Edit: Hành Lá
Người trong cuộc được nhắc đến bên này đang lúng túng thì hai cô gái ngồi một bên kia, ghé đầu lại thảo luận với nhau.
Cô gái mặc váy dài bĩu môi hỏi: “Trịnh Phi Loan là ai thế? Sao lại ác như vậy?”
Cô gái mặc quần jean có nguồn thông tin nhiều hơn một chút, trả lời: “Là giám đốc chuỗi khách sạn cao cấp Cửu Thịnh ấy, rất nổi danh. Là người có nhiều tiền nên nơi đâu cũng có tiền của người này đầu tư, gần như trải rộng khắp thế giới.”
“Tạ Nghiễn làm sao lại chọc tới người này?” – Cô gái mặc váy dài nhỏ giọng nói – “Bao dưỡng không thành liền phá hủy tiền đồ của người khác, hắn ta biến thái đến như vậy sao?”
“Ai biết được. Loại Alpha có quyền thế trong giới kinh doanh mà, yêu thích Omega xinh đẹp nào trong giới giải trí cũng chằm chằm người ta. Nhất định muốn người đó lăn giường với mình, nếu người là một diễn viên thế lực đơn bạc mới vào ngành làm sao chạy thoát nổi?”
“…Tạ Nghiễn thật đáng thương mà.” – Cô gái mặc váy lộ vẻ đau khổ cảm thán.
Cô gái quần jean tay khẽ vuốt lọn tóc mai, nhỏ giọng thầm thì: “Thật ra tui luôn cảm thấy lần đó Tạ Nghiễn vội vã kết hôn chính là vì muốn thoát khỏi hắn ta. Không nghĩ tới rằng kết hôn cũng không có tác dụng, hắn vẫn bám dai như đỉa, làm cho Tạ Nghiễn muốn sinh con cũng không dám hoài thai —— thiên hạ còn nhiều Omega như vậy, đổi một đối tượng khác theo đuổi không được hay sao ấy?”
Cô gái mặc váy lắc đầu: “Thôi, quên đi, người như hắn, ai mà bị hắn ta theo đuổi là xui xẻo.”
“Đúng, lỡ một ngày nào mà ‘thất sủng’, chết như thế nào cũng không biết.”
Hai cô gái trong lúc trò chuyện vô tình công kích 100% với Trịnh Phi Loan. Trình Tu và Đới Tiêu ở bên cạnh nghe xong, dù không phải người trong cuộc cũng cảm thấy mặt bị vả đau.
Hai người bọn họ, hai cặp mắt nhìn nhau, ăn ý quyết định, tai này qua tại nọ, không nghe thấy gì hết, tiếp tục cúi đầu chơi game. Nhưng mà khi mắt nhìn vào màn hình điện thoại, thấy màn hình đã xám tối, ống kính mờ kéo ra xa, thấp thoáng trong bụi cỏ là hai các hộp xác bi thảm.
Đới Tiêu hơi vung tay: “Đờ mờ…”
Chương trình vẫn tiếp tục phát.
Người MC chương trình vẫn còn đang phỏng đoán động cơ của Trịnh Phi Loan, phân tích thủ đoạn có khả năng nhất, thêm chút mắm muối mà miêu tả Tạ Nghiễn thật bất hạnh, giống như đây là bản án đã được định từ lâu.
Trình Tu cầm lấy điều khiển TV, nhanh chóng chuyển sang kênh khác về công thức dạy nấu ăn.
Cô nương mặc váy dài có chút không vui: “Sao lại chuyển kênh vậy? Tôi còn đang xem mà.”
“Tôi muốn xem học nấu ăn.” – Trình Tu thuận miệng nói.
Đùa hoài.
Nhìn sắc mặt Trịnh Phi Loan liền đoán ra, nếu tiếp tục phát sóng kênh đài vừa rồi, chắc chắn kênh đó sẽ không có kỳ tiếp theo.
–
Tình cảnh khó xử thế này, người bình tĩnh nhất trong căn phòng lại là Hà Ngạn.
