Phu Nhân Của Giáo Chủ

Chương 10



Chiếc xe ngựa lắc lư đi về phía kinh thành của Bắc quốc. Sở dĩ bọn họ phải dùng xe ngựa vì muốn giả dạng thương nhân để tiện việc ra vào cổng thành và cũng vì uyển Uyển mang thai nên Trầm Thiên cứ một mực bắt hắn cùng nàng ngồi xe ngựa còn huynh ấy thì cưỡi ngựa đi theo phía sau.
Dọc hai bên đường là những cành cây khô khẳng khiu trơ trọi, thời tiết ngày một lạnh. Tuy hiện tại là mùa xuân,thế nhưng Bắc Quốc không những không ấm áp, không rực rỡ cỏ hoa như Triệu Quốc,trong không khí mang theo một chút se lạnh. Suốt con đường, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy vài cành lộc non và những chùm hoa, mang theo sắc thái của mùa xuân. Cỗ xe ngựa khá đơn giản , là loại xe ngựa mà các thương nhân hay dùng cho gia quyến của họ trong các chuyến buôn dài . Tử Ni được phân phó đánh xe ngựa, còn Uyển Uyển và Vô Tình vào vai một cặp vợ chồng son thế nên dĩ nhiên phải cùng ở trong xe ngựa.

Vô Tình cố chuyên tâm vào cuốn binh thư trong tay, nhưng hắn không tự chủ liếc nhìn sang bên cạnh. Vô Tình cảm nhận được càng đến gần kinh thành Bắc Quốc, Uyển Uyển càng ngày càng trở nên kỳ lạ. Nàng thường run lên bần bật với những cảnh sắc bọn họ đi qua, thỉnh thoảng còn thất thần. Uyển Uyển bây giờ đang ngủ, trán nàng ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt vì bị ác mộng dày vò. Lúc trước, nàng chỉ thường gọi tên nam nhân kia và rơi lệ trong khi ngủ nhưng nay có vẻ như luôn bị hành hạ vì ác mộng.
- Hạo vương gia…xin chàng đừng buông tay ta ra…xin chàng…Uyển Uyển ngồi bật dậy tay cố với vào không trung như muốn bắt lấy thứ gì phía trước mặt, lệ ướt hết toàn bộ khuôn mặt nàng nhưng đôi mắt vẵn nhắm nghiền….
- Hu…hu…hu..Nàng vẫn ngồi đó khóc thút thít như một đứa trẻ khiến đôi mày Vô Tình nhíu chặt, mà cuốn binh thư hằng ngày hắn hằng nâng niu nay đang bị bắn nắm chặt như muốn nghiền nát chúng ra.
- Chủ nhân…đừng khóc đừng khóc …mọi việc qua rồi…qua cả rồi… Tử Ni ở phía ngoài xông vào bên trong xe ngựa ôm lấy Uyển Uyển trấn an nàng.
- Đừng rời bỏ ta…xin chàng…đừng buông tay ra….hức…hức..Nàng vẫn nức nở trong ác mộng, đôi mắt nhắm nghiền, đôi tay nàng ngày một quơ loạn hơn trước. Vô Tình đưa tay lên bắt lấy tay nàng, đôi tay quơ loạn kia như tìm được thứ muốn tìm nắm thật chặt không buông ra.
- Đã lâu rồi giáo chủ không như vậy…cứ tưởng thời gian lâu vậy hẳn nàng ấy đã quên, thật không thể ngờ….Tử Ni thở dài nói. Khi mới trở về cùng cố giáo chủ, nàng thường hay bị ác mộng hành hạ hàng đêm. Nhưng đã rất lâu rồi nàng không tự hành hạ mình trong mơ thế nữa, chỉ khẽ rơi lệ cùng gọi Hạo vương kia.

