Lục địa năm 2020 là vương quốc của giới giải trí. Xu thế thần tượng càng ngày càng mạnh khiến cho con người chú trọng vẻ bề ngoài đến mức gần như chỉ cần bạn không có nhan sắc thì sẽ không có bạn. Người bình thường đã như vậy thì không cần nhắc đến giới nghệ sĩ và diễn viên. Những minh tinh ấy chỉ cần có gương mặt xinh đẹp thì dù có là bình hoa thì vẫn được ưu ái. Nhưng càng lên cao thì càng té đau không có năng lực thì sẽ bị vùi dập sa đọa, thực tế luôn tàn nhẫn như thế.
Vân Hi năm nay đã hai mươi tuổi, ảnh hậu của giới showbiz Hoa Việt. Cô là cô nhi không có cha mẹ nhưng đổi lại cô có một gương mặt rất xinh đẹp điểm nhấn chính là một con mắt màu xanh sẫm của biển cùng bên mắt khác là màu hổ phách.
Vân Hi bước chân vào giới giải trí khi cô mười lăm tuổi, tính đến nay đã lăn lộn được năm năm. Từ một cô bé chỉ có gương mặt dần dần leo lên đỉnh cao danh vọng Vân Hi cũng từ đó kiêu ngạo. Đến hôm nay sự kiêu ngạo đó chỉ còn là quá khứ vì trên đời này sẽ vĩnh viễn không còn ảnh hậu Vân Hi nữa.
...
"Trợ lý La, lịch tối nay là gì?"
Trong chiếc xe BMW đen sành điệu một giọng nói lười nhác vang lên. Trợ lý nhỏ vừa mới được gọi tên hiểu ý mà tường thuật lại lịch trình làm việc của Vân Hi.
"Tối nay, chị Hi có một buổi tiệc rượu ở cao ốc Lâm Viên do Lâm tổng mời."
"Lâm tổng? Tên đào hoa Lâm Chí Khanh?"
Vân Hi nhíu mày, tay chống cằm nhìn thẳng vào trợ lý của mình. Cô trợ lý nhỏ bị nhìn như vậy có chút sợ sệt, nhưng cô bé theo Vân Hi đã lâu nên dường như hiểu ra Vân Hi không thích bữa tiệc này, chỉ còn cách nhắc nhở.
"Chị Hi, bữa tiệc này có rất nhiều minh tinh nổi tiếng và nhà đầu tư lớn. Chị không thể không đi như vậy là không nể mặt Lâm gia."
Vân Hi hơi ngửa đầu về sau cười khẽ: "Chị đâu có nói là không đi đâu."
Cô bé trợ lí nghe vậy thở phào một hơi, gương mặt nhỏ nở nụ cười tươi tắn kêu tài xế lái xe đi.
Phía sau Vân Hi tựa người vào thành ghế hai mắt hơi nhắm lại nghe bản nhạc du dương trong xe. Cô bước vào giới giải trí này cũng xem như có nhân khí cao. Ra mắt được năm năm thì có liên tiếp hai năm giựt giải ảnh hậu, minh tinh bây giờ đa số là ngưỡng mộ đi theo con đường của cô. Không biết từ lúc nào Vân Hi hình thành bản tính kiêu ngạo như vậy.
Vì sao cô bị cho là kiêu ngạo á? Tất nhiên là vì cô chẳng nể mặt một ai hết. Sở hữu một gương mặt khuynh quốc khuynh thành nên hầu như Vân Hi luôn bị nhà đầu tư ám chỉ "quy tắc ngầm" chỉ là cô không bao giờ chấp nhận hoặc tìm cách trốn thoát.
Cái bản chất phía sau của những màn ảnh cô rõ ràng hơn ai hết nhưng cô không chấp nhận được nó. Chính vì thế người ghét cô còn nhiều hơn người thích cô.
