Edit: Hành Lá
Beta: Hành láSau 12 giờ là thời gian nghỉ ngơi, nên các Omega cùng mấy bé con trong phòng đều chuẩn bị ngủ trưa, tấm rèm che lần lượt được kéo tới. Các thân nhân trong phòng cũng tụm năm tụm ba rời đi, Trình Tu cùng tráng hán cũng chào một tiếng.
Trình Tu đã ở bệnh viện suốt sáu ngày, trên người đã muốn bốc mùi dưa thối, hấp tấp vội vàng chạy về, chỉnh lại đầu tóc, tắm rửa sạch sẽ. Ông bố tráng hán có làm ở một cửa hàng sửa chữa cơ khí, sau khi dỗ ngủ đứa con cũng rời đi. Hà Ngạn cùng Omega mặt tròn không ngủ được, hai người mỗi người một bát canh hầm gà từ ông bố tráng hán, dựa vào đầu giường nói chuyện phiếm.
Hà Ngạn hỏi mặt tròn Omega cùng ông bố tráng hán là thế nào mà yêu nhau, mặt tròn Omega gãi đầu đến tróc da, cười ngượng không ngừng, kể cho cậu nghe một đoạn tình sử bình thường mà ấm áp.
Mặt tròn Omega là một đầu bếp, làm ở một quán cơm bình dân mưu sinh.
Tiệm cơm tuy không lớn nhưng thức ăn liền mỹ vị đẹp mắt liền thu được chút sinh ý, lợi nhuận. Khu xóm kế bên là một khu bảo dưỡng tu sửa khí cơ, các cửa hàng bên đấy thường gọi thức ăn ngoài, liền như vậy tiệm cơm của mặt tròn Omega liền là nguồn cung cấp. Thường xuyên qua lại, cơm đưa nhiều hơn, quan hệ cũng tốt hơn.
Vẫn như mọi lần, Omega mặt tròn chạy xe máy giao thức ăn, lần này ra nhận thức ăn là một người cao to không quen biết – cũng chính là ông bố tráng hán bấy giờ.
Tráng hán nhận túi đồ ăn, tay khẽ dừng một chút, hai hàng lông mày rậm nhíu lại, sải bước chân dài, thân thể vạm vỡ liền chặn đường xe máy.
“Tôi lúc đó rất sợ hãi ấy, nói với anh ấy: này người anh em tuyệt đối đừng động thủ nha, cơm khó ăn có thể hoàn trả tiền, đánh người thì là anh sai, vậy mà… vậy mà…” – Mặt tròn Omega xấu hổ – “ Anh ấy khen tôi nấu giỏi không ngừng, còn nhét vào trong túi tôi thêm mấy đồng tiền, anh ấy là kiểu người bao tử không đáy, lượng cơm ăn đều rất nhiều, mà sếp bọn họ đều đặt, anh ấy căn bản là ăn không no. Cơm trưa là trợ cấp thêm, cũng không thể xin thêm cơm, nên đành ngầm ngầm đến tìm tôi, cho anh ấy nhiều thêm một muỗng cơm.”
Mặt tròn Omega nói đến chuyện xưa của Alpha trong lòng dâng trào cảm xúc hạnh phúc.
Sau đó, cả hai đều trao đổi số điện thoại với nhau. Omega mỗi ngày không chỉ thêm một muỗng cơm, mà ở trên phần cơm đều làm thêm một ký hiệu đầu heo nhỏ, mỗi ngày đều gửi tin nhắn quan tâm xem anh ấy có ăn no hay chưa. Alpha tráng hán là một người vùng quê lên thành thị, không quen với ngôn từ, lại được Omega mặt tròn quan tâm nhiều như thế liền cảm xúc dao động dập dờn, lại nhịn không dám nói, chỉ có thể trăm kế như một, khen cơm nấu thật ngon.