Cậu rất thư thái mà chăm chú nhìn Trịnh Phi Loan, đôi mắt ấy sâu như một hồ nước không thấy đáy, không buồn cũng không bực, bộ dáng không hề sinh khí nổi nóng hay khó chịu.
Trái lại, Trịnh Phi Loan không có trầm ồn, tay nắm ly thật chặt, có độ run nhỏ, vài lần muốn mở miệng giải thích mà hé miệng lại chẳng nói được câu nào —— hắn xác nhận rằng hắn có qua lại với Tạ Nghiễn, điều này không có cách nào phủ nhận. Từ khi chia tay Tạ Nghiễn, hai người là một đao cắt đứt, chưa từng liên hệ. Hắn không phải là cái kiểu tiểu nhân trừng mắt báo thù, hắn chia tay đã sáu năm trước, lúc đó hắn cũng không lấy lại tiền bạc tài nguyên đầu tư cho Tạ Nghiễn. Vậy tại sao sáu năm sau còn đột nhiên xuất hiện chắn ngang đường hắn?
Trịnh Phi Loan muốn chửi bới làm sáng tỏ sự việc mà khổ nỗi ở đây có người ngoài, khó có thể mở miệng.
“Ừm… Không phải anh nói giúp tôi lấy ly trà chanh sao?” – Hà Ngạn bỗng nhiên nở nụ cười với hắn – “Sao không đi thế?”
Trịnh Phi Loan sững sờ.
Hà Ngạn ngữ khí rất ôn hòa, lẽ nào em ấy không tức giận sao?
Không có câu hỏi khó đến từ Hà Ngạn, sự lúng túng phai nhạt đi rất nhiều. Trịnh Phi Loan không rảnh để suy nghĩ nhiều, lập tức nói: “Anh đi liền.”
Hắn đứng dậy đi ra góc phòng, ở đó một tủ lạnh, lấy ra bình trà chanh pha sẵn. Đổ hơn một nửa ly, liền cắt một lát chanh vàng, cùng một nhánh bạc hà bưng ra cho Hà Ngạn.
Hà Ngạn nhận ly nước, lễ phép cảm ơn hắn, cúi đầu uống một hớp rồi đặt ly xuống tiếp tục chơi đùa với Linh Lan.
Một chuỗi phản ứng liên tiếp của Hà Ngạn, không có một phản ứng nào phù hợp với dự đoán của Trịnh Phi Loan.
Trịnh Phi Loan còn tưởng rằng Hà Ngạn sẽ cảm thấy lạc lõng, sẽ dùng cặp mắt đáng thương chất vấn hắn, đáy mắt sẽ ẩm ướt, sau đó tức giận đuổi hắn đi, nhiều ngày liền cũng sẽ không cho hắn một cái ấn tượng tốt. Ai ngờ đâu, Hà Ngạn một chút gợn sóng cũng không có, vẫn nở nụ cười ấm áp như cũ với Linh Lan, nhỏ nhẹ trò chuyện với con gái, cùng nhau chơi bán đồ hàng.
Hắn đoán không ra tâm tư của Hà Ngạn, luôn cảm thấy nhiều ít gì cũng nên giải thích vài câu, tránh khỏi hiểu lầm sâu sắc hơn nữa.
Chỉ chốc lát sau, hai cô gái chán chường với chương trình dạy nấu ăn mà vẫn không thấy Trình Tu có ý định đổi kênh, liền ý tứ chào hẹn gặp lại rồi rời đi. Trịnh Phi Loan cuối cùng cũng có cơ hội, liền vội vàng nói: “Hà Ngạn, về tin tức chương trình kia nói, tin về anh và Tạ Nghiễn…”
“Đều là giả, tôi biết.” – Hà Ngạn cười cười, ôn hòa trả lời – “Anh không phải là loại người làm chuyện ác sau lưng người khác.”
Trịnh Phi Loan ngẩn người, cảm thấy lồng ngực thật ấm áp, hắn cảm thấy tròng mắt mình còn có lệ nóng sắp trào.
“…Anh đều là ra tay công khai.” – Hà Ngạn bổ sung.
Không khí trong một giây liền rơi vào trong sự tĩnh mịch.
