Edit: Hành LáBeta: Hành LáLúc chạng vạng, phong tuyết đan xen, đường cao tốc Uyên Giang tắc nghẽn xe cộ liên tục, cảnh sát giao thông cũng bắt đầu điều tiết dòng xe theo thứ tự.
Một chiếc xe Volkswagen Beetle tròn xoe đột phá vòng xe, dựa hết vào kỹ thuật tinh xảo lái xe điêu luyện tại những con hẻm phố sâu hẹp, đột phá vòng xe kẹt, tháo chạy, băng qua hơn nửa thành phó Uyên Giang, một chân đạp thắng gấp ngay tại cửa nhà Hà Ngạn. Lực quán tính quá lớn, nắp mui xe liền húc thẳng đầu vào đuôi xe Maybach, liền trầy một lớp sơn xe, thổi bay hai tháng tiền lương của Trình Tu.
Cậu đương nhiên không tiếc tiền bạc, chỉ hận thân bọc xe không phải là một khối kim cương, đem luôn đuôi xe của lão bản đâm xuyên tới đầu xe, cậu lén lút mắng một tiếng, thân thể linh hoạt như viên đạn, nhảy phốc ra ngoài, chạy thoắt lên hành lang lầu trên, vì trời quá tối và cả tia sáng không đủ mà đế giày đạp nát đậu phụ cùng rau củ.
Vừa đẩy cửa, liền thấy phòng khách khắp nơi đều bừa bộn.
Gối chăn lăn ngang dọc tứ tung, không một cái nào đặt ở vị trí thường ngày; ngay cả chiếc ly Mug mà Hà Ngạn yêu thích cũng vỡ vụn ở mỗi nơi có một chút, thấy rõ bên kia tường có một mảnh vỡ còn nguyên logo của tiệm cà phê; quần áo lễ phục bị vứt trên ghế sô pha, cả nơ thắt cũng trên thảm len…
Cửa phòng ngủ khép hờ bên trong đột nhiên truyền ra tiếng kêu than đau đớn, đầu óc Trình Tu như nổ bom ầm ầm, đạp mảnh sứ chạy vọt vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thật thê thảm, cậu hít vào ngụm khí lạnh.
Tiết trời đông, lạnh nền đất, phòng này vốn là không đủ độ ấm, Hà Ngạn còn bị Trịnh Phi Loan thoát sạch quần áo, Hà Ngạn lưng còng nép núp mạn giường, toàn thân cuộn lại một đoàn. Lộ ra đôi chân trần trắng bệch bị xoắn trói chung với đệm chăn, một màu sắc đỏ tươi tương phản cực kì đối lập. Cặp đùi lớn trải đầy vết máu, bắp đùi trong hơi khai mở những mảng đỏ chói mắt, vết máu thuận chạy dọc, lẫn theo lượng lớn dịch thai, cơ hồ đem ga giường dưới mông ướt sậm màu.
Hà Ngạn rất lạnh, lạnh đến mức toàn thân đều run rẩy, mà bản thân lại đau đến đổ một tầng tầng lớp lớp mồ hôi, cả người ướt dầm dề như bị lôi từ trong dưới hồ sen lên. Chăn gối bên má cũng bị cậu ngậm chặt trong miệng, cơn đau ở bụng dữ dội bao nhiêu hàm răng cằn càng thêm dùng lực, càng khiến khuôn mặt vốn thanh tú thêm nhiều phần dữ tợn.
Hai tay của cậu bị cột chặt – vài lần giãy dụa, đều không thành công, ngược lại càng phản tác dụng, da dẻ nơi cổ tay đều bị mài tróc da.
Trình Tu nhìn thấy dây lưng siết, tóc gáy sau lưng toàn bộ đều dựng lên.
Bản thân kẻ đầu sỏ là Trịnh Phi Loan vẫn hồn nhiên không biết mình đã tạo nên nghiệp gì, chỉ lưu luyến mà chen chúc với Hà Ngạn trên giường, từ phía sau ôm lấy Hà Ngạn, bàn tay che trụ cái bụng lớn mềm nhẹ mà an ủi động viên, như là một người chồng tốt trìu mến vợ con. Hắn nhắm hai mắt, cúi đầu hít hà ngửi gáy Hà Ngạn, biểu tình say mê, đôi môi lưu luyến, không ngừng ấn xuống một chuỗi dấu hôn dù tuyến thể đã chi chít nát bươm.