Mặt tròn Omega hai tay nâng quai hàm oán giận: “Anh ấy cũng không khen tôi cái gì mà lớn lên thật đáng yêu, hay tính cách thật tốt, suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn… Thật là ngốc chết đi ấy…”
Sau đó, một ngày nào đó, xe máy của Omega mặt tròn là bị hỏng giữa chừng.
Hoàn toàn bất lực với chiếc xe, đành phải gọi cứu viện với Alpha, không tới hai phút, Alpha chạy tới cầm theo một hộp dụng cụ, nét mặt phong trần có chút mệt, mở xe giúp Omega sửa chữa. Từ đó về sau, trong phần cơm trưa của Alpha liền thêm được nhiều thứ mới – nửa quả trứng lòng đào, ba nhánh rau ngò, còn có thêm một mảnh cà rốt được tỉa thành hình trái tim.
Vào tháng thứ 4 kể từ khi cả hai quen biết, thời kỳ phát tình của Omega mặt tròn tới gần, thân thể liền có những cơn triều nhiệt, mềm nhũn, không thể cầm nổi nồi chảo, đành phải tạm thời đóng quán cơm.
Alpha trì độn mấy ngày liên tiếp không thấy Omega, liền trở nên nóng nảy, gửi mấy tin nhắn ngắn nhưng hơn cả trăm tin, truy hỏi đến cùng là mặt tròn bị làm sao. Mặt tròn co rút ở trên giường, ngón tay nhũn nhèo không còn chút lực nào để đánh chữ. Trong tiềm thức của Alpha tráng hán đã có rất nhiều lần ám chỉ, anh sững sờ nhìn cờ lê trong tay, mọi thứ liền như thông suốt, nói: “Tôi chỉ muốn ăn bữa trưa do chính em làm. Hai ngày nay, không có đồ ăn của em, tôi một chút khí lực cũng không có, tinh thần đều sa sút.”
Hai câu ngắn ngủ, không phải thông báo mà còn nhiều hơn một lời thông báo.
Mặt tròn lúc đó nằm trên giường, kìm lòng không được nhớ lại Alpha thân thể cường tráng bắp thịt cuồn cuộn, bụng dưới không nhịn được liền nóng lên, quần lót ướt đẫm, che che giấu giấu mà tự vuốt chính bản thân mình.
“Anh ấy đã nói như vậy rồi, tôi còn có thể làm sao nữa, hôm sau tôi liền… liền dùng mọi khí lực để làm cho anh ấy phần cơm trưa. Ai ngờ khi tới đưa cơm, anh ấy đang đúng lúc làm việc, cánh tay đầm đìa mồ hôi, tín tức tố tỏa ra quá câu dẫn, tôi liền một chút cũng không khống chế nổi, ngay trước mặt anh ấy… phát tình…”
Mặt tròn giờ hai bụp mặt, xấu hổ kể: “Anh ấy bế tôi đến góc cửa hàng khí cơ, làm tôi hết một trưa rồi liền đưa về tôi giằng co tận ba ngày, thật…thật sự rất thư thái, sảng khoái đến phát điên, cái gì không nên gọi cũng gọi ra, chỉ muốn để cho anh ấy cả đời xuyên…”
Hà Ngạn nhìn thấy gương mặt si mê còn có chút tia xấu hổ, không khỏi nở nụ cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…tôi liền mang thai, anh ấy cao hứng hệt như kẻ ngu si, lôi kéo tôi đi đăng ký kết hôn, muốn cả đời đều ăn cơm tôi làm.” – Mặt tròn khóe môi câu lên nụ cười, kiềm chế không được tâm tình vui sướng – “Kết hôn không yêu cầu làm đo kiểm độ phù hợp, chúng tôi cũng không cảm thấy quan trọng nên cũng không đo lường lần nào, kết quả khi nhận được giấy chứng hôn, cậu đoán thế nào?”
Hà Ngạn thuận theo hỏi: “Thế nào?”
