Mùa đông trôi qua, mùa xuân sắp đến. Nghe có vẻ buồn cười, nhưng người nhàn hạ nhất trong cung có vẻ như là nàng. Có ai mà không biết nàng tiên nữ nổi danh Kinh Châu thành đã hoàn toàn bị thất sủng đâu cơ chứ? Bây giờ đến cả đám nha hoàn cũng coi nàng như người cùng đẳng cấp rồi. Thanh Linh cung theo đó mà chướng khí, lạnh lẽo theo. Gia nô đều đã đi hết, chỉ còn Châu Hoàn và A Tú còn ở bên cạnh nàng. Bọn họ biết nàng dễ tính nên cũng lâu lâu mới có mặt hầu hạ, chủ yếu chỉ xuất hiện để dọn dẹp qua loa là chính.
Giao thừa sắp đến. Hoa Nguyệt dường như đã làm thay tất cả công việc của một chính thất phu nhân giúp nàng, bao gồm cùng hắn đi đạp thanh, tảo mộ, đi bái phật, cầu bình an. Nàng cũng thật phục nàng ta, mang theo cái bụng to như thế mà làm bao nhiêu thứ chuyện, cho thấy sức khoẻ của nàng ta cũng không hề kém.
Lễ lộc, châu bảo, vải vóc, bổng lộc đều phân ra một ít. Chỉ riêng cung của nàng, cứ đường hoàng như thế bị lãng quên. Không sao, của hồi môn của nàng vẫn còn, nàng chưa chết đói được. Chỉ là mỗi khi đi dạo quanh Kinh Châu cung rộng lớn đều đã trang hoàng lộng lẫy, nào là pháo, nào là đèn lồng treo rợp, những cây hoa mai đỏ cũng đang he hé nở những nụ đầu tiên báo hiệu đông tan xuân về, riêng cung nàng vẫn cứ heo hắt, lạnh lùng.
May mắn dạo này có Liễu phu nhân hay đến chơi, nàng cũng coi như đỡ được phần nào cô đơn. Mỗi vị phu nhân trong cung này làm việc gì cũng đều có mục đích gì đó, chỉ riêng Liễu phu nhân là còn có dáng vẻ của một người chân thành.
Nàng ta đang đắc sủng, vận khí lên như diều gặp gió. Vàng ngọc đeo trên người đều lấp lánh toả sáng đi với nàng đúng là tương phản lên sự bần hàn.
"Muội muội không định khiến Thành chủ thay tâm đổi ý nữa sao? Cho dù trong lòng có không thích cũng không nên thẳng thắn bày tỏ ra như vậy, đời muội còn dài, khiến Thành chủ mất lòng, ta chỉ sợ muội sẽ thiệt thân thôi!".
Liễu phu nhân là người duy nhất trong cung này không giả lả gọi nàng là tỷ tỷ.
Bọn họ đã cùng nhau chơi cờ, thưởng trà từ trưa đến tận chiều. Tài nghệ của nàng đối với môn nghệ thuật hắc não này chỉ nằm ở mức tệ và nông cạn. May là Liễu tỷ tỷ cũng không phải hạng tinh thông gì.
"Tỷ tỷ, ta đối với Thành chủ thật sự đã hết duyên nợ rồi. Nếu tâm của ngài đã không đặt ở nơi ta, mà tâm của ta cũng đã không còn đặt ở nơi ngài ấy, hà tất ta phải ép bản thân cưỡng cầu. Trái lại, bị thất sủng, rời xa thị phi đối với ta cũng không hoàn toàn là một chuyện xấu".
Không hiểu vì sao, Liễu phu nhân rất hay đến đây khuyên giải nàng hàn gắn với hắn. Làm như vậy thì có lợi gì cho nàng ta nhỉ? Nàng nghĩ mãi mà không ra.
Đương lúc chơi cờ thì có người gọi đến, báo Hoa Nguyệt phu nhân trở dạ.
Trong những dịp trọng đại như vậy, muốn tránh mặt là một chuyện không thể, nên nàng chỉ còn cách đi theo Liễu phu nhân đến Bảo Hoa cung mà thôi.
Bọn họ đã được coi là những người đến trễ nhất ở đây, vì khi nàng đến đã thấy Bảo Hoa cung rợp kín người.
Thành chủ đại nhân cứ đi đi lại lại trước mặt nàng, làm nàng không biết có nên làm cụt hứng hắn bằng một cái chào không. May là Liễu phu nhân đã đi trước nhún một cái xuống trước mặt hắn nên nàng chỉ việc làm theo.
Hắn chả để tâm, dường như đang rất nóng lòng chờ đợi. Lòng nàng như có một hòn đá to đè nặng khi trông thấy hắn như thế.
Biết được tâm trạng mình không ổn định, Ngọc Diệp đã cố gắng kiếm một chỗ khuất tầm nhìn nhất có thể để chờ đợi. Nàng nấp sau người Đông Du.
Hắn dường như đọc được ý nghĩ của nàng, càng đứng che khuất. Mắt nàng dán chặt lên người của Thành chủ. Nàng có cảm giác, hình như mình chẳng hiểu gì về hắn.
"Đông Du, ta còn chưa kịp nói với ngài lời cảm ơn đã đưa mẹ con ta về cung...".
Từ sau dạo đó nàng không còn thấy hắn nhiều như trước nữa.
"Phu nhân quá lời. Đó là bổn phận của tiểu nhân".
Nàng bỗng tò mò.
"Hôm đó... hôm đó... Thành chủ có đi lại như vậy không?".
Nàng biết nàng hão huyền rồi. Nhưng nàng vẫn muốn hỏi. Trong lòng nàng vẫn có chút hi vọng hắn chẳng qua chỉ bị hận thù che mờ mắt. Hắn vẫn phải có tình cảm với nàng mà, đúng chứ? Hoặc không, thì với Bảo Bảo...
