tốt hơn?

A! Không nghĩ đến, cô đại lẫm lẫm, vấn đề phức tạp như vậykhông thích hợp tự hỏi. Chỉ cần ngủ một giấc, tất cả mọi vấn đề quên sạch!

“Ưm… Tôi, tôi trở về phòng gian thu xếp lại hành lý”. Cô kéo hành lý, xoay người trốn trở về trong phòng.

Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em gái, cũng nghìn dặn vạn bảo muốn cô ấy giữ bí mật, Khương Thừa Cực đưa em gái xuống lầu đón taxi sau đó trở lại trên lầu, trong nhà là một mảnh trầm tĩnh, Phù Khiết vẫn như cũ nhốt tại trong phòng không đi ra.

Cô ở bên trong làm gì chứ? Sẽ không trốn ở bên trong như vậy không ra ngoài chứ?

Anh do dự một chút, hăm hở cầm túi vừa nãy cô đánh anh đi đến trước cửa phòng gõ xuống.

“Phù Khiết?” Bên trong không ai lên tiếng trả lời.

“Phù Khiết?” Anh lại gõ cửa một lần, sau đó lại chạm vào cửa phòng. Không khóa. “Tôi muốn đi vào”. Anh giương giọng nói, sau đó đẩy cửa mà đi vào phòng.

Trong phòng không có một bóng người, Khương Thừa Cực cảm thấy một trận hoảng hốt, còn tưởng rằng cô thừa dịp thời điểm anh đưa em gái xuống lầu đón xe trộm đi khỏi, mãi đến khi anh nghe thấy đến tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đem túi của cô để lên trên sofa, anh ngồi xuống chỗ khác, một bên hồi tưởng vừa rồi của cô, một bên chờ cô tắm xong đi ra, càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay đúng là cơ hội tốt để công khai với cô.

Trải qua phản ứng kịch liệt liên tiếp vừa rồi của cô, cô có trì độn cũng nên phát hiện có chút không thích hợp chứ? Anh nhất định phải bức cô nhìn thẳng vào trái tim mình, thừa nhận cảm tình của cô với anh, tuyệt đối không cho cô có cơ hội tìm cớ tránh né.

Phòng tắm truyền đến tiếng mở cửa, anh ngẩng lên đầu, ánh nhập tầm mắt anh chính là một bức mỹ nữ xuất dục đồ. [1]

Trên người Phù Khiết được khăn tắmbao bọc đi ra khỏi phòng tắm, da thịt toàn thân trên dưới do nước nóng cọ rửa mà có vẻ hồng nhuận mềm mại, dưới ánh đèn trong phòng chiếu xuống, càng có vẻ tinh tế không tì vết, đẹp đến kẻ khác phải kinh diễm, cũng khiến cho anh trong khoảnh khắc cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.

“Anh ở trong phòng tôi làm gì?” Liếc thấy anh, Phù Khiết đột nhiên dừng bước chân, ngạc nhiên bật thốt lên hỏi. Nhưng Phù Khiết dù sao cũng là Phù Khiết, mặc dù nhanh như vậy mà đối mặt anh có chút ít xấu hổ, nhưng cảm giác muốn ngủ quá lớn, cảm giác khác đều bị cô tạm thời vứt sau đầu.

“Tôi có lời muốn nói cùng em”. Khương Thừa Cực miễn cưỡng áp chết ánh mắt, nói bằng giọng mũi. [Anh nhịn giỏi, cảnh xuân lồ lộ anh ơi, cầm thú đi ;))]

“Nói cái gì?” Cô nhíu mày hỏi.

“Em có muốn trước tiên mặc quần áo vào hay không, chúng ta bàn lại sau?”

“Không cần!” [tội anh, cứ nhìn xuân cung đồ hoài à]

Cự tuyệt của cô làm anh trong nháy mắt khó có thể tin hai mắt mở lớn, chẳng qua sau đó cô nói lại làm anh hiểu được ý muốn của cô.

“Bởi vì tôi muốn ngủ, anh muốn thì nói ngắn gọn, nếu không thì ngày mai nói sau”. Cô nói.

“Không có cách nào” Anh có chút đăm chiêu nhìn cô một cái, sau đó lắc đầu nói: “Tôi không có cách nào nói ngắn gọn. Cũng không thể đợi cho ngày mai, cho nên xem ra em phải mặc quần áo vào, hoặc là cứ như vậy ngồi xuống nói chuyện cùng tôi, ta không sao hết”.

