Phu Nhân Tại Thượng: Vợ Yêu Không Dễ Đụng

Chương 22


Vũ Hàn Nguyệt đột nhiên nhận ra có việc chưa thông báo cho người bác này biết nên trước lúc rời đi liền vội vàng nói ra:" À, về phần cổ phần của cháu ở NNV thì cháu đã chuyển giao cho Hạ Xuyên rồi!".
Phó Mặc Nam chau mày nghi ngờ quyết định này của cô mà hỏi lại:" Chuyển cho Hạ Xuyên? Thằng bé đang không ở Thành Đô lại còn rất nhỏ, con nhắm ổn hay không đây!?".
Cô cười nhẹ rồi đáp lại người bác này, trong lời nói không hề có sự đắn đo mà cũng chẳng lưỡng lự đối với hành động lần này của bản thân:" Bác yên tâm.

Mặc dù đứng dưới tên của Hạ Xuyên nhưng nó chỉ có hiệu lực khi cháu mất đi hoặc tự nguyện từ chức rời khỏi công ty mà thôi.

Một khi cháu vẫn còn ở đó thì quyền nắm giữ và điều hành vẫn nằm trong tay cháu!!".
Nghe được câu nói này của cô, tâm trạng ông ta mới thấy an tâm thoải mái hơn.

Ông thật sự lo lắng cho mỗi quyết định và tương lai sau này của người cháu cũng như của Vũ gia.

Sợ hãi vì nếu chỉ cần sai một bước nhỏ thì mọi chuyện sẽ khó bề giải quyết được.

Ông ta hướng lên phía Vũ Hàn Nguyệt, chính là nhìn cô lớn lên và trưởng thành từng ngày ngay dưới mắt mình.

Bèn dặn dò kĩ càng:" Con nhớ làm việc vừa phải thôi.

Vạn nhất có chuyện gì thì đừng tự mình xử lý hết, nói với ta rồi cùng nhau bàn tính!".
Đối với cô thì Phó Mặc Nam cũng pà một người rất quan trọng, cô chưa từng ngờ hoặc bất cứ điều gì mà hết mực tin tưởng ông.

Nhìn tới ông bằng một ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng cất giọng:" Con biết rồi mà".

Ông im lặng một lúc và cuối cùng đã nói ra những lời từ tận đáy lòng mình.

Ông không muốn nhìn thấy bất kì một mối nguy hiểm hay bi kịch diễn ra với những người thân mà ông hết mực yêu thương.

Sợ sẽ chẳng thể nào chấp nhận được thêm cú sốc nào nữa...
- Tiểu Nguyệt à! Con hãy cố gắng lên, còn rất nhiều thứ chờ đợi.

Ta không biết tương lai sau này rồi sẽ tươi sáng và tốt đẹp hay là u ám đau thương nhưng ta chỉ mong con biết một điều đó là nếu mệt mỏi quá thì đừng làm gì nữa, trở về đây an nhàn trải qua ngày tháng yên bình.

Mặc dù ta chỉ là bác nhưng ta thật sự xem con như con gái ruột của mình...
Vũ Hàn Nguyệt vội ôm lấy ông, cả cơ thể dường như đang run lên.

Cho dù tính cách có mạnh mẽ đến nhường nào thì khi nghe những lời nói chân thành thì cũng trở nên mềm yếu.

Khoé mắt có chút ướt, đỏ lên, nước mắt lưng tròng như muốn rơi.

Đó không phải là nước mắt của sự yếu đuối mà là kết tinh của tình yêu gia đình đúng nghĩa.
- Con biết mà, trong lòng con người cũng như một người cha vậy.

Chắc chắn con sẽ bảo vệ bản thân, bảo vệ tất cả thật tốt mà...!Khi mọi thứ đã không còn nguy nan thì con sẽ quay trở lại thôi.
Cô gạt đi những giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má, ánh sáng kiên định nắm chặt bàn tay mà nhìn ra bầu trời ngoài kia.

Không ngần ngại bước tới trước cửa, quay đầu nhìn lấy Phó Mặc Nam cười lên rạng rỡ:" Chẳng qua thời điểm này còn nhiều việc lắm, tiểu Thiên còn đang ở Đế Đô.

Con cần nhanh chóng đến đó không thể để đợi lâu được.

Nhưng sẽ không sao đâu!".
- Được.

Nhớ phải bảo trọng, bên đây đã có ta lo rồi!!
- Cảm ơn nha! Cha!
Sau đó vị thiếu nữ xinh đẹp này rảo bước rời khỏi.

