Ngọc Diệp đã lường trước được Quán Phong có nhiều hơn một người vợ, nhưng nàng không ngờ lại nhiều đến thế này.
Trong căn phòng này dài cả thước, ghế gỗ xếp dài từ dưới bục đến gần tận cửa, mỗi bên xếp cả ba dãy ghế. Các vị phu nhân ngồi chật kín. Những đứa nhỏ thì ríu rít bên họ như những chú chim nhỏ. Đây đúng là con đàn cháu đống trong truyền thuyết. Trước nhiều người như vậy, nàng không khỏi ngỡ ngàng.
Một vị phu nhân ngồi ở hàng ghế đầu cất tiếng nói đầu tiên, sau này nàng biết được vị này tên là Lệ phu nhân.
"Ây da, cuối cùng ta đã gặp được vị tiên nữ nổi danh gần đây rồi. Muội muội đừng ngại nhé, sớm muộn gì thì đều là người nhà cả thôi!".
Lệ phu nhân giả lả hệt như mấy bà diễn viên phản diện nàng hay thấy trên phim, ăn mặc thì loè loẹt, xa hoa.
Quán Phong hắng giọng.
"Hôm nay ta dẫn Ngọc Diệp đến đây ra mắt các nàng. Lệ Nhi à, nàng có nhất thiết phải đem tất cả tì nữ thông phòng của ta đến đây không?" - Ánh mắt hắn nhìn vị Lệ phu nhân kia đầy vẻ nghiêm khắc, rồi quay sang nàng, bỗng chốc hoá dịu dàng - "Ta có tổng cộng 8 vị phu nhân, có 3 người đã mất. Hiện tại ở đây còn 5 người: Lệ phu nhân, Giai phu nhân, Thẩm phu nhân, Đặng phu nhân và Liễu phu nhân. Lệ phu nhân là người đang quản lý các công việc ở hậu viện, sau này sẽ là người phụ giúp nàng cai quản nơi đây".
Mặt nàng không giấu nổi vẻ đần ra. Nói thực là nàng bị sốc. Làm sao hắn có thể có nhiều vợ, nhiều con như thế này được chứ?
Nàng không kịp nhìn vẻ mặt các vị phu nhân bên dưới đang méo xệch.
"Thành chủ, ngài định cho cô ta làm chính thất phu nhân sao?" - Vị Giai phu nhân đó đang lớn tiếng phản đối.
"Đúng vậy, ngày lành tháng tốt đã định. Đại hôn sẽ nhanh chóng được cử hành" - Hắn nói đầy dứt khoát.
Vẻ mặt hắn giống như không gì có thể lay chuyển được. Ngọc Diệp vẫn đang ngồi đó, đếm mấy đứa nhóc đang chạy giỡn qua lại trước mặt. Hình như là 7 đứa con trai và 5 cô con gái.
Nàng thật sự choáng váng.
Lúc trở ra khỏi đó, nàng vẫn cứ như người mất hồn vậy. Nếu biết trước như vậy, nàng đã sớm bám lấy Thiên Dịch, thà chết không buông.
"Ta biết chuyện này có thể khiến nàng không vui..." - Hắn nói khi kéo nàng đang lững thững phía sau.
"Chàng nói đi" - Nàng đang cực kỳ cố gắng để tỏ ra bao dung.
"Sau đại hôn của chúng ta, ta sẽ đón Hoa Nguyệt về làm thiếp".
Ngọc Diệp tròn mắt nhìn hắn. Hình như nàng quên mất thoả thuận với hắn là nếu muốn đón nàng về, hắn không được phép nạp thêm thiếp thất nữa.
Nàng giật tay ra khỏi tay hắn.
"Không, ta không cho phép!" - Nàng cáu kỉnh nói.
"Ta cũng không phải đang hỏi ý kiến của nàng. Ta sẽ đón Hoa Nguyệt về, đó là điều chắc chắn".
Lồng ngực nàng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy. Nàng cảm thấy tức giận đến nghẹt cả thở.
