Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Chương 69

Editor: Đào Hi Hà

Beta: Rydie

Ngô Nghiên nhìn trái nhìn phải, không có ai.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, thế nhưng cô ta đã lấy điện thoại ra chụp lại. Lần đầu tiên làm loại chuyện này, trong lòng ít nhiều có chút bất an.

Sau khi Tần Ngữ trở về cũng không phát hiện ra gì, cô ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trở lại lớp chín.

Bạn ngồi cùng bàn của Ngô Nghiên thấy cô ta mất tập trung, thò đầu qua hỏi "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Ngô Nghiên lấy lại tinh thần, lắc đầu.

Đang lúc tan học, học sinh trong phòng đang đùa giỡn ầm ĩ, âm thanh có chút ồn.

Giây tiếp theo cả lớp bỗng nhiên yên tĩnh.

Ngô Nghiên tưởng chủ nhiệm lớp đến, không tự giác mà nhìn thoáng qua cửa sau lớp, vì cửa sau gần cầu thang.

Vừa nhìn đã không thể thu ánh mắt về.

Cửa sau đúng thật là có một người đang đứng. Dáng người thẳng tắp, một đôi mắt phượng, ngũ quan thanh thoát, có loại cảm giác bồng bột của thiếu niên.

"Là Nguỵ Tử Hàng đó..."

Vài bạn học nữ bên cạnh Ngô Nghiên nhỏ giọng nói, nhịn không được mà liên tục nhìn qua.

"Thật đẹp trai, mình cảm thấy cùng với Từ Diêu Quang không phân cao thấp, liệu vị trí hotboy có cần phải xem xét lại không?"

"Cậu ta tìm ai vậy?"

"..."

Lứa tuổi này luôn có cảm giác tò mò trời sinh đối với người khác giới. Đặc biệt là hotboy cực kì nổi tiếng như Nguỵ Tử Hàng, ở trong lòng học sinh luôn mang một loại cảm giác thần bí.

Cho dù biết thành tích học tập của cậu ta không tốt, nhưng những bạn học sinh nữ đó vẫn như tre già măng mọc.

Cậu ta tới trường trung học số một, yên phận được hơn mười ngày, ở ký túc xá trường. Nghe nói chỗ tầng lầu cậu ta ở, buổi tối không có âm thanh quá ồn ào nào dám phát ra.

Không gây ra chuyện gì lớn, thế nhưng vẫn rất nổi trên diễn đàn trường Teiba.

Bất kể là ở góc nào trong trường đều có người chú ý đến cậu ta.

Lâm Tư Nhiên đang ôm poster của Ngôn Tích gặm, thấy được người đang dựa vào cửa kia liền không khỏi chọc chọc Tần Nhiễm "Nhiễm Nhiễm, có phải anh ta đến tìm cậu không?"

Lúc mới vừa quen Tần Nhiễm, nhờ phúc của cô mà Lâm Tư Nhiên đã được đàn em hotboy Nguỵ đưa về.

Tần Nhiễm đang dựa vào tường, miệng còn ngậm kẹo que, theo ánh mắt của cô ấy nhìn thoáng ra bên ngoài, sờ sờ mũi "Đúng rồi."

Lâm Tư Nhiên đứng lên, nhường chỗ cho cô ra ngoài.

Ngoài cửa, Nguỵ Tử Hàng đứng thẳng người.

Ánh mắt nhìn chằm chằm tay phải của cô "Chị Nhiễm, ai làm đây?"

Cậu ta xin nghỉ mấy ngày, vừa trở về đã nghe thấy người ta kể chuyện của Tần Nhiễm, liền đi tới lớp chín.

"Hứa Thận", Tần Nhiễm cười cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, "Rốt cuộc cũng cho tôi cơ hội tống được thằng đó vào."

"Thằng kia gặp Minh Nguyệt?", Nguỵ Tử Hàng híp mắt, lại nhỏ giọng chửi, "Mẹ, sao không để em gặp được thằng nhãi đó chứ!"

"Tôi đánh nó thảm lắm," Tần Nhiễm cắn kẹo que cười, "đánh luôn phần của cậu rồi."

"Vậy là được rồi," Nguỵ Tử Hàng nghĩ nghĩ, lại nhíu mũi, có chút không đồng ý "Kể cả muốn tống thằng kia đi vào cũng đâu cần làm liên lụy đến tay chị. Tay của chị quý hơn so với cái mạng hèn của nó nhiều."

"Không sao, tôi có chừng mực," Tần Nhiễm vỗ vai cậu, "Yên tâm."

"Chị mà để cho ông nội của em nhìn thấy..." Nguỵ Tử Hàng lầm bầm một câu rồi dừng lại, "Được rồi, em phải về lớp. Em ở lớp ba, có chuyện gì thì cứ gọi cho em."

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, những người khác không nghe thấy được.

Có điều, cũng không thể thiếu một trận bàn tán.

Một đường Tần Nhiễm về chỗ ngồi đều chịu cái nhìn chăm chú của mọi người.

Trong lớp vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Tiết tự học buổi tối.

Trong lớp không có mấy người.

Hầu như một nửa các bạn nam đều không ở đây.

"Hôm nay là trận chung kết Cửu Châu Du, bọn họ đều đi nhà WC xem phát sóng trực tiếp."

2

Lâm Tư Nhiên nói cho Tần Nhiễm, "Chính là cái trò chơi lần trước cậu chơi, OST Dương thần quá đẹp! Hôm trước cầm bốn Sát tiến vào trận chung kết. Đêm nay nếu có thể thắng YKT, anh ấy sẽ giành được chức vô địch cả nước!"

