Phù Hợp Nhất

Chương 3

Edit: Hành Lá

Beta: Hạt Dẻ

Địa điểm giải quyết vấn đề được quyết định tại một tiệm cà phê gần nhà Hà Ngạn.

Một bàn sát vách cửa sổ, Trịnh Phi Loan cùng Trình Tu ngồi ở một bên, Hà Ngạn một mình ngồi đối diện với cả hai.

Trình Tu phạm vào điều tối kỵ trong chức vụ của một trợ lý riêng là bán đứng sếp, nên cũng phải giả bộ một vẻ sợ khiếp vía. Vì vậy anh ôm cặp công văn ra sức run rẩy, cái mông cũng chỉ dám ngồi một nửa bên, trông hệt như diễn viên đang quay quảng cáo bệnh về tiểu gấp. =))))) cute ghê.

Hà Ngạn ngược lại chỉ yên lặng ngồi ở đó, trong tay nâng ly ca ca nóng, ánh mắt ôn nhu lưu luyến từng đường nét trên khuôn mặt Trịnh Phi Loan, lông mi thỉnh thoảng run nhẹ một chút, đáy mắt tràn đầy ấm ấp, phảng phất như cái nhìn của những cặp đôi yêu đương đã lâu.

Bọn họ nhận thức nhau đã một năm ba tháng, ai nói không phải yêu đương đã lâu chứ?

Ngay cả hương vị của ly ca cao nóng trong tay cũng là Trịnh Phi Loan chủ động gọi cho anh, đây là món quá đầu tiên của Hà Ngạn. Mùi vị thật tốt, không muốn nuốt xuống chút nào, chỉ muốn nhâm nhi mãi trong miệng.

Tối hôm qua, Hà Ngạn bị chơi đùa đến thảm nên bị nhiễm lạnh. Nhiệt độ dần tăng lên khiến môi và da mặt anh trở nên khô khốc, hai má phiếm hồng. Tiết trời đang se lạnh đầu thu. Anh mặc một chiếc áo khoác nhung dày, phủ bên ngoài áo cổ len trắng muốt. Bụng tròn sáu tháng giấu ở dưới lớp áo khoác, trông độ cong cũng không quá rõ ràng, chỉ là thai nhi động nhiều hơn so với ngày trước.

Bởi vì đứa bé nhận thấy cha nó đang rất gần sao?

Hà Ngạn hơi cúi mặt xuống, cách lớp quần áo ấm động viên hài tử, thầm dụ dỗ: Ngoan, đừng nóng vội nha, ba đưa con uống một ngụm ca cao nóng nhé.

Anh luyến tiếc mà nuốt ngụm ca cao nhâm nhi ban nãy.

Nuốt xong cảm thấy lạnh, vì vậy lại tiếp tục uống thêm một ngụm nữa, lần này quyết không nuốt xuống, giữ lại trong miệng, muốn nhấm nháp trọn vẹn hương vị, hưởng thụ sự tinh tế của ly ca cao. Hà Ngạn đầy đắm say, trìu mến giương đôi mắt ngước nhìn Alpha của anh.

Đã lâu lắm rồi, anh mới được thấy một Trịnh Phi Loan thần sắc tỉnh táo.

Trên thực tế ngoại trừ lần đầu tiên vội vội vàng vàng, Trịnh Phi Loan ở trước mặt của anh luôn thần trí mê muội, chỉ có thể đè anh xuống, không ngừng vận động, cũng rất hiếm khi mở lời nói chuyện. Hà Ngạn không phải chán ghét Trịnh Phi Loan khi lên giường, vốn là một Omega, nên khát vọng được đánh dấu đã được khắc sâu vào trong gien, nếu vô tình được chạm vào điểm mẫn cảm, anh cũng sẽ sảng khoái đến bật khóc, có thể anh chỉ chiếm được một phần nào đó của nam nhân mà thôi, cuối cùng chẳng chiếm được trọn vẹn trái tim hắn.

Khi Trịnh Phi Loan lấy lại được nhận thức thì không còn tàn ác nữa, lúc này hắn có dáng vẻ thành thục, trưởng thành.

Ban nãy khi Trịnh Phi Loan tắm rửa thay quần áo do Trình Tu chạy đi mua, Hà Ngạn chính diện trông thấy hắn thay quần áo. Hắn nghiêm túc chỉnh cúc tay áo khiến anh ngồi bên giường cũng mê mẩn hồn vía lên mây, căn bản là không thể dời mắt —– giống hệt hình ảnh trên cuốn tạp chí, một Trịnh Phi Loan mà anh theo đuổi: ảnh bìa trắng đen, quần áo chỉnh tề, ánh mắt trầm lắng, mỗi một cái nhấc chân giơ tay đều toát lên vẻ thượng lưu hào nhoáng. Mỗi một góc vẻ đều hoàn hảo như vậy, đều mang một vẻ quyến rũ gợi cảm như thế, khiến người ta khó có thể chống cự được sức hút ấy.

Alpha mà anh yêu, bây giờ đang rất thanh tỉnh, ngồi đối diện với anh, cau đôi mày, chăm chú xem giấy chuẩn bệnh từ năm ngoái.

“Hội chứng rối loạn tự chủ*, kích phát hội chứng mất cân đối tìm ngẫu phối…. tìm ngẫu phối?! – Ngón tay Trịnh Phi Loan lướt qua một cái, liền gạch một đường – “Giải thích một chút đi.”

*Theo QT thì đây là một hố chứng rối loạn thần kinh nhé, hội chứng dẫn đến các loại bệnh trạng khác như tim mạch,…

Trình Tu cầm lớp khăn giấy, lau một tầng mồ hôi đã rịn ra, thẳng lưng giải thích: “Hội chứng này là tại trạng thái cực đoan, tâm tình xuống dốc của Alpha, dẫn đến việc đánh mất cân bằng lý trí, tự tìm đến ngẫu phối Omega của mình. Sau khi quan hệ với bạn đời, tâm trí bình thường trở lại, nhưng cũng quên đi quá trình trước đó như một loại tự vệ của hội chứng, cụ thể phát sinh ở…”

Trịnh Phi Loan gõ lên mặt bàn: “Này cũng là lẽ thường?”

“Ây…” – Trình Tu nghe vậy liền nghẹn lời, ngẩng đầu ngẩng mặt nhìn trần nhà, cơ thể run lên. Hà Ngạn mỉm cười, hiền lương giúp cậu mà giải vây: “Để tôi giải thích cho anh đi.”

Trịnh Phi Loan liếc nhìn anh một cái, hướng lòng bàn tay, làm cử chỉ “Xin cứ tự nhiên.”

Hà Ngạn ngồi thẳng lên, kiên nhẫn giải thích: “Bệnh này…Cũng có thể tính là một loại bệnh, anh đừng nghe hội chứng rối loạn tự chủ gì đó, thực sự thì nó không sinh ra đau đớn gì cả. Khi áp lực công việc của anh quá lớn, cả người mệt mỏi anh sẽ tìm đến tôi. Chúng ta làm với nhau hai ba lần, anh liền ngủ mất, Trình Tu tới đón anh trở về. Sau khi anh ngủ một giấc, ngày hôm sau tâm tình sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Tôi đã hỏi qua bác sĩ, chứng rối loạn tìm ngẫu phối này thuộc về phạm vi tâm lý, không cần hành động can thiệp, hay thuốc chữa trị, chỉ cần bạn đời Omega…cũng là tôi luôn giúp đỡ anh, thoả mãn tính dục của anh là tốt rồi. Vô luận là trường kỳ hay ngắn hạn, chỉ cần anh khoẻ mạnh đều có ích.”

Để giải thích, Hà Ngạn phải đem chuyện “ấy” nói ra khỏi miệng, cảm thấy xấu hổ, anh cúi đầu, đem mặt vùi vào hơi ấm bốc lên từ ly ca cao.

Trịnh Phi Loan quan sát Hà Ngạn, hành động kia không những không hoá giải được hiềm nghi, ngược lại càng làm hắn thêm nghi ngờ: “Tại sao bạn đời Omega của tôi lại là cậu?”

“A, bởi vì độ phù hợp tín tức tố!”

Rốt cuộc cũng tới đề tài mà Trình Tu có thể đáp rồi nha, cậu vỗ tay một cái, nhanh lẹ lấy một phần báo cáo về tín tức tố trong tập công văn đưa sang: “Trịnh tổng, hội chứng rối loạn này là một chứng hiếm thấy, có xác suất cực thấp, chỉ phát sinh ở các cặp Alpha và Omega có độ phù hợp cao. Ngài cùng với Hà Ngạn là trường hợp có độ phù hợp đặc biệt cao.”

Trịnh Phi Loan tiếp nhận báo cáo, cười trào phúng: “Đặc biệt cao? Cao được bao nhiêu chứ.”

Trình Tu giọng điệu hồi bẩm thánh thượng: “Trăm phần trăm!” Tui không ngừng cuồng Tu Tu được >////<

“Trăm phần…” – Trịnh Phi Loan quay phắt đầu lại. Một ánh mặt lạnh lẽo hoài nghi nhắm thẳng về phía Trình Tu nhưng chỉ trông thấy một vẻ mặt vô tội “Ngài có trừng tôi thì cũng là một trăm phần trăm nha!”. Hắn nhìn ngược về phía Hà Ngạn, trong mắt đầy ý vị châm chọc.

Trình Tu thấy sếp không tin, cậu không thể làm gì khác ngoài tận tâm khuyên nhủ hắn chấp nhận hiện thực: “Đây làn bản báo cáo xét nghiệm của bệnh viện đa khoa tín tức tố số một. Năm ngoái, ngày 7 tháng 7 ngài lần đầu tiên xuất hiện triệu chứng, Hà Ngạn đã gọi điện thoại cho tôi cầu giúp đỡ. Tôi dẫn cậu ấy làm một lần xét nghiệm máu. Và kết quả rõ ràng là ngài và cậu ấy có độ tương thích tín tức tố đúng một trăm phần trăm, cũng theo thông tục được xưng là tuyệt phối. Ngài cũng biết, một cặp tuyệt phối Alpha và Omega số lượng cá thể là cực ít rồi, còn chưa kể đến tuổi tác, dù có xứng đôi đến mấy cũng không có cơ hội để gặp được nhau. Chân chính có thể đánh dấu thành công, mỗi một triệu người thì chỉ có…ừ… khoảng…”

Trình Tu lục lọi trong túi, lấy ra một quyển sách nhăn nhúm, lật trái lật phải, làm thế nào cũng không tìm ra được con số chính xác kia.

“Hai cặp.” – Trịnh Phi Loan dùng điện thoại di động tìm ra được kết quả chính xác – “Gần như bằng không.”

Nói ra con số này, Trịnh Phi Loan lộ ra vẻ mặt chán ghét, ánh mắt sắt lạnh nhìn về phía Hà Ngạn. Omega kia ngoan ngoãn lại gật gật đầu, khoé môi hiện lên nụ cười hạnh phúc, nhỏ nhẹ nói: “Có thể giống như chúng ta…là rất hiếm có.”

Báo cáo《 Loại hình sinh học với mức độ phù hợp tín tức tố 》không dài, chỉ có hai trang, Trịnh Phi Loan đọc lướt qua nhanh như gió.

Tín tức tố của Trịnh Phi Loan là thuộc loại hình Alpha 428 (L9), thuộc nhóm tính cách lãnh đạo ưu tú. Loại tín tức tố cá nhân này, không tính là dạng hiếm thấy, mà cái hiếm thấy ở đây chính là nồng độ: cấp 9 – nồng độ cao nhất. Trịnh gia là một gia tộc lớn, phương thức lựa chọn người thừa kế là đo lường tín tức tố từ khi còn là trẻ sơ sinh. Chính vì điều này mà Trịnh Phi Loan được tạo hoá ưu đãi với mức độ nồng đậm cực kì cao, đã giành được quyền thừa kế từ anh trai lớn hơn mình năm tuổi, từ khi sinh ra đã có tư cách thừa kế sản nghiệp của gia tộc.

Mà trong hệ thống ngân hàng tín tức tố, có một hàng chữ: loại hình Omega 90795 (L9) chưa có cơ sở dữ liệu tổng quát, suy đoán thuộc loại hình tính cách xoa dịu*.

*Trong RAW: 而在何岸的信息素那栏,赫然写着这样一行字:Omega 90795(L9)型,数据库未收录,推测为安抚奉献型性格。Đoạn suy đoán loại tính cách thụ, Hành lá chịu rồi, đọc không hiểu lắm. Ai hiểu thì fix giùm nha.

Omega 90795.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Phi Loan là nhìn thấy một chỉ số báo cáo thấp như vậy.

Tín tức tố có chỉ số càng thấp thì thời gian phát hiện tín tức tố càng muộn, cũng đồng nghĩa với việc nó rất là hi hữu. “Hi hữu” theo lẽ thường có nghĩa là “quý giá” nhưng với độ phù hợp thì “hi hữu” lại là một tin xấu. Bởi vì càng “hi hữu” thì càng khó tìm đối tượng xứng đôi.

Thông thường, một trường hợp tín tức tố có độ phù hợp bình thường sẽ có hình dạng là đường cong thoải như gò đất, quá trình yêu đương sẽ không ghi tạc lòng người, cũng may có thể tuỳ thích gặp được ý trung nhân. Tín tức tố hiếm thì có dạng như một sườn núi trải dài, duyên phận khó tìm, nhưng vẫn có thể có được một tình yêu đủ sâu sắc. Nhưng đối với tín tức tố “hi hữu”, thì tất cả, không hề có ngoại lệ đều là hình đỉnh nhọn sắc bén —- — với những tín tức tố này, họ nguyện dùng cả tính mạng để đổi lấy tình yêu của người kia, chỉ cần gặp được, họ sẽ yêu tận xương tuỷ, cả đời không thay đổi.

“Yêu tận xương tuỷ” nghe có vẻ rất đẹp đẽ, nhưng mà thực tế lại rất tàn khốc, họ đều rơi vào kết cục “không gặp được”.

Trịnh Phi Loan có một cấp dưới có chỉ số tín tức tố là 3910 Alpha, cả ngày đều oán giận vì ở các buổi kết thân cậu ta luôn bị gạt qua một bên. Đa số các tín tức tố từ ba bốn chữ số đều có thể hoàn thành việc kết thân*. Cậu ta thuộc vào diện này nhưng cứ mười người thì mới có một người miễn cưỡng đạt yêu cầu, vì cơ bản đối phương có rất nhiều sự lựa chọn khác nên đều gạt hắn sang một bên, không nguyện ý kết giao.

*Trong RAW đoạn này có dùng câu 七七八八 (thất thất bát bát – 7788): nó có khá nhiều nghĩa, hành lá lấy nghĩa 7788 ý chỉ việc gần như hoàn thành, có thể xong. (Theo Baidu) Cao nhân nào đọc QT / RAW xin cứu~

Bốn chữ số đã như vậy, hắn liền không nỡ nhìn đến Hà Ngạn có tận năm chữ số.

Hà Ngạn như một con chim lạc đàn, lẻ loi cô độc. Cái kết tốt nhất trong cuộc đời này của cậu ta cũng chỉ có thể là một Alpha không ai muốn rước đi, thích hợp để giải toả tính dục, thích hợp để đánh dấu, thích hợp để sinh một đám hài tử dơ bẩn, ngơ ngơ ngác ngác mà sống hết một đời. Trịnh Phi Loan không tài nào nghĩ ra, một Omega bị tình yêu ruồng bỏ như vậy, lại trở thành tuyệt phối của hắn.

Thật là ở đời lắm chuyện khó tin.

Trịnh Phi Loan xếp lại trang giấy, ôm cánh tay ngả lưng ra sau, quan sát gương mặt ngoan ngoãn của Omega kia, cố gắng tìm ra cái gọi là dấu hiệu “tuyệt phối”, thế nhưng…quá bình thường, không một chút gì đặc biệt, tầm thường đến mức so với các Omega mà hắn từng qua lại đều không có một phần thắng.

Con người đều hướng mỹ, đều tiến đến cái tốt đẹp hơn, đã ngửi qua hoa mân côi, sao giờ có thể yêu được cây hoa liễu.

Trịnh Phi Loan bất động thanh sắc nhìn Hà Ngạn, tâm tình không chút dao động, nhịp tim thật đơn điệu —— đây là cảm giác của một cặp tuyệt đối phù hợp?

Hắn không phải là một đứa con nít hỉ mũi chưa sạch.

Mọi người đều biết, Alpha cùng Omega ràng buộc với nhau bởi tín tức tố. Tuỳ thuộc vào độ phù hợp cao thấp mà lần mặt đầu tiên, thân thể sẽ sinh ra phản ứng. Đây cũng là câu trả lời chân thật nhất cho độ phù hợp.

Năm năm trước, ở một buổi tiệc rượu kết bạn tại Cửu Thịnh, Trịnh Phi Loan chỉ vừa cùng một diễn viên trẻ tuổi Omega bốn mắt nhìn nhau, mà trong nháy mắt, hắn cảm thấy da đầu tê rần, thân thể như bị điện giật, một loại cảm xúc chiếm hữu đánh tan sự khắc chế của hắn. Bọn họ tại phòng khách của khu biểu diễn, trải qua một buổi làm tình kịch liệt, khí tức ngọt ngào của Omega từ mọi ngóc ngách trên cơ thể thấm vào phổi, vào tâm can hắn, đưa hắn lâm vào chốn thiên đường.

Đêm đó, hắn hoàn toàn đánh mất sự kiềm chế, hoang dâm vô độ, khát khao mãnh liệt như bước vào thời kì động dục. Từ hơi thở, nhịp điệu, tất cả đều thoải mãn vô cùng, làm cho hắn bây giờ chỉ cần nghĩ lại cũng muốn rục rịch.

Bọn họ quan hệ qua lại với nhau suốt 9 tháng, Trịnh Phi Loan lấy tiền tài địa vị, đem bảo bối Omega từ không danh không vọng thành một siêu sao điện ảnh, thậm chí còn mua hai giải thưởng lớn dẹp tan mọi dư luận. Vào đêm trước khi hắn cầu hôn, đối phương lại chủ động nói lời chia tay.

Nguyên nhân rất đơn giản, người ta gặp phải một Alpha có độ tương xứng cao hơn mà thôi.

Hắn cùng với Omega kia có độ xứng đôi là 85% nhưng cũng bị đánh bại bởi 89%. Chỉ cách có 4% chỉ số, hắn đã dùng một lượng lớn tiền để bù đắp cho chút thua thiệt ấy nhưng đối phương cũng chỉ một đi không trở lại.

Thứ tình cảm này, khi bắt đầu thì quyết liệt đến lúc kết thúc cũng quyết tuyệt, cho hắn một hồi xoay vòng, như một giấc mộng đẹp, cũng đã dạy cho hắn một bài học —– đối với chỉ số phù hợp tín tức tố, tất cả đều chỉ là nói suông.

Nói 85% độ tương xứng là yêu không có cách nào tiêu tan, vậy 100% là có ý vị gì?

Nguyện ý đem cả sinh mệnh giao cho đối phương, sướng vui đau buồn toàn bộ đều cho đối phương khống chế, giống như kẻ nhu nhược thiểu năng e ngại cùng người khác chia sẻ đối phương, không nỡ để người ta mang thai chịu đau đớn, còn nếu mang thai sinh hài tử liền thành một người cha yêu chiều hết thuốc chữa…

Nhưng tất cả đều không như bây giờ, hắn một chút động tâm, một chút dao động đều không cảm giác được.