Đông Du hình như có thở dài một hơi. Hắn có hơi ngại nói cho nàng biết.
"Hôm đó, Thành chủ có đến...".
Nàng bỗng thấy mừng rỡ.
"Nhưng chỉ hỏi một câu, liền đi ngay. Ngài không có... khẩn trương như vậy".
Nàng nhìn tấm lưng của Đông Du, khẽ cười khẩy. Là cười bản thân.
"Hắn hỏi gì?" - Nàng bỗng không kìm được cơn tức giận.
"Ngài hỏi, có sao không, rồi sau khi biết đứa bé đã mất, phu nhân đang trong cơn nguy kịch, thì ngài đi mất".
Chỉ như vậy? Nàng giống như vừa mới bị người khác ném xuống đáy vực sâu, trống rỗng, tuyệt vọng. Xem ra hắn là thực sự coi Bảo Bảo không phải là con hắn.
Đông Du nghe có tiếng sụt sùi, hơi quay mặt thì thấy nàng ở đằng sau đang cắn răng, nghẹn ngào.
Chết tiệt, chính hắn cũng không muốn bản thân thẳng thừng như vậy. Hắn không nên động chạm đến nỗi đau của nàng. Không có cách nào, hắn lại càng di chuyển sao để che khuất nàng.
Nàng níu lấy áo choàng của hắn, cố gắng kìm nén, cảm thấy chính mình đang vỡ vụn.
Nàng cực khổ như vậy để mang nặng đứa con của hắn. Cuối cùng bị hắn đối xử tuyệt tình như vậy. Mỗi lần nấc lên, nàng đều cảm thấy tim mình đang nứt ra đau đớn.
Những ngày khổ hạnh trước đây không hẳn không dạy cho nàng điều gì. Một trong số đó là mau chóng trấn tĩnh, và ngừng khóc.
Đêm nay rất dài, nàng nhìn từng toán nô tì hớt hải chạy ra vào, trên tay luôn bê một thau nước. Nàng đoán bản thân mình cũng đã từng vậy, khi Bảo Bảo ra đi. Ít nhất Hoa Nguyệt, nàng ta còn có thể ở bên trong gào thét, để bên ngoài Thành chủ kích động không ngừng, cứ liên tục chạy đi hỏi từng người sao rồi sao rồi.
Còn nàng, lúc đó, đã không còn hơi để mà gào thét.
Nàng không nhớ mình đã ngồi đây bao lâu, nhìn hắn cứ lo lắng đi đi lại lại như thế, chỉ nhớ hình như hắn đã đi được hơn 1000 vòng luẩn quẩn.
Giữa đêm sâu yên ắng thế, một tiếng khóc xé trời đã kêu lên từ Bảo Hoa cung. Không để hắn chờ quá lâu, mấy bà ma ma lập tức vui vẻ bế đứa bé ra cho hắn.
Hắn đã cười rồi. Hắn rất hiếm khi cười. Lúc này thì cười đến nỗi không khép được miệng.
"Chúc mừng Thành chủ đại nhân, là một tiểu công tử!".
Miệng hắn nở rộng. Hắn cười đến híp mắt, đón đứa bé ôm lấy trên tay. Vào đúng thời khắc đó, pháo hoa nổ tung trời.
"Là giao thừa. Đứa bé này đúng là quý tử!".
Mọi người thi nhau xúm lại nhìn đứa bé. Ngọc Diệp cảm thấy trái tim mình như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt, đang dày vò. Nàng chưa từng thấy hắn vui như vậy, càng chưa từng thấy có nụ cười nào khiến người khác xé lòng đến thế.
Tai nàng lùng bùng nghe tiếng pháo hoa nổ lộp độp. Từng hồi xanh đỏ, hồng tím, đẹp biết bao nhiêu. Ở Bảo Hoa Cung, tết đã thực sự đến.
Bảo Bảo đã có thể có được hết những điều này, nếu như nàng không sai lầm yêu hắn, nếu như mẹ của đứa bé không phải nàng, Bảo Bảo, con đã có thể vinh quang ra đời như thế nếu con là con của Hoa Nguyệt rồi. Trăm sai ngàn sai, cũng đều là sai do nàng.
Nàng thấy hai má mình từng tràng nóng hổi. May không có ai nhìn, nàng che mặt đứng dậy.
Nàng không thể nhìn tiếp nữa.
Bảo Bảo, con đáng lẽ cũng đã đời như thế này, con đáng lẽ cũng đã được chào đón như vậy. Cha con đã quên mất con, cha con có thể còn không nhìn nhận có con trên cõi đời này.
Nhưng mẹ không như thế!
Nàng chạy đến chỗ nắm đất chôn Bảo Bảo, gào khóc một hồi. Nỗi đau này dường như chưa bao giờ vơi đi cả. Nàng chỉ hận mình không thể chết đi, đi theo Bảo Bảo.
"Mẹ muốn gặp con biết mấy. Có trời mới biết mẹ muốn gặp con biết mấy!".
Gió thổi cái cây lớn trên đầu nàng đung đưa, khiến những cánh hoa màu trắng chớm nở mỏng manh rơi lã tã xuống đất.
Đêm nay là đêm giao thừa, nàng sợ Bảo Bảo sẽ cô đơn, cũng như sợ Thanh Linh cung lạnh lẽo.
"Mẹ sẽ ở đây. Nếu như vậy thì cả hai mẹ con mình đều sẽ không cô đơn".
Nàng nghe tiếng chuông ở đâu đó reng lên, giống như Bảo Bảo vẫn đang ở đây. Nó vẫn đang ở đây cùng với nàng.