“80% đó!” – Mặt tròn hơn hở – “Tròn vẹn 80% nha, tôi nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới! Tôi cho là chết no gì cũng khoảng 70 thôi, ai biết đâu được cao như thế!”
80% là một con số rất đẹp.
60% thì quá thấp, dễ dàng bị những mê hoặc làm lung lay, sụp đổ; 100% thì lại quá cao, vật cực tất phản*, yêu nhau lại chỉ như người dưng. Chỉ có chỉ số trung bình mới là một sự hội tụ tốt đẹp.
*vật cực tất phản: ý chỉ cái gì quá đều không tốt, bên mình thường hay nói câu “cố quá thành quá cố” cũng tương tự như thế á.Hà Ngạn cười cười: “Thật làm cho người người ước ao… Hai người chắc chắn cả đời đều không rời xa nhau.”
“Ừm, cả đời đều không rời!” – Mặt tròn gật mạnh đầu.
Mặt tròn vui vẻ nhìn Hà Ngạn, còn muốn kể về cả cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn nữa, nhưng khi cậu chú ý tới lông mi Hà Ngạn cúi xuống, tròng mắt ẩn chứa thất vọng, dường như như ẩn nhẫn đau thương khôn xiết, chợt nhớ đến Hà Ngạn từng nói Alpha của mình đã qua đời. Mặt tròn liền áy náy không dứt, cuống quít: “Xin lỗi cậu, tôi lại nói bậy nữa rồi. Alpha của cậu biết cậu sinh được Tiểu Linh Lan khỏe mảnh như vậy, dưới hoàng tuyền… cũng sẽ rất vui vẻ.”
Hà Ngạn nghe đến chữ “dưới hoàng tuyền”, trước mắt không biết sao lại hiện lên hình ảnh đen trắng trên tạp chí của Trịnh Phi Loan, bức ảnh bốn phía xung quanh trang trí những vòng hoa cúc, ở chính còn có một chữ “Cúng tế”* thật khổng lồ, liền không nhịn được mà bật cười.
*Trong Raw chữ là chữ này nhé “奠”: Hán việt là “Điện” nghĩa động từ của nó cũng có nghĩa là tiến cúng, cúng tế nhé.“Cảm ơn cậu, tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ rất vui vẻ.”
Hai người vẫn trò chuyện tới lui, bác sĩ trực dẫn theo một cô gái mặc váy âu phục công sở tiến vào, đi thẳng đến trước giường Hà ngạn, bác sĩ hướng tay về phía giường, giới thiệu: “Bệnh nhân giường 208, Hà Ngạn.”
Cô gái này hoàn toàn xa lạ, trong lòng ôm theo một bó hoa hướng dương lớn, vàng rực rỡ. Đóa hoa còn vương nước rất tươi rất đẹp, nhụy hoa phủ lông tơ nâu sậm màu cà phê ở giữa, như là lễ vật dành cho Tiểu Linh Lan.
Hà Ngạn lộ ra vẻ mặt bối rối: “Chào cô, xin hỏi cô là…”
“Tôi là thư ký riêng của Trịnh tiên sinh.” – Cô nàng nở một nụ cười tươi như hoa, dùng một ngữ khí ngọt ngào đã được đào tạo nghiêm chỉnh – “Chúc mừng ngài thuận lợi sinh hạ đứa bé, Trịnh tiên sinh rất cao hứng, chẳng qua mấy nay ngài ấy bận rộn công tác, không thể đích thân đến thăm hỏi, cho nên dặn tôi đưa đến cho ngài một bó hoa tươi cùng một chú gấu bông, mời ngài vui lòng nhận.”
Hà Ngạn một chữ một câu cũng không hiểu.
“Rất cao hứng?”
Trịnh Phi Loan làm sao có khả năng “rất cao hứng”?
Hai tháng trước đây, hắn hoàn toàn xem Tiểu Linh Lan là sự trói buộc, kiên quyết phủ nhận quan hệ, thậm chí vội vã an bày ca phẫu thuật phá thai, hủy đi sinh mệnh nhỏ bé này. Hiện tại đứa bé ra đời, hắn ta liền hồi tâm chuyển ý, lựa chọn nhận mệnh?