Vân Hi khẽ mỉm cười, dù sao thì cô đã đạt được danh vọng mình muốn rồi. Nhìn từng tòa nhà cao chọc trời lướt qua cửa kính xe Vân Hi không hiểu sao bất an trong lòng. Giống như thật muốn hoàn thành mọi việc ở hiện tại mà chẳng hiểu lí do.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu vào bảy giờ tối. Hào nhoáng sa hoa đến mức lãng phí. Tụ tập đầy đủ ngôi sao nổi tiếng của giới cùng với các tư bản hạng nhất trong nước. Tiếng ồn ào của nhạc nhẹ vang lên bên tai, những cô gái một thân dạ phục lắc lư eo tìm mục tiêu cho mình, tiếng nói cười rôm rả.
Vân Hi ngồi trong một góc khuất của buổi tiệc. Một số người đến bắt chuyện với cô cười qua loa rồi rời đi. Mọi việc thật bình thường cho đến khi cô rời khỏi nơi đó.
...
Hôm nay trời thật âm u, từng gợn mây đen che lấp ánh sáng khiến cả thành phố A chìm vào bóng tối. Mưa rơi tí tách dần dần lớn hơn nữa, trên đường chẳng còn mấy người xe qua lại. Nếu nó như thường ngày thì có lẽ đã có người để ý trong một con hẻm cô gái chật vật một thân bùn đất cố gắng chạy thoát kẻ phía sau.
Chiếc váy đuôi cá màu lam nhạt bị xé rách tà lấm lem máu. Mái tóc dài bị ướt mưa làm bết lại che mất một bên mặt chỉ lộ ra một bên mắt màu xanh lam xinh đẹp đang hốt hoảng. Vân Hi từ nhỏ đã khổ vô cùng nhưng trong kí ức của cô cô chưa bao giờ đau như vậy. Cuộc sống cô tuy khó khăn nhưng chưa bao giờ chật vật như vậy. Đến lúc này trong đầu Vân Hi chỉ còn duy nhất một chữ chạy, chạy thoát kẻ phía sau, chạy thoát nổi kinh hoàng này.
Như đã nhìn thấy được ánh sáng Vân Hi cố gắng thoát khỏi con hẻm... Nhưng hết thảy đã trễ, phía sau bị giật mạnh làm cô mất thăng bằng ngã ngửa. Ánh sáng lạnh ngắt lóe lên một con dao không chút lưu tình xuyên qua người con gái nhỏ. Hết thảy đã chấm dứt trước mắt Vân Hi không còn bất cứ thứ gì nữa ngoại trừ một màu đen trắng. Trong đầu bất giác chạy qua một dòng chữ mình thực sự chết rồi.
"Xin chào chủ nhân may mắn của dòng thời gian lưu nghịch."
Phía trong bóng tối vô tận một giọng nói vang vội khiến Vân Hi hốt hoảng: "Nơi này là đâu? Không phải... Không phải mình chết rồi hả?"
"Chủ nhân, cô đã chết rồi đó." Giọng nói đó lại vang lên.
Vân Hi hoang mang lần thứ nhất: "Khoan... Khoan đã. Nếu đã chết sao còn nghe được? Mà lúc nãy tôi là bị đâm một phát đó sau giờ méo thấy đau?"
Nghe thấy cô hỏi ai đó cười khúc khích: "Chủ nhân là người may mắn của dòng thời gian lưu nghịch. Chủ nhân có muốn sống không?"
Vân Hi hoang mang lần thứ hai: "Cái gì mà thời gian lưu nghịch?"
"Tức là Vân Hi cô là người được dòng thời gian lưu nghịch lựa chọn, cô có cơ hội sống lại. Nhưng. Sống lại cũng có cái giá của nó, cô có chấp nhận thử thách hay không?"
Giọng nói nghiêm túc vang lên mang theo một tầng vô hình áp lực. Vân Hi đang phân vân suy tư giữa nên sống hay nên chết? Ừm hỏi thừa. Tất nhiên là sống rồi.
Vân Hi kiên định: "Sống. Dù sao cũng nhất định phải sống."
"Ưm được rồi. Từ giờ chủ nhân cứ gọi tôi là mini time còn bây giờ tạm biệt chủ nhân."
Mini time nói xong cũng là lúc Vân Hi chính thức nhắm mắt. Không mong thuận lợi chỉ mong sống lại là được rồi.