Để người bác này lần đầu tiên được nghe tiếng "cha" từ cô miệng cười ngây ngốc ngồi trên ghế.

Diệp Uyên nhìn một màn tình thâm này lại xem phản ứng của ông chồng liền đưa tay che miệng cười vui vẻ theo.


Bóng dáng cô cứ vậy mà khuất dần, chẳng bao lâu liền biến thành khỏi tầm mắt.

Mà hai người vẫn ngồi tại đó mặc cho thời gian cứ dần trôi qua, đồng hồ trên tường vẫn cứ theo trình tự mà quay tích tắc tích tắc.
...----------------...
Ngay khi về tới biệt phủ của Vũ gia, Vũ Hàn Nguyệt nằm lên giường một tiếng "phịch", nhìn vào vòng tay cỏ bốn lá rồi lại ôm vào lồng ngực thầm nghĩ rằng:
Thật tốt, đúng như lời của bác gái Sênh Miên đã nói.

Thật may mắn làm sao!! Có lẽ nên hết mình vì những điều tốt đẹp nhất...
Cô cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ say sưa, sắc mặt cũng hồng hào tươi sáng hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Bên phía Ithilt sau khi chào hỏi bố mẹ xong liền tới phòng của Vũ Hàn Nguyệt.

Gõ cửa nhưng không thấy đáp lại nên đã khẽ mở cửa, tiến vô bên trong.

Nhìn thấy tiểu thư đang ngủ liền tới gần, đưa hai tay ra kéo chăn lên đắp cho cô, cầm lấy điều khiển điều hoà chỉnh tới 20°C, nhiệt độ thích hợp vì bên ngoài nắng hơi lớn, khá nóng.

Sau lại từng bước nhỏ rời khỏi, đóng thật từ từ cánh cửa phòng.
Nữ trợ lý này di chuyển tới căn nhà của hai con hổ, Đại Bạch và Đại Hắc cũng rất nhiệt tình mừng rỡ khi thấy cô ấy.

Vẫy đuôi chạy lại gần, Ithilt xoa đầu rồi từ trong tủ cầm ra miếng thịt bò còn đỏ tươi rói cho chúng ăn.

Nhai trông ngon vô cùng, ăn xong liếm mép còn dính chút máu.

Ithilt mở nước vô bể tắm, đợi khi mực nước lên tới vạch xanh được đánh dấu liền vặn vòi lại.

Hai con vật này nhảy ào uống làm nước bắn lên ướt cả đồ của nữ nhân này.

Như bình thường sẽ bóp nữa tắm lên người và cọ rửa sạch sẽ lông và chân cho chúng.


Rồi rửa sạch lại bằng nước, lúc này một nữ quản gia khác tới phụ giúp, đưa khắn bông to lau qua và thấm nước từ lông hổ nhỏ dễ thương.

Cuối cùng là dùng máy sấy sấy và đưa vô chuồng sưởi ấm.
Một lúc sau sau khi vệ sinh tắm rửa cho Đại Bạch và Đại Hắc xong thì Ithilt đi đầu, hai con hổ lon ton đi theo phía sau tới khu kiểm tra thú cưng.

Ở đây có bác sĩ riêng chuyên khám định kì hai lần một tháng vào giữa tháng và cuối tháng.

Lần này sức khỏe của hai chú đều chẳng vấn đề gì, lại còn bất ngờ có thu hoạch lớn.

Vậy mà Đại Bạch lại có mang rồi, đã được hơn ba tuần.

Chắc hẳn Vũ Hàn Nguyệt sẽ mừng lắm khi nghe tin này, cũng không biết liệu sanh ra tụi nóc sẽ có màu như thế nào nữa đây!!
Ithilt lại dắt thú cưng yêu thích của gia chủ về căn phòng kính kia, sờ bụng Đại Bạch nói:" Đại Bạch a Đại Bạch.

Em vậy mà lại có thai! Sau này phải cẩn trọng trong ăn uống đi lại rồi!!".
Còn quay ra phía Đại Hắc căn dặn:" Vợ mi có bảo bảo rồi thì không được rủ đi chạy nhảy lung tung đâu nha!"
Một trợ lý hoàn hảo sẽ chẳng mấy lần nghỉ ngơi khi công việc chưa dứt, cô ấy cẩn thận dặn dò nhà bếp khi mua thức ăn cho chúng phải chú trọng đến dinh dưỡng và tránh các loại vi khuẩn có hại.

Lại kêu người tới thay nước uống, nệm đang dùng cũng như dán các đầu nhọn có trong phòng để đảm bảo an toàn, tránh va chạm sẽ tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment