Phu Nhân Ta Là Hoàng Thượng

Chương 1

Có lẽ nỗi đau khổ nhất của mỗi người là không được sống với chính bản thân mình, một nữ nhi nhưng lại sống cuộc đời một nam tử đó là điều phi lý. Khi Vua băng hà vì bệnh nặng, nhưng vì không có thái tử lên đăng cơ mà Hoàng hậu lại vừa hạ sinh một hài tử. Đứa trẻ sinh ra đã không còn được nhìn thấy cha thật là bất hạnh. Hoàng hậu ôm tiểu bảo bảo vào lòng vỗ về, khóc lóc.

Triều đình tranh ngôi đoạt quyền vì muốn hưởng vinh hoa phú quý chốn phồn vinh. Bí thế Hoàng hậu cũng chẳng còn cách nào đành lên thiết triều, nhưng lại nhận sự chỉ trích phản đối:" Thân là nữ nhi thì sao có thể tham gia vào việc quốc gia đại sự hơn nữa đây lại còn là Hoàng hậu, Người là chủ hậu cung thì sao có thể lên bàn việc nước".

Hoàng hậu cũng vì bất đắc dĩ không sinh được thái tử kế ngôi nhưng Người trước giờ luôn lo lắng chuyện đại sự quốc gia, ngậm ngùi nói dối văn võ bá quan rằng hài tử mà nàng sinh ra là thái tử nhưng vì còn nhỏ nên không thiết triều được. Đứa con mà Hoàng hậu sinh ra là một tiểu công chúa vô cùng xinh đẹp, hay cho câu:" Hồng nhan bạc mệnh" rất hợp với tình cảnh trước mắt. Văn võ bá quan không còn gì đối đáp lại và Hoàng hậu vẫn tiếp tục lên triều thay Hoàng thượng mặc dù biết đó là điều đó là nghịch lý.

Năm tháng trôi qua, Thái tử chăm chỉ luyện tập võ nghệ, tối đọc sách luyện văn. Miệt mài nhiều năm cuối cùng cũng thành tài thật lấy làm hãnh diện cho người làm mẫu thân. Mẫu hậu Người cũng đã tuổi già sức yếu, không thiết triều được, có lẽ đã đến lúc tân Hoàng thượng thiết triều.


Ngày đăng cơ, Thái hậu( tức Hoàng hậu năm xưa) đến gặp tân Vương, công công bên ngoài báo:" Thái hậu nương nương giá đáo".

Tất cả mọi người trong tẩm điện đều quỳ xuống cung nghênh Người. Người nhẹ nhàng bước tới, dáng vẻ oai phong của người Hoàng tộc, phẫy nhẹ tay:" Các ngươi lui ra hết cả đi".

Thái hậu đến bên Hoàng thượng nắm lấy tay Người nói:" Hoan nhi, mẫu thân càng nhìn con lúc này lại càng thương con hơn, con vì xã tắc mà phải sống cuộc sống như một nam tử thật không công bằng mẫu thân ước giá như con không sinh ra trong Hoàng tộc để con có được cuộc sống của chính mình. Nhưng cơ sự đã rồi, triều đình không thể bỏ bê, nay trông cậy vào phận nữ nhi con à".

Hoàng thượng thấy cũng ngại hơn phần nào:" Mẫu thân nói vậy không đúng, con là nam nhi mà sao mẫu thân lại nói con là nữ chẳng phải Người sinh ra con hay sao?". Thái hậu buồn bực xen lẫn tự hào.

Lễ đăng cơ long trọng có mặt đầy đủ các quan lại không thiếu một ai. Hoàng thượng bước vào đại điện dáng vẻ uy nghi khoác trên người bộ long bào bước tới gần ngai vàng.


Khi vừa ngồi vào ngai, nhìn dáng vẻ của một cô nương ngồi trên ngai khoác trên người bộ long bào thật lấy làm anh tuấn. Các chúng thần đầu quỳ xuống:" Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế". Sở Hoan nở nụ cười tâm đắc trong lòng nghĩ:" Cuối cùng thì ta cũng được kế vị của cha, cuối cùng thì tất cả mọi người cũng chịu coi ta là nam nhi rồi".

Cuộc sống diễn ra rất tốt đẹp, Hoàng thượng ngày nào cũng thiết triều không một ngày vắng, Người sinh ra trong Hoàng tộc lớn lên giỏi cả văn lẫn võ nhan sắc tuyệt trần. Khuôn mặt Người đầy đặn ánh mắt nếu chỉ nhìn thôi thì đã nói lên vẻ thanh thoát thục nữ, râu én mày ngày càng càng nhìn càng thấy giống một tiên nữ hạ phàm chỉ tiếc là mọi người đều nhìn với con mắt trong dáng vẻ một vị nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.

Hoàng thượng là một "mỹ nam" của kinh thành, danh tiếng đồn thổi khắp nơi bởi nhan sắc Người. Mỗi khi cầm binh ra trận Người phải che đi khuôn mặt nữ nhân và luôn tìm mọi cách che giấu sự thật.

Có lẽ vai diễn của Sở Hoan vô cùng thành công bởi ai cũng nghĩ Người là bậc thượng tiên là con rồng cháu phượng gia thế uy nghi. Người trước giờ chưa từng trang điểm, mặc y phục nữ nhân, không đụng tới việc nhà mà ngược lại chỉ biết sớm tối luyện sinh pháp lo chuyện quốc gia đại sự tính khí càng ngày càng giống nam nhân. Không ai có thể nghi ngờ dung mạo "hoa thẹn liễu hờn" của Người là nữ nhân. Nhưng cứ mỗi lần thiết triều thì các văn võ đều dâng tấu mong Hoàng thượng sớm sắc phong Hoàng hậu sẽ có người làm chủ hậu cung và sớm sinh thái tử.


Chuyện đến tai Thái hậu, Người cũng khó mà giải quyết bởi Sở Hoan của Người là nữ nhi các quan lại nói đã nói vậy cớ chẳng phải làm Hoàng thượng khó xử sao. Thái hậu đến tẩm cung Hoàng thượng thăm Người nhưng cũng có chuyện cần nói với Người.

Thái hậu bước xuống kiệu vẻ đẹp Người thu hút ánh mắt của bao người, đó là vị Hoàng hậu năm xưa được Tiên Đế sủng ái nhất bà là người phục nữ phúc đức luôn có nhân hậu, khoan dung.

Bước tới cửa Thía hậu phẩy tay:" Các ngươi lui xuống hết đi"-" Dạ" chúng nô tỳ đáp. Thái hậu đễn bên Hoàng thượng:" Hoan nhi à, cực cho con quá, con đã phải chịu nhiều ức uất mà ta chỉ ngồi trên ghế cao nhìn ta thấy ta thật tàn nhẫn".

Bình Luận (0)
Comment