Nhận thấy có người xông vào, Trịnh Phi Loan đầy đề phòng, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt bén sắc như lưỡi đao.
Trong không khí bỗng dưng nhiều thêm một ít khí tức Beta, Trịnh Phi Loan trong nháy mắt đó liền tức giận, tín tức tố Alpha điên loạn công kích, trong vài giây liền lên đến điểm của tức giận, khí tức bài xích đặc biệt kinh sợ, dọa đến bắp chân Trình Tu run lên, thiếu chút nữa là quỳ cụp xuống ngay trước mặt.
“Ra ngoài.”
Một câu đơn giản.
Mà cơ hai bên cánh tay đều căng phồng lên, như tường thành không gì có thể công phá, bảo bọc bảo hộ Omega ở bên trong lòng, giống như một con ác long hung sát bảo vệ kho báu.
Nghe thấy động tĩnh, Hà Ngạn lông mi dính đầy nước run rẩy, cố hết sức mà nâng mí mắt.
“Trình…”
Cậu há miệng, muốn nói, nhưng vẫn không thể phát ra được âm thanh nào. Trình Tu nóng ruột, bước gần thêm một bước, rồi thêm một bước dài. Bước dài kia như chạm vào cảnh giới vô hình nào đó của Trịnh Phi Loan, hắn tức giận, nổi điên lên, động thân quát lên: “Cút!”
“Phi Loan, yên tĩnh nào.” – Hà Ngạn ho khan một tiếng, giọng nói khàn đến cực điểm – “Cậu ấy là Trình Tu.”
Hơi thở nói chuyện của Hà Ngạn cực mong mạnh mà lại phi thường có hiệu quả, như một đạo phong trấn áp yêu thú. Trịnh Phi Loan nghe lời, ngậm miệng lại, quả nhiên không lên tiếng nữa, chỉ hung ác trừng mắt Trình Tu, giống như muốn dùng sát khí thay cho tiếng quát tháo dọa lui đối phương.
Trình Tu có chút bất đắc dĩ.
Trạng thái kỳ dị này của Trịnh Phi Loan, cậu đã thấy qua chục lần, từ lâu không còn ý kiến dị nghị nữa. Đại đa số thời điểm, phát tiết xong tính dục, Trịnh Phi Loan như biến hóa thành một loại chó to xác, mà khắp bộ lông còn thoa keo dán 502, mũi chó còn đặc biệt nhạy, Hà Ngạn đi tới chỗ nào hắn dính tới chỗ đó, quyến luyến quấn quít lấy lòng, vô tội đến mức làm người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Mỗi một lần Trình Tu đến đón hắn, nài ép lôi kéo đều không đi, nhất định phải nhờ Hà Ngạn tự mình tiễn người vào bên trong xe, thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ dỗ ngọt mới được, còn phải nhét vào lồng ngực của hắn thảm Tiểu Mao màu cam vỏ quýt.
Thảm Tiểu Mao là đồ vật luôn bên người của Hà Ngạn, tỏa ra hương hoa linh lan nhạt nhạt, hương thơm lan đến miệng mũi, chó dữ bướng bỉnh mới chịu nhắm mắt đi ngủ.
Trình Tu thấy Trịnh Phi Loan ôm thảm Tiểu Mao, còn cọ tới cọ lui trên cần cổ Hà Ngạn, làm cậu một bộ dáng xấu hổ, ngại ngùng, Trình Tu thật muốn đem ghi âm, máy ảnh, quay phim xoay chuyển 180 độ các góc, chụp ghép thành một đoạn video, sau đó liền đem chúng để uy hiếp sếp tăng lương, không chừng còn có thể lĩnh được lượng tiền kếch xù dùng cả đời, rồi có thể vinh quang rời đi.
Trên thực tế, Trình Tu đã có trong tay đoạn phim.
Chỉ có điều không đem ra uy hiếp, mà là lặng lẽ tồn tại ở bên trong ổ cứng, dự định trong tương lai, một ngày nào đó, Trịnh Phi Loan cầm hoa tươi cầu hôn Hà Ngạn, liền ghép thành một đoạn tư liệu sống đưa cho bọn họ xem như là một phần quà mừng cưới.
Thời điểm chụp trộm, Trình Tu là cười đến vui vẻ, lúc đó đều nghĩ tất cả rồi sẽ chuyển biến tốt lên.
