Edit: Hành Lá
Hà Ngạn không muốn bộc lộ sự yếu đuối của bản thân, cậu nhịn xuống nước mắt, dùng ống tay áo lau nhiều lần, lau khô nước mắt mới ngẩng đầu. Cậu cố gắng nở nụ cười với Trịnh Phi Loan, trong đôi mắt vẫn còn những tơ máu hồng đỏ.
Gương mặt cậu non nớt, tóc hơi xõa cong cong, nhìn giống như một thiếu niên mới mười bảy, mười tám tuổi chưa am hiểu sự đời.
Trịnh Phi Loan nghĩ đến những năm tháng gần đây của cậu đã gặp rất nhiều đau khổ, tâm như bị dao cắt, muốn an ủi cậu nhiều hơn. Nhưng chưa kịp mở miệng, hai âm thanh ồn ào đột nhiên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
“Sao cậu không lấy một cây dù nào đó lớn hơn, tôi đây đều ướt thành cái khăn lau rồi!” – Hỏa lực mạnh mẽ hùng hồn như vậy, vừa nghe biết ngay là Đới Tiêu.
“Như vậy còn chưa đủ lớn? Anh còn muốn lớn thế nào, hả?” – Giọng Trình Tu trong trẻo phản đáp, đồng thời kèm theo tiếng rào rào do rũ rũ cây dù.
Đới tiêu nói: “Cậu có thể nhìn xem, toàn thân anh đây có mảnh vải nào là không ướt không hả?!”
Trình Tu hùng hồn nói: “Quần sịp đấy! Quần sịp của anh chắc chắn là chưa ướt không phải à?”
Trình Tu ăn nói thẳng thừng, cây ngay không sợ chết đứng.
Trịnh Phi Loan và Hà Ngạn đang cùng ngồi ở phòng khác, cả hai đều nhịn không được mà bật cười. Vài giây sau lại nghe Đới Tiêu nói: “Này Trình Tu, anh đây có một vấn đề cần phải xem xét trí thông minh của cậu.”
“Vấn đề gì?” – Trình Tu tức giận nói.
Đới Tiêu nói: “Nơi đây có một cây dù nữa sao cậu không đem nó theo?”
“Anh đừng có mà lên mặt mũi với tui!” – Trình Tu lúc này bùng nổ, cao giọng nói – “Anh làm như tui tình nguyện lấy một cây dù nhỏ hả? Còn không phải do anh sao, cái khách sạn lớn như vầy mà mua tổng cộng có hai cây dù. Trinh Phi Loan không nói hai lời đã đem một cây dù đi mất rồi, tui còn có thể làm sao đây? Cướp đồ với anh ta sao?”
Đới Tiêu cười nhạo: “Xạo nữa đi, cậu cứ tiếp tục xạo sự đi.”
Hai người vừa đi vừa cãi nhau, rất nhanh đã chân trước chân sau chen vào phòng khách.
Trình Tu không ngờ Trịnh Phi Loan và Hà Ngạn đã về, liếc thấy hai người đã ngồi trên ghế sofa, đầu tiên là sững sờ. Sau đó liền oang oác miệng nói với Đới Tiêu: “Chính anh xem xem, ba người bọn họ một cái dù, một chút ướt cũng không ướt, cây dù ấy xem chừng là rất lớn nha?”
Nhân chứng vật chứng đều có, sự thật rõ ràng minh bạch.
Đới Tiêu đang cầm thùng nước sơn, á khẩu không trả lời được, mà đứng ngay tại cửa, ống tay áo và ống quần của anh vẫn còn đang nhiễu nước.
Trình Tu nói chuyện không có nhỏ giọng, bé con trong ổ mèo bị tiếng động lớn mà giật mình. Hà Ngạn vội vàng duỗi ngón tay, làm động tác khẽ tiếng, chỉ về phía ổ mèo, hai tay khép lại để bên má, nghiêng nghiêng đầu ra hiệu với Trình Tu là con bé đang ngủ.
Trịnh Phi Loan ở bên cạnh tay đút túi, ánh mắt khép hờ liếc qua, ném cho Trình Tu một ánh mắt nhắc nhở.
Trình Tu lập tức im bặt.