Phùng Quán Phong liền hạ mình dỗ dành nàng.
"Hoa Nguyệt đã vì ta vì Kinh Châu thành này mà bán thân đi tiếp khách. Ta không thể để nàng ấy sống cả đời trong Tuý Tiên Lâu được".
Hắn nói vậy, nàng có thể hiểu. Nhưng mà... nhưng mà...
Tại sao nàng lại lựa chọn đi trên con đường này chứ? Nàng không thích như vậy một chút nào cả.
Tại sao hắn không thể giống như trong các cuốn tiểu thuyết, có ít vợ con hoặc vì nàng mà sống một vợ một chồng thôi chứ? Tại sao nàng lại phải gánh chịu hết những điều này?
"Đời này ta chỉ mắc nợ một người, đó là Hoa Nguyệt. Nàng cho ta trả hết món nợ này thôi, rồi ta sẽ chỉ toàn tâm toàn ý với nàng".
Hắn nói, giọng như khẩn nài. Hắn không muốn để mất nàng, mà hắn cũng không thể phụ Hoa Nguyệt.
Ngọc Diệp thở dài. Đằng nào hắn đã có nhiều thê thiếp như thế, nếu không lấy thêm một người thì có thể giảm bớt gánh nặng cho nàng hay sao? Con đường này là do nàng tự chọn lấy.
"Được, nhưng lần này phải là lần cuối!" - Nàng cảnh cáo.
"Nàng yên tâm, ta xin thề từ đây trở về sau nếu ta sủng hạnh bất kỳ ai khác hay lấy thêm thê tử, con cái của ta sẽ không nhìn mặt ta!".
Hắn đã như vậy rồi. Nàng còn biết nói sao đây? Chỉ đành toại nguyện cho hắn.
Phùng Quán Phong có vẻ rất vui mừng, hắn hôn chụt lên má nàng một cái.
"Ta đã an bài cho nàng một tẩm cung có vị trí đẹp nhất, trang hoàng lộng lẫy cho nàng rồi. Chỗ đó nằm ngay sau chính điện của ta, lúc nào nàng cũng có thể đến thăm ta. Châu Hoàn, ngươi đưa tiểu thư về cung nghỉ ngơi giúp ta".
Nàng cũng cảm thấy bản thân cần được nghỉ ngơi. Hôm nay là một ngày dài, có nhiều chuyện cảm thấy không sao nuốt trôi nổi.
Lúc nàng đi ngang qua cổng cung thì gặp một đám người đang kêu gào ở ngoài. Rất đông.
"Bọn họ làm gì ở đó vậy?" - Nàng hỏi Châu Hoàn.
"Tiểu thư, bọn họ là muốn đưa thưa kiện. Ở Kinh Châu Thành này, Tri phủ đại nhân không có quyền hạn gì mấy, đa số các tranh chấp đều sẽ do người quan lại ở trong cung giải quyết".
Nàng kinh ngạc.
"Ở đây mà cũng có quan sao?".
Châu Hoàn gật đầu.
"Thành của chúng ta hoàn toàn có thể được coi là một nước nhỏ, có quân đội riêng, có luật pháp riêng, và cũng được sứ thần các nước diện kiến. Gần đây, chiến sự liên miên nên...".
"Công chúa! Công chúa!" - Bỗng nàng nhìn thấy một người phụ nữ kích động gào lên, mặc cho lính canh đang chặn lao trước người bà ta - "Công chúa, công chúa!".
Nàng nhìn lại, bỗng thấy gương mặt người đàn bà đó rất quen. Bà ta cứ nhìn thẳng vào mặt nàng mà gào thét.
Ngọc Diệp run rẩy. Lẽ nào nàng đã thấy bà ta trong giấc mơ? Giấc mơ đó thật sự là một đoạn ký ức của thân thể này?
"Tiểu thư, cô quen bà ta sao?" - A Tú hỏi - "Hình như bà ta đang gọi cô đó".
Nàng chột dạ.