Trăm phần trăm độ phù hợp, duyên phận trời đất tác thành, hội chứng kia có thể trở ngại bọn bao lâu cơ chứ? Từ sâu trong tiềm thức, Trịnh Phi Loan đã thích Hà Ngạn, dành cho Hà Ngạn sự sủng ái không nhìn thấy đáy, rồi sẽ dẫn Hà Ngạn rời khỏi phòng thuê nhỏ hẹp âm u, cùng nhau sinh một đoàn bé con béo trắng khả ái. Chờ mấy bé con có thể đi đứng, đến trường, liền được Trịnh Phi Loan đón đến công ty, để mấy bé con ở trên thảm lông sàn mà ngã lăn lộn bò nháo thành một đoàn, mà không hề nhăn mày tỏ ra khó chịu bài xích – chỉ vì mong muốn sớm nhìn thấy được cảnh tượng ấm áp đẹp đẽ này, Trình Tu còn ở trong lòng thiết kế qua mấy lần, còn dự định để Trịnh Phi Loan khi tỉnh táo tạo một cơ hội gặp mặt Hà Ngạn, đem tuyến tơ hồng buộc lên.
Có thể thời cơ không đợi được đến lúc đó, biến cố đã không hẹn mà đến trước.
Chuyến công tác nửa năm qua đi, Hà Ngạn đã mang thai, Trịnh Phi Loan vẫn là một tâm lang sói, sắt đá lạnh lẽo.
Trình Tu đứng vững trước tầm mắt hung hãn áp bức của Trịnh Phi Loan, chạy tới bên chỗ Hà Ngạn, hỏi: “Cậu bây giờ thế nào rồi? Chịu đựng nổi sao?”
Hà Ngạn cụp xuống mi mắt, không trả lời chỉ chậm rãi lắc đầu.
Chỉ vài chữ ngắn ngủi ban nãy cũng như đã rút hết sức mạnh của cậu, hồi lâu, cậu lên chút tinh thần, dùng ngón tay còn đang run rẩy kéo lấy ống tay áo Trinh Tu: “Hoa linh lan… rất lâu rồi chưa nhúc nhích… cậu đưa tôi đi bệnh viện, phẫu thuật…”
“Được!”
Trình Tu không nhiều lời, liền gỡ tay Trinh Phi Loan, tìm đến một đoạn đệm chăn sạch sẽ bảo lấy Hà Ngạn, đem người ôm ngang.
Trịnh Phi Loan thấy Trình Tu muốn đem Hà Ngạn rời đi, lúc này liền không chịu, túm chặt lấy chăn: “Cậu!”
“Anh buông tay, nhanh lên!” – Trình Tu sau khi nghe Hà Ngạn nói, lòng như lửa đốt, muốn xé bỏ cản trở, bay lên một cước đạp vào mặt hắn – “Không đi bệnh viện kịp, hoa linh lan sẽ phải chết đấy, đứa bé là máu mủ của anh đó, thân sinh đấy! Con mẹ anh, có thả ra hay không thả?!”
“Không thả.” – Trịnh Phi Loan cố chấp đến mười con trâu kéo cũng không được – “Em ấy là của tôi.”
Trình Tu thật hết biện pháp.
Hà Ngạn được ôm trong lồng ngực của Trình Tu, trọng lượng của bản thân cộng thêm cả hoa linh lan, đều như muốn bẻ gãy hai tay Trình Tu, còn hơi sức đâu mà đi đối phó Trịnh Phi Loan. Coi như tay không đánh nhau, Alpha bạo lực bụng tám múi cũng có thể đánh cậu đến mẹ nhận không ra.
Liền sau đó, Hà Ngạn chịu đựng qua một làn sóng sắc bén đau đớn, đem má gối lên bả vai Trình Tu, mệt mỏi vô độ thở ra một hơi.
“Phi Loan, buông tay.” – Hà Ngạn nhẹ giọng nói.
Alpha nóng nảy cả người cứng đờ, năm ngón tay như không thể khống chế được nữa liền buông lỏng – Omega của hắn đang yêu cầu hắn, hắn không cãi được.
