Phù Hợp Nhất

Chương 14

Edit: Hành Lá

Beta: Hành lá


Chín tháng sau.

Thứ hai – 7:40 AM, vòng quanh khu kinh doanh của thành phố Uyên Giang.

Hai tòa cao tầng cao chót vót song song nhau, mặt ngoài được ốp thủy tinh, phản xạ ánh nắng mặt trời sáng chói. Người người lớp lớp như sóng triều đan dệt khắp khu vực tàu điện ngầm, những màu áo trắng công nhân chỉnh tề ngang dọc tới lui. Dòng người từ khắp nơi, trên các bậc thang, trên khắp ngã tư đường phố, dưới những ánh đèn hiệu hồng hồng xanh xanh, nối dài như những sợi dây thừng ngay ngắn có thứ tự trải dài bốn phương tám hướng.

Tại tầng 55 của khách sạn cao cấp Cẩm Nguyên thuộc Cửu Thịnh, trời mới sáng sớm mà bầu không khí cổ quái ở đây mỗi lúc một dày đặc. Áp suất cực thấp khiến lòng người buồn bực, vào cuối tuần thì mỗi một nhân viên đều như muốn tắt thở.

Tại thời điểm được nghỉ giải lao, bọn họ cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt cùng động tác để giao lưu tâm tình – có mím môi, có lắc đầu, có thở dài, có nhún vai, ai cũng không dám mở miệng nói câu nào mà đều trăm phần trăm lý giải được mọi nỗi thống khổ của đối phương. Cửa thang máy mở ra, người phục vụ với một xe đầy kín đầy hoa tươi đi ra, nơi nào đi qua cũng vương vấn hương thơm ngào ngạt cũng không thể giúp các nhân viên ngày ngày ủ rũ có một chút sức sống.

Bởi vì chỉ chưa đến 20 phút nữa, đệ nhất khó hầu của thiên hạ – Trịnh Phi Loan sẽ xuất hiện.

7:42 AM

Một âm thanh sắc nhọn phá vỡ bầu không khí trầm muộn. Mọi người nghe thấy liền ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc một bộ váy màu trắng, trên vai đeo túi xách hàng hiệu, tay cầm ly cà phê giấy, cô gái khí thế hung hăng, ngăn lại xe đẩy đầy hoa tươi đằng trước, con mắt trừng trừng, mày liễu dựng thẳng, mắt to trừng mắt nhỏ với người phục vụ đẩy xe.

“Đây là trợ lý Du không phải sao?” – Nhân viên xung quanh xì xào bàn tán – “Trịnh tổng chưa tới, cô ấy cũng muốn phát điên rồi?”

Nhân viên A: “Cả ngày phải đi theo Trịnh tổng, không điên cũng khó a.”

Trợ lý Du, tên Du Nhạc, là một nữ Beta, tốt nghiệp đại học Uyên Giang với bằng thạc sĩ ngành quản trị khách sạch. Tuổi còn rất trẻ, bát diện linh lung*, mới năm thứ nhất rất nhanh đã thành danh trong giới. Chín tháng trước, cô được đề bạt, chuyển đến tổng bộ Cẩm Nguyên, vào chức vụ trợ lý riêng, cũng chính là cô nàng đã ôm một bó hoa hướng dương, thay mặt Trịnh Phi Loan đến thăm Hà Ngạn cùng Hoa Linh Lan.

*Bát diện linh lung (八面玲珑): nghĩa đen là nhà có nhiều cửa, tứ phương đều sáng sủa. Nghĩa bóng là để hình dung người linh động, đối nhân xử thế linh hoạt, khéo léo. (Theo tra cứu của nhàhoasinhanhca.wordpress.com/thanh-ngu-tuc-ngu-i/ )

Vốn tưởng lần thăng chức này là bánh từ trời rơi xuống, từ đây danh vọng vang dội trong nháy mắt, một bước lên mây, ai biết rằng những ngày sống vui vẻ chẳng bao lâu, Trịnh tổng – người nam nhân mà cô ngưỡng mộ bỗng nhiên tình tình thay đổi lớn, khắp nơi đều ngang ngược, không nói lý lẽ, những vấn đề cơ bản cũng giải quyết thành một chuỗi sai lầm khủng khiếp, thường xuyên mắng chửi cô đến mặt mũi đều đỏ gắt, cô còn không dám hó hé tranh luận.