Hơn nữa, thư ký riêng của Trịnh Phi Loan… không phải luôn là Trình Tu sao?
Không chờ cậu tiêu hóa hết lượng nghi vấn, nữ trợ lý còn nói một đoạn dạy người: “Ngài sinh con đã chịu nhiều khổ cực, Trịnh tiên sinh đều là nhìn thấy được. Ngài ấy không nỡ để ngài cùng con bị chen tại phòng bệnh giá rẻ này chịu khổ, hy vọng có thể cho ngài một hoàn cảnh dưỡng bệnh thư thái thoải mái, cũng hy vọng cả hai được điều kiện chăm sóc tốt nhất, cho nên ngài ấy đã vì ngài chọn được một căn phòng VIP, hiện tại đều đã sắp xếp xong. Tôi qua đây để muốn đưa ngài qua đó, được không?”
Phòng VIP là phòng riêng, một phòng một người, nước nóng máy điều hòa đều là đầy đủ, còn có cả hộ công chuyên nghiệp túc trực 24 giờ, mỗi ngày giấy tờ đăng ký phòng luôn nhiều đến líu lưỡi. Càng trọng yếu hơn là, bệnh viện này phòng VIP không có nhiều, tương đối hút hàng, hơn nửa năm trước liền bắt buộc phải xếp hàng, có thể nói có tiền cũng không mua được.
Trịnh Phi Loan đến cùng lại đang tính toán gì sao?
Mặt tròn Omega giường bên cạnh một vẻ mặt ngờ vực nhìn Hà Ngạn hỏi: “Không phải…cậu nói Alpha của mình đã qua đời sao?”
Hà Ngạn lập tức lâm vào hoàn cảnh trăm miệng không thể bào chữa.
Cậu không muốn chuyển đến phòng VIP, căn phòng được Trịnh Phi Loan bỏ ra nhiều tiền như vậy, có lẽ đã sắp xong cạm bẫy chờ cậu. Vạn nhất xảy ra chuyện, cậu cùng Tiểu Linh Lan tứ cố vô thân*, liền một người cầu viện cũng không có. Nữ trợ lý mang đến hai vị hộ công động tác nhanh chóng, lưu loát mà thu dọn một lần, trực tiếp đem nôi trẻ con đẩy đi.
*Tứ cố vô thân: Bên cạnh không người thân thích hay bạn bè thân nương tựa.Vết thương trên bụng Hà Ngạn còn chưa kịp khép lại, nhúc nhích liền đau, không có cách nào xuống giường ngăn cản. Tận mắt cậu nhìn thấy Tiểu Linh Lan biến mất khỏi tầm mắt, mặc người định đoạt, bị ép buộc rời khỏi phòng bệnh dành cho sáu người.
Phòng VIP mà Trịnh Phi Loan đặt, nằm ở hành lang phía nam, sáng sủa sạch sẽ, từng mảng nắng chiếu rọi bên giường, phơi người liền thấy ấm áp lười nhác. Vị trí cũng thật thuật tiện, bước ra khỏi cửa cũng chính là quầy trực ban của y tá, ấn chuông bấm, liền không mất nhiêu giây đã được trợ giúp.
Không giống như Hà Ngạn nghĩ, không hề có thập diện mai phục trong phòng VIP này.
Phụ trách chăm sóc Tiểu Linh Lan là một vị hộ công hơn năm tuổi rồi, dì có thái độ rất thân thiết hòa ái, đang ở một bên thay tã cho Tiểu Linh Lan, một bên nhắc: “Cậu thật là phúc khí, gặp được một người yêu cậu nhiều như vậy. Phòng VIP bệnh viện của chúng tôi từ lâu đã rất hút hàng, dự tính ngày sinh sớm nửa năm cũng đều không chắc đã đặt được, liền đâu giống cậu, vừa tới liền có thể đặt được. Nói thật với cậu, gian phòng này kỳ thực đã được đặt, vị tiên sinh kia đau lòng cậu và đứa bé, dùng giá cao gấp mười lần để đổi lấy.”