Nói lời vô ích, người bị chiêm tiện nghi chính là cô nha! Phù Khiết dồn sức trừng anh, chỉ thấy anh hoàn toàn bất vi sở động [2], một bộ hạ quyết tâm muốn cùng cô day dưa tới cùng, làm cho người ta vô cùng tức giận. Nhưng mà cô cũng không phải là đèn dầu, tự ý đi đến bên giường, nhấc chăn lên, hai lời không nói liền nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ. [Chị chết do đây, bị ăn sạch đừng chê anh ý cầm thú]

Khương Thừa Cực hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ dùng đến chiêu này, mãi đến khi cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, lúc này mới từ trạng thái ngây ngốc phục hồi tinh thần lại, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

“Hóa ra em muốn nói chuyện trên giường, vậy cũng được”. Anh đứng dậy đi đến bên giường, ngồi lên.

Đệm giường truyền đến sự rung động làm Phù Khiết muốn giả bộ ngủ kinh ngạc trong nháy mắt mở hai mắt, đồng thời lộ ra biểu tình khó có thể tin.

“Khương Thừa Cực, anh dám ngồi lên giường của tôi!” Cô cảnh cáo quát.

“Nghiêm túc mà nói, giường này nên là thuộc về tôi”. Anh quay lại mỉm cười.

“Không cần múa mép khua môi với tôi!” Cô tức giận đến chửi ầm lên, “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Em thích tôiđúng hay không?”

Không nghĩ tới anh lại nói dứt khoát nói một câu thình lình bất ngờ như vậy, Phù Khiết bị anh dọa tới mức trợn mắt há mồm, hết thảy chẳng biết làm sao.

“Anh… anh…” Mặt cô đỏ bừng, lắp bắp không biết muốn bác bỏ, hay là muốn thừa nhận. Cô cũng không lâu trước đó mới phát hiện ra điểm này, nhưng mà đó rốt cuộc là thích hay là dục vọng chiếm giữ, cô vừa rồi suy nghĩ một hồi lâu vẫn nghĩ không hiểu.

Tình yêu trong tiểu thuyết nếu không phải oanh oanh liệt liệt chính là nhất kiến chung tình [3], nếu không thì là không đáp lại được, nhưng mà ba loại tình huống này căn bản không có một loại nào phát sinh trên người bọn họ, cô thực sự thích anh ta sao? Là loại thích của phụ nữ với đàn ông sao?

“Em thích tôi”. Anh kiên định nói, lúc này không phải câu hỏi.

“Anh… anh sao lại biết?” Cô lắp bắp phản bác, bởi vì ngay cả chính cô cũng không rõ ràng lắm, không biết, anh ta sao lại biết?

“Phản ứng vừa rồi của em là ghen”

Phù Khiết mặt không tự chủ được lại lần nữa biến hồng. “Mới là lạ, đó là hiểu lầm sau khi anh có bạn gái, thực hiện nghĩa vụ người yêu”. Cô mạnh mẽ biện giải.

“Thực hiện nghĩa vụ người yêu?”

“Bảo trì khoảng cách, miễn cho không gây hiểu lầm, phá hủy tình cảm yêu đương”.

“Em nói lời này là thật sao?” Anh híp mắt nói

Cô muốn nói đương nhiên, nhưng lại không biết vì sao đột nhiên không mở miệng được.

“Em thích tôi”. Anh đột nhiên nhếch miệng mỉm cười, còn nói một lời, sau đó nghiêng người một cái, đem tay chạm bên tai cô, cả nửa người trên bỗng nhiên đè lên trên người cô, nhìn không chuyển mắt thu lấy cái nhìn của cô.

Phù Khiết hô hấp cứng lại, tim đập tại trong nháy mắt nhanh hơn.

“Anh muốn làm gì?” Hai mắt cô mở lớn, không tự chủ được lên tiếng hỏi. Giọng nói tựa như có chút bất đồng, giống như có chút bướng bỉnh, lại có chút khàn khàn.

“Em nghĩ sao?” Ánh mắt thâm thúy của cô dừng ở cô, khẽ rì rầm nói, âm cuối vừa vặn dừng ở môi cô.

Anh hôn cô.