Nếu như lúc trước chỉ là nghi ngờ thì nay Tử Ni dường như dám chắc suy đoán của mình. Hèn gì mà trước lúc lâm chung Cố giáo chủ đã đặn dò bà phải tìm cho nàng ta một phu quân có thể địch với toàn thiên hạ. Bởi nếu so về binh lực Bắc Quốc hùng mạnh nhất trong bốn quốc gia, so về giàu có thì chỉ thua mỗi Thổ Quốc một chút. Với thế lực hùng hậu nhường ấy nếu muốn đối đầu với toàn bộ Bắc quốc chỉ e rằng phải có bản lĩnh định lại toàn thiên hạ.
Tâm tình của Vô Tình ngày một hỗn loạn, hắn biết nam nhân kia hẳn có liên quan đến Bắc Quốc nay, chỉ nhìn thái độ kia của nàng cũng khiến hắn đoán ra được. Là nàng bị nam nhân kia rũ bỏ sao ? Khi biết trong tâm nàng vẫn luôn níu giữ hình ảnh một nam nhân khác, dù kẻ ấy đã nhẫn tâm rũ bỏ nàng. Khẽ nghiến răng dằn xuống tức giận trong lòng Vô Tình toát ra sự lạnh lẽo khiến kẻ khác khiếp sợ.
Triệu Quốc là một nước nói lớn thì không quá lớn , nói nhỏ thì quả thật không nhỏ. Nhưng lại là một nước được thiên nhiên hết sức ưu đãi thế nên thường xuyên bị các nước khác xem như một món mồi ngon. Dĩ nhiên một nước có binh lực lớn như Bắc Quốc không thể ngoại lệ.
Trầm Thiên là một tướng tài của Triệu Quốc, hắn có thể bày trận pháp dùng ít đánh nhiều. Cũng nhờ thế mà cho đến giờ bọn họ mới bảo vệ được biên cương. Thế nhưng không thể duy trì việc đó mãi nên Trầm Thiên đã nghĩ ra một diệu kế. Đó chính là tấn công quốc khố của quân địch, không có tiền… bọn họ sẽ phải nhịn xuống một thời gian dài không đi xâm lăng nước khác….
Có thể nói nhiệm vụ lần này của bọn họ, nói khó thì thật khó…vì trộm quốc khố…đâu dễ dàng….Nói dễ cũng thật dễ, bởi chẳng ai có thể ngờ bọn họ lại tính đến việc khó có khả năng thực hiện đến vậy.

Xe ngựa ruốt cuộc cũng vào đến kinh thành Bắc Quốc, khác xa với cảnh sắc bên ngoài thành. Trong thành không khí có vẻ ấm áp hơn rất nhiều, nhà cửa san sát nhau, phồn hoa, náo nhiệt. Nếu so với Triệu quốc có khi còn vượt trội hơn vài phần.
Khi họ cùng nhau vào thành Uyển Uyển và Tử Ni đi đâu đó mất dạng, chỉ dặn lại sẽ nhanh chóng lấy được bản đồ hoàng cung. Chẳng biết họ lấy bản đồ kia ở dâu ra mà bọn họ thực sự thuận lợi đột nhập hoàng cung Bắc quốc.
Hoàng cung Bắc quốc lộng lẫy xao hoa, dù thường xuyên ra vào hoàng cung của Triệu Quốc, Vô Tình vẫn có chút cháng ngợp vì vẻ rực rỡ của nó. Hoa cỏ nơi đây toàn là kỳ trân dị thảo hiếm lạ, những phiếm đá những viên gạch đều mang nét tỷ mỉ tinh tế riêng. Dọc các hành lang đều điểm một vài bức phù điêu chạm khắc tinh tế bằng ngọc thạch. Đang lơ đãng ngắm nhìn sự lộng lẫy của hoàng cung Bắc Quốc thì Vô Tình bỗng nhiên bị kéo sát vào một góc khuất của một hòn giả sơn.
- Suỵt…Uyển Uyển chớp đôi mắt ra hiệu cho hắn nép sát vào nàng để tránh tốp cấm vệ quân kia phát hiện. Vô Tình thân hình trở nên cứng ngắc, hắn và nàng hiện thời đang dựa sát vào nhau khiến cho hắn cảm thấy không chút thoải mái gì.


Bình Luận (0)
Comment