Hà Ngạn nhíu mày, đáy lòng một mảnh mờ mịt, bị trạng thái thay đổi 180 độ của Trịnh Phi Loan làm cho bối rối.
Cậu không hiểu rốt cuộc Trịnh Phi Loan đang suy nghĩ gì?
Chẳng lẽ thật sự vì đứa bé chào đời, không có cách nào nhét bé con về lại bụng cậu, Trịnh Phi Loan không thay đổi được sự thật này mới trong một đêm thay đổi thái độ, chuẩn bị khoan dung tiếp nhận cậu và Tiểu Linh Lan?
Không, không thể.
Ý nghĩ này quá mức hoang đường, cũng quá mức ngây thơ rồi, chỉ mới thoáng lên trong đầu một giây liền bị Hà Ngạn bóp tắt – Trịnh Phi Loan không phải loại người dễ dàng thỏa hiệp như vậy, vô sự dâng ân tình như vậy chắc chắn hắn có mục đích khác.
Hà Ngạn nhìn bó hoa hướng dương tươi đẹp nở rộ ở đầu giường, ngón tay liền siết đệm chăn, nội tâm bất an càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Đoạn cảm xúc bất an này rất nhanh liền được thực thể hóa, bởi vì Hà Ngạn vừa mới chuyển tới phòng VIP, luật sư của Trịnh Phi Loan cũng đã đến.
Nghe được tiếng gõ cửa, trái tim Hà Ngạn nhảy lên thình thịch, còn tưởng Trịnh Phi Loan đến, nhưng lại là một vị Beta xa lạ, âu phục giày da nghiêm chỉnh.
Tay anh ta cầm một kiện công văn, tao nhã lễ phép hướng Hà Ngạn chào hỏi một tiếng, cũng không đợi chủ nhân căn phòng bắt chuyện, tự biên tự diễn mà cầm đến một cái ghế ngồi xuống, lấy ra văn kiệm màu xanh lam đậm đặt trên đầu gối. Anh ta liền tiến hành tự giới thiệu bản thân trước, Hà ngạn không tránh được sinh ra một tia chán ghét anh ta, bởi vì xét từ phương diện khác, người này cùng Trịnh Phi Loan thực sự giống nhau – khí định thần nhàn*, xa cách khách sáo, một bộ mặt người mà lòng thú, xen lẫn khí chất tinh anh, dáng vẻ cũng hiện ra được tám phần kiêu căng.
*Khí định thần nhàn: là thái độ bình tĩnh, ổn trọng.Không ngoài dự đoán, vị luật sư vừa miệng chính là dùng ngữ điệu giải quyết công việc, vô cùng lạnh lẽo: “Xin chào ngài, Hà Ngạn tiên sinh, tôi họ Hạ, là luật sư riêng của Trịnh Phi Loan tiên sinh. Trước đây, ngài cùng với Trịnh tiên sinh từng có một thỏa thuận, liên quan đến sinh mệnh của đứa trẻ. Rất đáng tiếc, ngài đã vi phạm một điều trong hiệp nghị, không hợp tác tiến hành giải phẫu phá thai, tự ý hạ sinh đứa trẻ, điều này khiến cá nhân Trịnh tiên sinh cũng như gia đình ngài ấy hình thành nên mối quấy nhiễu rất lớn…”
Hạ luật sư nói chuyện âm lượng không nhẹ, Tiểu Linh Lan đang ngủ say bên nôi bị tiếng ồn mà giật mình, chu chu miệng nhỏ nỉ non hai tiếng, canh tay thoáng giật giật, thêm xíu nữa là liền tỉnh giấc.
Hà Ngạn vội cắt đứt lời hắn: “Đứa bé chỉ mới ngủ, anh có thể hạ giọng một chút được không? Tôi có thể nghe rõ.”