Hai mắt cô trong khoảnh khắc mở lớn, lộ ra biểu tình khiếp sợ. Anh cho rằng cô tiếp theo đại khái sẽ cố sức đẩy anh ra, sau đó mạnh mẽ mà thưởng anh một quyền. Nhưng mà cô sau đó chỉ cứng ngắc bất động, lại đột nhiên mở ra đôi môi khép chặt, lấy tư thái ngây ngô hồn nhiên hôn lại anh.

Hô hấp của Khương Thừa Cực trong nháy mắt trở nên trầm trọng, tim như đánh trống. Cô vẫn như cũ mở to đôi mắt nhìn anh, như là đang quan sát phản ứng của anh, như là thật sự cảm thụ nụ hôn của bọn họ trong lúc đó, dường như mặc kệ tất cả, cũng có chút phá hư không khí, hỏng phong cảnh. “Nhắm mắt lại” Anh nói nhỏ bên môi cô.

Phù Khiết nhìn không chuyển mắt nhìn anh, lo lắng nên phải nhắm mắt lại hay là đẩy anh ra.

Không lâu trước đó cô mới ý thức được chính mình có thể thích anh, thậm chí còn không phải xác định, kết quả bây giờ không phải từng bước tiến trên giường này sao? Tốc độ ngồi tên lửa đại khái cũng không nhanh như việc này?

Nhưng nên nói như thế nào đây? Cô vậy mà một chút ý tưởng bài xích việc trên giường cùng anh cũng không có, vừa không bài xích cũng không khẩn trương, trái lại vậy chút cảm giác chờ mong.

Cô làm sao vậy? Là bởi vì liên quan đến việc sắp đến ba mươi tuổi sao? Nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác tương tự như vậy đối với một người đàn ông – muốn cảm giác cùng anh điên cuồng trên giường.

Nhắm mắt lại, cô quyết định theo cảm giác, vươn tay ra ôm lấy cổ anh, chủ động kề sát vào anh.

Cử động chấp nhận của cô, làm Khương Thừa Cực thiếu chút nữa không rên rỉ ra tiếng.

Khi anh tiến vào phòng của cô, cũng không nghĩ tới muốn phát triển tới trên giường, anh chính là muốn bức cô nhận ra cảm tình của mình, cố gắng suy nghĩ một chút quan hệ hai người sau này mà thôi. Anh cho rằng cô hẳn là cần thời gian suy nghĩ một chút, chỉ cần cô đồng ý suy nghĩ, quan hệ của bọn họ có thể tiến triển thêm từng bước. Anh vốn chỉ cần tiến thêm từng bước sẽ rất hài lòng, nhưng mà hiện tại không được, anh muốn càng nhiều, muốn có được toàn bộ cô.

Anh ôn nhu hôn cô, lại bị hương vị ngọt ngào cùng sự ôn hòa thuần hậu ngoài ý muốn của cô làm cho mê say, ôn nhu biến thành nóng bỏng và đói khát, nhiệt tình mà đưa đầu lưỡi vào mút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng cô. Mà sự đáp lại của cô khiến cho anh nhiệt huyết tuôn trào, toàn thân phát nóng.

Anh đem tay vòng qua cổ mình của cô xuống, dùng một tay đem chúng đưa lên đỉnh đầu, tiện cho anh muốn làm gì thì làm.

Nụ hôn nóng bỏng kéo dài xuống phía dưới, anh hôn qua cằm của cô, hôn gáy của cô, hôn qua xương quai xanh xinh đẹp, sau đó giật vật cản – chiếc khăn tắm bông bao bọc trên người, hôn lên trước bộ ngực sữa mềm mại trắng noãn, hôn lên điểm phấn hồng trước ngực do động tình mà sớm cứng lên. [Tách, tách, tách, ô ô, Yu đã tỉnh ngủ!]

“Không…” Toàn thân cô run lên khẽ kêu lên một tiếng, không tự chủ được vặn vẹo thân thể, lập tức kề sát anh, thoáng cái lại tránh khỏi anh, vừa mê muội lại vừa vui sướng.

Cô là người chưa trải qua việc đời, không hiểu được đây là cảm thụ gì, nhưng anh lại vô cùng hiểu rõ.