Trình Tu có được tự do, lập tực bước lui xa về sau một đoạn, rời khỏi phạm vi hoạt động của Trịnh Phi Loan, để ngừa chừng hắn tay chân độc thủ. Mất đi tín tức tố an ủi từ Omega, Alpha liền rơi vào trạng thái cực kỳ bất an, như bị người thân nhẫn tâm vứt bỏ trong chốn đồng cỏ hoang, vừa không tìm được Omega của mình, vừa không dám tự ý rời đi, chỉ có thể ngồi ở trên giường, gắt gao nhìn chằm chằm mép giường, dưới mái tóc đen nhánh lộ ra cặp mắt ngóng trông, vội vàng nói: “Về sớm một chút.”
Hà Ngạn hai mắt nhắm nghiền, chậm chạp không có phát ra tiếng.
Trình Tu đứng tại chỗ chờ đợi mấy giây, thấy Hà Ngạn không dự định để ý tới Trịnh Phi Loan nữa, liền thục mạng ôm người chạy ra ngoài. Cậu đi ra khỏi cửa, đi xuống thang lầu liền có một trận gió lạnh gào thét lẫn cả bông tuyết phất vào mặt. Tuyết lạnh đến khiếp sợ, đập đến đau rát cả hai gò má.
Loáng thoáng ở trong tiếng gió, cậu nghe được một âm thanh nhỏ đến gần như hư không.
“Phi Loan, em sẽ không trở lại.”
Thời điểm khi Trình Tu tới đã kêu một chiếc xe cứu thương, nhưng ai ngờ rằng tại đường cao tốc liền xảy ra tai nạn liên hoàn, xe cứu thương ấy liền phải chở một lượng lớn bệnh nhân, trung tâm cấp cứu nói đã mau chóng phái một chiếc khác, mà mãi đến khi Trình Tu ôm Hà Ngạn đứng ở ngoài cổng cũng thấy bóng sáng của dấu thập đỏ ở đâu.
Trước mắt có hai chiếc xe, một chiếc là con bọ* của cậu chạy tới và chiếc là Maybach mười hai vạn của Trịnh Phi Loan.
*con bọ: là chiếc xe Volkswagen Beetle của Trình Tu á, anh ý gọi xe của mình như vậy vì vẻ ngoài nó tròn giống loài bọ.Trình Tu một giây cũng không do dự, ôm Hà Ngạn đặt ngang trên băng ghế sau của chiếc Maybach, chính mình nhảy vào ghế điều khiển rồi nhấn ga đến mức cuối cùng, động cơ máy rừm rừm nổ thật vang nhanh chóng phóng đi, chân đạp 120 km/h mà lao thẳng tới khoa sản bệnh viện.
Tại trên đường đi bệnh viện, tình hình Hà Ngạn có chuyển biến đột ngột – Alpha tín tức tố đối với Omega sắp sinh có giảm đau rõ rệt và cả hiệu quả cầm máu, ly khai Alpha của mình, Omega liền sẽ đuối dần đi. Theo lý thuyết, Trình Tu nên để Trịnh Phi Loan theo Hà Ngạn tới bệnh viện, nhưng với tình trạng Trịnh Phi Loan hiện nay mà kéo hắn đi bồi sinh, độ khó không khác gì kéo một con Husky ngáo đi tham gia thi đại học. Trình Tu thực sự không có tinh lực để vừa chăm sóc Hà Ngạn mà còn phải một bên dạy bảo Husky, lưỡng hại lấy khinh*, quyết định tin cậy bệnh viện.
*Lưỡng hại lấy khinh: giữa hai lối đi đều không tốt, liền chọn lối mình cảm thấy tốt ấy.Sau mười lăm phút, Hà Ngạn được cáng xe đẩy vào đại sảnh cấp cứu.
Hà Ngạn đã rơi vào trạng thái hôn mê từ lâu, cả khuôn mặt trắng bạch như gốm sứ, không hề có được một chút hồng hào nào. Đệm chăn được dùng để bọc Hà Ngạn bị kéo ra, bán kính xung quanh đều cảm nhận được máu nóng hừng hực mùi tanh, nồng nặc đến sặc mũi.
Trình Tu bị tình cảnh này dọa sợ đến hồn vía đều bay lên trời, không nói nên lời, cùng theo Hà Ngạn đến cửa phòng cấp cứu. Khi đèn hiệu “cấp cứu” sáng lên, Trình Tu nhìn chằm chằm dòng chữ, rồi ngây phỗng ngay tại cửa, càng không nhận ra được ánh đỏ là từ đèn hiệu hay từ những vệt máu loang lổ.