Đã leo lên lưng cọp, liền không đường xuống, mỗi ngày đi làm đều là chịu khổ qua cả mười tám tầng địa ngục.

Vào giờ phút này, Du Nhạc đứng chắn, giày cao gót tám phân nhọn gót, đâm sâu xuống thảm trải nền, cô nhếch mũi giầy đạp xuống chốt khóa bánh xe đẩy, dùng sức chặn lại xe đẩy.

“Quản lý bộ phận mua sắm của các người là nghe không tiếng người sao? Tuần trước tôi thêm tổng cộng là mười lần bằng lời nói và cả bằng văn bản: không phải hoa hồng, hoa bách hợp, hoa tú cầu, hoa cát cánh, hoa diên vĩ, hoa baby, tất cả những thứ đã được liệt kê ở trên đều loại ra…” – Cô đặt cốc cà phê lên xe đẩy, tìm kiếm điện thoại từ trong túi xách, sau đó lướt chọn trên màn hình một lúc, đưa đến trước mặt người phục vụ: “Bỏ! bỏ! Loại! Hết!”

Người phục vụ nhanh nhẹn thụt lùi về sau, cái mũi mới tránh được một kiếp vận rủi bị vỗ dẹp.

Sáng sớm đã bị dạng người như vậy gây khó dễ, tính khí của người phục vụ cũng trùng xuống, mặt ai oán: “Trợ lý Du, cô tin cũng được, không tin cũng cược, ngày hôm nay, tại tòa cao ốc sinh đôi Cẩm Nguyên này, tất cả 80 tầng đều có đủ các loại hoa tươi, ngay cả hoa tulip đen cũng ưu tiên dành cho cô một phần. Cô vẫn không hài lòng, bộ phận mua sắm chúng tôi cũng không thể gúp được gì.”

“Hôm nay cùng thứ sáu tuần trước khác nhau điểm nào đâu chứ?!”

Du Nhạc tức giận đến mức giày cao gót lún sâu hơn cả một centimet, suýt nữa là bị giậm gãy.

Người phục vụ trợn tròn mắt: “Sự thật là không khác. Nhưng nơi này từ phòng khách, phòng họp, mỗi căn phòng lớn đền là bố trí hoa tươi và toàn bộ kế hoạch đều có nhà thiết kế tỉ mỉ sắp đặt, chúng tôi lại không có quyền hành tự tiện thay đổi, chỉ có thể chấp hành nghiêm chỉnh theo phương án của bộ phận cấp trên, không có tình huống đặc biệt, không thể tùy ý thêm bớt, thay đổi…”

“Tình huống đặc biệt? Các vị đưa hoa tới, đặt trên bàn làm việc của Trịnh tổng, Trịnh tổng không thích, cái này không phải là tình huống đặc biệt sao?”

Người phục vụ hoàn toàn không xem trọng chuyện Du Nhạc đang làm căng: “Trước đây các loài hoa cũng không nhiều bằng, cũng chưa từng thấy Trịnh tổng không thích.”

Du Nhạc nổi giận: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!”

Người phục vụ: “Cô yêu cầu nhiều loại hoa đặc biệt, chúng tôi cũng rất là bất bình.”

Du Nhạc cơ hồ muốn phát điên: “Làm ơn, tôi chính là muốn mười cành hoa, không phải mười xe hoa! Những phí hao tổn chính đáng sẽ được hoàn trả, xuống khu vực kế toán để lấy biên nhận, ngày hôm nay đem  chúng đi hết đi!”