Môi anh tiếp tục khẽ mút lấy điểm trước ngực cô, một tay lại đi xuống thăm dò, dịu dàng khẽ xoa nhẹ thắt lưng, bụng, chân cô, bờ mông mềm mại, sau đó lại dò xét vào giữa hai chân cô dò xét tùy ý. Cô như là bị cử động của anh hù dọa, đột nhiên đứng im bất động. Nhưng anh cũng không bởi vậy mà dừng lại, tiếp tục khiêu khích chỗ mẫn cảm mềm mại của cô, mãi đến khi cô bất an bắt đầu uốn éo dưới thân anh, phát ra tiếng thở gấp khe khẽ, anh mới đem ngón tay dò xét tiến vào trong cơ thể chật chội tắc nghẽn, cho cô đạt cao trào lần đầu tiên. [Help, help, máu, ô ô…]

Anh thừa dịp cô toàn thân hư thoát vô lực thì nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, nằm trên người cô, khi cô đang lý giải anh muốn làm gì, đột nhiên thẳng tiến đến, xuyên thấu tấm màng đồng trinh bảo vệ của cô.

Đau đớn do xé rách khiến cho cô trong khoảnh khắc hét to một tiếng, móng tay đâm vào trong bắp tịt tay anh.

“Xin lỗi”. Anh thấp giọng ăn năn, lại lần nữa ôn nhu hôn môi cô, mãi đến khi thân thể của cô dần dần thích ứng với sự tồn tại của anh, hơn nữa dựa vào bản năng thong thả mà chuyển động, cơ hồ muốn bức anh điên thì hắn mới bắt đầu thong thả xâm nhập tiến vào.

Sự vui sướng không ngừng lên cao, cô theo mỗi lần anh xâm nhập mà khẽ rên ra tiếng, thẳng đến cao triều mãnh liệt trong cơ thể cô đột nhiên bùng nổ.

Cô cong người lên, gắt gao quấn lấy anh rên rỉ ra tiếng.

Anh phát ra tiếng gầm nhẹ, nâng chân của cô đặt ở trên vai, bắt đầu thần tốc mà dùng sức bôn ba trong cơ thể cô, thẳng đến khi tia chớp cao triều lên cao, phóng thích, anh mới toàn thân vô lực xụi lơ xuống, nằm ở trên người cô dồn dập thở dốc.

“Em có khỏe không?” Một lát sau, anh từ trên người trở mình sang bên cạnh nhẹ giọng hỏi, tiếng nói thỏa mãn và chiếm hữu trầm thấp có sự nam tính, còn có sự thân mật và dịu dàng.

Phù Khiết mãi đến giờ phút này mới đột nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng.

“Ừ” Cô hừ nhẹ một tiếng làm như trả lời.

“Vừa nãy… rất đau sao?” Anh lại hỏi.

Việc này muốn cô trả lời như thế nào? Đau, đương nhiên đau nha, nhưng đây là chuyện tất nhiên một khi đã là trở thành một người phụ nữ chân chính, anh cần gì phải nhắc tới? Chẳng lẽ là muốn nghe cô nói anh kỹ thuật tốt lắm, cô chỉ đau một chút mà thôi, sau đó thì hoàn toàn cảm giác không được sự đau đớn, chỉ còn khoái cảm mà thôi sao?

“Phù Khiết?” Sự trầm mặc của cô làm anh lại lần nữa thốt lên tiếng.

“Làm chi?” Cô lên tiếng đáp lại.

“Rất đau sao?”

Thật là, anh làm sao lại cường ngạnh muốn đánh cát bỏ vào nồi hỏi tới cùng, không biết cô rất xấu hổ sao?

“Cũng tạm” Cô thấp giọng nói, hy vọng sau khi anh tìm được đáp án có thể tự mình im lặng.

“Anh cam đoan về sau sẽ không đau”.

“Việc này không cần anh cam đoan, em cũng biết được hiểu không?” Sự lải nhải không ngớt của anh rốt cục làm cô nhịn không được quay đầu trừng mắt, phản bác nói.

Khóe miệng Khương Thừa Cực khẽ nhếch. “Dáng điệu hùng hổ dọa người và hùng hồn này của em hình như rất thích hợp với em đó?”

Cái gì?! Ý người này chính là cô không thích hợp làm phụ nữ dịu dàng và thẹn thùng sao? Thật sự là tên đáng ghét được tiện nghi lại khoe mẽ! Cô vươn thủ đánh anh một quyền, đẩy anh xuống giường.

“Anh có thể đi rồi, cửa ở bên kia, không tiễn”

“Làm sao đột nhiên tức giận?” Anh tóm lấy tay của cô ôn nhu hỏi.