Ngay sau đó, Đới Tiêu cùng Trình Tu đồng thời nâng điện thoại di động lên, người khom xuống, trán để ở bả vai đối phương, nhịn cười đến sắp chết.
Cơ mặt Trịnh Phi Loan giật giật, nhất thời không biết bày ra biểu tình gì cho thích hợp.
Linh Lan ngồi ở trên thảm bày xong một phần “Rau dưa thịt nguội”, lấy cái gì, thả cái gì, sắp xếp lung ta lung tung. Bé bưng chiếc dĩa nhỏ nhìn quanh phòng một vòng, thấy ba ba Alpha và ba ba Beta không có chú ý đến mình, cân nhắc một lúc cuối cùng là đem đĩa năng lên cao về phía Trịnh Phi Loan: “A Ây!”
Cánh tay nhỏ không vững khiến hai khối “đậu hũ” rơi khỏi dĩa.
Lần đầu tiên nhận được quà từ con gái, Trịnh Phi Loan thụ sủng nhược kinh. Một giây cũng không dám trì hoãn, lập tức tiếp nhận, làm bộ dáng đem đồ ăn “ăn” sạch.
–
Cái nắng nóng mùa hè thường không kéo dài liên tục.
Lúc đầu hè thường nắng nóng gắt, toàn thân đều là mồ hôi nóng hầm hập, tủ quần áo nhà nào cũng sẽ phải thay mấy bộ quần áo ngắn tay. Rồi đột nhiên lại có làn gió lạnh thổi ngược, làm người ta phải luống cuống thủ sẵn những bộ áo lông dưới đáy tủ.
Chiều hôm đó, lượng việc ở tiệm Cranberry rất nhẹ nhàng, Trịnh Phi Loan đứng ở quầy bar rang cà phê, bỗng nhiên có một luồng gió lạnh thổi vào. Theo làn gió, có một hương thơm trong veo của một Omega đến gần hắn. Hắn ngẩng đầu lên, thấy Hà Ngạn đang bế Linh Lan đứng trước mặt hắn, con gái hôm nay mặc một kiện áo lông, đầu đội một mũ nhung trắng, có hai tai thỏ đáng yêu.
“Cái này, cho anh.”
Hà Ngạn đặt lên quầy bar một túi giấy, Trịnh Phi Loan nhận lấy chiếc túi, mở ra nhìn, bên trong trong là một áo lông màu gỉ sét.
Hắn kinh ngạc còn lẫn cảm động: “Cảm ơn em.”
“Không có gì.” – Hà Ngạn nở nụ cười – “Lần tới mua quần áo nhớ trả giá.”
Trịnh Phi Loan sững sờ, sau đó cúi đầu bật cười ra tiếng: “Trước là không có kinh nghiệm, sau này sẽ không thế nữa.”
Chuyện là sáng hôm qua, nhiệt độ ở Lạc Đàm giảm xuống, hắn cần mua thêm quần áo, nên đã ra chợ mua một cái. Lạc Đàm tương đối nhỏ nên không có trung tâm thương mại, chỉ có quần áo dân bản xứ. Lúc đi tới một sạp hàng ở ngoài chợ, quy trình buôn bán thông thường là thế này: Báo giá hai trăm, trả giá hai mươi, đôi bên giằng co năm, sáu trận đấu miệng, cuối cùng quyết định bớt được bốn mươi.
Trịnh Phi Loan đối với khái niệm đi chợ mua quần áo không biết gì, càng không biết về trả giá mặc cả, thiếu chút xíu nữa đã bỏ ba trăm nhân dân tệ để mua một chiếc áo may ô mỏng. Đúng lúc lúc ấy gặp Trình Tu đang gặm một cái bánh rán trái cây đi ngang qua, ngăn trở ông chủ cũ của mình trở thành ‘công tử Bạc Liêu’.
Có vẻ như sau khi quay về, Trình Tu đã đem chuyện cười này kể cho Hà Ngạn nghe.
Nhưng không sao, nếu không ngờ vậy sao hắn có thể có duyên cớ nhận quà từ Hà Ngạn được, Trịnh Phi Loan thấy bản thân có mất hết mặt mũi cũng không sao.