Cô nâng tay lên xem đồng hồ – 7:44 AM, chỉ còn 16 phút nữa Trịnh Phi Loan sẽ đến đây, nhất thời sắc mặt cô trắng bệch, liền không cùng người khác tranh luận, quyết định thật nhanh đem tất cả những mớ lộn xộn đều bỏ lên xe đẩy, chạy bạt mạng về thang máy.

Chạy vài bước, cảm thấy giày cao gót quá vướng bận, cô liền tháo giày, xách trên tay, dùng chân trần chạy thật nhanh.

Nhân viên xung quanh vây xem toàn bộ quá trình liền cảm thấy mơ hồ: “Chỉ vì một cành hoa, Du Nhạc lại hoảng loạn thành như thế?”

Nhân viên A vỗ vai với một nhân viên nọ: “Cậu đi công tác một tuần, đã bỏ qua những xoay chuyển thời thế mới nhất – cậu có bao giờ nghe đến thảm án đẫm máu đều do một tờ giấy vệ sinh chưa?”

Nhân viên nọ: “Giấy… giấy vệ sinh?”

Nhân viên A nở một nụ cười chuyên nghiệp nói cho hắn nghe: “Cậu đã nghe đến đường Hoài Ninh? Nơi đó có khách sạn cao cấp thứ ba của Cửu Thịnh, vào thứ tư tuần trước, ở đấy có mở một hội nghị đầu tư mang tính bước ngoặt. Ngay lúc giờ giải lao của buổi hội nghị, Trịnh tổng có ra ngoài đi vệ sinh, sau đó không hai lời, trực tiếp khai trừ cả tổ vệ sinh. Quản lý cũng bị truy cứu trách nhiệm, phải ngồi xuống kiểm điểm lại lương bổng, tiếng ai oán trỗi dậy khắp nơi. Cậu nghĩ lý do là gì?

Công nhân nọ không hiểu: “Tại sao?”

Công nhân A nói: “Bởi vì khăn giấy dự phòng trên giá đỡ không được xếp thành hình tam giác cân và cuộn lệch sai ba mươi độ.”

“…”

Công nhân A thở dài nói: “Chuyện này muốn ra so sánh thì như bộ trưởng bộ giáo dục tự mình bãi nhiệm một trưởng khoa văn ở một trưởng tiểu học vậy đó. Nghe nói, bên bộ phận nhân sự lúc đó còn vui vui vẻ vẻ, tưởng rằng Trịnh tổng đang nói đùa, liều mạng nịnh nọt anh ta dí dỏm, anh ta thiếu chút nữa là đuổi hết toàn bộ bộ phận nhân sự.”

Công nhân nọ: “Thật đồng cảm với bọn họ nha.”

Công nhân A thu hồi nụ cười, sắc mặt ngưng trọng nói: “Trước đó hãy đồng cảm cho bản thân cậu trước đi. Khu vực bên đó, Trịnh tổng một năm qua đó còn chưa đến vài lần, chúng ta ở đây là trường kỳ giáp mặt, thuộc khu vực thảm họa núi lửa. Thứ sáu tuần trước, trên bàn làm việc Trịnh tổng có một bó hoa, anh ta đem Du Nhạc chửi đến bật khóc. Tin tức vừa truyền đi, đừng nói trên bàn làm việc, bồn hoa ở mọi nơi đều được tu bổ sửa tất cả. Cậu xem xem, bây giờ mọi thứ đều được bảo quản, kiểm tra, đến một phiến lá vàng cũng tìm không thấy.”

Công nhân nọ sởn tóc gáy: “Này thật đáng sợ.”

Thang máy tầng 55 xuống tận đại sảnh, Du Nhạc lòng như lửa đốt, cửa vừa mở, cô liền xông ra ngoài, đụng trúng một người có thân hình nhỏ bé như một cô gái còn thiếu niên, cô gái này lưng đeo túi vải, chân mang giày đế bằng, không trang điểm, không thẻ phận sự, ngó dáo dác, vừa nhìn là biết đây chính là thực tập sinh của văn phòng truyền thông tầng dưới.

Du Nhạc lập tức giang tay ngăn cản đối phương, nhiệt tình hỏi: “Ngày đầu tiên đi làm tại Cẩm Nguyên sao?”

“Dạ…đúng ạ.”

Cô gái nhìn về phía tay đang xách giày cao gót của Du Nhạc, thấp thỏm mà gật đầu.

Du Nhạc đưa sang túi xách đắt giá cùng với đôi giày cao gót tới trước mặt cô gái, nở nụ cười xán lạn thân thiết: “Ngày đầu tiên đi làm yêu cầu mang giày cao gót, mới có khí chất. Đôi này tôi mới mua hôm thứ sáu, bốn ngàn ba, tôi sẽ đổi lấy đôi giày đế bằng của cô có được không?”

Mười giây sau, một thân ảnh trắng như tuyết chạy vụt ra khỏi cửa khách sạn.

Du Nhạc chân mang giày đế bằng mới đổi được, mắt trái xem bản đồ trên điện thoại, mắt phải quan sát đèn tín hiệu cùng người đi đường*, chạy gấp 500 mét về hướng đông, thẳng tiến đến một cửa hàng hoa gần nhất.

*Chỗ này là ý chỉ nhìn dáo diếc chứ không phải là Du Nhạc có thể nhìn tách hai bên mắt hay bị lé gì đâu nha. Vì tác giả dùng như vậy nên Hành để nguyên luôn ý.:]]]]]]]]

Ông chủ cửa hàng hoa tiếp nhận điện thoại di động của Du Nhạc, nhìn thấy một mục lục danh sách các loại hoa tươi trong phần ghi chú, đồng thời cũng thấy những dấu gạch bỏ, nhịn không được liếc Du Nhạc: “Toàn bộ loại này đều không muốn? Cô gái trẻ, không phải đến phá rối?”

Du Nhạc mở ví da, cầm một xấp tờ hồng mao*, ở trên tay “soạt” một tiếng, rẽ thành hình quạt: “Chỉ cần không có trong mấy loại này, những loại hoa đó cứ một cành bông một trăm, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

*Tờ hồng mao: là tờ tiền mệnh giá 100 nhân dân tệ ấy, nó là tờ tiền có mệnh giá cao nhất, màu hồng đỏ, có in hình chủ tịch Mao Trạch Đông, bên Trung hay gọi là ‘Hồng Mao’.

Chỉ cần Trịnh tổng vừa lòng, đập vài ngàn nhân dân tệ có làm sao.

Ông chủ cửa hàng hoa mừng rõ, khóe miệng hai bên giật giật, sắn cao tay áo: “Cô gái chờ chút, tôi liền đi tìm.”

Trên đồng hồ treo tường, kim giây một vòng nối tiếp một vòng, ông chủ cửa hàng hoa, chậm rãi tìm hết đóa hoa này đến đóa hoa khác. Bom hẹn giờ đòi mạng trong đầu Du Nhạc đang nháy đèn đỏ cảnh báo, cô liền gấp gáp sắc bén thúc dục. Ông chủ cửa hàng hoa vẫn không nhanh không chậm tìm kiếm, sau 3 phút mới có được năm đóa hoa.

Cứ như vậy, cô chắc chắn chết mất.

Du Nhạc nhịn không được nữa, cầm điện thoại di động, bấm một hàng số mà cô vẫn luôn thường ghi nhớ.

Âm thanh đổ chuông vang lên.

Tại một khách sạn nhỏ của trấn Lạc Đàm.

Trình Tu đang đứng bên cạnh chiếc nôi,  vò đôi chân nhỏ của Tiểu Linh Lan.

Trấn Lạc Đàm là một thị trấn nhỏ nằm ở phía nam, nơi đây lối sống rất chậm rãi, đông lâm nhật thăng hải, tây bàng Lạc Đàm sơn*, nơi đây nổi tiếng với những đêm hè. Đầu thu gần tới, đợt nở hoa cuối cùng cũng đã qua, không còn bao nhiêu khách du lịch. Sáng sớm trở nên thật yên bình, thỉnh thoảng xuất hiện những đôi chim huýt hót ẩn bên dưới những tán lá, ấm áp bình yên đến mức ngay cả những con sâu ngủ cũng không bị chim chóc dọa sợ.