Cửu Châu Du, game thẻ bài đẩy trụ nổi tiếng toàn cầu.

Lâm Tư Nhiên không quá biết chơi, nhưng cũng không cản trở cô ấy đi hóng hớt. Bầu không khí đó thật sự rất thu hút.

Tần Nhiễm chống tay trên sách, cười cười "Ừ, bọn họ có thể."

"Đúng rồi Nhiễm Nhiễm, bản thảo diễn thuyết chúng mình đã viết xong tương đối rồi. Trưa mai ở tòa nhà tổng hợp, cậu có muốn đi chuẩn bị một chút không?" Lâm Tư Nhiên lấy notebook ra hỏi cô.

Tần Nhiễm nghĩ nghĩ, "Sáng mai cậu cho mình đọc qua một chút là được."

Nói xong cô lại cầm bút chép bài thi tiếng Anh của Lâm Tư Nhiên.

Ngô Nghiên đang thu lại bài thi tiếng Anh phát lúc trưa, nghe được cuộc trò chuyện của hai người, không khỏi liếc Tần Nhiễm một cái. Thấy Tần Nhiễm lại đang chép bài thi, không kiên nhẫn mở miệng: "Thu bài".

Tần Nhiễm liếc cô ta một cái, sau đó chậm rì rì mà chép cho xong đáp án cuối cùng mới đưa bài thi cho cô ta.

**

Giữa trưa ngày tiếp theo, Tần Nhiễm đến phòng y tế đổi thuốc.

Trình Tuyển đang gọi điện thoại, thấy cô đến còn sửng sốt trong chớp mắt.

Lục Chiếu Ảnh đưa một bạn học nữ ra ngoài, cũng thò đầu qua cười, "Tần Tiểu Nhiễm, hôm nay em đổi phong cách, đẹp".

Tần Nhiễm hôm nay mặc một cái áo thun rộng. Không phải loại màu trắng lạnh mà cô hay mặc lúc trước.

Chất liệu vải rất mềm, màu đỏ hoa hồng, nhẹ nhàng bay bay. Vạt áo hơi dài,cách đầu gối 10cm, thêu hoa nhỏ màu trắng làm đường viền.

Ngày thường cô chỉ mặc hai màu trắng đen đối lập, màu sắc già dặn vậy cũng bị cô mặc ra cá tính riêng, vẫn rất đẹp.

Ngẫu nhiên đổi sang mặc một màu sắc khác càng đẹp đến chói mắt.

Màu đỏ hoa hồng này khiến cho cô trông đẹp diễm lệ, nổi bật lên làn da trắng như tuyết.

Quần jean màu đen khiến cho đôi chân nhìn rõ vừa dài vừa thẳng. Thật ra cũng chỉ là quần áo đơn giản, không hoa lệ, thế mà được cô mặc vào lại mang đến cảm giác cà lơ phất phơ.

"Ừm," Tần Nhiễm đến ghế ngồi, "Giữa trưa có buổi diễn thuyết, phải đi lên bán mặt, quần áo là của Lâm Tư Nhiên".

Lâm Tư Nhiên ghét bỏ đồng phục của cô, bắt cô phải thay quần áo. Còn đòi trang điểm cho cô, cái sau đã bị cô phản đối mãnh liệt.

Trình Tuyển hôm nay rất ít nói, chỉ chậm rì rì đổi thuốc cho cô.

Có thể nguyên nhân là do trên tay cô không còn chảy máu nữa.

Tần Nhiễm vốn không muốn đi thuyết trình, chỉ nghĩ đến việc có nhiều người như vậy ngồi dưới xem cô thôi đã cảm thấy nóng nảy.

Cô dùng dằng hồi lâu ở phòng y tế mới chịu đi đến tòa nhà tổng hợp.

Cô gần như là canh giờ mà đến. Hội trường bậc thang quả nhiên rất đông đúc, lớn lớn bé bé gần hai trăm người, đủ loại âm thanh cãi cọ ầm ĩ.

Tất cả mọi người ở đây đều rất hồi hộp. Buổi này có thể xem như buổi diễn thuyết cấp tỉnh, nếu lấy được giải thưởng có thể ghi vào sơ yếu lý lịch, về sau có thể dùng khi điền nguyện vọng hoặc đăng ký gì khác.

Bên cạnh còn có hai phóng viên tin tức đang khiêng camera ghi hình.

Sáng nay, Lâm Tư Nhiên đã đưa tài liệu cho Tần Nhiễm xem. Tần Nhiễm đã xem qua hết tất cả một lần, bản thảo thuyết trình cô cũng xem kỹ thêm vài lần.

Vị trí của đám người Lâm Tư Nhiên ở hàng thứ tư, Tần Nhiễm liếc mắt một cái liền nhìn thấy, đặt túi xuống vị trí ghế bọn họ chừa cho cô, "Tớ đi vệ sinh."

Đối với loại chuyện này, Tần Nhiễm không hề có một chút cảm giác căng thẳng nào.

Đi vệ sinh một chuyến trở về.

Thứ tự buổi diễn thuyết cũng đã được rút thăm quyết định.

Lâm Tư Nhiên rút được lá thăm có thứ tự thường thường, không có lợi, vị trí thứ tư.

Tần Nhiễm ngồi xuống, hắng giọng, mở túi lấy bản thảo ra, định chuẩn bị xem lại vài lần nữa thì phát hiện bản thảo thuyết trình và USB không thấy.
Bình Luận (0)
Comment