Hắn đem túi giấy cất dưới quầy bar, vòng ra ngoài kéo ghế cho Hà Ngạn và con gái mình, sau đó nhấc cằm ra hiệu cho nhân viên đem một phần bánh ngọt đến.
“Chờ đã, đừng lấy bánh ngọt.” – Hà Ngạn vội vàng gọi người phục vụ.
“Lấy đi mà…”
Linh Lan nghe hiểu được chữ “đừng” cũng hiểu chữ “ngọt” nên bé con liễn nhõng nhẽo làm nũng với ba ba.
Mấy tháng nay, bé ăn quá nhiều đồ ngọt, Hà Ngạn sợ lượng đường của bé lại vượt quá tiêu chuẩn, liền lập ra quy củ, cách một ngày mới được ăn một lần. Linh Lan thấy làm nũng cũng không có hiệu lực, liền lập tức đưa ánh mắt long lanh hướng Trịnh Phi Loan.
Con gái thông minh cực kỳ nha, biết chú này mặc dù hung ác nhưng lúc nào nó muốn gì cũng đều được đó.
Một bên là Hà Ngạn, một bên là Linh Lan, cả hai đều cần tăng độ thiện cảm. Nội tâm Trịnh Phi Loan đấu tranh dữ dội, rốt cuộc khó khăn quyết định tránh né ánh mắt mong chờ của Linh Lan, nói với người phục vụ: “Không cần lấy bánh ngọt.”
Linh Lan: “…”
Vỡ mộng rồi, bé kéo một bên tai thỏ, mũi nhăn lại, bộ dáng oan ức rất đáng thương.
Trịnh Phi Loan thật muốn ôm lấy Linh Lan nâng trong lòng bàn tay để mà yêu thương, chu đáo cưng chiều con bé, hắn không muốn con gái mình khó chịu, mà lúc này cũng chỉ đánh đè nén ý định kích động của mình, làm bộ không nhìn thấy, hỏi Hà Ngạn: “Ngày hôm nay em muốn uống gì?”
Hà Ngạn suy nghĩ một chút: “Cà phê có được không?”
“Được.”
Trịnh Phi Loan gật gật đầu, bên trong quầy bar lấy một tách sứ cùng bình lọc thủy tinh, lấy một miếng giấy lọc ướt, đặt lên miệng bình lọc, sau đó nấu nước sôi, say cà phê. Trong lúc hắn bận rộn, Hà Ngạn lặng lẽ cắn cắn vành tai Linh Lan, nhóc là đang dỗi nên quay đầu không chịu nghe lời. Hà Ngạn phải ôm bé dỗ dành một lúc lâu, bé mới chịu giãn lông mày.
Nước ấm là thích hợp nhất, không sôi không nguội.
Nước ấm từ miệng vòi chậm rãi chảy vào lớp cà phê trong giấy lọc, lớp bọt cà phê dần sủi căng phồng, lan tỏa mùi cà phê thêm ngát.*
*Đây là một kiểu pha chế cà phê thủ công bằng giấy lọc ( bình thường có pha bằng phin, pha máy,…) – Hình ảnh minh họa. Nó là một chiếc bình lọc có hai phần, phần trên giống như một cái ly nhưng đáy rỗng dùng để đựng giấy lót lọc cà phê, sau khi đổ nước vào cà phê sẽ nhiễu giọt qua giấy lọc xuống phần dưới. Qua mấy phút thì gỡ phần trên sẽ lấy được cà phê bên dưới.
Trịnh Phi Loan là một người thuận tay trái, cổ tay trái của anh cao. Hà Ngạn chú ý tới cổ tay hắn có buộc một chiếc ruy băng màu xám nhạt, bề rộng khoảng 4cm, đuôi dây mềm mại buông rủ, kề sát thành bình nước, mà nhân viên trong cửa hàng không có ai đeo cái này nên cậu hiếu kỳ hỏi: “Sợi dây này, anh buộc nó lúc nào vậy?”
Cột nước theo giọng nói có hơi run lên.
Trịnh Phi Loan bình ổn lại bản thân, nhướn mày nhìn qua cổ tay mình: “Khoảng tháng trước.”