*Đông lâm nhật thăng hải, tây bàng Lạc Đàm sơn: Đông có mặt trời mọc, Tây có núi Lạc Đàm. Là một câu miêu tả sự đặc trưng của nơi đây nên Hành để nguyên hán việt cho hay nhé. 

Tối hôm qua, Tiểu Linh Lan cứ khóc thút thít náo loạn một đêm, Hà Ngạn phải ôm bé con dỗ suốt một đêm, mệt đến kiệt sức. Trình Tu không muốn quấy rầy giấc ngủ bù của cậu nên chủ động ôm tiểu mỹ nữ đang vui vẻ cười rạng rỡ, hâm nóng sữa bột, để bé con nằm gọn trong nôi, Trình Tu ngồi bên trông bé uống.

Ánh nắng ban mai ấm áp thư thái, trên chiếc xích đu hạ cấp cuốn đầy những cành hoa giấy trắng tinh xinh đẹp, mỗi một nhánh hoa đều ở trong gió lay động.

Tiểu Linh Lan đã hơn mười một tháng, trên đầu đã mọc một lớp tóc xoăn mềm mại, giống như một nhúm mầm nhỏ, cong vểnh hình trăng lưỡi liềm trên đỉnh đầu*. Nôi trẻ sơ sinh này là một nôi thủ công làm bằng tre, Trình Tu khẽ đung đưa nôi, Tiểu Linh Lan bên trong mắt cong cong ôm bình sữa ấm, ngậm chặt núm, nỗ lực mút mút.

*Câu này thật sự Hành đọc không hiểu QT nói gì luôn á. Dựa theo bản RAW cũng khá mơ hồ nên Hành làm liều, phóng theo mặt ý từng chữ mà đoán nghĩa nha. 月牙儿似的翘在脑袋上 Ai biết giúp nhà với nhé

Có lẽ bé con mút quá vội mà yếm nhỏ cũng bị thấm một mảng ướt đẫm.

Trên đỉnh giá xích đu, có một con mèo với lớp lông màu cam óng, hình thể béo nọng, cái đuôi mập của nó rũ xuống, ẩn núp dưới lá, trong bụi hoa giấy xinh đẹp ấy, đôi mắt miêu vẫn luôn dõi nhất cử nhất động, nó muốn bảo vệ công chúa nhỏ đáng yêu này.

Con mèo cam này rất nổi tiếng vì nó nặng tới “660 cân”*, nickname của nó 660 – Lục Bá Lục, là thần thú trấn giữ kho hàng của khách sạn Thanh Quả.

*1 cân ≈ 500g (Theo wiki) cơ mà cân nặng con mèo đổi sang kg hơi “quá khủng” nhỉ Ò.Ó?? Nó mập như con voi á:v. Mà con mèo này mấy chương sau cũng được gọi điểm mặt hoài nên tham khảo chút mọi người muốn nó là: 660, Sáu Trăm Sáu hay Lục Bá Lục?:]]]]]

Thời điểm Hà Ngạn, Trình Tu và thêm bé Linh Lan đến đây, Lục Bá Lục đã rất nổi danh rồi. Nó là biểu tượng của Lạc Đàm trấn, hình ảnh nó trên xích đu hoa giấy xuất hiện trên bưu thiếp, xuất hiện trên những website đồ họa của các văn nhân nghệ sĩ, hay là các tạp chí du lịch. Rất nhiều người biết ở khách sạn Thanh Quả có một con mèo mập ú rất lười biếng, yêu thích nằm ì trên xích đu, không nhường cho người ta một chỗ ngồi.

Mãi đến khi vào một ngày nào đó, Hà Ngạn mang theo Tiểu Linh Lan đến.