“Dù sao ta vốn chính người đàn bà không biết dịu dàng và thẹn thùng” Cô quay mặt sang một bên nói.

Khương Thừa Cực ngạc nhiên nhìn cô, không nghĩ tới cô cũng sẽ giận dỗi, lại nói ra lời đáng yêu như vậy. Khóe môi nhếch lên, lại không thể ngăn cản ý cười không ngừng bên khóe miệng. Trời ơi, anh thực sự không biết cô vậy mà còn một mặt đáng yêu như vậy, thực sự rất đáng yêu!

Anh lại không kìm hãm được bản thân đem cô kéo vào trong lòng, gắt gao vòng ôm cô.

“Này, anh làm gì?” Cô giãy dụa đẩy anh.

“Em rất đáng yêu” Anh lại ôm cô càng ngày càng chặt. Phù Khiết có chút ngây người. Đáng yêu? Cho tới bây giờ không ai nói qua cô đáng yêu, đại đa số mọi người đều nói cô thật là lợi hại, có khí phách, tài ba, chỉ có anh nói cô đáng yêu, còn nói anh thích cô, muốn lấy việc kết giao cùng cô làm tiền đề kết hôn…

“Khương Thừa Cực, em hỏi anh một cái vấn đề được không?” Tay của cô không tự giác được vân vê một bức tranh trước ngực anh, do dự nhẹ giọng mở miệng hỏi.

“Vấn đề gì?” Anh ôn nhu đáp lại. Thực sự cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu.

“Anh rốt cuộc thích em ở chỗ nào?”

“Anh cũng không biết”

“Cái gì?” Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, sự yêu kiều của tiểu nữ nhân trong khoảnh khắc biến mất vô tung, chứng nào tật nấy mở lớn hai mắt nói.

Anh cười phá ra tiếng nói. “Nói đùa thôi”

Cô lập tức đánh anh một cái, không thèm để ý muốn xoay người rời đi, lại bị bàn tay lớn của anh kéo về, tiếp tục an trí cô tại trước ngực dày rộng mà ấm áp. “Anh thích em thấy việc nghĩa dám làm là một, tâm địa thiện lương là hai, hai điểm vẫn thâm căn cố đế trong lòng anh. Chẳng qua sau này cùng em gặp lại, cùng ở chung, anh mới phát hiện anh còn thích em ở điểm em thẳng thắn, đơn thuần, cùng với không tự giác toát ra mị hoặc”. [Người yêu trong mắt tựa Tây Thi… Haizzz]

Mị hoặc? Từ này cô là đầu tiên nghe được. Trên người cô có loại tế bào mị hoặc này sao?

“Em mỗi buổi tối phơi bày ra hai đùi đẹp lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt anh” tay của anh từ bên hông cô đi xuống bờ mông, đi tới trên đùi cô nhẹ vỗ về. “Khi ngồi trên sofa xem TV, có khi lộ ra bờ vai nhỏ, có khi lộ ra nửa bộ ngực sữa, thỉnh thoảng còn có thể quay đầu lại cười với anh, đây không phải mị hoặc thì là cái gì?”

“Em nào có làm những việc anh nói đó?” Cô bắt lấy tay đang quấy nhiễu của anh, kháng nghị nói. Nghe anh nói như vậy, giống như hắn một mực đối với anh phô trương phong tình.

“Cho nên anh mới nói em là người không tự giác”. Anh mỉm cười hôn cô một cái, đột nhiên kéo cô cùng nhau ngồi dậy nói: “Cùng nhau tắm đi”. [ô ô, plzzz, người ta chưa hồi phục lại mà…*vẫy vẫy khăn* tạm biệt all tình yêu, Yu đi viện]

“Cái gì? Không cần!” Cô đột nhiên trợn to hai mắt kêu lên, khuôn mặt lại ửng đỏ lên.

“Xấu hổ sao?” Anh nhếch môi mỉm cười, càng lúc càng cảm thấy cô thỉnh thoảng lại toát ra bộ dáng thẹn thùng của tiểu nữ nhân, thực sự rất đáng yêu. Cô dồn sức trừng anh, anh lại chút không thèm để ý một tay giật ra ga giường vây quanh trước ngực cô, tại giữa tiếng kêu sợ hãi của cô anh ngăn lại ôm lấy, bước nhanh đến hướng phòng tắm.
Bình Luận (0)
Comment