“Xin lỗi.”
Hạ luật sư mặt không chút suy biến mà xin lỗi, anh ta hạ thấp âm lượng: “Hà Ngạn tiên sinh tạo ra sự quấy nhiễu rất lớn đối với Trịnh tiên sinh, theo lý thuyết, ngài ấy có quyền truy cứu trách nhiệm, nhưng cân nhắc đến tình trạng thân thể cùng trạng thái tài chính của Hà tiên sinh, ngài ấy khoan dung, độ lượng, rộng lượng quyết định không đáng để truy cứu. Bất quá, vì bảo vệ quyền lợi bản thân, ngài ấy khởi tạo thêm một phần thỏa thuận mới, hy vọng có thể cùng Hà Ngạn tiên sinh đạt thành thống nhất chung. Bệnh viện bảo mật không được tốt lắm, nên ngài ấy đã ủy thác tôi tự mình đến đây, thay thế ngài ấy biểu đạt.”
Dĩ nhiên…lại thêm một phần thỏa thuận.
Tình cảnh vào hai tháng trước ở tiệm cà phê một lần nữa tái diễn, chỉ là lần này Trịnh Phi Loan thậm chí còn không thèm lộ diện.
Hà Ngạn thở dài: “Anh nói đi.”
Hạ luật sư mở văn kiện, ngón tay đặt trên mặt giấy, từ trên cao đi xuống dấu hoa thị thứ nhất: “Đầu tiên, Trịnh tiên sinh yêu cầu ngài cẩn trọng từ lời nói đến hành động, không được hướng bác sĩ, y tá hay là bất kỳ người nào đề cập đến quan hệ cá nhân giữa hai người. Ngài là sinh non, đứa trẻ cũng yếu, cần thiết một hoàn cảnh an dưỡng. Trịnh tiên sinh quyết định định dùng số tiền lớn đặt phòng VIP tốt nhất, đem toàn bộ tài nguyên cung cấp. Ngài ấy không yêu cầu gì khác, hy vọng cậu nhớ điều này mà tri ân báo đáp, nói năng cẩn thận, Hà tiên sinh có thể đáp ứng đúng không?”
“Tri ân…báo đáp?”
Hà Ngạn khó tin mà lập lại, bị cụm từ bốn chữ làm cho phì cười.
Cậu ấm đầu hay sao mà có thể nghĩ Trịnh Phi Loan tốt đẹp chứ?
Dùng danh nghĩa “chăm sóc”, “tĩnh dưỡng” đem cậu cách ly với mọi người, đơn giản sợ cậu hướng người khác bóc trần là danh tính “Trịnh Phi Loan” – như vậy mới đúng với lối tư duy logic, phong cách của Trịnh Phi Loan, cậu phải sớm nghĩ ra mới đúng.
Hạ luật sự thấy hắn không nói gì, lại hỏi lần nữa: “Ngài có thể đáp ứng không?”
Nhìn thấu qua cặp mặt lạnh lùng kia, Hà Ngạn tựa hồ cảm giác như nhìn thấy Trịnh Phi Loan ngồi ở trước mặt, mười ngón xếp chồng đặt trên đầu gối, cằm khẽ nhếch, một kiểu thái độ thi ân kiêu ngạo.
Nam nhân kia, vẫn chưa từng thay đổi gì cả.
“Tôi cũng không nói sẽ đòi quyền lợi gì cả, chưa từng nói, tự người rõ ràng trong lòng, cần gì phải hỏi nhiều?” – Hà Ngạn lại nói tiếp – “Thỉnh anh chuyển lời đến anh ta, tôi đã tuyên bố rằng bản thân mình đã mất bạn đời, chưa từng người nào nhắc qua tên của anh ta, cứ việc yên tâm.”