Đới Tiêu thấy thế, nắm bắt cơ hội giễu cợt: “Cây dù của cậu không lớn, ngược lại giọng cậu rất là lớn… Auch!”
Bên eo liền bị đầu nhọn của dù đâm một cái.
Trình Tu lấy lại cây dù, cất vào giá treo, nhỏ giọng lầm bầm: “Tui biết tui hay cằn nhằn, anh còn không nhìn xem người ta là có bao nhiêu tình cảm, còn chúng ta có bao nhiêu tình cảm? Tui đây đi đón anh là đã rất nể tình rồi, anh còn đứng ở đó mặt mũi thể diện cũng không cần.”
“Vâng vâng, cảm ơn anh Trình Tu.”
Đới Tiêu nhún vai, khom lưng đem đống sơn và ống nhựa đem đi cất gọn, rồi chào hỏi với Hà Ngạn, anh trở về phòng mình thay quần áo.
Trải qua một cuộc ầm ĩ như vậy, làm bầu không khí thân mật cũng bị phá vỡ. Trịnh Phi Loan có chút không nỡ, nhưng trước tiên cũng chỉ có thể chào một tiếng rồi rời đi. Hắn vừa ra khỏi phòng khách, Trình Tu liền bước tới, đẩy Hà Ngạn xem xét: “Chuyện gì đã xảy ra, sao mắt cậu đều đỏ hết vậy? Anh ta bắt nạt cậu?”
“Không có.” – Hà Ngạn quẹt mặt – “Là do tôi suy nghĩ nhiều quá thôi.”
Trình Tu vẫn không yên tâm: “Thật sự không có chuyện gì sao?”
“Ừm.”
Trình Tu tỉ mỉ quan sát một vòng thấy trên bàn có khay trà gừng, còn có tách trà có người đã uống qua, đánh giá một lúc liền nói: “Trà này là làm cho cậu…mềm lòng?”
Trình Tu cứ nghĩ rằng Hà Ngạn sẽ trực tiếp phủ nhận nhưng mà Hà Ngạn ôm lấy đầu gối, rất nghiêm túc hỏi lại cậu: “Thế nào mới được xem như là mềm lòng?”
“Ờ thì, nói cách khác…” – Trình Tu suy nghĩ một chút, rồi lấy một ví dụ thực tế – “Anh ta bây giờ đang muốn đưa cậu quay về Uyên Giang, cậu sẽ đồng ý hả?”
Hà Ngạn lắc đầu: “Anh ta ở bên cạnh tôi, tôi không còn cảm thấy chán ghét nữa. Thế nhưng, tôi cũng không muốn cùng anh ta quay trở lại.”
Vậy là vẫn còn cứng, chưa có tính là quá mềm lòng.
Trình Tu thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy chúng ta lùi thêm một ví dụ nữa, nếu như anh ta vẫn tiếp tục sống ở đây, anh ta nói muốn cùng cậu sống hết quãng đời còn lại như bây giờ, cậu sẽ đồng ý chứ?”
“Cả quãng đời sao…”
Hà Ngạn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn chằm chằm ngón chân đang lộ ra khỏi thảm len, nhẹ giọng nói: “Anh ấy là một Alpha, kiến thức rộng rãi, dã tâm rất lớn, đứng ở trên đỉnh cao lâu như vậy, luôn là hô mưa gọi gió. Anh ấy sớm đã quen với điều ấy, sẽ không cam lòng cả đời ở tại tiệm bánh Cranberry này đâu. Chờ những thú vị mới mẻ này qua đi, anh ấy cũng sẽ lại quay về quỹ đạo trước kia mà thôi.”
“Vậy là, cậu đang…chờ anh ta hết hứng thú với cậu sao?” – Trình Tu cực kỳ kinh ngạc.
Hà Ngạn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cười ôn hòa với Trình Tu: “Độ khớp tín tức tố của tôi và anh ấy đã thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, sớm muộn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Tôi nghĩ chỉ cần anh ấy mới vừa hứng thú, sẽ bảo anh ấy quay trở về. Bây giờ trong lòng anh ấy vẫn không bỏ tôi xuống được, vẫn còn băn khoăn nên vẫn sẽ cùng tôi dây dưa. Nếu để cho anh ấy ở lại đây thêm một thời gian, đợi anh ấy hội ngộ được, nhớ những chốn phồn hoa bên ngoài, sau đó chính mình…Chính mình tự ra đi, có lẽ anh ấy sẽ không quay đầu lại lần nữa phải không?”
Trình Tu càng nghe càng khiếp sợ: “Cậu thật sự hi vọng như thế?”
“Ừm, thật sự.”
“Vậy sao tôi cứ có cảm giác, cậu giống như…giống như đang nghĩ một đằng làm một nẻo vậy?” – Trình Tu dí sát vào Hà Ngạn, luôn cảm giác nụ cười của cậu có chút thẫn thờ khó phát hiện.
Hà Ngạn bật cười ra tiếng: “Cậu có biết rằng, mỗi khi cậu ai oán Đới Tiêu cũng là nghĩ một đằng làm một nẻo chứ.”
Này mà giống nhau sao?!
Trình Tu nội tâm gào to ‘Cái này liên quan gì đến chuyện của cậu chứ’, Trình Tu đang định dõng dạc đính chính biện hộ cho bản thân thì phát hiện trong câu nói của Hà Ngạn có một chữ không đúng: “Chờ đã —— cậu vừa nói ‘cũng’?”
Hà Ngạn: “Hả?”
Trình Tu thay cậu lặp lại một lần nữa: “Chính cậu vừa nói: ‘cũng là nghĩ một đằng làm một nẻo’ đó.”
Hà Ngạn sững sờ, thần sắc có chút cứng ngắc.
Nhưng rồi cậu rất nhanh khôi phục lại bình thường, tay đẩy đẩy vai Trình Tu một cái, giả vờ tức giận nói: “Là cậu để ý bắt bẻ, còn không cho người khác nói nhầm sao?”
Ở bên ngoài hành lang của phòng khách, Trịnh Phi Loan dựa vào vách tường, không tiếng động mà mỉm cười.
Hắn không phải cố ý nghe trộm, tại vì tính tình Trình Tu quá hấp tấp nóng vội, không chờ hắn đi xa đã quấn lấy Hà Ngạn hỏi đông hỏi tây, mạnh mẽ kéo chân hắn dừng lại. Mà việc hắn đứng lại nghe lén sự việc này cũng đem đến cho hắn đả kích không hề nhỏ: Chính bản thân hắn đang chậm rãi thân cận với tâm tình của Hà Ngạn, dùng thời gian để tan chảy trái tim Hà Ngạn. Nhưng hắn không nghĩ rằng Hà Ngạn cũng đang dùng thời để chờ hết tiêu tan đi nhiệt tình.
Nhưng mà… nhưng mà Hà Ngạn à, e rằng em đã đánh giá thấp quyết tâm của anh rồi.
Làm thế nào mà anh có thể từ bỏ em đây?
Cho dù tín tức tố đã không còn phù hợp nữa, anh vẫn muốn Omega của anh chỉ có một mình em.
–
Trời tạnh mưa, cảm giác mát mẻ cũng theo trận mưa ấy mà trôi qua, tiết trời lại trở hầm nóng, trả lại mùa hè oi bức cho Lạc Đàm trấn.
Một cái chớp mắt đã qua tới tháng sáu, nắng nóng hung mãnh như hổ dữ, tiệm Cranberry treo lên một băng rôn quảng cáo mới “Thức uống giải tỏa nắng nóng hè”. Có hương vị việt quất, phúc bồn tử và trà xanh, còn có nước ép trái cây tươi, kem ly phủ hạnh nhân hay là bánh ngọt kèm trà ô long. Ba ông chủ của khách sạn Thanh Quả chính là được hưởng thụ ưu đãi VIP. Mỗi ngày, sau khi Hà Ngạn ngủ trưa dậy, lúc cậu mở tủ lạnh phòng khách sẽ luôn luôn có đầy đủ ba ly nước có logo của tiệm Cranberry.
Hà Ngạn chọn ngẫu nhiên một ly, lấy ống hút đâm xuyên, nước vừa hút vào miệng mang theo hương bị ngọt ngọt, mát lạnh.
Tâm lý của cậu càng lúc càng không hiểu được.
Đã được nửa năm rồi nhưng Trịnh Phi Loan một chút dấu hiệu muốn rời đi cũng không có, hoàn toàn tập trung vào công việc kinh doanh tiệm bánh Cranberry, như thể anh ấy đang dự định kinh doanh lâu dài. Mấy hôm trước, có ngồi tán gẫu tâm sự, Trình Phi Loan còn đề cập tới kế hoạch thu đông cho nửa năm còn lại. Anh ấy dự định sẽ thêm bánh hoa quế và bánh nếp đậu đỏ* vào thực đơn và thêm vài đồ uống nóng kèm theo. Thậm chí anh ấy còn nghiên cứu sang tận hè sang năm, nói muốn thanh đổi diện mạo mới, không thể lặp lại giống năm nay được.
*Bánh hoa quế: là loại ánh ngọt có vị tươi mới rất hấp dẫn, món bánh này có lịch sử khoảng 300 năm, tương truyền từ thời nhà Minh. Nguyên liệu bao gồm bột gạo nếp, đường và mật hoa quế. Hành có từng note bánh này ở chương 25 luôn á >w< (Trái) Còn bánh đậu đỏ: là một loại bánh phổ biến ở phía nam Trung Quốc. Các nguyên liệu làm ra nó bao gồm đậu đỏ, đường và bột gạo. (Phải)
Sang năm…
Nhìn bộ dáng của anh ta như vậy, thật sự anh ấy tính định cư ở Lạc Đàm luôn sao?
Hà Ngạn nằm lười trên nệm chiếu, hai tay nâng lên ôm hai má của mình, mặt mũi lộ vẻ ưu sầu. Linh Lan ngồi ở phía đối diện, đang ôm con gà bông, học theo búp bê lật đật mà nghiêng nghiêng ngả ngả. Hà Ngạn khều khều lòng bàn chân của con gái hỏi: “Linh Lan ơi, anh ta không đi, ba con mình nên làm gì đây?”
“A nha.”
Linh Lan thấy nhột nhột, lập tức rút lại chân, thân thể mất cân bằng mà bật ngửa ra sau, đảo mình lộn cù mèo.
–
Côn trùng rất dễ sinh sôi vào mùa hè mà khách sạn lại còn nằm ven sông, phiền càng thêm nhiều.
Vào một sáng sớm nọ, Trịnh Phi Loan rửa mặt, thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài đi làm. Anh vừa mới bước tới cầu thang, cánh cửa đối diện đột nhiên bật mở. Hà Ngạn mặt mũi trắng bệch lao ra, vừa nhìn thấy anh liền giống như thấy cọng cỏ cứu mạng, thê thảm la: “Phi… Phi Loan!!”
“Làm sao vậy?!”
Trịnh Phi Loan tưởng rằng có chuyện đại sự sắp tận diệt tới nơi, một tay chống lan can, nhảy xuống, vững vàng tiếp đất. Đến khi anh chạy tới, lao vào phòng, nhìn theo phương hướng Hà Ngạn chỉ, anh hoàn toàn bị thứ mình nhìn thấy chọc cho bật cười —— bên cái đèn ngủ có một con bọ cánh cứng chao đảo rơi xuống, nó to ước chừng khoảng quả hạt dẻ, vỏ ngoài đen bóng loáng, con bọ đang nghiêng mình bò đi chỗ khác.
Trịnh Phi Loan quay đầu lại hỏi: “Em sợ nó sao?”
Hà Ngạn nhìn cũng không dám nhìn, che mắt núp sau cánh cửa, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh bắt, bắt nó đi!”
Trịnh Phi Loan im lặng nở nụ cười, đi rút lấy hai tờ khăn giấy, đem bọc con bọ cánh cứng ấy lại, đưa con bọ thả ra ngoài khách sạn. Hà Ngạn vừa qua một trận kinh hãi mà run cầm cập, nhìn chằm chằm vào tay Trịnh Phi Loan, cậu lùi lại thêm năm bước, chỉ sợ con bọ cánh cứng có thể đột phá vòng vây bay ra ngoài.
Trịnh Phi Loan thấy như vậy, không hiểu sao trong lòng liền nổi lên một ý đồ xấu muốn trêu ghẹo Hà Ngạn một chút.
Trịnh Phi Loan thả con bọ ra ngoài, nhưng tay trái vẫn cố ý nắm chặt, giấu ở phía sau lưng, làm bộ như tay mình vẫn còn đang nắm giữ cái gì đó. Anh đi đến trước mặt Hà Ngạn, thừa dịp cậu đang buông lỏng cảnh giác mà đột nhiên anh đưa tay đến trước mặt Hà Ngạn, làm bộ làm tịch đang thả con bọ bay ra ngoài.
“A a a a!”
Chát!
Omega sợ hãi đến cực điểm mà hét lớn, giơ tay vung lên liền quạt cho anh một cái tát.
Trịnh Phi Loan che bên mặt, bị đánh liền nhận lỗi: “Anh…anh chỉ giỡn chút thôi.”
Nói xong chậm rãi mở lòng bàn tay ra, bên trong không hề có con gì. Hà Ngạn sợ hú hồn hú vía, thở hồng hộc mà trừng anh, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Bất thình lình, cậu liền lao đến đánh đấm túi bụi, âm thanh càng lúc càng vang.
Giữa trưa, bên mặt của Trịnh Phi Loan sưng vù.
Cho đến tận ban đêm, ánh mắt của Hà Ngạn nhìn anh vẫn còn mang theo hận.
Trưa ngày thứ hai đi làm, Trịnh Phi Loan đã làm xong công tác chuẩn bị quỳ xuống tạ tội —— hôm qua anh sống chết nghĩ rằng chắc chắn mình ăn nhầm phải gan hùm mật báo rồi, mới dám trêu ghẹo đùa giỡn Hà Ngạn. Oán hận của Hà Ngạn vẫn chưa tiêu tan, mà vì thế mà không cho anh ở lại đây nữa thì nỗ lực suốt nửa năm của anh, thật sự là vì cái chuyện cười nhây này chôn vùi luôn.
May mắn là Hà Ngạn mặt lạnh lùng, cắn môi, vẫn cho anh thêm một ngày.
Ý thức của Trịnh Phi Loan lại cường liệt sinh ra mối nguy cơ, sợ ngày nào đó tâm tình Hà Ngạn không tốt, sẽ lôi nợ cũ này ra tính sổ. Sợ không an ổn được lâu dài, anh liền muốn đề cử việc gia hạn ở lại đến cuối năm luôn.
Hà Ngạn chớp chớp đôi mắt, nhìn thấu tâm tư của anh mà nói: “Chính anh đã nói, mỗi lần chỉ là một ngày là đủ rồi, anh sợ nếu cho anh nhiều hơn sẽ ảnh hưởng đến tính tự kiềm chế của mình.”
“Ây…”
Trịnh Phi Loan rơi xuống cái hố do chính mình tự đào, thống khổ vạn phần: “Anh cảm thấy, anh…đã tự chấp hành tốt kỷ luật.”
“Thật không?” – Tiếng nói Hà Ngạn lạnh lùng – “Tốt là bao gồm việc dám lấy sâu ra hù tôi hửm?”
Trịnh Phi Loan cúi đầu: “Anh sai rồi.”
“Này.”
Hà Ngạn đưa trả cho Trịnh Phi Loan chứng minh nhân dân, cằm hơi nâng cao, trưng ra bộ dáng không thể đàm phán.
Trình Tu là người ngoài cuộc bên ngoài đứng xem chuyện vui, cậu ngồi trên ghế sofa cười đến bật ngửa. Lục Bá Lục đang trong lồng ngực của cậu cũng chịu ảnh hưởng mà lớp mỡ bụng cũng rung theo từng trận cười của Trình Tu.
–
Trịnh Phi Loan thất bại trở về, tâm trạng thất vọng đi làm ở tiệm bánh Cranberry.
Khách hàng đến mua, tay thì làm cà phê mà đầu óc lại mất tập trung. Lúc nhớ đến khuôn mặt tuấn tú của Hà Ngạn, lúc cảm thấy bộ dáng giận dỗi thù dai của cậu lại rất đáng yêu, lúc lại nhớ đến thời điểm may mắn lúc ấy được tận mắt quan sát căn phòng ngủ ấm áp của hai người họ, mọi thứ đều khiến anh ngóng trông.
Anh nhớ…
Chiếc giường ấy màu trắng sữa, phía trên giường có rất nhiều gấu bông nào hổ bông, gà béo, hà mã đầu bự hay lộc sừng mai hoa,… Ngoài trừ đồ chơi còn có một thảm lông cừu cùng vài chồng quần áo trẻ nhỏ, màu sắc của chung đều thanh nhã, tươi tắn.
Trong không khí tràn ngập hương vị tín tức tố Omega rất nhạt, đấy không phải là loại mà anh thích nhất, chỉ là loại hình Omega III thôi.
Chính là tín tức tố bây giờ của Hà Ngạn.
Ngoài hương vị của Omega còn có mùi sữa thơm của Linh Lan, chúng hòa quyện lại với nhau, thấm vào ruột gan của anh, anh phảng phất cảm thấy như được đôi tay của trẻ nhỏ mơn trớn khắp khuôn mặt của mình.
Vân vân.
Tay Trịnh Phi Loan run lên, nước sôi trong bình trào ra ngoài.
Anh nhận ra một chi tiết nhỏ nhưng rất quan trọng: căn phòng không có mùi của Alpha. Một căn phòng ngủ rất chỉnh tề, dù là bất kì vật dụng nào, đều không hề có vấn vương mùi của Alpha —— chứng tỏ mọi thứ không giống Hà Ngạn từng nói trước đây là cậu cùng ở chung với Đới Tiêu.
Này là chính cậu ấy sinh hoạt một mình mỗi ngày.
Giữa anh và Hà Ngạn, từ đầu đến cuối không hề tồn tại cái gọi là người thứ ba.
Trịnh Phi Loan vui mừng khôn xiết, dòng máu khắp người như đang sôi trào, khối đá đè trên ngực anh bấy lâu như có một cây búa đã đập nó nát tan. Đỉnh đầu luôn mù mịt sương khói cũng được gió thổi bay, rẽ mây mà nhìn thấy ánh mặt trời, tinh thần đều sảng khoái.
Có rất nhiều thứ mà anh không dám đối diện trực tiếp, bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại, thấy mọi thứ đều vô cùng sáng suốt.
Đới Tiêu và Hà Ngạn từ đó đến nay không hề có ám muội, không phải sao?
Suốt nửa năm này, anh thật sự có thấy sự săn sóc ân cần của Đới Tiêu dành cho Hà Ngạn, nhưng sự săn sóc ấy lại giống như là cửa bạn bè quan tâm lẫn nhau, không phải là sự săn sóc từ một Alpha đang theo đuổi Omgea. Nếu gạt đi tâm đố kỵ mà quan sát thì mọi cử chỉ ở chung giữa hai người đều không có vượt qua giới hạn.
Nếu nói về quan hệ gần gũi thì cái tên ồn ào miệng lưỡi như pháo nổ Trình Tu với Đới Tiêu còn thân mật hơn.
Hoặc điều đơn giản nhất, nếu như Đới Tiêu và Hà Ngạn đang ở cùng nhau, chỉ bằng dục vọng chiếm hữu của Alpha thì đã sớm đem anh đá đến bầu trời mười vạn dặm nào đó. Làm sao sẽ ngồi ngoài xem chuyện không quản, còn tùy ý anh theo đuổi Hà Ngạn hơn nửa năm?
Người trong cuộc chưa rõ người ngoài cuộc đã tỏ.
Anh thực sự đã quá hồ đồ rồi, cục diện minh bạch rõ ràng như vậy mà đều không nhìn nhận ra.
–
Biết được sự thật Hà Ngạn vẫn độc thân khiến tâm tình suốt buổi trưa Trịnh Phi Loan rất sung sướng nhưng anh cũng không ngờ, tin tức bất ngờ này cũng làm tiềm thức ác tâm trong anh thức tỉnh. Một Omega hấp dẫn, nhu nhược lại chỉ sống một mình, cậu như một con cừu béo bở mọng nước, khiến cho con sói đói ngủ say phải ngứa ngáy hàm rằng.
Nửa đêm cùng ngày, khách sạn xảy ra chuyện.