Hoang mang thì hoang mang, chuyện cần làm thì vẫn phải làm. Không có Alpha ở đây, mọi trọng trách đều rơi lên bả vai của Trình Tu.
Trình Tu đi đến đại sảnh cấp cứu nộp phí cấp cứu, thuốc men cùng với các khoản phí khi điều trị nằm tại bệnh viện, thay thế Trịnh Phi Loan ký xuống cam kết đồng ý, Hà Ngạn cần phải dùng đến Alpha tín tức tố nhân tạo thậm chí còn mất máu quá nhiều, Trình Tu liền xắn tay áo đi hiến một túi máu. Xa luân chiến* một vòng mới tạm thời hết bận rộn, Trình Tu sức cùng lực kiệt, chạy về băng ghế chờ của phòng cấp cứu.
*Xa luân chiến: trong binh thư tôn tử, câu này là chỉ phương thức tấn công sử dụng 2 cánh quân thay phiên, dồn dập, liên tục bị động khiến người ta không biết chống đỡ bên trước nào bên nào sau.Biển hiệu “Cấp Cứu” vẫn như cũ sáng ánh đèn, chẳng biết lúc nào mới tắt.
Trình Tu ngồi ở ghế mê mê trầm trầm tận nửa đêm, mười hai giờ, thì có một vị bác sĩ nữ Beta đến đẩy vai cậu một cái, nói cho cậu biết, đứa bé đã ra đời, là một nữ Omega rất đáng yêu khả ái. Đứa bé khỏe mạnh, không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là thể chất hơi suy yếu một chút, do phổi bị sặc nước ối nên cần để bé trong lồng ủ ấm quan sát thêm mấy ngày.
Trình Tu trong nháy mắt liền tỉnh táo, vỗ cái đùi mà nhảy đỏng lên: “Thế ba của đứa trẻ thì thế nào?”
“Ba của đứa trẻ… Tình huống không ổn định lắm.” – Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc, báo sớm cho Trình Tu để chuẩn bị tâm lý – “ Bệnh nhân mất máu quá nhiều, chịu qua ngược đãi mà Alpha cũng không có cạnh bên, độ cân bằng tín tức tố cực kỳ tệ, cấp cứu càng thêm khó khăn, tạm thời vẫn trong giai đoạn nguy kịch đến tính mạng.”
Trình Tu căng thẳng không ngừng: “Vậy… cấp cứu có hi vọng thành công không?”
“Chúng tôi sẽ cố gắng.” – Bác sĩ vỗ vỗ vai hắn, an ủi một chút, liền hất cầm sang hướng khác, chỉ chỉ vào phòng giám hộ trẻ sơ sinh – “ Đi nhìn đứa bé một chút đi. Là ba đứa trẻ muốn nó chào đời, đã cố gắng không từ bỏ nó.”
Trình Tu ngước mắt nhìn đèn tín hiệu vẫn còn chưa tắt, xoa xoa mi tâm, liền theo y tá giám hộ đi qua hành lang dài dằng dặc.
Tới phòng giám hộ trẻ sơ sinh, cách một tầng cửa sổ trong suốt, cậu thấy được mười mấy đứa bé mập mạp trắng trẻo.
Y tá hướng Trình Tu, chỉ vào một lồng ủ ấm, hai mắt cậu mở lớn, chỉ thấy một bé gái bé xíu mặc bỉm nằm bên trong, da dẻ đỏ hỏn, ngũ quan còn nhăn nheo, cái đầu gầy gò nho nhỏ, đầu lại tròn tròn, đỉnh đầu chỉ mới thưa thớt chút tóc cong lên còn dính cả máu. Cổ tay và cổ chân bé có một nhãn mác, theo mấy cũng vung tay đạp đá lung tung mà rung lên. Bụng nhỏ hơi chập trùng, đoạn cuống rốn có một cục hồng phấn lúc căng lúc gấp.
Hôm nay là lễ giáng sinh, con không chờ đợi được nữa, không chút dấu hiệu chuyển dạ, cứ như vậy bắt lấy ngày 25 tháng 12 mà vội vội vàng vàng chào đời.
Sống mũi Trình Tu đau xót, không biết nên khóc hay nên cười.
Cậu đưa tay ra, dùng móng tay gõ nhẹ lên lớp thủy tinh, hướng bé con nhỏ chào hỏi một chút.
“Hoa linh lan, chào con a.”
Hết chương 10.