Hạ luật sư nhíu nhíu mày, đối với sự cứng rắn cường thế bất ngờ từ Hà Ngạn, cảm thấy có chút không thích, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp đánh dấu xong hạng mục, rồi đưa cho Hà Ngạn một phong thư màu đỏ, kẹp bên trong văn kiện.
“Đây là lễ vật gửi cho đứa bé của Trịnh tiên sinh, cũng là thỏa thuận thứ hai, mời ngài nhận lấy.”
Phong thư rất mỏng, cũng rất nhẹ, Hà Ngạn dùng hai tay tiếp nhận, khéo mở phong thư, tấm card thuận thế liền trượt ra khỏi bìa thư, rơi vào lòng bàn tay của cậu.
Là một tấm thẻ ngân hàng.
Hà Ngạn vừa thấy tâm thẻ trong tay, sự mong đợi yếu ớt chợt vụt tắt.
Cậu tưởng rằng sẽ là thiệp chúc mừng, coi như là một tấm thiệp mừng chỉ có mười đồng trên kệ siêu thị cũng được, tấm thiệp là một tờ giấy trắng in một đóa hoa hay câu từ chúc phúc gì cũng được nhưng cái nào cũng không có, không có chút tâm ý gì đối với Tiểu Linh Lan.
Đưa một tấm thẻ ngân hàng… Liền có ý tứ gì chứ?
Tâm tư Hà Ngạn lạnh thấu, đem thẻ ngân hàng nhét trở về phong thư, trịnh trọng dùng hai tay đưa lại: “Tôi không thể nhận.”
Hạ luật sư không để ý tới hắn, lạnh giọng cường điệu: “Đây chính là Trịnh tiên sinh đưa cho đứa bé, không phải đưa cho ngài, kính xin ngài không nên từ chối thay đứa bé.”
Hà Ngạn giật mình.
Hạ luật sư tiếp tục nói: “Đứa bé ngài hạ sinh là một nữ Omega, không thích hợp để kế thừa gia nghiệp, Trịnh Tiên sinh liền không cùng ngài tranh đoạt quyền giám hộ. Đứa bé này dù sao cũng là ruột thịt của Trịnh tiên sinh, ngài ấy không hy vọng con của mình trưởng thành trong hoàn cảnh quá khổ sở nên nguyện ý chủ động chu cấp giúp đỡ. Dùng tiêu chuẩn nuôi nấng một nữ Omega từ khi còn bé đến lúc trưởng thành của một nhà giàu có, mọi chi phí tiêu xài tính cả khoản lạm phát, tấm thẻ khoảng chừng tương đương 945 vạn*. Ngài có thể dùng nó để nuôi nấng đứa bé hay để dành sau này đưa nhượng lại đứa bé cũng được.”
*945 vạn khoảng 30.618.000.000 VNĐ, tùy theo tỉ giá giữa 2 đồng NDT và VNĐ nhé. (xem tròn như 30 tỷ VNĐ đi)“Tôi không cần” – Hà Ngạn lắc đầu từ chối – “Tôi tự có năng lực nuôi sống con gái mình.”
“Nếu như ngài cho là không cần, có thể không dùng tới tiền trong thẻ, xem như là giúp Trịnh tiên sinh bảo 945 vạn này đi.” – Hạ luật sư một tay cầm tập văn kiện một tay soạn giấy, vẫn như cũ an tĩnh ngồi ở đó, không hề có ý tứ sẽ tiếp nhận lại phong thư – “Thái độ của Trịnh tiên sinh là vạn nhất tương lai ngài có túng quẫn về mặt kinh tế, cần dùng gấp đến tiền, thỉnh dùng trực tiếp dùng trong tấm thẻ mà không nên tự ý đến quấy rối ngài ấy, bởi vì ngài ấy đã tính hết mọi danh ngạch vào tấm thẻ này rồi.”
Hà Ngạn là một người đơn thuần, nhưng cậu không có ngu ngốc. Cậu nghe lời này liền thấy rõ dụng ý bên trong, sắc mặt thoáng thay đổi, năm ngón tay siết lấy phong thư, đem mảnh giấy đỏ kia bóp đến nhăn nhúm.
Trịnh Phi Loan càng lúc càng trắng trợn nhục mạ cậu.
Trước khi con gái ra đời, sợ cậu đòi tiền, nên bức ép cậu phá thai. Hiện giờ con gái đã sinh ra, vẫn cứ sợ cậu sẽ đòi tiền, đơn giản mà cắt bỏ máu mủ, đem phí nuôi nấng 18 năm trả hết một lần, triệt để phá hỏng con đường mở miệng đòi tiền từ cậu. Cậu nhận lấy 945 vạn này là có lòng tham, mà không nhận lấy 945 vạn là lòng tham không đáy – dù sao trong mắt của Trịnh Phi Loan, Hà Ngạn chính là mấy người cặn bã dựa vào việc sinh con mà đòi tiền!
Trịnh Phi Loan là một người tỉnh táo lãnh tình như thế, cậu là lĩnh giáo đủ rồi.
Hà Ngạn tức giận đến cả người run rẩy, cắn răng nói: “Tôi tự mình sinh đứa bé, chính mình liều mạng cũng có thể nuôi được, không hiếm lạ một phân tiền của anh ta! Anh về nói cho anh ta biết, chờ ngày Tiểu Linh Lan mười tám tuổi, tôi sẽ đem tiền trong thẻ này kể cả tiền sinh lời hoàn trả đủ cho anh ta, nhớ khiến anh ta đừng bao giờ quên mất còn có một “nuôi nấng phí” bảo quản ở chỗ tôi!”
“Tôi sẽ giúp ngài chuyển lời.”
Hạ luật sư lãnh đạm gật đầu, đánh dấu hoàn tất mục số hai, lại lật qua một văn kiện phía sau, lấy thêm một phong thư khác.
Phong thư lần này lớn hơn nhiều, khổ A4, một màu trắng tinh, nhìn không dày lắm, mà phía giữa có hơi gồ lên, có vẻ như bên trong là một vật chất liệu như giấy cứng. Hạ luật sư dùng hai tay để đưa sang, nói: “Đây là lễ vật của Trịnh tiên sinh đưa cho ngài, đồng thời cũng là thỏa thuận thứ ba, mong ngài nhận lấy.”
Hà Ngạn cảnh giác nhận lấy phong thư, tay trái giữ, tay phải tìm thứ bên trong, ngón tay chạm phải một tầng bóng loáng, mà lạnh lẽo, như là bìa sách in màu.
Hà Ngạn rút vật kia ra, nhìn thấy mặt trước của xấp giấy tài liệu mỏng.
Trên mặt bìa trước, mấy ký tự tiêu đề thật lớn đập vào mắt, đột nhiên cánh tay run rẩy, năm cánh ngón tay như đánh mất lực nắm, xấp tài liệu liền “bạch” rơi xuống nền đất. Những tờ giấy được kẹp đan xen bay tán loạn như bông tuyết mùa lạnh, ngổn ngang khắp nơi trong phòng.
Hà Ngạn ngồi ở trên giường, cứng đờ nhìn chằm chằm tài liệu đã tán loạn khắp nơi, chỉ cảm thấy cuống họng khô rát, khó thở, ngực từng trận sắc bén đau đớn.
Đó là tài liệu giải phẫu.
Không phải là giải phẫu xóa đi dấu ký hiệu mà Trịnh Phi Loan từng đề cập lúc trước, đây là một phương pháp kĩ thuật hoàn toàn mới, thậm chí cậu chỉ thấy phương pháp kĩ thuật này được đề cập trên bảng tin tức – thay thế tuyến thể PGRT Omega vĩnh viễn.
Phía dưới tiêu đề, có một hàng chữ màu đỏ, được dùng bút dầu để viết ghi chú:
Đổi thành mẫu loại Omega 000003.
Dự tính độ khớp: 7%.
Hết chương 12.