“Nó…có công dụng gì sao?”
“Trang sức.”
“…Trang sức sao?”
Trịnh Phi Loan là một người theo đuổi phong cách của một doanh nhân, gọn gàng, đơn giản, một đôi giày da có hoa văn cũng chưa bao giờ xuất hiện trong lời nói của hắn, nên nghe từ ‘trang sức’ này từ hắn, có cảm giác không ổn lắm. Hà Ngạn tay chống cằm, quan sát tỉ mỉ sợi dây ruy băng ấy thấy nó có ánh sáng lấp lánh từ chất liệu vải satin*, cũng thật sự rất đẹp.
*Vải satin: là loại vải dệt áp dụng kỹ thuật dệt vân đoạn, tạo nên ít sự đan kết giữa sợi ngang và sợi dọc. … Qua kỹ thuật dệt đó, vải có bề mặt láng và bóng ở mặt trên và thô mờ ở mặt dưới. Tùy theo loại tơ, sợi vải, satin có thể nặng nhẹ, thô, mờ hay loáng bóng, mềm mại, thướt tha hoặc đơ cứng khác nhau.
“Ừm, cũng rất đẹp.” – Hà Ngạn nói – “Nếu có hoa văn sẽ đẹp hơn.”
Trịnh Phi Loan cụp mắt cười cười, không nói tiếp.
Hắn rất thành thạo mà pha chế xong một tách cà phê, gác bình nước, lấy đi phần ly đựng giấy lọc, đem cà phê đậm đà đổ vào tách cà phê, tùy theo khẩu vị Hà Ngạn yêu thích mà thêm đường và sữa bò, quấy đều. Hắn lấy thêm một dĩa sứ nhỏ, đặt thêm mấy khối điểm tâm nhiều màu sắc khác nhau, đưa nhẹ nhàng đến trước mặt của Hà Ngạn.
“Cà phê của em đây.”
Một phần đuôi ruy băng lướt qua mặt bàn, Linh Lan cảm thấy hứng thú mà muốn lao tới giật lấy, nhưng Trịnh Phi Loan giơ tay tránh khỏi.
–
Hà Ngạn uống một nửa ly cà phê, đem tách đặt sang bên cạnh, lấy trong túi áo của mình một cuốn sổ tay, nói: “Thật ra hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn thỉnh giáo anh, liên quan đến vấn đề của khách sạn, bây giờ anh không bận chứ?”
Trịnh Phi Loan có được kinh hỉ ngoài ý muốn: “Cứ thong thả, em muốn anh điều gì?”
Hà Ngạn mở sổ ghi chép, bên trong có một cây bút, thái độ giông một học sinh nghiêm túc.
Trịnh Phi Loan để ý thấy cuốn sổ ấy đã dùng được hơn một nửa.
“Ừm….Anh ở khách sạn Thanh Quả cũng được ba tháng rồi, anh có cảm thấy có chỗ nào cần hay không cần cải tiến?” – Hà Ngạn nói – “Tôi bình thường cũng có xin ý kiến từ khách hàng về vấn đề này, nhưng họ cho rất nhiều loại kiểu hình đáp án, có cái có thể thay đổi, có cái không thể. Tôi nghĩ nếu như hỏi anh có thể anh sẽ cho tôi một đáp án khác với họ.”
Trình Phi Loan nở một nụ cười nhàn nhạt. Hắn rất vui khi được Hà Ngạn hỏi vấn đề này.
Thật sự thì từ ngày lấy chìa khóa phòng, những vấn đề của khách sạn không ngừng xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng lòng hắn rõ ràng, đây là sự nghiệp của Hà Ngạn, Hà Ngạn muốn kinh doanh bằng chính năng lực bản thân cho nên hắn chưa bao giờ tự nhận mình chuyên nghiệp và can thiệp vào chuyện này. Hiện tại, Hà Ngạn chủ động hỏi, hắn đương nhiên nguyện ý trợ giúp.
Tay Trịnh Phi Loan nhét vào túi, lấy ra chiếc chìa khóa phòng sáng trắng, nhẹ nhàng bày trên bàn: “Nếu vậy, bắt đầu nói từ cái này đi.”