Dữ liệu cũng chỉ là mực in có thể giả tạo, mà thân thể không thể nói dối. Cái gọi tuyệt phối này e là xét nghiệm sai sót, hoặc chính Omega trước mặt đây mang ý đồ xấu xa, có ý định nguỵ tạo chứng cứ. Rõ ràng phản ứng dục vọng của hắn là không có, vậy thì độ tương xứng còn không đạt được độ yêu cầu nữa.

Lên giường rồi, đã hoài thai thì thế nào, chỉ cần hắn không động lòng, đối phương dù có tính kế thế nào cũng thành công dã tràng —– tín tức tố chính là rõ ràng, minh bạch như thế.

Trịnh Phi Loan rất tỉnh táo, phán xét Hà Ngạn, nói với Trình Tu: “Tôi muốn cùng cậu ta nói chuyện riêng, cậu ra ngoài một lúc đi, sau 15 phút hẵng về.”

“Hả? À, ừ!”

Trình Tu ôm cặp công văn rời đi, có chút không yên lòng nhìn Hà Ngạn, mắt chớp mi động hướng anh nháy ý.

Hà Ngạn cười cười: “Tôi không sao đâu, cậu đi đi.”

Vậy là ghế dài bên trong chỉ còn lại hai người, cũng không hề có một âm thanh tiếng động gì từ phía đối diện. Hà Ngạn định đánh vỡ trầm mặc, Trịnh Phi Loan bỗng nhiên đứng dậy, bước tới trước mặt Hà Ngạn, nâng cằm cậu lên, khom lưng hôn môi của anh.

Một giây, hai giây, ba giây,…

Khí vị mạnh mẽ của Alpha như biển động sóng dữ, cuộn trào dữ dội, như muốn vỗ Hà Ngạn hôn mê.

Tối hôm qua, Hà Ngạn mới tiếp nhận đánh dấu, khí vị kia tuyệt đối chi phối sức lực của cậu, như có một bàn tay thật lớn bao phủ lấy cậu, máu huyết, thần kinh như bị rút hết, tư duy của cậu trở nên đình trệ. Cậu không thể chống cự lại Alpha này, nhất thời tim đập nhanh lên, không thể kiểm soát được hô hấp nữa, thân thể trong nháy mắt xụi lơ, ngã dựa vào ghế trông hết sức chật vật.

Gò má Hà Ngạn nóng bừng, vừa mới xấu hổ khi kể về chuyện đó giờ lại bị hung nóng bởi khí vị. Nhiệt độ gia tăng như muốn thiêu cháy, anh mất hết cảm quan, đôi mắt ướt át tràn ngập một màn sương mù dày đặc.

Một lúc sau nụ hôn mới kết thúc, Trịnh Phi Loan lùi lại phía sau.

Hà Ngạn khó chịu mà thở dốc, muốn gỡ khăn quàng trên cổ xuống, nhưng chúng như gông xiềng mà xích lấy anh.

“Phi Loan, tôi nóng quá…khăn quàng….giúp…” – Anh lầm bầm cầu xin.

Nhưng tay Hà Ngạn lại bị tóm lại, đặt trên cổ tay lạnh lạnh của đối phương. Ngón tay chạm vào mạch đập dưới da, rất vững vàng, chầm chậm, từng nhịp từng nhịp đều đặn.

Hà Ngạn không hiểu dụng ý của Trịnh Phi Loan, anh hơi mở to mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn.

Thần sắc hắn càng thêm lạnh.

“Trăm phần trăm độ tương xứng, hôn môi mười giây vậy mà nhịp tim bình thường, hô hấp không gấp, cũng chẳng có bất kỳ phản ứng sinh lý nào.” – Trịnh Phi Loan siết chặt cằm Hà Ngạn, gặng hỏi – “Cậu còn định nói dối đến mức nào?”

Hết chương 3
Bình Luận (0)
Comment