"Không, ta không quen bà ta. Chúng ta mau về cung thôi".
Nàng cố gắng ra khỏi đó nhanh nhất có thể.
Xem ra đây là sự thực, sự thực mà nàng luôn cố né tránh. Nó là sự thực. Hôm nay đã có người nhận ra cái thân thể này của nàng rồi.
Quãng thời gian tươi đẹp của nàng và Quán Phong qua nhanh đến vậy ư?
Nếu hắn phát hiện ra...
"Tiểu thư!".
Nàng mơ hồ đến mức vấp phải bệ cửa cũng không biết. Đầu gối của nàng bị nện xuống nền đá đau nhói. May là có Châu Hoàn và A Tú ở đó đỡ nàng dậy.
"Cô có làm sao không? Cô mà có chuyện gì chắc Thành chủ đánh em chết mất!" - Châu Hoàn cuống quýt.
Nàng bật cười, hoá ra Châu Hoàn sốt sắng thế là do sợ bị đánh ư?
"Yên tâm, ta sẽ không nói với Quán Phong đâu. Chắc chỉ bị bầm chút xíu thôi, không sao!".
Nói vậy thì Châu Hoàn mới chịu thở phào một cái.
Nàng được đưa đến cung Bảo Hoa, đúng là được bày trí vô cùng đẹp, còn đẹp hơn tẩm phòng của nàng ở biệt viện nữa. Ngoài sân muôn hoa đua nở, còn có ao hồ, đình ngắm cảnh. Nhưng nàng chẳng có tâm trạng mà nhìn ngắm.
Hắn hận cô công chúa đó, với nhà vua như thế nào, lẽ nào nàng lại không biết sao? Hắn mà biết thì chắc chỉ sợ không gϊếŧ được nàng thôi.
Không được, nàng gần như đoán trước được kết cục của việc này rồi.
Nàng phải rời xa hắn thật sao?
"Tiểu thư, cô có điều gì bất an sao?" - A Tú dường như đã nhận ra tâm trạng bất ổn của nàng.
"Em nói xem, có cách nào để trói buộc một nam nhân không? Làm sao để khiến một người không thể rời xa mình?".
"Tiểu thư, người còn phải hỏi việc này sao? Dĩ nhiên là sinh cho hắn một đứa con là cách trói buộc dễ nhất rồi. Nhưng mà, Thành chủ thương cô như thế, cô còn cần gì phải nghĩ ngợi nhiều nữa chứ?".
Đứa con? Đây là cách tự cổ chí kim phụ nữ luôn xài, và ở thời hiện đại cũng cho thấy đây là cách làm hiệu quả.
Tuy nhiên, cũng là một cách hạ nhục bản thân. Nàng không làm thế được. Trước khi quá muộn, nàng nghĩ mình nên rời khỏi đây thì tốt hơn.
"A Tú, em không cần dọn đồ cho ta nữa".
A Tú ngẩn ra.
"Chúng ta sẽ không ở lại đây" - Nàng giải thích.
Đằng nào thì nàng cũng không đối phó được với năm vị phu nhân kia của hắn, rời đi với hắn với nàng đều sẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
"Cô muốn đi đâu?" - Châu Hoàn hoang mang cực độ.
"Chắc ta và A Tú sẽ về Ung Châu Thành. Em cứ ở lại đây đi!".
Cả A Tú và Châu Hoàn đều bàng hoàng, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không chờ bọn họ hiểu chuyện, nàng tự động xách tay nải lên vai rời đi. A Tú vội vàng đuổi theo.
Khi nàng chạy được đến chỗ cổng thành thì gặp Phùng Quán Phong, mặt nàng nghệch ra. Chưa hết, kế bên hắn là...
"Hoa Nguyệt?" - A Tú nói nhỏ trong miệng nhưng nàng đã nghe thấy.
Nhanh như vậy sao? Hắn thậm chí còn không đợi nàng đi khỏi để đón Hoa Nguyệt cô nương của hắn trở về đây.