Ngay ngày thứ nhất Hoa Linh Lan tới, Lục Bá Lục liền trèo sập luôn xích đu.

Chủ khách sạn là một Alpha đích thực*, khi thấy xích đu của mình sập, lập tức lấy búa gõ gõ đập đập, không mấy lần liền tu sửa thành công. Ngày thứ hai khi vừa rời giường, anh ta kinh ngạc khi nhìn thấy một nửa tấm gỗ bị tha trên mặt đất, và một đầu khác của dây thừng trống không – nơi bị phá hoại là do răng nhọn cắn đứt.

*Giống câu slogan “đàn ông đích thực” á, giờ có “Alpha đích thực” nha:v. Anh trai mới nè:v

Lục Bá Lục ngồi xổm bên cạnh, khí thế nghiêm nghị, đuôi nhàn nhã quẫy, đôi mắt hổ phách lóe sáng tỏ vẻ cực kỳ giảo hoạt.

Chủ khách sạn không còn nỗ lực sửa lại cái xích đu của Lục Bá Lục nữa, mà tháo hết chúng, đổi lại làm ra một sản phẩm thủ công mới – một nôi tre, bày biện thêm bên trong những chiếc chăn đệm mềm mại.

Cứ vậy, Lục Bá Lục đem xích đu yêu quý nhất của nó làm quà lễ ra mắt cho Tiểu Linh Lan, vì thế mà nó càng quấn quýt yêu quý công chúa nhỏ trong lòng nó.

Con mèo mập này đã tu thành tinh, nó có linh tính, biết Hà Ngạn đã định cư lại Lạc Đàm này rồi.

Trình Tu cũng ở lại.

Một hoàn cảnh chất phác mà lãng mạn thế này luôn có thể vô tri vô giác thay đổi tâm trí của con người. Chín tháng ở đây, Trình Tu đã quen với sự thanh thản của trấn Lạc Đàm, ngày hôm nay đột nhiên có được một cuộc điện thoại từ thành thị Uyên Giang, âm vang của nó như mũi khoan tường, bén nhọn ồn ào phá hỏng một buổi sáng sớm cuối tuần.

“Trình Tu, Trình Tu, anh có biết Trịnh tổng thích hoa nào không?” – Du Nhạc ở một bên đầu dây điện thoại cực kỳ lo lắng.

Trình Tu ôm đến một chiếc ghế mây rộng xoay xoay, thoải mái nằm xuống: “Trịnh Phi Loan thích hoa gì sao? Tôi không biết nha.”

Vừa nói Trình Tu vừa dùng lực nhè nhẹ xoa xoa bàn chân nhỏ của Tiểu Linh Lan.

Bé Linh Lan đang cố gắng mút sữa, chụt chụt, cố mút đến đuối sức, tứ chí liền phối hợp đồng loạt dùng sức, chân nhỏ nhuyễn mềm đạp đạp hướng trong lòng bàn tay.

Sự thật, Trình Tu không muốn trò chuyện với Du Nhạc dù chỉ là một chút.

Sau khi Trịnh Phi Loan đuổi việc cậu, cậu từng có một chút đồng cảm muốn báo cho trợ lý mới một số lời khuyên – dù sao tình huống của Trịnh Phi Loan cũng rất  đặc biệt, một ông boss có độ khó tính thất thường, khả năng lớn trong tương lai sẽ hóa thân thành ác ma, cần thiết chuẩn bị sớm. Nhưng mà Du Nhạc tự cao tự đại, cũng không hỏi cậu lý do sao đuổi việc, cũng không hỏi đặc điểm tính cách Trịnh Phi Loan, trực tiếp bỏ qua cậu đi nhận chức, thậm chí còn trào phúng cậu là kẻ không biết nắm bắt cơ hội, đem một vị trí tốt như vậy dâng cho người khác.

Trình Tu cơ hồ tức muốn nôn máu, nhưng cũng không so đo cùng tranh luận với cô – bởi vì Hà Ngạn sinh tử lúc sinh nở còn chưa biết, vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện, Tiểu Linh Lan còn phải theo dõi thêm ở phòng giám hộ trẻ sở sinh. Điều cậu quan tâm lúc đó quá nhiều, nhìn đầu thấy đuôi thiếu sót, chỗ nào rảnh rỗi, thanh than mà cùng đối phương nói móc.

Vạn vạn không nghĩ tới, vị trợ lý trẻ tuổi nhìn hăng hái, lanh lẹ như vậy chỉ nhịn được chín tháng.

Trình Tu hỏi Du Nhạc xảy ra chuyện gì, cô ta nói, Trịnh Phi Loan từ tuần trước bắt đầu vô duyên vô cơ cảm thấy bình hoa cắm ở bàn làm việc chướng mắt, đổi liên tục mười mấy loại cũng đều không hài lòng, mà lại không nói ra được bản thân thích hoa gì, cuối cùng giận tím mặt, ném ra một câu: Chút chuyện nhỏ đều không làm được, tuần sau cô kết lương rồi đi đi.

Trình Tu nghe mà cũng ngạc nhiên.

Cậu đi theo Trịnh Phi Loan rất nhiều năm, biết rõ người này tính cách điển hình là thuộc con trai nhà gia tộc quản lý cơ nghiệp, trọng đại cục, không câu nệ tiểu tiết, chưa bao giờ để ý bàn làm việc có những vật trang trí gì, có cũng được không có cũng được – có một lần tâm huyết của Trình Tu dâng trào, cắm lên đầu cành hoa mấy củ tỏi, Trịnh Phi Loan thấy mà cũng chẳng nói gì, nên Trình Tu căn bản không biết Trịnh Phi Loan đối với hoa cỏ lại để ý đến như vậy.

Trên thực tế, ngoại trừ liên quan đến vấn đề của Hà Ngạn, Trình Tu không tìm ra được sai sót gì của Trịnh Phi Loan.

Nếu như ngay cả một đóa hoa không quan trọng như vậy có thể làm Trịnh Phi Loan tức giận, điều này chứng tỏ cái gì? Nói rõ tâm tình của hắn từ lâu đã thoát khỏi sự khống chế, không đủ để chống đỡ lý tính của hắn nữa, dù cho vấn đề lớn hay nhỏ.

Lần này xem như xong thật rồi.

Trình Tu nhịn không được thở dài một hơi, Du Nhạc nghe thấy, tâm lý cũng hoảng rồi: “Trình Tu, anh suy nghĩ một chút nữa đi, tỉ mỉ nghĩ lại một lần, có phải hay không Trịnh tổng từng đề cập đến một loại hoa nào, có khen hay từng mua không? Nếu ngày hôm nay tôi vẫn không tìm được một loại hoa vừa ý với anh ta, tôi sẽ bị đuổi việc a! Cậu từng gặp một trợ lý nào bị đuổi việc vì một cành hoa chưa?”

Trình Tu nghĩ điều này chẳng có gì kỳ quái.

Ngày trước, thời điểm Trịnh Phi Loan tính khí táo bạo nhất, chỉ vì tài xế nhấn ga quá nhanh mà bị đuổi việc, đầu bếp nấu canh gừng mà vét sót một xác gừng liền bị đuổi việc, tài liệu đóng dấu bốn lỗ thư ký cũng bị đuổi việc… Tính cả cậu, người cứu Omega và con gái của hắn ta, cứu hai mạng người cũng bị lãnh khốc vô tình đuổi việc.

Gần vua như gần cọp, loại cuộc sống này về sau còn khốc liệt nhiều hơn nữa.

Trình Tu ngáp một âm, lười biếng nói: “Thật sự không ấn tượng. Tôi theo Trịnh tổng nhiều năm rồi chưa biết anh ta có từng yêu thích hoa…”

Nói tới đây chợt khựng lại.

Tiểu Linh Lan đang yêu kiều mỹ ở trong nôi, trong tay bình sữa mút, dùng một cặp máy đen lay láy nhìn cậu.
Bình Luận (0)
Comment